Chương 576: Chôn theo
Trước kia Hoắc Trạch Minh chỉ là nhân vật bên lề trong nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ, ông ta chắc chắn là nòng cốt. Không một ai dám bất mãn với ông ta.
Tất cả mọi người đều phải nịnh nọt ông ta, lấy lòng ông ta.
Đến cả kẻ kiệt ngạo bất tuân nhất trong gia tộc là Hoắc Tích Nguyên cũng im lìm hơn rất nhiều.
Khi Hoắc Trạch Minh vừa nắm quyền lực, ông ta còn nghĩ đầu óc của đám người trong gia tộc bị úng nước cả rồi, Hoắc Trạch Minh đâu thể bì với mình được? Tại sao lại để ông ta chấp chưởng nhà họ Hoắc?
Nhưng sự việc tập thể lãnh đạo cấp cao của gia tộc phản chiến khiến Hoắc Tích Nguyên ý thức được rằng Hoắc Trạch Minh không hề đơn giản như trong tưởng tượng của ông ta.
Nếu Hoắc Trạch Minh thực sự chỉ là một nhân vật bên lề, sao có thể có được nhiều lãnh đạo cấp cao đồng thuận, chắc hẳn ông ta đã âm thầm phát triển thế lực như hiện tại từ lâu rồi.
Thế nên, sau khi chịu thiệt mấy lần, Hoắc Tích Nguyên không dám tùy tiện ló đầu ra nữa.
Đến cả ông ta cũng nhận thua thì quyền thế của Hoắc Trạch Minh càng như mặt trời lúc ban trưa, nhanh chóng ổn định.
Hoắc Khải chẳng buồn nhìn đám người của dòng chính nhà họ Hoắc, chỉ nhìn Hoắc Trạch Minh và nói: “Tôi sẽ không làm hại Hoắc Giai Minh, nhưng ông làm như thế này là hại cậu ấy”.
“Tôi từng nói rồi, người nhà họ Hoắc đương nhiên do nhà họ Hoắc quản lý, không cần cậu phải bận lòng. Tôi thay Giai Minh nhận ý tốt của cậu, mời về cho!”, Hoắc Trạch Minh sẵng giọng nói.
Hoắc Khải nhíu mày, anh sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy rồi, nhưng không ngờ Hoắc Trạch Minh lại ngăn cản.
Anh không tin rằng Hoắc Trạch Minh không nhìn ra được trình độ kỹ thuật của bệnh viện khó lòng chữa khỏi cho Hoắc Giai Minh.
Nhưng Hoắc Trạch Minh cố chấp không cho anh đưa cậu ta đi, rốt cuộc là vì điều gì?
“Phải thế nào ông mới chịu đồng ý?”, Hoắc Khải hỏi.
“Dù thế nào tôi cũng không đồng ý!”, Hoắc Trạch Minh trả lời.
Hoắc Khải nhìn ra được quyết tâm và sự cố chấp của đối phương, biết rằng nếu cứ tiếp tục tình hình hiện tại cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Thoáng suy ngẫm trong vài giây, anh hít một hơi thật sâu: “Không cần biết thế nào, chắc chắn tôi phải đưa Giai Minh đi. Ông đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, không thay đổi được kết quả đâu!”
“Cậu có thể thử xem”, Hoắc Trạch Minh cười gằn, sau đó nói với người bên cạnh: “Báo cho công ty bảo vệ Hoắc thị phái hai đội tới, canh chừng hai mươi tư tiếng đồng hồ, ngoài tôi và các bác sĩ trong bệnh viện, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận phòng bệnh trong phạm vi năm mét”.
“Rõ!”, sau khi đáp lại một tiếng, người kia lập tức rút điện thoại ra gọi.
Đội bảo vệ của nhà họ Hoắc là một sản nghiệp quan trọng của nhà họ Hoắc.
Về cơ bản, tất cả những ai có tiền sẽ mời vệ sĩ từ công ty bảo vệ chuyên nghiệp, thậm chí cả các nghệ sĩ cũng vậy. Cho dù không thể mời vệ sĩ theo năm, họ cũng sẽ mời vệ sĩ trong các sự kiện quan trọng, để tránh cho sự nổi tiếng quá đà kéo theo rắc rối cho bản thân.
Gia tộc lớn như nhà họ Hoắc cũng có yêu cầu rất cao về lực lượng bảo vệ.
