Chương 68
Chương 68: Giúp đỡ
Càng hài lòng với người chồng hiện tại, Ninh Thần càng hi vọng cuộc sống của hai người có thể hoàn
hảo hơn.
Cô dè dặt nhìn về phía Hoắc Khải, khi chắc chắn tâm trạng hiện tại của anh khá vui vẻ mới thì thầm nói: “À thì, em có một người bạn cùng lớp đại học, bây giờ đang mở một phòng khám tâm lý. Em đã nói qua về tình hình của anh với cô ấy rồi, hay là lúc nào đó em đi
xem thử cùng anh nha?”
“Phòng khám tâm lý?“ Hoắc Khải sững người, sau đó hiểu ra cô đang nói đến chuyện gì, không nén được tiếng cười khổ trong lòng: “Chuyện này cũng không gấp gáp lắm nhỉ… Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ tự khỏi thôi”
“Nhưng bạn cùng lớp của em bảo, vấn đề tâm lý như thế này càng tích tụ sẽ càng sâu sắc, càng ngày càng nặng, nếu nhanh chóng can thiệp tâm lý thì việc hồi phục cũng nhanh hơn. Vả lại, anh yên tâm, cô ấy bảo mật nghiêm ngặt lắm, sẽ không tiết lộ bệnh tình
của anh cho bất kỳ ai đâu”. Ninh Thần nói.
Đương nhiên Hoắc Khải biết, góc độ đạo đức của
Chương 68: Giúp đỡ nghề nghiệp bác sĩ tâm lý này đòi hỏi họ phải giữ bí mật hoàn toàn cho bệnh nhân của mình.
Thế nhưng anh đâu để tâm gì mấy chuyện này, vì
anh căn bản không bị bệnh gì hết.
Nhưng câu này không thể nói với Ninh Thần được, một khi nói ra, rất nhiều sự việc có lẽ sẽ phát sinh
thay đổi rất khủng khiếp.
Nhìn gương mặt hết sức quan tâm của Ninh Thần, Hoắc Khải không nỡ lòng từ chối cô, đành phải nói: “Được rồi, mấy hôm nữa anh đi thử xem sao”.
“Được! Vậy để em hẹn thời gian với cô ấy!” Ninh
Thần rất vui vẻ.
Cô ấy vốn là một người phụ nữ rất truyền thống, một khi hết lòng hết dạ với ai sẽ rót toàn bộ lên người
đối phương.
Trong mắt mấy thằng cha cặn bã, cô ấy làm vậy là “bám dính”. trong mắt Hoắc Khải, cô ấy làm vậy vì chu
đáo!
“À phải rồi, mẹ của bạn cùng lớp với Đường Đường chiều nay mới bị xe điện đâm vào chân. Chồng cô ấy đã mất trong tai nạn từ mấy năm trước, con cái không có ai đưa rước. Sau này anh đi đón Đường Đường sẽ tiện thể đưa con gái của cô ấy về luôn, có lẽ sẽ về nhà
muộn hơn chút”. Hoắc Khải nói.
Chương 68: Giúp đỡ
“Anh đang nói tới mẹ của Nhạc Văn Văn hả?”, Ninh Thần hỏi, cô nắm bắt được tình hình của một số phụ huynh trong lớp, chí ít cũng biết nhiều hơn Hoắc Khải.
“Đúng vậy, chính là cô ấy, tên là Cố Phi Dương!” Hoắc Khải trả lời.
Ninh Thần nhìn anh mà không nói gì, cô đột nhiên
im lặng khiến Hoắc Khải cũng thấy buồn bực.
Có lẽ vì anh buồn bực nên Ninh Thần hiểu ra điều gì đó, cô gật đầu: “Vậy anh đi đi, bên này không cần phải lo!”
Cố Phi Dương là người mẹ đẹp nhất trong lớp của con cô, thậm chí là trong cả khối, đương nhiên trừ
Ninh Thần ra.
Hai người luôn được một số phụ huynh nam khác quan tâm, nhất là Cố Phi Dương, gần như tất cả mọi
người đều biết chồng cô ấy đã mất.
Một người mẹ đơn thân luôn dễ dàng thu hút
những ánh mắt đặc thù.
Ninh Thần không cảm thấy mình xinh đẹp hơn Cố Phi Dương. Cô giống như những người phụ nữ khác, đều cảm thấy khá nghỉ ngờ khi chồng mình muốn giúp
cô ây.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Hoắc
Khải, Ninh Thần hiểu ra ngay, anh không có tư tưởng
Chương 68: Giúp đỡ
gì méo mó, đơn thuần vì muốn giúp người ta thôi. Đến năm giờ chiều, Hoắc Khải xuất phát đúng giờ. Trước khi anh tới trường học, Phương Xương
Thịnh đang nhận điện thoại trước cổng trường. Ông
chủ lớn với khối tài sản tiền tỷ này mặc quần bò và áo
ba lỗ, giống hệt như người làm công bình thường,
ngồi thụp ở đó mà hút thuốc lá.
