Chương 687: Nguy hiểm
Tư bản nước ngoài đã bị giày vò đủ rồi, hơn nữa chúng không giống như người trong nước, cho dù bị đối phó ra sao cũng muốn dùng các thủ đoạn thương mại để xử lý.
Những người này đã đứng ở vị trí cao quá lâu mà quên mất trên thế giới này vẫn còn có luật pháp. Nói chính xác hơn, chúng không quan tâm đến việc tuân thủ pháp luật, mà có rất nhiều quy tắc, chính là do chúng đặt ra.
Vì tôi là trọng tài, nên tuân thủ pháp luật hay không thì tôi tự quyết định là được.
Cho nên, khi chúng gặp khó khăn, lại không có thủ đoạn thương mại nào có thể dùng được thì sẽ giải quyết bằng bạo lực.
Chúng đã quen với quy trình như vậy, có thể đánh thì đánh, không đánh được thì giết bỏ!
Một số sát thủ hàng đầu đã được chúng thuê để tìm kiếm tung tích của Vương Vũ Hành.
May mà Vương Vũ Hành và đội quân Âm Phủ đã dự liệu được trước tình huống này nên thận trọng đối với hành tung của mình. Ngay cả Hoắc Khải cũng không biết địa điểm cụ thể của họ.
Vì họ chỉ làm trong ngành tài chính, không cần gặp mặt cũng có thể làm việc, có việc cần giao thì thông qua mạng nội bộ của Hi Vọng Mới là được rồi.
Mạng nội bộ chuyên dụng là mạng bảo mật do cao thủ vô danh và trí tuệ nhân tạo cùng nhau tạo ra. Trừ khi ai đó có đủ trình độ đồng thời phá vỡ hai vòng bảo mật, nếu không, trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể truy cập vào mạng này, chứ đừng nói đến việc bẻ khóa nội dung.
Nhưng mục tiêu của tư bản nước ngoài không chỉ có Vương Vũ Hành mà còn có Cổ Ngôn Tài và Ninh Hạo Bân.
Tổ chức sát thủ cứ thế ập đến.
Lúc chúng tới, Cổ Ngôn Tài và Ninh Hạo Bân đang cùng với vài nhân vật nòng cốt của đội hình bao vây và đàn áp bàn bạc bước tiếp theo.
Kết quả là một phát đạn phản lực suýt nữa lấy mạng của tất cả mọi người.
Đội bảo vệ nhanh chóng che chắn cho Cổ Ngôn Tài và Ninh Hạo Bân rời đi, nhưng hỏa lực của đối thủ quá nhiều, đánh tới khiến họ chỉ đành ngồi trong phòng che đầu, không dám đi ra.
Một khi lộ diện chắc chắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.
“Khốn kiếp, kiểu người gì vậy, điên rồi à!”, Ninh Hạo Bân tức đến mức văng tục một câu.
Anh ta vẫn luôn sống trong nước, mà về cơ bản trong nước không thể nhìn thấy súng ống, thỉnh thoảng có xuất hiện vài thằng ngu cầm dao báo thù xã hội đã coi là một tin nóng rồi.
Những thứ giống như đạn tên lửa, súng tiểu liên trong trận đấu này thì Ninh Hạo Bân chỉ nhìn thấy trong phim ảnh. Anh ta không ngờ, mình chỉ làm kinh doanh thôi mà cũng có ngày gặp phải nguy hiểm như thế này.
Trái lại, Cổ Ngôn Tài bình tĩnh hơn nhiều, năng lực thích nghi cũng mạnh hơn.
Trước đây lúc đi theo Hoắc Khải, anh ta đã gặp tình trạng tương tự như thế. Tuy không nguy hiểm như tình huống trước mắt nhưng ít nhất anh ta thích ứng tốt hơn Ninh Hạo Bân rất nhiều.
“Chưa đầy một phút nữa tiểu đội Tinh Anh sẽ tới, việc chúng ta cần làm là phải sống sót! Chỉ cần chống đỡ qua một phút là được!”, Cổ Ngôn Tài hét lớn: “Tất cả không được để lộ đầu, cố gắng để người hạ thấp nhất có thể, tìm tất cả những thứ có thể ngăn được đạn và thuốc nổ vây xung quanh mình!”