Tất cả lãnh đạo cầu cao đều có từ một đến một vài vệ sĩ chuyên nghiệp, dạng người như Hoắc Trạch Minh có cả một đội phụ trách bảo vệ việc xuất hành hàng ngày.
Ngoài yêu cầu từ lãnh đạo quản lý cấp cao trong gia tộc, công ty này cũng phục vụ toàn xã hội. Chỉ riêng từ công tác bảo vệ này, mỗi năm cũng kiếm được tiền tỷ.
Công ty bảo vệ của nhà họ Hoắc cũng rất chuyên nghiệp, huấn luyện đâu vào đấy, Hoắc Trạch Minh hạ lệnh cho công ty bảo vệ cắt cử hai đội tới, có thể nói là cắt đứt mọi khả năng Hoắc Giai Minh bị chuyển dịch đi nơi khác.
Đối với nhiều người khác, chuyện này gần như có thể từ bỏ được rồi.
Nhưng đối với Hoắc Khải, chẳng có gì đáng phải nghĩ cả.
Anh quay người bỏ đi, ra khỏi cổng bệnh viện, chưa được bao lâu sau, Đường Thế Minh tới bên cạnh anh.
“Có cách nào tìm được một số người đưa Hoắc Giai Minh ra khỏi bệnh viện không?”, Hoắc Khải hỏi.
Đường Thế Minh gật đầu không hề do dự: “Tôi có thể gọi người từ trong gia tộc tới”.
“Thế thì gọi đi, nhanh nhất có thể.” Hoắc Khải nói.
Đường Thế Minh gật gật đầu rồi bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, Hoắc Khải đứng yên tại chỗ trầm ngâm trong thoáng chốc, sau cùng lôi điện thoại, gọi một cuộc.
“Năm người, về nước một chuyến, sẵn sàng đợi lệnh”, Hoắc Khải nói.
“Được!”
Cuộc đối thoại chỉ đơn giản có thế, sau khi kết thúc, Hoắc Khải thẳng tay cúp máy.
Cách trao đổi của hai bên còn ngắn gọn hơn khi trao đổi với Cổ Ngôn Tài, thậm chí không hề hỏi bao giờ phải đến và đến nơi đâu.
Đây là một trong những người kế nhiệm của Hoắc Khải, một đội ngũ tinh anh ẩn mình ở nước ngoài, mỗi người trong đội đều có bản lĩnh rất mạnh.
Năm người nghe qua có vẻ không nhiều, nhưng trên thực tế, nếu để họ chuẩn bị sẵn sàng thì hai trăm người cũng không đủ cho họ đánh.
Bởi vì trên thế giới này, ngoài lối đánh cận chiến ra, vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác có thể khiến đối thủ gục xuống.
Truyện Cung Đấu
Giống như cao thủ võ lâm thường nói “nhất hoa nhất diệp”, đều có thể đả thương người khác.
Người bình thường không làm được, nhưng họ làm được rất dễ dàng.
Năm người này là phương án thứ hai của Hoắc Khải, nếu người mà Đường Thế Minh gọi tới không đủ giỏi, không hoàn thành được việc này, chỉ có thể điều động tới đội ngũ tinh anh này.
Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, Hoắc Khải không muốn dễ dàng làm lộ sức mạnh cá nhân của mình, nhất là khi những người này ẩn mình cũng không dễ dàng, điều động thêm một người là thêm một khả năng bị bại lộ.
Một khi tất cả át chủ bài đều lộ ra thì nguồn lực mà anh có thể điều động sẽ cực kỳ ít.
Trên thế giới này, điều đáng sợ nhất không bao giờ là sức mạnh bộc lộ ra bên ngoài. Người ta luôn có hàng nghìn cách thức để đối phó với bạn. Chỉ khi nào thủ đoạn ẩn giấu đủ nhiều mới khiến bản thân sống lâu hơn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp Hoắc Khải mạnh hơn kẻ khác, đó là vì anh đủ cẩn trọng và thích lo trước tính sau.
Nếu là người khác, đâu thể phòng ngừa nhiều đường lui như vậy khi đang ở thời kỳ đỉnh cao?
Theo lý thuyết thì có lẽ cả đời này cũng không dùng tới, lãng phí tài nguyên.
