Chương 508: Bắt cóc
Chương 508: Bắt cóc
Tuy nhiên, nhóm giám đốc đó đều là người địa phương, đã làm kinh doanh nhiều năm và trải qua biết bao nhiêu sóng gió, làm sao họ có thể sợ hãi trước sự đe dọa của một người trẻ tuổi được. Nếu họ thật sự sợ hãi, họ đã không dùng một tệ để lấy cổ phần của Tô Tử Hàng.
Cuối cùng, Tô Tử Hàng chỉ có thể rời đi trong oán hận.
Vì vậy, sau khi Hoắc Khải đến công ty, hầu như tất cả thành viên trong hội đồng quản trị đều có mặt.
Họ không hài lòng với kế hoạch mua lại của Hoắc Khải, 60% cổ phần là quá nhiều, họ hy vọng anh sẽ giảm bớt con số này xuống, hoặc tốt hơn hết là Hoắc Khải nên từ bỏ vụ thu mua này.
Nhưng điều này là không thể, mọi thứ đã đi đến nước này, không có đường để quay lại nữa.
Sau cả ngày đàm phán, cuối cùng, Hoắc Khải và tập đoàn Phong Âu đã đạt được thỏa thuận đầu tư 2 tỷ để mua lại 53% cổ phần của tập đoàn Phong Âu.
Mặc dù đã giảm 7% cổ phần so với trước đây, tương đương với việc tăng chi phí mua lại, nhưng đối với Hoắc Khải thì điều đó cũng không thành vấn đề.
Thứ anh muốn là công ty này, chỉ cần anh nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, những khía cạnh khác đều có thể bàn bạc. Đáng tiếc tập đoàn Phong Âu không biết mấu chốt này của Hoắc Khải, áp lực tâm lý của họ quá lớn, nếu không thì họ đã nghiến răng nghiến lợi cố hết sức để hạ số cổ phần xuống còn 51% rồi.
Dù thế nào đi nữa, mục tiêu của Hoắc Khải đã đạt được, còn tập đoàn Phong Âu đã không còn phải lo lắng về việc bị đàn áp và bao vây bởi hệ thống VR của Hi Vọng Mới nữa.
Một ngày sau, trên trang web chính thức của Hi Vọng Mới, thông báo trước đó đã bị hủy bỏ và một thông báo mới được thay thế.
Hi Vọng Mới đã đạt được thỏa thuận thu mua tập đoàn Phong Âu, đầu tư 2 tỷ để mua lại 53% cổ phần của tập đoàn Phong Âu. Với hiệu lực ngay lập tức, tập đoàn Phong Âu sẽ trở thành một trong những công ty con của Hi Vọng Mới và sẽ được đổi tên thành Chi nhánh Kỷ Tỵ sau khi ổn định.
Đây sẽ là chi nhánh thứ sáu của Hi Vọng Mới, sẽ chịu trách nhiệm sản xuất chip.
Lúc này, nhiều người đã nhìn ra hoài bão của công ty Hi Vọng Mới, đó là tạo ra một vòng khép kín của dây chuyền công nghiệp!
Công nghệ VR có sẵn, công ty chip có sẵn, về vốn thì có hai quỹ đầu tư mạo hiểm, nền tảng là chi nhánh Giáp Tử, công thêm các khía cạnh khác, có hàng chục công ty liên minh để hỗ trợ. Bằng cách này, Hi Vọng Mới chắc chắn có thể hình thành một mô hình hoạt động khép kín. Chỉ cần họ không phạm sai lầm, người khác nếu muốn ra tay với họ như nhà họ Hoắc thì chắc chắn sẽ rất khó.
Chỉ là thực lực của những công ty trong vòng liên minh vẫn chưa đủ mạnh, để phát triển và hoạt động tốt thì vẫn cần thêm một khoảng thời gian nhất định.
Ngoài ra, nếu thật sự muốn tạo thành một vòng công nghiệp khép kín hoàn chỉnh, cần thành lập thêm ít nhất hai hoặc ba chi nhánh bổ khuyết, nếu không sẽ vẫn tồn tại kẽ hở có thể bị lợi dụng.
Hoắc Khải đã thiết kế tất cả các kế hoạch, bây giờ anh chỉ cần làm theo kế hoạch trước đó từng bước một.
Với anh, tương lai đầy hứa hẹn, thứ duy nhất còn thiếu chính là thời gian.
