Chương 540: Đến thăm
Mấy hôm sau, tình trạng của Phan Tư Mễ có chuyển biến, nhưng tinh thần vẫn không tốt lắm.
Bác sĩ nói rằng tinh thần cô ta bị kích thích trầm trọng nên có lẽ đã thành bệnh trầm cảm, cần được điều trị tâm lý. Nhưng Phan Tư Mễ lại từ chối gặp bác sĩ tâm lý, lý do đơn giản là cô ta đang là bác sĩ tâm lý rồi, không cần người khác đến trị liệu giúp.
Hơn nữa cô ta cũng không thấy tâm lý mình có vấn đề gì.
Ai nói cô ta có vấn đề về tâm lý thì đều bị thần kinh hết!
Chuyện của Phan Tư Mễ phần lớn đều do Ninh Thần chăm lo, Hoắc Khải thì đã tích cực đi tìm các công ty liên minh để mở rộng hệ thống thương mại khép kín.
Sau mấy ngày liền làm việc, mãi đến một hôm Đường Đường chạy vào hỏi khi nào anh mới làm thịt kho tàu cho Nhạc Văn Văn ăn.
“Văn Văn nói bố sẽ nấu ăn cho cậu ấy thường xuyên, giờ bọn họ chuyển sang nhà mới rồi mà bố vẫn chưa đi. Cậu ấy còn bảo là cô Cố còn khóc mấy lần ấy”, Đường Đường nói.
Nghe con gái nói vậy, Hoắc Khải đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Cố Phi Dương đã đến được gần ba tuần, chuyển vào nhà mới mà Hoắc Khải vẫn chưa đến gặp hai mẹ con cô ta lần nào.
Nếu đã đồng ý ở bên cô ta mà chỉ để cô ta chuyển đến cùng thành phố để ở, rồi chẳng gặp lần nào, thì khác nào lừa đảo?
Chắc hẳn Cố Phi Dương phải buồn bã lắm.
Nhưng cô ta chưa từng chủ động liên lạc với Hoắc Khải, có lẽ vì sợ Ninh Thần không vui.
Nội tâm của cô ta cực kỳ kiên cường, nhưng bên ngoài thì vẫn luôn là bộ dáng quan tâm săn sóc. Cô ta chưa từng làm những chuyện khiến người khác không thoải mái.
Giống như lần bị mẹ chồng đưa lên tòa, cô ta chưa từng nghĩ sẽ thật sự bị “thẩm vấn” mà bán nhà luôn rồi không lấy một đồng tiền nào, rời khỏi thành phố.
Cô ta không muốn nghe, và cũng nghe không nổi những lời đàm tiếu.
Thái độ bây giờ của Hoắc Khải dĩ nhiên cũng khiến cô ta buồn, thậm chí còn buồn hơn cả lúc bị từ chối.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải lại thở dài, xoa đầu con gái, đáp: “Vậy giờ bố sẽ qua, con có đi cùng không?”
“Có chứ ạ! Có chứ ạ! Thế mẹ có đi không bố?”, Đường Đường hỏi.
Hoắc Khải nghĩ một lúc rồi đáp: “Để bố gọi hỏi mẹ xem”.
Sau đó, Hoắc Khải gọi cho Ninh Thần, nói mình sẽ đến chỗ Cố Phi Dương. Ninh Thần đương nhiên không phản đối. Vì trong ba tuần này, Hoắc Khải bận bịu liên tục, chưa hề liên lạc với Cố Phi Dương, cho nên Ninh Thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cũng ý thức được chồng mình không nói dối.
Anh chấp nhận Cố Phi Dương là vì nể phần tình cảm đó, chứ không vì sắc đẹp của Cố Phi Dương.
Nếu vì sắc đẹp, Hoắc Khải đã đi tìm Cố Phi Dương từ lâu rồi. Cho dù không đi nghênh ngang thì cũng len lén đi.
Trên đời này làm gì có mèo gì không ăn vụng, trừ khi con mèo đó ăn chay.
Mặc dù không từ chối Hoắc Khải đi gặp Cố Phi Dương nhưng Ninh Thần vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để trở thành người một nhà với Cố Phi Dương. Ít nhất cũng phải để cô tiếp xúc với người ta đã, chứ chưa gì đã bắt coi nhau như chị em ruột thì là chuyện không thể.
“Anh đi đi, nếu tối không về thì cũng đừng dắt Đường Đường theo, không con bé lại nghĩ nhiều”.
Câu này vừa là nhắc nhở, cũng là thăm dò.
Hoắc Khải đáp lời: “Ăn xong bố con anh sẽ về, không muộn đâu”.
Nghe được câu này, Ninh Thần mới thấy yên lòng, không qua đêm là được…
Giờ cô đang mang thai thời kỳ cuối, bác sĩ dặn là không thể tiếp tục làm chuyện vợ chồng nữa, đề phòng xảy ra chuyện.
Mà nếu không thỏa mãn nhu cầu của đàn ông thì rất khó mà nhịn nổi. Đây có thể là nguyên nhân vì sao cô không phản đối mãnh liệt chuyện Cố Phi Dương.
Buổi chiều, Hoắc Khải dẫn Đường Đường đi mua nguyên liệu rồi đến nhà mới của Cố Phi Dương.
Vẫn là Ninh Thần tìm người đến trang hoàng nhà mới, nhưng phong cách là do Cố Phi Dương chọn.
Tất cả đều dùng chất liệu cao cấp, dường như không có vấn đề nào liên quan đến môi trường, mà phòng còn có hệ thống điều hòa tân tiến nhất, lúc nào cũng có không khí tươi mát. Cho dù có Formaldehyde thì cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Lúc Hoắc Khải đến cũng không thông báo cho Cố Phi Dương.
