Chương 479
Chương 479. Coi thường Sự im lặng của nhà họ Hoắc chứng tỏ rằng sự trợ giúp của quốc tế Đường Thị có hiệu quả. Mà hiệu quả này khiến cho rất nhiều đối tác khôi phục việc cung cấp hàng hoá.
Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, nhà họ Cơ đã hồi phục lại như ban đầu.
Nhưng tình hình bây giờ của Hi Vọng Mới thì vô cùng tồi tệ.
Những cửa hàng Taobao nhiều như măng mọc sau mưa, liên tiếp xuất hiện, khiến lượt truy cập của cửa hàng Taobao từ ngày đầu giảm xuống 10% đến giờ đã giảm xuống hơn một nửa.
Thấy lợi nhuận trượt dài khiến người trên kẻ dưới trong công ty đều cảm thấy bất an.
Rất nhiều người đều đưa ra kiến nghị công ty phải tiến hành khiếu nại, đóng cửa những cửa hàng nhỏ này, nhưng phòng pháp chế và phòng quan hệ công chúng của công ty cứ như đồng loạt mất trí, coi như không nghe không thấy
chuyện này.
Họ nghe nói, đó là yêu cầu của Hoắc Khải và Ninh Thần, không cần quan tâm những cửa hàng này.
Quyết định này khiến cho tất cả mọi người đều không thể hiểu được, một vài nhân viên cảm thấy không có hi vọng mà nảy sinh ra ý tưởng nhảy việc.
Họ bắt đầu liên hệ với công ty săn đầu người hoặc dứt khoát gửi CV cho công ty khác.
Nhân viên của Hi Vọng Mới có năng lực làm việc rất tốt, họ luôn là đối tượng mà những công ty săn đầu người lớn chú trọng nhất và cũng là những người được săn đón nhất.
Thông thường, rất ít người có thể đào được người của Hi Vọng Mới. Nếu đào được thì thật là quý như vàng.
Bây giờ có người sẵn sàng nhảy việc, đương nhiên là công ty săn đầu người rất vui, dốc hết sức để giúp đỡ lôi kéo quan hệ, giới thiệu công ty khác. Các loại phúc lợi, đãi ngộ cao đưa tới tận mồm mà không mất đồng nào.
Một bên là tương lai không có hi vọng, một bên là lương cao, đãi ngộ cao, ít nhất là gấp đôi bây giờ thì người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào.
Đến cả những tầng lớp quản lý cao cấp như Giản Tư Tư cũng bị công ty săn đầu người tới đào.
Vài giám đốc còn bị họ đào đi thật, là người của phòng quảng cáo.
Chuyện như thế khiến Ninh Thần cực kỳ tức giận.
Nhân viên bình thường đi thì đi, họ là tầng lớp thấp, đi hay đến thì tuỳ. Nhưng vài giám đốc, đều là những người gia nhập công ty từ ngày đầu, không dễ gì mới đào tạo được, bây giờ lại nhảy việc sao?
Hơn nữa, đây lại còn là lúc công ty cần họ!
Sự phản bội lúc đầu của Ninh Hạo Bân đã khiến Ninh Thần vô cùng tức giận, bây giờ lại đến giám đốc quảng cáo thì càng như thêm dầu vào lửa.
Ngày hôm sau khi người kia chủ động từ chức, Ninh Thần đưa ra một thông báo ở công ty.
“Người xưa đã nói, người đông sức lớn, nhưng cũng có câu, đến lúc hoạn nạn mới biết lòng nhau. Tôi cũng không muốn giảng về đạo đức nhưng có người vong ơn phụ nghĩa. Vì thế công ty Hi Vọng Mới chính thức tuyên bố, những nhân viên sau đây đã vĩnh viễn có tên trong danh sách đen tuyển dụng của công ty. Sau này, cho dù người đó có thành tích cao đến đâu thì đều không được tuyển dụng tại Hi Vọng Mới! Công ty nào nhận những người này vào làm cũng tự động được xem như sự lựa chọn cuối cùng nếu có hợp tác trong tương lai với Hi Vọng Mới! Điều chúng ta cần bây giờ chính là tin tưởng lẫn nhau, ngoài ra, không còn yêu cầu gì khác!”
