Chương 566: Doãn Tuệ Tĩnh
“Coi như là vậy đi”, Hoắc Khải đáp qua loa, không muốn nói quá nhiều về chuyện của nhà họ Lý.
Đường Quốc Diệu mỉm cười nói: “Vậy cậu Lý cảm thấy thế nào về cuộc sống hiện tại? Ví dụ như hôn nhân đi? Ninh Thần vợ cậu tôi cũng gặp rồi, là một cô gái rất đặc biệt. Nghe nói hai vợ chồng cậu rất yêu thương nhau?”
“Ừm, tôi rất yêu cô ấy, cô ấy cũng rất yêu tôi, cả đời này chúng tôi sẽ không xa nhau”, Hoắc Khải đáp.
Đường Quốc Diệu “ồ” một tiếng, ánh mắt khẽ thay đổi.
Nói đến vấn đề này là vì ông ấy muốn thăm dò thái độ về hôn nhân của Hoắc Khải.
Nếu Hoắc Khải tỏ ra bất kỳ sự khác lạ nào, Đường Quốc Diệu sẽ giúp Đường Trọng Vi làm mối.
Người đàn ông từng kết hôn thì sao? Chỉ có đàn bà mới để ý tiểu tiết.
Với Đường Quốc Diệu, đàn ông từng có vợ mới thật sự là đàn ông trưởng thành, biết nguyên nhân thất bại của một cuộc hôn nhân thì có thể thay đổi phương diện đó mà không đi vào vết xe đổ nữa.
Chứ cái loại chưa lấy vợ hay là chưa yêu ai bao giờ thì sao mà biết cách yêu thương phụ nữ.
Hơn nữa, người đàn ông mà sở hữu khối tài sản lên đến chục tỷ, chắc phải đến 99,99% người trên thế giới này không quan tâm người đó có kết hôn hay chưa ấy.
Sự bất mãn của Doãn Tuệ Tĩnh được Đường Quốc Diệu cho là gây sự vô cớ, là tư tưởng quá cổ hủ.
Mà câu trả lời của Hoắc Khải thì cũng như thế.
Anh nghe ra được ý thăm dò của Đường Quốc Diệu, cho nên mới trả lời cực kỳ quyết đoán.
Hai vợ chồng chúng tôi rất ân ái, không bao giờ rời xa nhau. Dù các người định làm gì thì cũng vô ích.
Nghe được đáp án này, Đường Quốc Diệu không khỏi cảm thấy thất vọng.
Tại sao tình cảm của họ lại tốt như vậy? Nếu hai người cứ cãi nhau, đánh nhau đi thì có phải là hay không.
Suy nghĩ này về mặt đạo đức là không nên, nhưng phận làm cha như Đường Quốc Diệu thì không nghĩ nhiều đến thế.
Cùng lúc đó, Doãn Tuệ Tĩnh nhìn con gái đang bận rộn nấu cơm trong bếp, vẻ mặt phức tạp.
“Mẹ, mẹ đừng đứng đó nữa, đến giúp con rửa rau thái hành đi ạ”, Đường Trọng Vi nói.
“Con bé này, có giúp việc mà không dùng. Mẹ vừa đến đã bắt vào bếp rồi, kiếp trước mẹ nợ con hay gì!”, Doãn Tuệ Tĩnh bĩu môi đi qua, vẻ mặt bất mãn, nhưng động tác vẫn rất nhanh lẹ.
“Ôi chao, người khác sao có thể tỉ mỉ bằng mẹ được. Chỉ có mẹ giúp thì con mới yên tâm được”, Đường Trọng Vi cười hì hì.
“Con chỉ biết nịnh thôi, coi mẹ như đồ ngốc hay sao”, Doãn Tuệ Tĩnh nói.
“Đâu có đâu, nhà mình ai dám coi mẹ là đồ ngốc chứ? Chán sống hay sao?”, Đường Trọng Vi nhìn ra phòng khách, hỏi: “Bố nói gì với anh ấy vậy ạ?”
“Đang nói chuyện cưới xin của con đấy. Định gả con cho cậu ta. Sao, có vui không?”, Doãn Tuệ Tĩnh hỏi.