Nhưng Hoắc Khải không nghĩ như thế, với bất kỳ việc gì, anh luôn quen dùng hai phương án, nếu một cái không thành công thì dùng cái thứ hai, tăng thêm tỉ lệ thành công.
Trên tầng bệnh viện, Hoắc Trạch Minh đứng trước giường bệnh, nhìn Hoắc Giai Minh nằm trên giường mặt với vẻ mặt sa sầm.
Hoắc Khải nói điều này không sai, ông ta chỉ có một đứa con, không hi vọng đến khi cuối đời không có ai tận hiếu với mình.
Vốn tưởng rằng để con trai mình làm công việc nhàn nhã thì chắc sẽ không gặp điều gì ngoài ý muốn, không ngờ rằng vẫn xảy ra chuyện khó tin như thế này.
“Không có bất kỳ phương pháp nào à?”, Hoắc Trạch Minh hỏi.
Mấy bác sĩ bên cạnh rất căng thẳng, họ biết thân phận của người đàn ông này là dạng người mình không thể chọc vào được.
Một bác sĩ có thân phận cao nhất thoáng vã mồ hôi: “Chúng tôi chưa từng thấy tình huống mà cậu ấy gặp phải, cũng không có ví dụ nào để tham khảo. Với khả năng điều trị hiện tại, những điều chúng tôi có thể làm được không nhiều, chỉ có thể cố hết sức để giữ các chỉ số sống còn cho cậu ấy”.
“Làm phẫu thuật thì sao? Thay phần da thịt bị thối rữa không được à?”, một người trong nhà họ Hoắc hỏi.
Bác sĩ kia cười khổ: “Loại phẫu thuật này nói thì dễ chứ bắt tay vào tiến hành rất khó. Các anh không phải bác sĩ, có lẽ không biết, với tình hình như cậu ấy, da thịt thối rữa trên diện tích rộng, nếu thay hết tất cả thì tỉ lệ thành công có lẽ không đến 1%. Chính vì tỉ lệ thành công quá thấp nên chúng tôi không dám làm phẫu thuật”.
Người kia quả thực không hiểu gì nhiều về y học, nhưng hắn ta nhìn được, chắc hẳn vị bác sĩ này không nói dối.
Nếu tỉ lệ thành công cao thì chắc chắn đã tiến hành phẫu thuật từ lâu rồi.
“Phương pháp khác thì sao? Bao nhiêu người thế nào, chẳng lẽ không nghĩ ra được phương pháp nào à?”, một thành viên của nhà họ Hoắc tức giận quát lên: “Cho các người bao nhiêu tiền mà bây giờ không có cách nào, các người lừa đảo à!”
Bác sĩ không có gì để đáp lại, chỉ có thể khổ sở đứng chịu trận, không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng.
Bây giờ ai nói chuyện thì người đó là cái bia ngắm di động, chỉ đợi bị mắng.
May mà dường như Hoắc Trạch Minh hiểu được chỗ khó xử của họ, bèn xua xua tay nói: “Được rồi, không cần làm khó nữa, nếu có cách thì họ cũng dùng rồi”.
“Thế thì phải làm sao đây? Không thể trơ mắt nhìn Giai Minh...”, người đó nói được một nửa thì không nói nữa, vì nói tiếp thì quá bi quan.
Nhưng cho dù người này không nói, Hoắc Trạch Minh cũng hiểu được.
Mặt mũi ông ta sa sầm, có người ghé lại gần, thì thầm hỏi: “Thằng ranh Lý Phong kia nói là có cách mà? Chi bằng...”
Hoắc Trạch Minh lập tức trừng mắt lườm người kia, gằn giọng quát: “Ý của anh là tôi không bằng nó, đến cả con trai mình cũng không cứu nổi, phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác?”
“Tôi không có ý này...”, thành viên kia vội vàng mỉm cười giảng hòa, định giải thích.
Nhưng Hoắc Trạch Minh không thèm nghe anh ta giải thích, ông ta hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, Giai Minh là người nhà họ Hoắc, chỉ có nhà họ Hoắc mới giải quyết được, không ai được phép chen vào. Lập tức cho người liên lạc với những bệnh viện hàng đầu ở nước ngoài, không cần biết dùng phương pháp gì, nhất định phải để họ nghĩ cách cứu con trai tôi! Nếu Giai Minh xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho người chôn cùng nó!”