Cho nên khi gõ cửa, Cố Phi Dương mở cửa ra, thấy Hoắc Khải lỉnh kỉnh đồ đạc đứng đó thì không khỏi sững sờ.
Sau đó hai mắt cô ta đỏ lên, lại không xoay người chạy đi hay là oán than điều gì, mà chỉ giữ nguyên cảm xúc đó, tránh ra nhường đường: “Anh vào đi đã”.
Sau khi Hoắc Khải đi vào, Cố Phi Dương vội vàng đóng cửa lại rồi nói với Nhạc Văn Văn đang chạy đến rằng: “Mau kéo rèm cửa xuống con”.
Hoắc Khải hiểu ngay, cô ta đang sợ có người nhìn thấy anh ở đây. Chứng tỏ rằng cô ta vẫn luôn nhớ lời dặn dò của Ninh Thần.
“Không cần đâu”, Hoắc Khải vẫy tay với Nhạc Văn Văn rồi nói với Cố Phi Dương: “Anh có đến lén lút đâu, cũng không cho là có điều gì phải che giấu, em đừng nghĩ linh tinh”.
“Nhưng cô Ninh…”
“Cô ấy muốn tốt cho anh mà thôi, mong là em hiểu”, Hoắc Khải nói.
Ai cũng nói một người đàn ông tốt là người biết cách làm vừa lòng cả hai bên. Nhưng Hoắc Khải sẽ không làm vậy, vị trí quan trọng nhất trong lòng anh chắc chắn là Ninh Thần rồi đến Đường Đường rồi mới đến những người khác.
Tiếp nhận Cố Phi Dương không có nghĩa cô ta có vị trí gần đầu, chỉ là cô ta có nằm trong trái tim của anh mà thôi.
Cho nên nếu như bắt anh phải nói xấu Ninh Thần để cho Cố Phi Dương vui thì có đánh chết Hoắc Khải cũng không làm.
Cố Phi Dương cũng biết thế, cô ta không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu: “Anh uống nước không? Em rót cho anh”.
“Không cần, Đường Đường nói Văn Văn muốn ăn thịt kho tàu, anh mua thịt ba chỉ đây. Em chơi với tụi nhỏ hay xem phim đi, để anh nấu cơm”.
Nói rồi, Hoắc Khải xách đồ vào bếp. Rồi bếp cũng truyền ra những âm thanh leng keng.
Sự xuất hiện của Hoắc Khải làm Nhạc Văn Văn vui vô cùng. Cô bé vừa nhảy chân sáo vừa hát trong phòng khách.
So với những lúc vừa về nhà đã im lặng của cô bé, dáng vẻ của Nhạc Văn Văn hiện giờ mới làm Cố Phi Dương vui vẻ nhất.
Nhạc Văn Văn lúc trước bị tự kỷ nhẹ, hai năm nay đã đỡ hơn rất nhiều. Điều Cố Phi Dương không muốn thấy nhất chính là môi trường và không khí ở đây khiến cô bé bị lại như cũ.
Khoảng một tiếng sau, Hoắc Khải đưa các món ăn ra ngoài dần.
Mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra khiến mọi người thèm ăn vô cùng.
Ăn cơm xong, Hoắc Khải lại lau dọn vệ sinh. Nhìn bộ dáng bận rộn của anh, sự bất an trong lòng Cố Phi Dương mới dần dần yên bình trở lại.
Mặc dù từ lúc vào phòng đến giờ, Hoắc Khải không thể hiện ra sự nhiệt tình hay nhung nhớ gì với cô ta.
Nhưng cô ta không mong chờ nhiều vậy.
Thứ cô ta muốn chỉ là được ở bên người đàn ông này. Chỉ cần anh bỏ một chút thời gian trong cuộc đời mình ra cho cô ta là được rồi, không phải sao?
Nếu cứ ép anh phải ở bên cô ta mọi lúc như người chồng thực sự thì cô ta không thể làm được.
Cho nên sự buồn bã của mấy ngày qua vẫn là cô ta đòi hỏi quá nhiều, quên đi mục đích ban đầu của bản thân.
Nghĩ thông điểm này, nụ cười trên mặt Cố Phi Dương lại càng rõ hơn.
Có được sự đồng ý của Hoắc Khải, được Ninh Thần tiếp nhận, là đã tốt hơn tưởng tượng rồi!
Sau khi làm xong mọi việc, Hoắc Khải lại pha một bình trà, hỏi: “Dạo này em gặp khó khăn gì, hay cần gì giúp đỡ thì cứ gọi anh”.
“Không có gì đâu ạ. Mọi người đã sắp xếp phòng xong cả, môi trường cũng rất tốt, thiết bị đầy đủ, em không có cần gì khác nữa”, Cố Phi Dương đáp.
Hoắc Khải “ừm” một tiếng. Anh vốn còn tưởng Cố Phi Dương sẽ nhân cơ hội này đòi hỏi thêm, nhưng xem Cố Phi Dương không có ý đó.
“Em định mở công ty vũ đạo ở đây, anh nghĩ cô Ninh có phản đối không?”, Cố Phi Dương đột nhiên hỏi.
Động tác uống trà của Hoắc Khải khẽ ngưng lại, rồi tiếp tục, đáp: “Chắc không đâu”.
“Vậy thì tốt quá”, Cố Phi Dương gật đầu nói: “Em sẽ cẩn thận. Chuyện hợp tác lúc trước anh nói thì thôi đi nhỉ. Kiếm được không nhiều tiền cũng không sao, quan trọng là không để cô Ninh nghĩ nhiều, tránh cho phát sinh xung đột”.