Mặt Đường Trọng Vi bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô ấy vội vàng hỏi mẹ mình: “Cưới xin gì cơ ạ? Bố nói thật sao mẹ?”
“Con mơ đi!”, Doãn Tuệ Tĩnh duỗi tay dí vào trán cô ấy, nói: “Lý Phong này có vợ rồi, đầu óc con có vấn đề hay sao mà thích người như thế hả? Trên đời thiếu gì đàn ông đâu. Không lẽ ngoài nhà họ Hoắc ra thì con chỉ tìm được loại này thôi à? Mẹ nói rõ cho con biết này, mẹ vẫn còn ở đây thì con đừng có nghĩ đến chuyện làm gì không danh không phận, mẹ không có mặt mũi đâu!”
“Ơ kìa mẹ, mẹ nói đi đâu đấy, con có nói con thích anh ấy đâu!”, Đường Trọng Vi ngại ngùng nói.
Miệng thì nói vậy, nhưng cảm xúc đã bán đứng cô hoàn toàn.
Doãn Tuệ Tĩnh là người từng trải, nên biết rõ con gái có phải thích thật hay không.
Mà Đường Trọng Vi cũng không coi lời mẹ mình nói là thật. Từ nhỏ đến lớn, Doãn Tuệ Tĩnh quản cô ấy rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là khẩu xà tâm phật. Bất luận bà ta có tỏ ra nghiêm khắc cỡ nào thì cuối cùng cũng đều chiều theo ý Đường Trọng Vi.
Còn Đường Quốc Diệu thì lại càng là người bố chiều con gái. Chỉ cần Đường Trọng Vi muốn thì ông ấy nhất định sẽ làm theo, kể cả là hái sao trên trời xuống.
Sống trong gia đình như vậy từ nhỏ làm Đường Trọng Vi thật sự như một bông hoa trong lồng kính. Vụ hủy hôn của nhà họ Hoắc cũng chỉ như cho cô ấy một bài học mà thôi.
Đường Trọng Vi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “À, Lý Phong không thích ăn chua quá đâu ạ. Cho nên không cần nấu củ cải chua cay đâu mẹ”.
“Không thích ăn chua? Sao mà giống thằng khốn nhà họ Hoắc kia thế…”, Doãn Tuệ Tĩnh lẩm bẩm.
Nghe thấy bà ta nhắc đến nhà họ Hoắc, động tác của Đường Trọng Vi bỗng sững lại, cảm xúc cũng lắng xuống, rõ ràng là rất đau lòng.
Nhìn dáng vẻ đó của con gái, Doãn Tuệ Tĩnh đau lòng không thôi. Bà ta hối hận vô cùng, vội vàng nói: “Trời ạ, con xem cái miệng của mẹ này…”
“Mẹ, không sao đâu ạ. Có những người, có những việc không phải nói quên là quên luôn được. Dù gì thì con cũng là thanh mai trúc mã của anh ấy, cho dù chỉ là một con chó thì cũng không thể quên nhanh được đâu. Với cả, là do họ mù chứ không phải do con mà”, Đường Trọng Vi nói.
“Nói đúng lắm! Nhà họ Hoắc đều mù hết thì mới bỏ con, cũng chẳng biết họ nghĩ cái quái gì mà chọn con bé nhà họ Đinh đấy. Con bé đó bằng con được chắc? Tức cười thật!”, Doãn Tuệ Tĩnh “hừ” một tiếng: “Con xem kết cục của thằng cha đó đi, giờ bị loại ra khỏi vị trí nòng cốt và mất tích rồi kìa. Trèo cao thì ngã đau mà. Đáng đời nó lắm”.
Đường Trọng Vi lại thở dài đáp: “Nói thật, con sợ anh ấy xảy ra chuyện lắm. Mặc dù không thể cùng nhau bạc đầu, nhưng bọn con cũng không thể là kẻ thù chứ”.
“Con vẫn thích thằng đấy à?”, Doãn Tuệ Tĩnh do dự rồi hỏi.
“Không ạ, con đã không thích anh ấy nữa rồi”, Đường Trọng Vi lắc đầu nói.
