Chương 609: Ngại ngùng
Đường Đường vừa vào nhà đã nhảy cẫng lên nói: “Cô Vi Vi, cháu về rồi nè, cô có nhớ cháu không!”
Cô bé này hoạt bát đáng yêu, đi đến đâu cũng được yêu thích, Đường Trọng Vi cũng không ngoại lệ.
Cô ấy và Đường Đường khá thích nhau, chơi vô cùng vui vẻ, có khi còn giống mẹ con hơn cả Ninh Thần.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Ninh Thần và Đường Đường thì Đường Trọng Vi cảm thấy hốt hoảng và chột dạ.
Nghĩ đến cảnh trong nhà tắm kia, mặt cô ấy đỏ bừng, tim đập thình thịch, không biết nói gì.
Cũng may hai người kia không chú ý đến cô ấy mà đã phát hiện ra Hoắc Khải trong nhà bếp.
Hai mẹ con vui vẻ kêu lên, Đường Đường thì cũng bỏ qua luôn thú vui với Đường Trọng Vi và sà vào lòng Hoắc Khải.
Hoắc Khải bế cô bé lên, mỉm cười véo mũi con và hỏi: “Có nhớ bố không nào?”
“Có ạ! Con nhớ bố lắm ấy!”, Đường Đường cười nói.
“Con lớn từng đấy rồi mà anh vẫn ôm như kiểu còn bé ý, cứ chiều hư con thôi. Giờ con bé cứ ngang ngược lắm cơ, không ai nói gì được”, Ninh Thần đi qua oán trách.
Nói là trách móc, nhưng thật ra giống khoe hơn, vì nụ cười của cô không phải giả.
Hoắc Khải bật cười, nói: “Đã là công chúa thì phải chiều chứ, nói làm gì. Ai dám bắt nạt Đường Đường thì chết với anh!”
“Rồi rồi, biết anh là cái đồ chiều con rồi, ghê gớm lắm đấy”, Ninh Thần lại nhìn sang Đường Trọng Vi và nói: “Anh ấy là vậy đó, đối xử với con gái còn tốt hơn cả chị ấy”.
Đường Trọng Vi miễn cưỡng nở nụ cười, không khí ấm áp của gia đình này làm cô ấy không thích ứng kịp.
Mà giờ cô ấy còn đang quàng khăn tắm của Ninh Thần chứ. Nếu không có ai ở nhà mà mặc như vậy thì còn được, đây cả vợ chồng chủ nhà đều đã về thì thật là không hợp.
Cho nên Đường Trọng Vi lập tức nói: “À, em vừa tắm xong thì anh Lý về, em đi thay quần áo đã ạ”.
Ninh Thần gật đầu, bảo cô ấy đi nhanh lên: “Thay xong thì ra ăn cơm nhé, chị thấy nấu gần xong cả rồi đó”.
Đường Trọng Vi đồng ý rồi đi nhanh về phòng ngủ.
Ninh Thần nhìn Hoắc Khải, nói: “Anh có bắt nạt cô ấy không vậy?”
Hoắc Khải bật cười: “Sao anh lại bắt nạt cô ấy chứ? Em cứ coi anh như người xấu ấy nhỉ”.
“Có phải hay không anh tự biết”, Ninh Thần hừ một tiếng, nói: “Đừng quên còn cô Cố đang mong anh kìa. Mấy hôm trước em đi thăm cô ấy, tuy không nói gì nhưng lại nhớ anh vô cùng đấy, cứ hỏi mãi anh dạo này thế nào thôi. Hay là tối nay anh qua đó thăm cô ấy đi”.
“Con cũng đi! Con cũng muốn đi!”, Đường Đường kêu lên.
“Con không được đi, bố đi thăm cô Cố mà, có phải đưa con đi chơi đâu. Con đến là sẽ làm hỏng việc của bố đấy”, Ninh Thần nói.
“Hỏng việc” ở đây là gì thì ai cũng hiểu cả.
Nói chuyện này trước mặt trẻ con làm Hoắc Khải cảm thấy hơi ngại, anh liền chuyển chủ đề: “Em sắp sinh rồi mà, sao vẫn chưa vào viện hả?”
“Công ty đang có bao nhiêu việc, em làm gì có tâm trí vào viện chứ. Mà bác sĩ cũng bảo em rồi, khi nào gần sinh thì vào cũng được”, Ninh Thần đáp.
“Thế làm sao mà được!”, Hoắc Khải đỡ cô ngồi xuống, nói: “Càng về cuối thì càng phải cẩn thận, giờ em là phụ nữ sắp sinh chứ không phải tổng giám đốc công ty, đừng làm mình mệt quá. Chuyện ở công ty cứ giao cho Giản Tư Tư và những người khác ấy. Ăn cơm xong anh sẽ đưa em vào viện làm thủ tục. Em ở viện ngoan ngoãn dưỡng thai. Nếu thật sự có việc gì cần em quyết định thì bảo họ đem đến bệnh viện hoặc giao cho anh là được. Dù sao anh cũng sẽ không đi đâu”.
Tình hình ở nước ngoài vẫn đang căng thẳng, cho dù anh đã chuyển đến nơi an toàn hơn nhưng tạm thời không thể khẳng định được sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong trường hợp không cần thiết thì Hoắc Khải thật sự muốn ở lại trong nước.
Tiểu đội Tinh Anh tuy giỏi nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối hết.
Giống như câu nói quen thuộc, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Một khi xảy ra lỗ hổng thì không chỉ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền mà còn gây nguy cơ đến tính mạng nữa.