Âm thanh của thư ký vọng ra khỏi điện thoại: “Chủ tịch Phương, trưởng phòng Hoàng đã hỏi rõ rồi. Bên phía cục kế hoạch nói hình như cấp trên cũng từng tiết lộ về kế hoạch hai mươi năm tới, chuẩn bị đưa trấn nhỏ ở Tây Bắc kia vào khu đô thị. Cho nên, trong năm năm tới, trung tâm phát triển của thành phố sẽ dần dần lệch về phía Tây Bắc. Mười năm sau, phát triển và đầu tư sẽ tăng rất nhanh và mạnh. Chủ tịch Phương, anh quá đỉnh luôn, đến cả thông tin về một trấn nhỏ chưa được quy hoạch này mà anh đã nắm trước, em
phục anh sát đất luôn”.
“Không cần khâm phục tôi, tôi cũng được cao nhân chỉ điểm thôi. Được rồi, chuyện này nhớ phải giữ bí mật thật cẩn thận. Nhắc nhở người trong công ty, sáng mai mở cuộc họp khẩn cấp, thay đổi phương án
xây dựng khu nhà ở trên đường Hồng Viên”.
“Hả? Khu nhà ở trên đường Hồng Viên? Không
phải phương án thiết kế mới được nộp lên trên ạ?”
Chương 68: Giúp đỡ
“Cậu hiểu cái quái gì! Nếu trọng tâm của thành phố đã chuyển dịch về phía Tây Bắc, có nghĩa là sao? Có nghĩa là tương lai thành phố này sẽ lấy du lịch và văn hóa làm chủ thể phát triển! Cái khu đất rách nát ở khu đô thị cũ, còn giá trị gì nữa? Một khu nhà ở đơn thuần căn bản không có gia trị thăng cấp! Cho nên, cần phải chỉnh sửa phương án thiết kế, tăng thêm trung tâm thương mại để hỗ trợ dòng chảy hồi vốn. Đã bảo cái đám dế nhũi nhà các cậu học thêm nhiều văn hóa vào, đến cả việc này cũng không nhìn ra được, về sau đừng theo tôi làm việc nữa, xấu hổ lắm! Sự việc cụ thể đợi tới cuộc họp rồi thảo luận tiếp, cậu cứ bảo bên thiết kế làm việc suốt đêm cho ra phương
án ban đầu cho tôi đi!”
“Anh Phương, đến sớm thế!” giọng nói của Hoắc
Khải vang lên bên tai.
Phương Xương Thịnh quay đầu lại nhìn thấy anh bèn vội vàng nói với cái điện thoại: “Được rồi, không
nói chuyện nữa, tôi phải đón con tan học”.
Nói xong, gã ta cúp điện thoại, đứng dậy niềm nở tươi cười với Hoắc Khải: “Cậu em Lý, cậu cũng đến
sớm quá đấy chứ”.
Thái độ của Phương Xương Thịnh khi gặp Hoắc Khải khác hẳn vẻ hung thần ác sát khi nói chuyện
cùng thư ký.
Chương 68: Giúp đỡ Thông tin rò rỉ từ bên cục kế hoạch cho gã ta nhìn
rõ một việc, bản thân gã gặp được cây đại thụ rồi.
Không dựa vào bất kỳ quan hệ nào, cũng không cần dựa vào nguồn tin bên lề, chỉ dựa vào khả năng tự phát triển của một trấn nhỏ cách xa mười mấy ki-lô- mét cùng tình hình phát triển chung của thành phố mà đoán ra được xu thế trong hai mươi năm tới.
Đỉnh quá còn gì!
Trình độ văn hóa của Phương Xương Thịnh không cao, chưa tốt nghiệp cấp hai đã theo người trong nhà đi làm kiếm tiền rồi.
Nhưng gã ta hiểu một điều rằng, muốn làm ăn, phải theo xu hướng trong tương lai! Đi theo xu hướng mới kiếm được nhiều tiền!
Người có thể nhìn rõ xu hướng trong tương lai như Hoắc Khải là nhân tài mà Phương Xương Thịnh chưa từng gặp được. Nếu không phải thời cơ bây giờ chưa thích hợp, gã rất muốn để lộ thân phận, nghĩ cách lôi kéo Hoắc Khải tới công ty của mình.