Xảy ra chuyện như vậy, nếu còn thích thì chỉ có ngu thôi. Đường Trọng Vi không ngu ngốc, biết chuyện gì làm được chuyện gì không. Cô ấy sẽ không bao giờ giống đám phụ nữ ngu ngốc mặt dày đi tìm trai cho dù tên trai đó không coi bản thân ra gì.
“Có phải vì cái người tên Lý Phong kia rất giống thằng đó nên con mới chuyển sang thích cậu ta không? Con gái, nếu thật vậy thì Lý Phong đó chỉ là một thế thân của Hoắc Khải mà thôi. Như vậy là không công bằng với hai con, con hiểu không?”. Doãn Tuệ Tĩnh lo lắng khuyên nhủ: “Huống hồ cậu ta đã lấy vợ sinh con, cho dù cậu ta chịu bỏ vợ để bên con thì cũng sẽ bị người đời dị nghị thôi. Dù con có quan tâm hay không thì người ta vẫn sẽ nói con này nọ”.
Sắc mặt Đường Trọng Vi càng đỏ hơn: “Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy. Con đã bảo mẹ rồi mà, con không thích anh ấy đâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi”.
“Bạn bè bình thường? Thế sao mặt con lại đỏ như đít khỉ thế? Không phải là chột dạ hay sao?”, Doãn Tuệ Tĩnh nói thẳng: “Mẹ là mẹ con, mẹ lại chẳng đi guốc trong bụng con rồi!”
Đường Trọng Vi biết mình không lừa được mẹ, chỉ đành chuyển chủ đề: “Giời ạ, mẹ cứ nói với con mãi, rau sắp nát rồi đây này. Thôi thôi, mẹ không cần ở đây phụ con đâu, mẹ cứ ra kia ngồi đi!”
“Cái con bé này, mẹ còn chưa nói xong đâu…”, Doãn Tuệ Tĩnh còn đang lẩm bẩm thì đã bị Đường Trọng Vi đẩy ra khỏi bếp.
Doãn Tuệ Tĩnh đứng ngoài cửa bếp, nhìn con gái bận bịu không ngừng. Một lúc sau, bà ta mới thở dài quay đi.
Bà ta thật sự không đồng ý việc Đường Trọng Vi và Lý Phong gần gũi, nhưng nếu con gái đã kiên trì thì làm thế nào được nữa?
Con gái đã bị Hoắc Khải làm tổn thương một lần rồi, nếu không thật sự chủ động đi thích người khác thì có lẽ sẽ không có người đàn ông nào lọt vào mắt xanh của con gái nữa. Mà bà ta và chồng lại không muốn ép hôn con, không lẽ lại phải trừng mắt nhìn con bé cô độc đến già?
Hai vợ chồng bà ta còn đang ở tuổi khỏe mạnh, vẫn chăm sóc được con gái, nhưng đến khi bọn họ già rồi, hoặc là qua đời, thì ai sẽ chăm sóc con bé đây?
Với tính cách mềm yếu của Đường Trọng Vi, nếu không có núi dựa vững chắc thì sợ là sẽ phải chịu khổ mất.
Lý Phong…
Doãn Tuệ Tĩnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sô-pha nói chuyện với Đường Quốc Diệu, trong lòng bắt đầu tính toán người này có khả năng chăm sóc con gái mình hay không.
Mặc dù bình thường Doãn Tuệ Tĩnh không thích tham gia vào chuyện công ty, nhưng để làm vợ của Đường Quốc Diệu thì cũng phải có năng lực kinh doanh. Cho dù năng lực không quá mạnh nhưng vẫn cần biết những kỹ năng cơ bản.
Tiềm lực của Hi Vọng Mới rất lớn, Đường Quốc Diệu nói rằng tương lai sẽ rất rộng mở, có khả năng sẽ trở thành một trong những công ty đứng đầu thế giới.
Người đàn ông như vậy cũng không kém gì thằng khốn nhà họ Hoắc kia, mà người ta còn không hề mượn danh gia tộc để phát triển, chỉ tự dựa vào bản thân để tạo nên kỳ tích.