Đội bảo vệ liên tục đánh trả, nhưng hỏa lực của họ rõ ràng không mạnh bằng đối thủ, bị trấn áp đến mức đành phải phản công lẻ tẻ.
Cổ Ngôn Tài và những người khác lợi dụng những pha phản công ít ỏi của họ khiến nhịp tấn công gián đoạn vài giây, giống như con kiến chuyển nhà, lấy tất cả mọi thứ để che chắn xung quanh.
Tất cả bàn, ghế, tài liệu đều được chất thành một vách ngăn thật dày.
Vốn dĩ họ đang muốn dựa vào bức tường và những vật cản phía sau, nhưng không ngờ một phát đạn tên lửa khiến bức tường phía sau bị nổ tung.
Hai thành viên nòng cốt của đội hình bao vây và đàn áp bị vụ nổ thổi bay lên, khi rơi xuống đất thì đã không còn nhiều cơ hội sống.
Nhìn cảnh tượng khủng khiếp như vậy khiến Ninh Hạo Bân chưa từng nhìn thấy những cảnh này choáng váng, sững sờ.
Dù năng lực cá nhân của anh ta mạnh đến đâu, cũng chỉ thể hiện trong kinh doanh. Khi đối diện với chuyện có người phút trước còn sống phút sau đã tắt thở thế này thì không kịp thích ứng.
Nỗi sợ hãi trong lòng khiến anh ta quên mất phải làm gì.
May mà Cổ Ngôn Tài ở bên cạnh, kéo anh ta lại.
Một làn đạn dày đặc bắn từ phần tường bị nổ. Một thành viên nòng cốt của đội hình bao vây và đàn áp bị bắn vào cánh tay, không kịp trốn, la hét đau đớn. Còn ba nhân viên đội bảo vệ cũng bị thương nặng.
May mắn thay có rất nhiều nhân viên bảo vệ đang từ trên lầu chạy xuống, cùng lúc đó trong tai nghe của Cổ Ngôn Tài vang lên tiếng gọi của đội viên Tinh Anh: “Anh Cổ, hãy tự bảo vệ mình, tối đa 20 giây nữa chúng tôi sẽ đuổi đến nơi!”
Một số thành viên của tiểu đội Tinh Anh thì phụ trách bảo vệ cho Hoắc Khải và những người khác ở trong nước. Vẫn còn một số thành viên thì phụ trách bảo vệ các nhóm ở ngước ngoài.
Những thành viên quan trọng như nhóm người Cổ Ngôn Tài, gần như mỗi lần ra ngoài đều có ít nhất sáu nhân viên bảo vệ đi cùng bên người, tám nhân viên phụ trách canh gác, tám đội viên Tinh Anh phụ trách hỗ trợ vòng ngoài.
Thời gian 20 giây, nghe thì có vẻ ngắn nhưng trong mưa đạn rừng súng thì lại là một khoảng thời gian dài lê thê.
Tất cả mọi người ôm đầu, những viên đạn gào thét từ đỉnh đầu bắn vào cánh cửa, khắp căn phòng có những đồ bị trúng đạn bay lên tứ tung, thỉnh thoảng lại có thấy có tiếng người kêu lên đau đớn.
Hỏa lực hạng nặng mạnh mẽ khiến tổ chức sát thủ không hề tỏ ra kiêng dè mà tấn công. Còn những nhân viên bảo vệ không được trang bị hỏa lực mạnh thì chỉ có tác dụng duy nhất là khiến những người kia không tiến vào được một cách dễ dàng.
Nếu không, một khi chúng xông vào thì tất cả những người trong ngôi nhà này sẽ không ai sống sót.
Thời gian cứ thế trôi qua, 20 giây sau, tiểu đội Tinh Anh xông vào bên trong tòa nhà.
Tuy rằng tổ chức sát thủ có hỏa lực mạnh, nhưng chiến đấu trong không gian hẹp như thế này thì không phải là đối thủ của tiểu đội Tinh Anh. Cho dù chỉ có vài thành viên, là những người mới tuyển vào gần đây nhưng còn mạnh hơn vài lần những kẻ giết người thông thường này.
Chưa đầy 30 giây, kẻ thù đã bị tiêu diệt.
Sáu đội viên Tinh Anh tập hợp lại với những nhân viên bảo vệ tiến lên hỗ trợ, kiểm tra hiện trường đề phòng kẻ thù giả chết.