Sau khi thông báo này được phát ra đã khiến không ít người chế giễu, nhất là những người đã rời khỏi công ty và những người tuyển dụng họ.
Hi Vọng Mới còn khó giữ nổi mình mà còn dám uy hiếp người khác?
Nói thì doạ người lắm, nhưng nếu các người phá sản rồi thì lời nói có ghê gớm hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ có người đang sống mới có tư cách chỉ huy.
Lần lượt từ giám đốc đến quản lý cấp trung rồi đến nhân viên, từ tổng công ty cho đến các chi nhánh, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi đã nghỉ việc gần trăm người.
Đối với công ty có tổng số nhân viên không quá ngàn người mà nói thì tỷ lệ từ chức như thế đã được tính là cao rồi.
Khi người thứ một trăm xin thôi việc thì hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần lại đến Hi Vọng Mới lần nữa.
Vẫn là phòng làm việc đó, vẫn những con người đó nhưng lần này, người nhà họ Hoắc tỏ ra thoải mái hơn nhiều.
Họ không đập bàn, cũng không đập ghế, chỉ cười nhìn Hoắc Khải, Ninh Thần và những người khác.
“Nghe nói công ty này gần đây có không ít người thôi việc nhỉ? Sao thế, điều kiện làm việc ở đây kém thế sao?”, Hoắc Thanh Vân cố ra vẻ không hiểu hỏi.
Giản Tư Tư và những người khác nghe thấy thì tức trợn mắt, rất muốn tát cho mấy người này vài phát.
Nếu không phải các anh giở trò đằng sau thì chúng tôi sao có thể mất đi nhiều người như thế!
Trong công ty có càng nhiều người nghỉ việc thì những người ở lại trong lòng lại càng như lửa đốt.
Những ngày tháng tốt đẹp đã bị đám người nhà họ Hoắc làm loạn như cào cào!
Trong số những người vẫn còn ở lại, có một bộ phận nhỏ là đang do dự khi nào thì đi, hoặc là vẫn chưa tìm được công ty nào khác. Mà đa số là ôm một bụng tức, bây giờ họ muốn hợp sức lại, muốn xem rốt cuộc nhà họ Hoắc sẽ gây khó dễ cho Hi Vọng Mới đến mức độ nào.
Nếu công ty thật sự phá sản thì họ sẵn sàng sống chết với công ty, giỏi lắm thì đến khi không còn lối thoát thì lại nghĩ những chuyện sau này. Dù sao, với kinh nghiệm làm việc mấy năm nay, họ muốn tìm việc cũng không khó.
“Chúng tôi đang có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không biết lần này các anh đến đây làm gì. Nếu chỉ muốn nói mấy chuyện linh tinh thì chúng tôi sẽ không tiếp”, Ninh Thần nói.
Theo tính cách của cô, có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế thì có thể thấy, nhà họ Hoắc đã tạo áp lực không nhỏ cho cô rồi.
Mà cô càng như vậy thì người nhà họ Hoắc càng vui vẻ.
Đến tổng giám đốc còn nóng ruột như thế chứng tỏ Hi Vọng Mới thật sự đi vào ngõ cụt rồi.
“Tổng giám đốc Ninh hà tất phải vội vàng đuổi người đi như thế, đương nhiên chúng tôi mang tin tức tốt đến để thương thảo với quý công ty rồi. Thế này đi, tổng giám đốc Ninh xem tập tài liệu này trước, có gì không hiểu thì cứ hỏi chúng tôi”, Hoắc Lập Quần nói xong thì lấy một tập tài liệu trong tay người đứng bên cạnh rồi đưa cho Ninh Thần.
Ninh Thần nhận lấy, cô chỉ nhìn liếc qua thì đã vứt tập hồ sơ lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đừng mơ!”
Trên bao bì của tập tài liệu, viết rõ ràng mấy chữ lớn: “Phương án thu mua công ty Hi Vọng Mới”.
