Chương 617: Chuẩn bị tinh thần
Trước kia nhà họ Hoắc còn có thế lực ngầm, giúp chống đỡ một cách vừa công khai vừa bí mật, nhưng hiện tại thế lực ngầm cũng đang e dè Hi Vọng Mới, không dám dễ dàng ra mặt nữa.
Nhà họ Hoắc đã không thể trông cậy vào bất kỳ ai, vì vậy họ chỉ có thể tự mình tìm ra cách giải quyết.
Nhìn vẻ mặt của đám người bên dưới đang không ngừng kêu gào, Hoắc Trạch Minh biết người nhà họ Hoắc bây giờ đã không còn cứu được nữa.
Sắc mặt của ông ta càng lúc càng trở nên mỏi mệt, thậm chí trông còn có phần già đi nhiều.
Khi lần đầu tiên đứng lên nắm lấy quyền lực của nhà họ Hoắc, Hoắc Trạch Minh chỉ có một điều tâm niệm, đó chính là dẫn dắt nhà họ Hoắc bước tới đỉnh cao.
Ông ta biết năng lực cá nhân của mình không bằng cháu trai mình là Hoắc Khải, nhưng ông ta có một thứ mà Hoắc Khải không có, đó là sự hỗ trợ của một thế lực rất lớn sau lưng.
Với sự giúp đỡ của thế lực ngầm, nhà họ Hoắc nhất định có thể phát triển và vượt qua giới hạn mà ngay cả Hoắc Khải cũng chưa từng đạt tới.
Trong hai năm qua, Hoắc Trạch Minh luôn hành động rất táo bạo, thậm chí có thể nói là cực kì cuồng vọng. Bất cứ ai dám chống lại ông ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Người nhẹ nhất thì cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc, còn người nặng nhất, có lẽ giờ này mộ cũng đã xanh cỏ mất rồi.
Ông ta rất tự cao, rất ngông cuồng, đó là lý do tại sao ông ta dám dùng chuyện của Hoắc Giai Minh để phát động chiến tranh thương mại nhằm bao vây và đàn áp Hi Vọng Mới.
Nhưng Hoắc Trạch Minh không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại thành ra như thế này.
Hi Vọng Mới quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho người khác nghẹt thở, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Làm thế nào mà một công ty nhỏ từng được định giá chỉ vào khoảng hàng chục tỷ, còn chưa bằng 1/4 của nhà họ Hoắc, bây giờ lại có thể phát triển nhanh đến như vậy.
Nếu như nói rằng họ may mắn, thì sao họ có thể nghĩ ra việc kinh doanh công nghệ VR tiên tiến nhất trên thế giới, và bây giờ thì họ đã phát triển được cả công nghệ tái sinh.
Hai điều này có thể được giải thích bởi may mắn hay sao?
Rất nhiều người đã nghiên cứu về phương diện này nhưng đều không thể phát triển nhanh chóng như vậy, nên hiển nhiên sự thành công của Hi Vọng Mới không thể được mô tả bằng sự may mắn đơn giản.
Chỉ có thể nói, đây đúng là ý trời!
Vì vậy, Hoắc Trạch Minh cũng hiểu rõ ràng rằng ông ta đã thất bại, ông ta không thể thực hiện được mộng tưởng của mình.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều đã trở nên trống rỗng, bây giờ việc mà ông ta nên làm là phải biết thức thời, tìm cách đánh đổi gia tộc để lấy lại một chút lợi ích cho bản thân.
Cho dù không còn nhà họ Hoắc thì Hoắc Trạch Minh vẫn hy vọng có thể chừa lại cho mình nửa đời sau tốt đẹp.
Ngày hôm đó, toàn bộ thành viên cấp cao của nhà họ Hoắc đều ở lại, dưới sự lãnh đạo của Hoắc Trạch Minh, họ đã bàn bạc đối sách thương lượng với Hi Vọng Mới.
Họ có thể chắc chắn rằng ông chủ của Hi Vọng Mới đích thân tới đây không phải vì cầu hòa hay đầu hàng. Người đó chỉ có thể tới để phô trương sức mạnh của bản thân, nói cho nhà họ Hoắc biết cuộc chơi đã kết thúc, và đầu hàng chính là lối thoát duy nhất của họ vào lúc này.
Đầu hàng không phải là vấn đề, vấn đề là sau khi đầu hàng thì nhà họ Hoắc có được gì.
Vấn đề này được thảo luận cho đến tận nửa đêm. Sáng hôm sau, khi Hoắc Trạch Minh vừa mở mắt ra thì bên ngoài đã có người gõ cửa.
