Chương 503
Chương 503. Căn phòng
Điều này khiến Cố Phi Dương nhanh chóng trấn tĩnh, khi vừa nhìn thấy Hoắc Khải, cô ta còn tưởng rằng sự chênh lệch với Hoắc Khải đã được kéo gần lại. Thu nhập một năm mấy chục triệu còn được.
Nhưng bây giờ xem ra, sự chênh lệch không những ít đi mà lại càng lớn hơn đến vô hạn.
Dù bản thân cô ta có cố gắng đến đâu thì cũng không có cách nào bù đắp được khoảng cách với người đàn ông này.
Một người là mặt trời trên cao, một người là hạt bụi dưới mặt đất thì so sánh sao được?
Hoắc Khải nhìn thấy vẻ khác thường của cô ta, hỏi: “Cô Cố, cô sao thế?”
“Không sao, bị doạ một chút thôi…”, Cố Phi Dương ngẩng đầu, vẻ khổ tâm hiện rõ trên khuôn mặt, nói: “Tôi còn cho rằng bản thân cố gắng hai năm là có thể đuổi kịp bước chân anh, nhưng bây giờ xem ra, tôi đã đánh giá quá cao mình rồi”.
Hoắc Khải sững sờ, sau đó hiểu ra. Anh an ủi nói: “Thật ra, cô đã làm rất tốt rồi, một thân một mình, tay trắng lập nghiệp, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, phát triển công ty tốt như thế. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng có rất nhiều người không thể so được với cô”.
“Nhưng có giỏi giang thế nào thì cũng đều không so được với anh”, Cố Phi Dương nói.
Sự thất vọng của Cố Phi Dương khiến Hoắc Khải không biết nên nói thế nào. Sao anh lại không hiểu, Cố Phi Dương đang tự động viên mình, nhưng khi phát hiện khoảng cách đã quá lớn lại cảm thấy bản thân quá kém cỏi.
Những
chuyện như thế này, người khác an ủi cũng không có tác dụng gì, nhất là lời nói của Hoắc Khải, nói càng nhiều thì trong lòng Cố Phi Dương càng khó chịu.
Cô ta không cho rằng đó là sự an ủi vì người thất bại thì không đáng được an ủi.
Cho nên, Hoắc Khải chỉ có thể dừng chuyện này tại đây, chuyển đề tài nói: “Nói đi nói lại thì con bé Văn Văn cũng rất khá, cô có cân nhắc đến việc để con bé học chuyên ngành vũ đạo không?”
Những lời này chỉ là kiếm chuyện để nói, Cố Phi Dương cũng hiểu vậy nên cũng thuận theo đưa chuyện: “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Trước đây, tôi nợ con bé quá nhiều, cho nên không muốn ép con làm gì, chỉ muốn con sống vui vẻ là đủ rồi”.
“Là một người mẹ thì cũng cần phải lên kế hoạch cuộc đời giúp đứa trẻ. Con bé vẫn còn nhỏ, không biết tương lai cần gì, chỉ có chúng ta mới có thể giúp con bé sắp xếp”, Hoắc Khải nói.
“Ngày nào tôi cũng bận đến mức không có thời gian ăn cơm, làm gì có lúc nào mà nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa nếu có thời gian thì cũng không biết nên giúp con bé thế nào, vì đến cả cuộc đời mình, tôi còn thấy mờ mịt thì sao còn giúp người khác”, Cố Phi Dương càng thêm thất vọng nói.
Hoắc Khải thở dài, thật sự không biết nên khuyên bảo thế nào nên anh chỉ có thể im lặng.
Cứ thế, hai người ngồi không như thế mấy chục phút, cho đến khi trên lầu có tiếng động, chắc là nhà hàng xóm không cẩn thận làm rơi đồ lên sàn.
Cố Phi Dương hoàn hồn, tỏ ý xin lỗi Hoắc Khải, nói: “Ngại quá, lại ngây ngốc ở đây, anh mệt chưa? Vào phòng ngủ nghỉ một lát”.
“Không cần đâu, tôi ngồi ở bên ngoài là được rồi”, Hoắc Khải nói.