Hoắc Lập Quần mỉm cười, nói: “Ninh Thần từ chối ngay như vậy quả thật thiếu lý trí quá rồi. Giá cả mà nhà họ Hoắc đưa ra đã rất hợp lý. Giá trị công ty Hi Vọng Mới là năm tỷ, chúng tôi cũng sẵn sàng trả năm tỷ. Theo tình hình hiện tại, lẽ nào tổng giám đốc Ninh không cảm thấy cầm năm tỷ là sự lựa chọn đúng đắn sao. Hơn nữa nếu cô không muốn nghỉ hưu sớm như thế, thì trong phương án chúng tôi đã có nhắc đến chuyện có thể tuyển dụng toàn bộ nhân viên của công ty ở lại tiếp tục làm việc. Cứ một thời gian, tổng bộ nhà họ Hoắc sẽ chỉ phái người đến giám sát chứ không can thiệp vào hoạt động kinh doanh của công ty. Mà nếu tôi nhớ không nhầm thì Hi Vọng Mới còn chưa niêm yết chứng khoán, ngoài một phần quyền cổ phần bán cho công ty đầu tư mạo hiểm và một vài người ra thì 99% quyền cổ phần đều nằm trong tay cô và anh Lý. Cho nên, năm tỷ này gần như có thể nói là thu nhập của hai vợ chồng cô. Cho dù không chia cho người khác thì cũng không ai nói được gì”.
“Những điều anh nói không sai, nếu tôi đồng ý phương án thu mua này, đích thực là có thể cầm được một khoản gần năm tỷ”, Hoắc Khải bỗng nhiên lên tiếng: “Nhưng nhà họ Hoắc có vẻ quá nhỏ mọn rồi, năm tỷ để thu mua Hi Vọng Mới sao? Muốn thu mua thì ít nhất cũng phải bỏ ra chút thành ý chứ”.
Hoắc Lập Quần cười lớn nhìn anh, nói: “Chuyện này thì dễ nói rồi, anh Lý có thể nói một con số, chúng tôi sẵn sàng cân nhắc ý kiến cá nhân của anh”.
“Vậy thì tốt”, Hoắc Khải cũng cười lên rồi nói: “Tin chắc rằng các anh đều từng nghe, công ty đầu tư mạo hiểm mua quyền cổ phiếu của công ty chúng tôi theo giá mười ngàn một cổ phiếu. Mà chúng tôi có kế hoạch phát hành một trăm triệu cổ phiếu, chiếm 10% quyền cổ phiếu của công ty. Cho nên, sau khi tính toán thì thật ra giá trị của công ty chúng tôi là một ngàn tỷ. Đương nhiên, để thể hiện thành ý của chúng tôi, nếu nhà họ Hoắc thật sự sẵn lòng thu mua thì có thể thanh toán một trăm triệu đô, khoản tiền còn lại coi như là món quà mà tôi tặng nhà họ Hoắc”.
Vốn dĩ những người khác nghe Hoắc Khải và Hoắc Lập Quần thật sự thương thảo giá thu mua thì đều kinh ngạc, Giản Tư Tư suýt chút nữa mở miệng ngăn cản.
Kết quả là khi nghe thấy lời của Hoắc Khải, họ đều không nén được mà bật cười.
Một ngàn tỷ, chủ tịch thật sự dám nói con số đó.
Phải biết rằng, tài sản của nhà họ Hoắc cũng không quá mấy trăm tỷ, bán cả nhà họ Hoắc cũng không được nhiều tiền như thế.
Không có công ty nào trên toàn thế giới có thể bỏ ra một ngàn tỷ để thu mua! Nên đây vốn dĩ chỉ là chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.
Đương nhiên, họ biết Hoắc Khải đang cố ý trêu chọc nhà họ Hoắc, muốn thu mua chúng tôi, chỉ cần đủ tiền là được.
Đáng tiếc, nhà họ Hoắc không mua nổi giá đó.
Hoắc Lập Quần, Hoắc Thanh Vân và những người khác nghe thấy thế thì sắc mặt trở nên xám xịt, đương nhiên họ hiểu được Hoắc Khải chỉ đang đùa giỡn mà thôi.
Nụ cười trên khuôn mặt Hoắc Lập Quần dần biến mất mà thay vào đó là vẻ u ám.
Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hành động này của anh Lý có phải quá là coi thường nhà họ Hoắc chúng tôi rồi không!”
“Không hề, thật sự tôi rất coi trọng nhà họ Hoắc”, Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Còn thứ mà tôi coi thường, chính là hai người các anh”.