Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải

Chương 505: Chap-505




Chương 505

Chương 505: Phong sát

Chỉ có vài công ty nên cũng chẳng thể phản đối, cho dù có phản đối cũng không được lợi ích gì, hơn nữa mặc dù xét ở trong nước, tập đoàn Phong Âu phát triển ngành sản xuất vi mạch rất tốt nhưng không phải là công ty mũi nhọn, chỉ có quy mô mấy tỷ mà thôi, cũng chỉ vừa mới qua ngưỡng.

Còn khối công ty mạnh hơn bọn họ, một vài công ty hợp tác với bọn họ nhanh chóng thể hiện rằng bản thân sẽ cố gắng cắt đứt quan hệ hợp tác với tập đoàn Phong Âu một cách nhanh nhất.

Còn những công ty không hợp tác với bọn họ, đương nhiên sẽ chẳng có vấn đề gì, thậm chí vì lấy lòng Hy Vọng Mới mà cố ý nói với những đối tác của mình, tuyệt đối không được có dây dưa gì với tập đoàn Phong Âu.

Mặc dù bọn họ không biết tập đoàn Phong Âu đắc tội gì với Hy Vọng Mới, nhưng người ta đã nói vậy rồi thì chắc chắn có nguyên do cả.

Mục tiêu quan trọng lúc này là thị trường VR sau này, một tập đoàn không phải quá mạnh về sản xuất vi mạch hoàn toàn có thể quảng qua một bên.

Nội dung của thông báo không chỉ ảnh hưởng đến những công ty có liên quan tới Hy Vọng Mới mà cũng khiến thị trường rúng động.

Bất cứ công ty nào có liên quan đến thị trường trong tương lai của Hy Vọng Mới đều vì bài thông báo này mà nhanh chóng phủi sạch quan hệ với tập đoàn Phong Âu.

Những công ty đang hợp tác thì lập tức tới tìm bộ phận pháp lý để hỏi xem có cách nào kết thúc hợp đồng không, nếu không chấm dứt hợp đồng được thì có cách nào trì hoãn không, nếu như trì hoãn thì sẽ phải trả cái giá nhưng nào, nếu như cái giá có thể chấp nhận được thì nhanh chóng làm, không chấp nhận được thì chỉ đành ngậm miệng chửi thề thôi.

Những công ty chưa từng hợp tác hoặc muốn hợp tác nhưng chưa bắt đầu hiện giờ đang rất vui sướng.

Rất nhiều người biết rằng, trong tay ông chủ của Hy Vọng Mới có một danh sách, trong danh sách đó là những công ty hợp tác mà bọn họ đã khảo sát từ rất lâu.

Bọn họ biết có danh sách ấy nhưng lại không rõ trong danh sách có những công ty nào/ Mặc dù Hoắc Khải nói với rất nhiều người về

chuyện này, chỉ lấy những công ty trong top năm, nhưng trong quá trình đàm phán, những công ty thuộc top năm chỉ là đàm phán liên minh trên thị trường.

Còn một số công ty nhỏ có tiềm năng, cho dù không nằm trong top cũng được gặp trực tiếp Hoắc Khải.

Mặc dù trong lúc đàm phán với bọn họ Hoắc Khải thiên về việc đòi quyền nắm giữ cổ phần thực tế, nhưng đối với các công ty nhỏ, bọn họ có được cơ hội xoay chuyển khi gần như mất hết hy vọng trong chuyện này là đã đủ khiến họ vui mừng rồi, đâu để ý đến chuyện nhường chút quyền nắm giữ cổ phần chứ.

Nhờ bạn bè xung quanh các công ty trong liên minh tuyên truyền, quảng bá rộng rãi và các bài viết của truyền thông, bây giờ đến tên ngốc cũng biết được tiềm lực của thị trường VR, các công ty nhỏ không thể chen chân vào liên minh này, vì chỉ viết mỗi bản thảo chương trình cũng đủ khiến những công ty có thu nhập mấy chục triệu một năm gánh không nổi chứ đừng nói đến quá trình thử nghiệm ứng dụng đằng sau.

Cần đập một khoản tiền rất lớn vào thị trường này, không đốt vào đó cả chục tỷ, trăm tỷ thì chẳng thể làm được.

Đây cũng là một trong những lý do Hoắc Khải tìm các công ty để tạo liên minh, không những đối phó với thế lực đứng trong bóng tối mà còn tiết kiệm “đạn” cho Hy Vọng Mới.