Thế lực đen đã cử Từ Lực Phàm, khi không có việc gì làm thì sẽ chạy đến Hi Vọng Mới để nghe ngóng thông tin, nhìn bề ngoài thì thân quen, nhưng thực chất là đang ngấm ngầm theo dõi tình hình của Hi Vọng Mới.
Hoắc Khải biết rõ điều này, nhưng anh không từ chối sự thâm nhập của Tử Lực Phàm, mà ngược lại còn tiếp xúc với người này rất nhiệt tình.
Bởi vì theo quan điểm của Hoắc Khải, Từ Lực Phàm là một con dao hai lưỡi, có thể làm tổn thương bản thân, nhưng nếu sử dụng tốt, cũng có thể khiến đối phương bị thương.
Chuyện của tập đoàn Phong Âu đã được giải quyết xong, Hoắc Khải cũng không định ở lại thành phố này nữa, không có nhiều hứng thú với thành phố này, ở lại chỉ lãng phí thời gian.
Chỉ có điều Cố Phi Dương vẫn còn ở bên cạnh,
chuyện này cũng có chút khó khăn.
Biết tin Hoắc Khải ra đi, Cố Phi Dương rất buồn. Cô ta khao khát được ở bên Hoắc Khải, nhưng cô ta không dám nói rõ ràng, chỉ có thể thầm cầu mong ngày hai người chia tay sẽ đến thật muộn.
Tuy nhiên, các cuộc đàm phán với tập đoàn Phong Âu diễn ra quá thuận lợi, khiến Cố Phi Dương thất vọng.
Cô ta muốn đi cùng Hoắc Khải, nhưng cho dù cô ta thật sự muốn từ bỏ tất cả những gì mình có và rời đi, thì cũng không thể rời đi chỉ trong hai ba ngày.
Vũ đoàn vẫn còn quá nhiều nhân viên và có rất nhiều người đến học, dù không nghĩ đến mình thì cũng phải có trách nhiệm với mọi người.
Nếu muốn rời đi, trước tiên cô ta phải bàn giao công việc của mình.
Rắc rối nhất là Cố Phi Dương đã đồng ý hợp tác với công ty của Hoắc Khải, nên cho dù muốn chuyển vũ đoàn cho người khác thì cô ta cũng không làm được.
Nếu không có công ty này, sẽ không có cơ hội và lý do để liên hệ với Hoắc Khải nữa.
Cách duy nhất là để lại vấn đề ở đây cho người khác phụ trách, sau đó đi theo Hoắc Khải để bắt đầu một chi nhánh mới.
Ý tưởng này không phải chỉ là nhất thời. Cố Phi Dương đã suy nghĩ về một văn phòng chi nhánh từ vài ngày trước.
Bản thân tiềm lực của vũ đoàn ở thành phố này đã bị khai thác gần hết, tiếng tăm cũng đã dần vụt tắt, tốn thêm thời gian mà lại chẳng thu được bao nhiêu.
Bên ngoài có nhiều thành phố như vậy, đều có thể để cho cô ta tiến hành khai thác tiềm năng. Đi ra ngoài tạo dựng chi nhánh công ty, ngoài việc kiểm tra khả năng kinh doanh và tầm nhìn của cô ta, đồng thời cũng cho tất cả mọi người một cái lý do hợp lý, rằng tại sao cô ta lại đi theo Hoắc Khải.
Chỉ là trước khi thành lập chi nhánh, Cố Phi Dương vẫn phải bàn giao công việc của công ty hiện tại, không thể chỉ nói cho mọi người biết ai là người chịu trách nhiệm thay cô ta rồi cứ thế mà bỏ đi được.
Vì vậy, cô ta hy vọng sẽ có một bữa ăn chia tay ngắn ngủi với Hoắc Khải để bù đắp sự tiếc nuối khi không thể rời đi cùng người đàn ông này ngay lập tức.
Hoắc Khải đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ này.
Tối hôm đó, Hoắc Khải đi đặt nhà hàng, Cố Phi Dương đến đón Nhạc Văn Văn rồi đi gặp anh.
Tuy nhiên, đợi ở nhà hàng đến 7h30 vẫn không thấy Cố Phi Dương, Hoắc Khải cảm thấy không ổn, anh đã gọi cho Cố Phi Dương mấy lần và tất cả đều trong trạng thái tắt máy.
Mãi đến tận tám giờ, một cuộc gọi lạ gọi đến, Hoắc Khải vốn không muốn trả lời, nhưng rồi anh lại do dự và bắt máy.