Nhưng Ninh Thần lại hiểu lầm ý anh, cô bĩu môi đáp: “Ái chà, vừa nói đến cô Cố là đã muốn đưa em vào viện rồi. Thế là sẽ không có ai canh xem anh có về nhà nữa rồi đúng không?”
“Em nghĩ gì vậy!”, Hoắc Khải bất lực nói: “Anh thật sự lo cho em mà, em không tin thì anh sẽ ở cạnh em 24/24 luôn”.
“Bớt bớt đi, đàn ông ai chả là con mèo thích ăn vụng. Em còn lâu mới tin anh nhịn được. Cô Cố xinh đẹp như thế, đến em còn thấy thích nói gì là anh?”, Ninh Thần cười như không cười, đáp: “Hay là anh đưa cô ấy về đây đi, rồi coi như em không có mặt là được”.
Câu nói này nói trúng tim đen của Hoắc Khải.
Có những chuyện đúng là đã nghĩ đến nhưng lại rất khó thực hiện.
Huống chi Ninh Thần còn đang cố tình nói vậy, nếu anh thật sự làm theo thì rắc rối sẽ ập đến ngay.
Hoắc Khải đâu có ngốc, biết Ninh Thần đang ghen, đây cũng là biểu hiện bình thường. Huống chi trước khi sinh, phụ nữ cũng hay giận dỗi vô cớ, đây là điều dễ hiểu.
Lúc này, Đường Trọng Vi từ trong phòng đi ra. Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cô ấy liền nói: “Cô Cố mà hai người nói là Cố Phi Dương lần trước em gặp sao? Cô ấy sao vậy?”
Hoắc Khải ngẩn ra, nhìn Ninh Thần: “Em đưa cô ấy đi gặp Cố Phi Dương à?”
“Cô Cố là công ty vũ đạo duy nhất trong hệ thống, mà em Đường lại thích nhảy, cho nên gặp mặt tí thì làm sao, không được à?”, Ninh Thần đáp.
“Không phải không được…”, Hoắc Khải nói được một nửa thì thở dài: “Thôi, em muốn sao cũng được mà”.
Bình thường thì không thể tiết lộ thân phận của Cố Phi Dương cho người ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối quan hệ cá nhân, thậm chí là hình ảnh của công ty.
Nhưng Ninh Thần đã làm rồi thì Hoắc Khải cũng không nói gì nữa, vì mực càng bôi càng đen.
“Cô Cố nhảy đẹp thật, đẹp hơn em nhiều. Cái thân hình đó nữa chứ, thật đáng ngưỡng mộ mà. Sinh con rồi mà còn đẹp như thế đấy, em mong sau này có thể được như cô ấy”, Đường Trọng Vi cảm thán.
“Sao hả, em Đường đã có người mình thích rồi hay sao mà nghĩ đến cả việc sinh con rồi?”, Ninh Thần trêu ghẹo.
Đường Trọng Vi nghe vậy thì tim đập loạn cả lên, mặt đỏ bừng. Cô ấy vội vàng phủ nhận: “Làm gì có đâu ạ, chị Ninh đừng trêu em”.
“Lại còn ngại nữa”, Ninh Thần bật cười: “Nhưng công ty chị có mấy cậu thanh niên giỏi giang đẹp trai đấy, nhân cách tốt mà năng lực cũng giỏi. Chỉ là không biết công chúa của Quốc tế Đường Thị có thích không đây. Khi nào rảnh chị giới thiệu cho nhé, không thành vợ chồng thì cũng làm bạn bè được mà”.
Đường Trọng Vi bất giác nhìn sang Hoắc Khải, rồi lập tức lắc đầu: “Đừng mà chị, em ghét nhất là xem mắt đấy, cứ sao sao ấy, chẳng tự do gì”.
“Ừ. Thế thì thôi vậy, chị không ép được. Nhưng nghe nói là em từng đính hôn với một người tên Hoắc Khải của nhà họ Hoắc hả? Giờ chúng ta có quan hệ tốt với nhà họ Hoắc như thế thì liệu em có nghĩ nhiều không?”, Ninh Thần nói.
Đường Trọng Vi thở dài: “Em đã không còn gì với nhà họ Hoắc lâu rồi, chị Ninh đừng nghĩ nhiều. Giờ nhà họ Hoắc đã là trò cười của toàn xã hội, bọn họ tự chuốc lấy nhục thì không ai cứu nổi. Hơn nữa, đến bố em còn tức giận với nhà họ Hoắc thì em không thể bênh họ được”.
Nói thì nói vậy, nhưng thực ra lúc Hoắc Khải ở trong nhà họ Hoắc thì Đường Trọng Vi đúng là kiểu bênh người ngoài.
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến nhà họ Hoắc thì cô ấy sẽ nói đỡ cho nhà họ Hoắc.
Nhưng hiện giờ nhà họ Hoắc đã đào hôn lâu lắm rồi, nỗi đau trong lòng cũng dần xóa nhòa theo thời gian, nhất là khi đã có người đàn ông tên “Lý Phong” thu hút sự chú ý của cô ấy, khiến cho Đường Trọng Vi rất ít khi nghĩ đến chuyện xưa.
Nhưng thỉnh thoảng nhớ đến người đàn ông lớn lên với mình từ nhỏ, cô ấy cũng chỉ cảm thấy tiếc mà thôi.
Là người cô ấy từng thề sẽ lấy làm chồng, không ngờ cuối cùng lại chia ra đôi ngả.