Nếu như anh ích kỷ, muốn Hy Vọng Mới độc chiếm thị trường, thôi thì bỏ qua khả năng thành công của nó thấp đến mức nào, chỉ mỗi chi phí khai thác thị trường cũng đủ vét sạch tiền của Hy Vọng Mới.

Không có đủ nguồn tài chính lại gặp phải sự cạnh tranh ác ý của bên khác thì phải làm sao?

Hàng loạt công ty phát triển rất tốt đều đi đời vì thiếu nguồn tiền. Cho dù bạn có tiềm lực lớn cỡ nào, triển vọng có tốt tới đâu mà trong tay không có tiền thì cũng chỉ có đâm đầu vào ngõ cụt.

Bởi vì nguồn vốn của những công ty này đều do vay ngân hàng hoặc các khoản tiền tài trợ, chỉ cần chặt đứt nguồn vốn ở bên ngoài, bạn sẽ chẳng khác gì bị vây thành như thời cổ đại, người ta chẳng cần tiến đánh, chỉ cần cắt đứt nguồn cung ứng thức ăn và nước, đợi đến khi bạn cạn kiệt sức lực là có thể dễ dàng đánh gục.

Nhưng có sự giúp đỡ của các công ty trong liên minh, áp lực đầu tư vốn của Hy Vọng Mới sẽ giảm đi rất nhiều. Về chuyện mất đi thị trường, nói trắng ra đây chính là một chuỗi thức ăn hoàn chỉnh mà thôi.

Một mình Hy Vọng Mới không thể khống chế được thị trường toàn cầu, buộc phải có sự đồng tâm hiệp lực của những công ty khác. Hơn nữa một khi đã tạo được thị trường, chắc chắn Hy Vọng Mới là trung tâm, chỉ cần nắm được cái chuôi, còn sợ mất thị trường được sao?

Các công ty tư bản đều hiểu rất rõ chuyện này, vậy nên bọn họ mới dứt khoát vứt bỏ tập đoàn Phong Âu.

Ngày hôm nay, các bộ phận của tập đoàn Phong Âu bận tối mắt tối mũi.

Hàng loạt cuộc điện thoại được gọi tới, có người muốn chấm dứt hợp đồng, có người trả đơn hàng, còn có cả người hỏi xem sao bọn họ lại đắc tội với Hy Vọng Mới để bị phong sát vậy.

Quản lý cấp giữa của tập đoàn Phong Âu biết thế nào được, bọn hò còn đang chẳng hiểu chuyện gì đây.

Chẳng phải ông chủ Hy Vọng Mới tới tập đoàn Phong Âu để bàn chuyện hợp tác à? Sao chớp mắt đã quay lưng thành kẻ thù rồi?

Lãnh đạo cấp cao của công ty thì biết được chút ít, bọn họ nhìn thấy thái độ tồi tệ của Tô Tử Hàng dành cho Hoắc Khải, nhưng chỉ vì chuyện cỏn con này mà ông chủ Hy Vọng Mới ra lệnh phong sát bọn họ sao?

Đương nhiên trong lòng những người này cũng thầm oán thán, một bên trách ông chủ Hy Vọng Mới quá hẹp hòi, một bên trách Tô Tử Hàng bị thần kinh, dám đắc tội với người nổi tiếng trong giới tư bản.

Bọn họ đâu biết, sau khi mọi chuyện xong xuôi, Tô Tử Hàng lại đưa người tới cưỡng bắt Cố Phi Dương, nếu biết được chuyện này, chắc chắn tất cả đều tức hộc máu mồm.

Đương nhiên Tô Tử Hàng cũng không dám nói, anh ta biết đây là chuyện vô đạo đức, không thể để người khác biết. Nếu nói ra, anh ta chẳng được lợi gì.

Vậy nên anh ta chỉ đành ngậm chặt miệng, coi như hiểu lầm ở buổi tiệc rượu dẫn tới chuyện này.

Cho dù mọi người không biết nguồn gốc sâu xa là gì nhưng phong sát là chuyện có thật.

Hội đồng quản trị triệu tập cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc xem nên giải quyết nguy cơ trước mắt này như nào.

Có người đề xuất tìm một công ty lớn khác để xin sự giúp đỡ, người khác lại nói tìm đại lão tới để hòa giải, còn có người đề nghị nhân cơ hội này đuổi luôn Tô Tử Hàng khỏi cái ghế chủ tịch của công ty.