Có được nhân tài như thế này giúp đỡ, gã đâu cần lo lắng tìm kiếm hướng phát triển tốt hơn.
Hai người họ, một người bình dị, gần gũi, một người cố ý muốn kết giao, nhanh chóng nói chuyện
tâm đầu ý hợp.
Chương 68: Giúp đỡ
Trường học cũng nhanh chóng tan lớp.
Học sinh được giáo viên dẫn dắt, xếp thành hàng lối đi ra khỏi trường.
Đường Đường đã vẫy tay với Hoắc Khải từ phía xa, phấn khích gọi to: “Bố ơi, bố ơi!”
Dáng vẻ phấn khích của con gái khiến Hoắc Khải cảm thấy mình mất công đi một chuyến thật đáng giá.
Anh cười tủm tỉm bước tới nắm tay Đường Đường, cô giáo Vương phụ trách dẫn đội hình nhìn thấy Hoắc Khải cũng vẫn lúng túng ra mặt.
Buổi họp phụ huynh lúc chiều khiến mụ ta vẫn thấy khiếp sợ vị phụ huynh này.
“Cô giáo Vương, mẹ của Nhạc Văn Văn bị trật chân, cần tôi giúp cô ấy đón con về nhà, cô ấy đã nói với cô chưa?”
“Nói rồi nói rồi, anh dẫn bé đi đi!” cô giáo Vương nói xong vội vàng quay đầu đi chỗ khác, ra vẻ đừng nói chuyện với tôi.
Hoắc Khải không quá để tâm tới thái độ của mụ ta, dù sao cũng là một nhân vật có thể bỏ qua được.
Đường Đường nhìn Hoắc Khải với vẻ kinh ngạc và hỏi: “Bố ơi, dì Cố bị thương ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Không nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ
Chương 68: Giúp đỡ
khỏi thôi”, Hoắc Khải mỉm cười xoa đầu cô bé, sau đó nói với Nhạc Văn Văn đang nhăn mặt nhíu mày: “Văn Văn, chú đưa cháu về nhà nhé!”
“Mẹ cháu thực sự không sao chứ ạ?”, Nhạc Văn Văn ngẩng đầu lên hỏi.
“Không sao, đã đi bệnh viện kiểm tra rồi. Lời của bác sĩ nói, cháu nên tin chứ”, Hoắc Khải nắm bắt được tâm lý của người lớn rất chuẩn, huống hồ là một đứa trẻ con.
Quyền uy của bác sĩ trong mắt trẻ con luôn đạt được sự tin tưởng tuyệt đối, chúng sẽ không thích nghỉ ngờ như người lớn.
Phương Xương Thịnh đã đón được Phương Minh nên bước tới nói: “Cậu em Lý, chúng tôi cũng về đây, có thời gian rảnh thì tụ tập nhé!”
“Được”. Hoắc Khải gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người tự dẫn theo con cái của mình, ai đi đường nấy.
Suy xét tới việc bây giờ có tận hai đứa trẻ, Hoắc Khải cố tình vẫy taxi.
Ngồi trên xe, Nhạc Văn Văn tò mò nhìn trái ngó phải, Đường Đường thì chu đáo giải thích cho cô bé hiểu đây là đai an toàn, đây là loa, vân vân.
Có thể nhìn ra, chắc hẳn Nhạc Văn Văn chẳng mấy
Chương 68: Giúp đỡ
khi được ngồi ô tô. Nỗi vất vả của một bà mẹ đơn thân có vẻ nghiêm trọng hơn những gì Hoắc Khải tưởng tượng.
Trong nhà có bốn người già, đều không có nhiều thu nhập, chỉ có bố chồng cô mỗi tháng còn nhận được hai nghìn tệ lương hưu.
Một người phụ nữ phải phụng dưỡng bốn người già, nuôi nấng một đứa trẻ, cần tiêu tốn bao nhiêu tiền?
Tuy Hoắc Khải không rõ lắm, nhưng vẫn có thể tính toán đại khái được.
Vì thế, trước khi về nhà Cố Phi Dương, anh cố tình tới siêu thị gần đó mua không ít thức ăn.
Có cả chay cả mặn, có hoa quả, có đồ ăn vặt.
Nhạc Văn Văn trông rất phấn khích, bình thường cô bé cực kỳ hiếm khi được ăn mấy thứ này.
Khi anh gõ cửa, cửa nhà nhanh chóng mở ra, nhìn thấy Hoắc Khải xách theo hai túi đồ đi vào trong, Cố Phi Dương rất kinh ngạc.
“Ngang qua siêu thị nên mua ít đồ ăn cho con bé,
tôi để lên bàn nhé?” Hoắc Khải nói.