Một giọng nói đầy quỷ quyệt truyền ra từ điện thoại: “Sếp Lý, thế nào, chờ đến mức lo lắng rồi phải không?”
Hoắc Khải có thể dễ dàng nhận ra giọng nói này là của ai, nên anh nói: “Chủ tịch Tô, đừng tự tìm phiền phức, dù cho anh có muốn làm gì đi nữa thì cũng không nên lôi hai mẹ con họ vào. Muốn trút giận thì cứ đến gặp tôi, sao lại làm chuyện vô lý như vậy, làm hại đến hai mẹ con vô tội bọn họ”.
“Ông chủ Lý quả thật thông minh như người ngoài nói, chỉ cần một câu nói là có thể đoán được chuyện gì xảy ra”, ở đầu dây bên kia chính là Tô Tử Hàng đã biến mất hai ngày nay: “Nhưng có một chuyện anh nói sai rồi, Cố Phi Dương, con chó cái đó không vô tội một chút nào. Nếu không phải tại cô ta thì tôi đã không đắc tội đến anh. Nếu tôi không đắc tội đến anh, bây giờ hai chúng ta chắc đã là mối quan hệ hợp tác vui vẻ. Vậy mà giờ đây tôi lại nghèo đến mức không một xu dính túi, tất cả là do con đàn bà khốn nạn này! Anh nói cô ta vô tội sao? Tôi nghĩ cô ta nên bị chém chết một ngàn lần!”
Hoắc Khải cau mày khi nghe thấy điều đó, rồi anh nói: “Tốt hơn là anh không nên làm xằng bậy. Tôi biết bây giờ anh đang cảm thấy tức giận, nhưng làm tổn thương họ cũng sẽ không ích gì. Nếu anh muốn được bồi thường, anh có thể nói với tôi”.
“Bồi thường? Ha ha ha ha, đương nhiên tôi muốn anh bồi thường! Là do anh, cổ phần tôi sở hữu có trị giá hơn một tỷ, bây giờ chỉ còn lại một tệ, anh nghĩ anh phải bồi thường cho tôi bao nhiêu?”, Tô Tử Hàng phẫn uất, chưa bao giờ anh ta phải chịu một mất mát lớn như vậy từ lúc sinh ra cho tới giờ.
Sau khi bị hội đồng quản trị luận tội và khai trừ, thậm chí cả cổ phần cũng bị lấy mất chỉ với một tệ, Tô Tử Hàng đã trở nên vô cùng phẫn nộ.
Vốn dĩ anh ta muốn bán cổ phần của mình cho Hoắc Khải để kiếm tiền rồi rời đi, nhưng mọi chuyện lại thành ra như bây giờ, làm sao anh ta có thể chịu đựng được.
Vì vậy, anh ta liền lấy ra số tiền duy nhất còn lại của mình, thuê vài tên không biết sợ chết, đi theo Cố Phi Dương hai ngày nay.
Lúc trước Hoắc Khải có trách nhiệm đi đón Nhạc Văn Văn, mà bản thân Hoắc Khải lại được Đường Thế Minh bảo vệ, Tô Tử Hàng biết chuyện này lớn đến mức nào nên cũng không dám hành động hấp tấp.
Hôm nay cuối cùng anh ta cũng đợi được đến khi Cố Phi Dương đích thân đến đón Nhạc Văn Văn, anh ta mới lập tức trói hai mẹ con lại để uy hiếp Hoắc Khải.
“Ông chủ Lý, đừng có mà nói nhảm với tôi. Anh có thể đưa cho tập đoàn Phong Âu 2 tỷ, vậy tôi muốn một nửa số đó. Đưa ngay cho tôi 1 tỷ, tôi sẽ tha cho cả hai. Nếu không, anh cứ chờ mà nhặt xác đi”, Tô Tử Hàng đe dọa.
“Một tỷ? Anh có biết sẽ náo loạn bao nhiêu khi đưa ra số tiền chuộc này không? Cho dù cầm được tiền trong tay thì anh cũng không có cơ hội dùng nó đâu”, Hoắc Khải nói.
Theo các biện pháp trừng phạt của pháp luật hiện hành, cộng với hiệu suất thực thi pháp luật, thì khi số tiền chuộc đạt đến mức này, chắc chắn đây sẽ trở thành một vụ án khổng lồ. Đến lúc đó, cho dù Tô Tử Hàng có mọc cánh cũng khó chạy thoát, vì vậy những gì mà Hoắc Khải nói hoàn toàn không phải là dọa dẫm.