Căn nhà này không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, Nhạc Văn Văn chiếm một phòng, còn lại một phòng thì chắc chắn là của Cố Phi Dương. Cho dù thế nào, Hoắc Khải cũng không thể giữa đêm hôm khuya khoắt vào phòng của một người phụ nữ đơn thân. Cho dù hai người không xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng phải nghĩ đến danh tiếng của người kia.
“Không được, sao có thể để anh ngủ trên sofa”, Cố Phi Dương nói, cô ta biết Hoắc Khải lo lắng điều gì, nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không thế này, anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa là được”.
“Tôi không có thói quen để phụ nữ ngủ trên sofa”, Hoắc Khải xua tay nói.
“Vậy tôi ngủ trong phòng của Văn Văn, anh ngủ trong phòng tôi nhé. Nếu như thế cũng không được, tôi chỉ có thể nằm dưới sàn rồi”, Cố Phi Dương nói.
Đây có lẽ là phương án tốt nhất rồi, nhưng trong lòng Hoắc Khải từ đầu đến giờ vẫn thấy kiêng dè, rất muốn từ chối. Nhưng Cố Phi Dương đã kiên quyết nói rằng nếu anh không đi ngủ thì cô ta cũng sẽ thức cùng anh đến sáng, nhỡ đến sáng mà ngất đi thì Hoắc Khải lại phải chịu trách nhiệm.
Tuy chỉ là lời nói đùa nhưng có thể thấy vẻ kiên quyết trên nét mặt của cô ta.
Hoắc Khải biết không thể từ chối chuyện này nên đành đồng ý.
“Vậy anh đi tắm trước đi, tôi dọn dẹp trong phòng một chút”, Cố Phi Dương nói.
Hoắc Khải theo lời cô ta đi vào nhà vệ sinh, vui vẻ đi tắm rửa, đến khi lau người mới nhớ ra không có quần áo để thay.
Trong phòng tắm chỉ có một chiếc khăn tắm, nhưng trên đó còn hơi ướt, chắc là lúc trước Cố Phi Dương vừa dùng vẫn chưa kịp bỏ vào máy giặt.
Nghĩ đến đây là đồ người khác đã dùng thì trong lòng Hoắc Khải cảm thấy hơi kỳ, không biết có nên dùng không.
Phần lớn các cô gái đều có tính sạch sẽ, đặt biệt là không thích có người đàn ông nào đó dùng đồ của họ. Mà khăn tắm lại là một món đồ mang tính chất riêng tư thì lại càng không thích bị người khác dùng chung.
Lúc Hoắc Khải đang chần chừ thì Cố Phi Dương ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Anh Lý, anh tắm xong chưa? Phòng ngủ đã dọn xong rồi”.
“Tôi tắm xong rồi”, Hoắc Khải do dự một lát, sau đó lại hỏi: “Trong nhà còn cái khăn nào khác và quần áo để thay không? Tôi vừa nghĩ ra là không mang mấy thứ đó”.
Cố Phi Dương sững sờ, sau đó mới nghĩ ra chuyện nhỏ nhặt này.
Vừa rồi, hai người đều bị cuộc nói chuyện kia làm cho rối rắm không ai nghĩ đến điều này.
Nghĩ đến chiếc khăn tắm mà mình đã dùng ở trong phòng tắm, có thể Hoắc Khải đã lấy nó để lau người, Cố Phi Dương bỗng nhiên hơi đỏ mặt.
“Trong nhà không có khăn khác… Còn quần áo thì tôi chỉ có đồ nữ thôi…”, Cố Phi Dương có chút khó xử nói.
Hoắc Khải thở dài, nói: “Vậy được rồi, tôi thấy ở đây có khăn tắm, nếu cô không để ý thì tôi dùng nhé”.
“Hả, à anh dùng đi…”
Sau khi lau người xong, Hoắc Khải mới mặc lại quần áo bẩn rồi đi ra khỏi nhà tắm.