Tên nhóc này mới lên làm chủ tịch được mấy tháng, chẳng lo chuyện chính, suốt ngày nghĩ cách đối phó người khác. Bây giờ hay rồi, chọc giận ông chủ của Hy Vọng Mới, gây rắc tối lớn cho công ty, không cho hắn thôi việc, sao mà xứng đáng với những công nhân viên đã làm việc vất vả cho công ty chứ!

Mặc dù hầu hết mọi người đều khó chịu với Tô Tử Hàng nhưng chẳng ai đủ tư cách để nói đuổi Tô Tử Hàng khỏi chức chủ tịch.

Dù sao đi nữa, tập đoàn Phong Âu do bố của Tô Tử Hàng một tay gây dựng, vuốt mặt phải nể mũi, bố người ta mới mất được vài tháng, mấy người lại đuổi cùng giết tận con trai ông ấy vậy, thật sự hơi quá đáng.

Trong cuộc họp hội đồng quản trị, ý kiến của mọi người loạn lên như nồi cám, họp cả ngày cũng chẳng được cái nước gì.

Đến khi tan làm, vẫn còn nhiều công ty tới hỏi chuyện.

Cuối cùng, hội đồng quản trị chỉ có thể nhất chí một quyết định tạm thời, gửi thông điệp cuối cùng cho Tô Tử Hàng.

Nếu cậu là người gây rắc rối cho công ty thì cậu tự giải quyết đi.

Cậu đắc tội với ai thì tìm người đó xin lối, xin tha thứ.

Nếu không, cứ tiếp tục như này, chẳng bao lâu nữa tập đoàn Phong Âu chỉ có cạp đất mà ăn.

Càng những công ty lớn, họ càng xem trọng Hy Vọng Mới hơn, chỉ có những đối tác rất nhỏ mới không quan tâm đến việc bọn họ đắc tội với ai, cũng chẳng để ý xem sau này mình có liên hệ gì với Hy Vọng Mới hay không.

Nếu bây giờ chẳng kiếm nổi tiền, thì đào đâu ra sau này.

Chỉ có điều những công ty bé này mang lại lợi nhuận rất nhỏ cho tập đoàn Phong Âu, cộng tổng lại còn chưa được một phần năm.

Trong vòng một ngày, các đơn lớn đều đã rút hết, số đơn rút lại đã gần một phần ba rồi.

Hai phần ba còn lại không phải không có ý nghĩ này, một bộ phận đang thương lượng xem rút đơn như nào, còn một phần đang tiến hành rút đơn.

Bản thân Tô Tử Hàng cũng tức phát điên. Tối qua anh ta bị Đường Thế Minh đánh cho một gậy, đến nay bả vai vẫn còn đau không chịu được, đó là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh ta. Lớn ngần này rồi nhưng có mấy ai dám đánh anh ta.

Một tên chẳng quen chẳng biết lại dám không coi anh ta ra gì.

Tô Tử Hàng vốn muốn tìm mấy người lợi hại để dạy Hoắc Khải một bài học nhưng giờ anh ta lại phải đau đầu nghĩ xem làm cách nào để Hoắc Khải tha thứ cho mình.

Nếu không, có khi chưa kịp dạy cho Hoắc Khải một bài học, anh ta đã bị đuổi khỏi cái ghế chủ tịch rồi.

Cho dù là người nắm giữ mười mấy phần trăm cổ phần của công ty, nhưng một khi bị buộc tội, từ bỏ chức chủ tịch, cổ phần của bạn cũng chỉ để trưng ở đó thôi, không thể tham gia vào bất cứ quyết định nào của công ty, cho dù có đến ngồi họp cũng chẳng có ai nghe lời bạn.

Đả kích về mặt tinh thần này còn khó chịu hơn cả tổn thất về vật chất.

Thật ra Tô Tử Hàng cũng cảm thấy rất khiếp đảm, anh ta chỉ cảm thấy Hy Vọng Mới lời có vài trăm triệu một năm, chắc chắn không thể bằng được lợi nhuận của tập đoàn Phong Âu.

Vậy nên anh ta mới dám đắc tội Hoắc Khải, cho rằng động vào bọn họ cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Nhưng anh ta chẳng ngờ rằng, Hy Vọng Mới có năng lực lớn như vậy, rõ ràng bọn họ chẳng liên quan gì tới ngành sản xuất vi mạch, vậy nhưng lại có thể khiến những công ty có liên quan trong ngành nghề này nghe lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.