Mà hai đội viên Tinh Anh khác thì tìm thấy Cổ Ngôn Tài và Ninh Hạo Bân, che chắn cho họ đi xuống lầu rồi lên xe.
Khi ngồi lên chiếc xe chống đạn mà tiểu đội Tinh Anh cải tạo đặc biệt thì Cổ Ngôn Tài mới thở phào.
Một đội viên Tinh Anh lấy hòm y tế từ phía sau băng bó cho anh ta thì lúc này Ninh Hạo Bân mới chú ý đến trên vai của Cổ Ngôn Tài bị thương.
“Anh Cổ!”, Ninh Hạo Bân hoảng sợ hét lên.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao hết”, Cổ Ngôn Tài nhìn Ninh Hạo Bân, nghiêm túc nói: “Nhưng lần sau nếu gặp trường hợp như thế này nữa thì nhất định anh phải bình tĩnh! Không phải lần nào tôi cũng may mắn cứu được anh đâu, gặp nguy hiểm phải tự mình cứu lấy thân mới có thể giành lấy cơ hội sống cao nhất! Tôi không quan tâm anh sống ở trong nước an toàn như thế nào, nhưng ở đây, tình hình phức tạp hơn trong nước rất nhiều. Nếu anh không thể giữ bình tĩnh mọi lúc thì có thể sẽ chết bất cứ lúc nào! Đương nhiên, nếu anh sợ thì tôi cũng hiểu được. Anh có thể xin ông chủ về nước, đổi một người khác”.
Lời nói của Cổ Ngôn Tài có thể coi là một kiểu phê bình khiến Ninh Hạo Bân ngượng đỏ mặt.
Anh ta biết, biểu hiện hôm nay của mình quả thực không đúng lắm. Nếu điểm tối đa được 100 điểm thì nhiều nhất cũng chỉ được 40 điểm.
“Tôi thật sự sợ hãi…”, Ninh Hạo Bân không phủ nhận điểm này. Nhưng anh ta cũng không vì thế mà cúi đầu, chỉ bình tĩnh nhìn Cổ Ngôn Tài, nói: “Nhưng đó là phản ứng theo phản xạ tự nhiên, vì trước đây tôi chưa từng gặp tình huống như vậy, cũng chưa từng chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Nếu có lần sau thì sẽ không như vậy nữa! Cũng không cần báo ông chủ đổi người!”
Ngay cả khi vì vậy mà về nước thì cũng không ai trách được Ninh Hạo Bân, dù sao trước sự nguy hiểm của súng đạn, muốn bảo vệ tính mạng của bản thân cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Ninh Hạo Bân sẽ không làm như thế. Nếu vì sợ hãi mà quay về vậy thì nửa đời sau, anh ta nghĩ đến việc này sẽ chỉ vô cùng căm hận sự yếu đuối và vô tích sự của bản thân.
Địa vị của Cổ Ngôn Tài cao hơn anh ta, năng lực cũng mạnh hơn anh ta. Ngay cả người như thế còn không nói quay về thì mình làm gì có tư cách để đi? Lẽ nào tác dụng của mình ở Hi Vọng Mới còn lớn hơn người ta sao?
Đương nhiên là không phải!
Trong thời gian làm việc chung, Ninh Hạo Bân đã hoàn toàn bị Cổ Ngôn Tài chinh phục.
Anh ta hiểu rõ rốt cuộc người này lợi hại đến đâu, vô số thủ đoạn còn lão luyện hơn mình gấp 10 lần.
Trong lòng Ninh Hạo Bân đã ngầm cho mình là một cậu học sinh, muốn học tập tất cả những kinh nghiệm của Cổ Ngôn Tài.
Đây là người đàn ông thứ hai trong đời anh ta cảm thấy thật lòng khâm phục, ngoài Hoắc Khải.
Thấy dáng vẻ quyết tâm của Ninh Hạo Bân, Cổ Ngôn Tài mỉm cười nói: “Đây là quyền lựa chọn cá nhân của anh, tôi cũng không phản đối. Nhưng vẫn phải nói lại, nếu lần sau anh còn biểu hiện như vậy thì xuất phát từ việc đảm bảo an toàn, tôi sẽ chủ động đề nghị ông chủ cho anh về nước!”