Cố Phi Dương thấy trong tay anh cầm khăn tắm còn ướt thì gò má ửng hồng. Thậm chí cô ấy không dám nhìn thẳng Hoắc Khải mà hơi cúi đầu nói: “À, phòng ngủ tôi dọn xong rồi, anh nghỉ ngơi đi, chúc ngủ ngon!”
Nói xong, Cố Phi Dương như chạy trốn sang phòng ngủ của Nhạc Văn Văn.
Đóng cửa lại, cô ta dựa lên cửa, còn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.
Trong không gian vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi sữa tắm, trong đó còn lẫn một ít hơi thở đàn ông. Cố Phi Dương không biết đó là do ảo giác của cô ta hay là thật sự tồn tại hương vị đó.
Cô ta chỉ biết, đêm nay lại là một đêm mất ngủ.
Ở bên kia, Hoắc Khải do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chọn đi vào phòng ngủ.
Nếu không đi vào phòng mà Cố Phi Dương đi ra nhìn thấy anh ngủ ở sofa thì sợ là sẽ không vui.
Đẩy cửa vào phòng ngủ, một mùi hương của phụ nữ tràn ngập trong khoang mũi anh, có thể là nước hoa, cũng có thể là mùi hương được tạo ra do sử dụng sữa tắm trong thời gian dài.
Mùi hương này rất dễ chịu, không nồng quá cũng không nhạt quá, khiến người ta vừa vào phòng thì không kìm nổi hít thêm vài hơi.
Động tác này khiến Hoắc Khải cảm thấy có chút ngại ngùng, dù trong phòng chỉ có một người nhưng cũng hơi mất tự nhiên.
Anh nhìn xung quanh thấy cách trang trí trong phòng rất đơn giản, có giường, bàn đọc sách, gương trang điểm, tủ đầu giường, máy tính. Ngoài ra còn hai chậu hoa đặt trên bàn và trên bệ cửa sổ.
Một chậu là hoa dạ hương, một chậu là hoa trinh nữ.
Cả hai chậu cây đều không lớn, có lẽ là vừa mới trồng, nhưng có thể thấy, Cố Phi Dương chăm sóc rất kỹ, cành lá đều được cắt tỉa.
Đến bên giường, thấy chiếc chăn đã được trải sẵn, Hoắc Khải cũng không lật chăn ra nằm vào.
Anh đi vào phòng ngủ của người ta đã là quá lắm rồi, còn thật sự nằm trên giường của Cố Phi Dương thì tuyệt đối không được.
Cho nên, anh chọn ngồi xuống bàn đọc sách, mở máy tính để tìm một ít tài liệu cần dùng.
Anh xem tài liệu đến nửa đêm thì nằm bò lên bàn để ngủ một lát.
Đến sáu rưỡi sáng, Hoắc Khải đã tỉnh giấc.
Đây là thói quen nhiều năm của anh, cho dù, hôm trước ngủ muộn thế nào thì ngày hôm sau đều đúng sáu rưỡi là tỉnh.
Xoa xoa khuôn mặt tì lên bàn có chút tê dại, Hoắc Khải đứng dậy vuốt phẳng lại quần áo sao đó mở cửa ra ngoài.
Vừa mở cửa đã thấy Cố Phi Dương đang bận rộn trong bếp, có lẽ là làm trứng ốp.
Cô ta không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, một mình ở trong bếp chiên trứng, trong miệng còn lẩm bẩm mấy câu hát.
Không thể không nói, Cố Phi Dương thật sự là một người phụ nữ có tài.
Nhảy đẹp, hát hay.
Cho dù chỉ là một khúc Acapella thì vẫn khiến cho người nghe thưởng thức một cách trọn vẹn.
Một buổi sáng sớm được nghe giọng hát dịu dàng và trong trẻo như tiếng chim vàng anh thế này khiến anh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Khi lấy trứng ốp ra khỏi chảo, quay người mang ra bàn ăn thì Cố Phi Dương mới nhìn thấy Hoắc Khải đang đứng ở phía sau.
Cô ta sửng sốt, bất ngờ trượt chân một cái. Cô ta hét lên một tiếng rồi cả người đổ ra phía sau.