“Chủ tịch, Lý Phong của Hi Vọng Mới đã đáp xuống sân bay, chúng ta có cử người đến đón không?”, người bên ngoài hỏi.
Hoắc Trạch Minh muốn nói không cần, nhưng sau khi do dự vẫn thở dài nói: “Tôi sẽ không đi, nhưng cứ cử vài người đi đón cũng được, đừng quá nhiệt tình, kẻo người ta lại nói nhà họ Hoắc chúng ta không ra gì".
“Vâng!”, người ngoài cửa nói rồi nhanh chóng rời đi.
Hoắc Trạch Minh tắm rửa thay quần áo xong thì bước ra khỏi phòng.
Nhiều người đã tập trung bên ngoài sân.
Trước khi đến, Hoắc Khải đã nói rất rõ rằng anh muốn đến thẳng nhà họ Hoắc thay vì đến công ty, vì vậy trên dưới nhà họ Hoắc đều chờ ở đây.
Nhìn thấy Hoắc Trạch Minh đi ra, một số người thì xì xào bàn tán, còn một số thành viên cấp cao khác lại bước tới nói: "Đã bảo Hoắc Tích Nguyên ra sân bay đón Lý Phong rồi".
Hoắc Trạch Minh gật đầu, không phản bác gì.
Vài năm trở lại đây, Hoắc Tích Nguyên cũng có thể coi như là người đại diện cho nhà họ Hoắc.
Sau khi Hoắc Khải bị sát hại, Hoắc Khải giả đã giao lại quyền lực cho Hoắc Trạch Minh, điều này khiến Hoắc Tích Nguyên lúc đó vô cùng bất mãn.
Tuy nhiên, Hoắc Tích Nguyên đã dần dần bị lép vế trước Hoắc Trạch Minh sau khi chịu tổn thất lớn trong một số thương vụ khác.
Ông ta rất ít khi hỏi chuyện trong nhà, kể cả trong cuộc chiến thương mại với Hi Vọng Mới lần này, Hoắc Tích Nguyên cũng chưa đích thân tham gia.
Theo như ông ta nghĩ, bản thân ông ta đã không còn tính là người của nhà họ Hoắc nữa, vậy tại sao phải bận tâm đến công việc của nhà họ Hoắc làm gì.
Hơn nữa, phải sử dụng đến thủ đoạn cạnh tranh ác ý như vậy, Hoắc Tích Nguyên thật cảm thấy chẳng ra làm sao.
Bởi vậy, quan hệ của ông ta với Hi Vọng Mới không quá tệ, nên cử ông ta đi đón là thích hợp nhất.
Hoắc Tích Nguyên cũng không từ chối yêu cầu này, rất ngoan ngoãn làm theo, điều này ít nhiều cũng có chút kỳ quái.
"Hoắc Tích Nguyên rất quỷ quyệt. Liệu ông ta có nhân cơ hội này cố tình gây mâu thuẫn với Lý Phong để phá hoại kế hoạch của chúng ta hay không?", có người lo lắng hỏi.
Hoắc Trạch Minh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Hoắc Tích Nguyên sẽ không ngu ngốc như vậy. Vào lúc này mà đi gây hấn với Lý Phong thì cũng không tốt cho ông ta. Mặc dù thường ngày trông ông ta gắt gỏng, nhưng thật ra không phải là người liều lĩnh. Hoắc Tích Nguyên nhất định sẽ không làm ra những chuyện hại người hại mình như thế. Tôi đoán rằng ông ta đã biết được kế hoạch của chúng ta, cho nên mới vui mừng nhận phần việc này".
“Ý ông là gì?”, có ai đó hỏi.
“Cậu vẫn không hiểu sao?”, Hoắc Trạch Minh nói: “Nếu Hi Vọng Mới muốn có được nhà họ Hoắc, vậy sau khi thu mua thành công thì việc đầu tiên phải làm là gì?"
Nhiều người bị câu hỏi này làm cho ngẩn ra, điều đầu tiên Hi Vọng Mới sẽ làm sau khi thâu tóm nhà họ Hoắc là gì?
Theo thông lệ trước đây của họ khi mua lại các công ty khác, trước tiên họ sẽ cử một người lãnh đạo phù hợp, sau đó sẽ chấn chỉnh hoạt động kinh doanh của công ty đó.
“Không!”, Hoắc Trạch Minh lại lắc đầu nói: “Nếu tôi là Lý Phong, tôi sẽ không phái người mới đến lãnh đạo nhà họ Hoắc sớm như vậy. Tài sản của nhà họ Hoắc chúng ta lên tới hàng trăm tỷ, hoàn toàn khác biệt với những công ty nhỏ bình thường đó. Trong quá trình chuyển giao quyền lực, điều quan trọng nhất là phải chuyển giao suôn sẻ, không để mọi người cảm thấy quá lúng túng. Vì vậy, cách đúng đắn nhất là loại bỏ người lãnh đạo ban đầu trước, sau đó thăng chức cho nhóm người họ Hoắc xếp ngay sau đó. Bằng cách lôi kéo một nhóm người, họ có thể đạt được mục đích phân tán gia tộc này. Sau này khi có cơ hội thích hợp, nếu công ty kinh doanh không đạt yêu cầu thì chỉ cần kiếm cớ thay người là được”.
Lời giải thích của Hoắc Trạch Minh khiến mọi người chợt nhận ra rằng, quả thật đây là cách tốt nhất để thâu tóm các công ty lớn thành công.
“Vậy ý của ông là Lý Phong sẽ hất cẳng tất cả chúng ta, và Hoắc Tích Nguyên đang hy vọng sẽ nhân cơ hội này để bước lên đỉnh cao?”, có người đã đoán ra được.
Hoắc Trạch Minh gật đầu nói: "Nếu như tôi không sai thì ông ta chắc chắn có cái suy nghĩ này. Tôi thì nhất định sẽ phải từ chức, nhưng mọi người chưa chắc cũng cần như vậy, nên sau khi tôi từ chức thì mọi người cứ tận lực làm việc như bình thường, để cho Lý Phong nhìn thấy khả năng của mọi người. Có thể cậu ta sẽ tiếp tục sử dụng mọi người cũng nên".
Các thành viên cấp cao của nhà họ Hoắc đều lộ vẻ buồn bã.
Mặc dù suy nghĩ của Hoắc Trạch Minh đã cho họ một tia hy vọng, nhưng họ lại cảm thấy buồn khi nghĩ rằng gia tộc sắp phải đổi chủ, dù cho sau này ai nắm quyền thì cũng phải luôn chờ sự thông qua quyết định của một người ngoài.
Cách đây vài năm, họ vẫn đang nghĩ đến việc tranh giành vị trí gia tộc số một ở trong nước.
Dưới sự lãnh đạo của Hoắc Trạch Minh trong hai năm qua, nhà họ Hoắc đã phát triển khá tốt, tuy không phát triển nhanh như dưới thời của Hoắc Khải, nhưng cuối cùng cũng đã có nhiều tiến bộ.
Bây giờ họ từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng vài tháng, điều này thật sự khiến cho họ vô cùng xấu hổ.
"Nếu chúng tôi cùng viết một thư đề nghị, yêu cầu để ông tiếp tục nắm quyền thì...", có ai đó ngập ngừng hỏi.
“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết”, Hoắc Trạch Minh lắc đầu nói: “Tôi đã từng gặp Lý Phong. Cậu ta là kiểu người không sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác. Cậu ta rất giống với Hoắc Khải, không bao giờ thay đổi một khi đã đưa ra quyết định. Người như vậy, nếu càng đe dọa thì cậu ta lại càng không quan tâm đến. Vì vậy mọi người không cần phải bận tâm cho tôi. Bây giờ thì còn đề nghị cái gì được nữa, tôi chỉ mong nhà họ Hoắc chúng ta cố gắng phấn đấu giành lấy được một số quyền lợi, rồi an nhiên nghỉ hưu. Đôi khi tôi cũng rất nhớ cuộc sống phiêu bạt khắp thế giới, rất là dễ chịu".
Nói thì nói như vậy, nhưng thật ra, không ai biết Hoắc Trạch Minh đang nghĩ gì.
Mọi người thở dài, không nói gì thêm.
Cùng lúc đó, ở cửa ra sân bay, Hoắc Tích Nguyên đã đón được Hoắc Khải.
Hoắc Tích Nguyên tỏ ra rất nhiệt tình với sếp lớn của công ty thù địch, vừa đi tới đã siết chặt hai tay: "Cậu Lý, tôi ngưỡng mộ tên tuổi của cậu đã lâu, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt! Tôi là Hoắc Tích Nguyên, tôi phụ trách đón tiếp và đáp ứng tất cả những việc cậu yêu cầu trên đường tới nhà họ Hoắc. Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp nói với tôi".