Chương 455
Chương 455: Thế lực đáng sợ
“Khi ấy bệnh viện đang dốc sức cứu chữa Lý Chấn Quốc, vốn là nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ bồi cho ông ta thêm một phát súng sau khi phẫu thuật xong. Thế rồi ca phẫu thuật còn chưa hoàn thành thì người nhà họ Lý đã đột nhiên làm ầm lên trong bệnh viện. Họ cho rằng trình độ kỹ thuật của bệnh viện này không đủ, nháo nhào đòi chuyển viện. Lý Chấn Quốc bị người ta đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, dù đã cắm đủ thứ thiết bị cấp cứu nhưng vì vết thương của ông ta quá nặng, mới đi nửa đường đã chết rồi. Đám người của gia tộc này toàn là những con sói lòng dạ đen tối, tôi là sát thủ thật đấy, nhưng khi họ muốn giết người, họ còn bất chấp giới hạn hơn cả chúng tôi”, sát thủ nói.
Hoắc Khải nghe xong chỉ im lặng không đáp, anh không ngờ rằng Lý Chấn Quốc sẽ chết như thế này.
Hiển nhiên, lúc ấy có người của nhà họ Lý không mong ông ta sống tiếp, cho dù phải gánh theo điều tiếng và nhục mạ cũng phải ngăn Lý Chấn Quốc được cấp cứu thành công.
Cũng không biết tại sao bà cụ không phản đối, lẽ nào bà ta bằng lòng tận mắt nhìn con trai mình chết đi?
“Cũng vì chuyện này mà về sau, đến khi thanh toán thù lao, bên thuê không chịu trả tiền cho tôi. Bởi vì họ cho rằng, Lý Chấn Quốc không chết trong tay tôi. Nói một cách nghiêm khắc thì tôi chỉ đánh ông ta bị thương chứ cái chết của ông ta nên quy kết là do rối loạn trong nội bộ nhà họ Lý”, sát thủ nói tiếp: “Cho nên tôi đành phải mạo hiểm lộ diện, tới tìm bên thuê để đòi thù lao. Qua vài lần xung đột, cuối cùng họ mới đồng ý chi trả một nửa. Năm xưa, những người ấy thuê về rất nhiều vệ sĩ, nếu tôi muốn làm gì họ thì quá nguy hiểm, sau cùng đành phải chấm dứt chuyện này tại đây”.
Xung đột giữa sát thủ và bên thuê sát thủ, loạn lạc giữa Lý Chấn Quốc và người nhà họ Lý đều là những điều mà Hoắc Khải chưa từng nghĩ đến.
Xem ra chân tướng không hề dễ hiểu như những gì lộ ra bên ngoài, nội tình bên trong lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán. Rất nhiều chi tiết sẽ khiến người ta kinh ngạc một khi nó bị lật giở.
“Những người ấy là chỉ những ai?”, Hoắc Khải hỏi.
Sát thủ im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Nếu anh biết thân phận của họ, có lẽ sẽ hiểu tại sao tôi chỉ đòi được một nửa tiền thù lao đã không cần cứng rắn đối đầu với họ nữa. Nếu có thể, tôi hi vọng anh có thể sắp xếp cho tôi một con đường rời khỏi nơi này, không cần biết phải tới quốc gia nào, chỉ cần không để cho họ tìm thấy tôi là được”.
“Chuyện của anh, tôi sẽ sắp xếp, nhưng phải là sau khi anh nói với tôi thân phận của họ”, Hoắc Khải đáp: “Đồng thời anh có thể yên tâm, cho dù thực sự là người nhà họ Hoắc, tôi cũng có thể bảo vệ anh chu toàn”.
“Nếu tôi nói với anh rằng những người ấy không chỉ có người nhà họ Hoắc thì sao?”, sát thủ nói.
Hoắc Khải sững người, không chỉ có nhà họ Hoắc?
Anh nhìn chằm chằm vào sát thủ, trầm giọng hỏi: “Nghĩa là thế nào, ý của anh là, bên thuê này có rất nhiều người, đã vậy còn đến từ các thế lực khác nhau?”
“Đúng vậy!”, sát thủ gật đầu.
“Có những ai?”, Hoắc Khải truy hỏi.
Sát thủ hít thở thật sâu, sau khi xác nhận ánh mắt của Hoắc Khải rất kiên định, không dễ gì lay động, người này mới nói: “Hoắc Trạch Minh của nhà họ Hoắc, Đinh Kim Sinh của nhà họ Đinh, Liễu Dư Lương của nhà họ Liễu, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đại Triệu – Tôn Khang Phong, tập đoàn Blockbuster...”
Từng cái tên và thế lực liên quan thốt ra khỏi miệng của sát thủ.
Mỗi khi hắn ta nói thêm một cái tên, mức độ kinh ngạc trong lòng Hoắc Khải nâng cao một phần.
Bởi vì những người này, chẳng có một ai dễ chọc vào, dường như toàn là một trong những nhân vật nòng cốt nhất ở các thế lực. Quan trọng hơn cả, trong số này không chỉ có các doanh nghiệp gia đình mà còn có người cầm quyền của các doanh nghiệp truyền thống.
Sau cùng, sát thủ nhắc tới tám cái tên rồi nói: “Người liên lạc với tôi khi ấy là Hoắc Trạch Minh và Liễu Dư Lương, nhưng theo mối liên quan thể hiện ra trong quá trình phát sinh xung đột, tôi có thể khẳng định tám người này cùng một giuộc. Chắc anh hiểu rằng điều này có nghĩa là gì, nếu không, anh tưởng muốn nợ tiền của sát thủ dễ lắm à?”
Hoắc Khải im lặng không đáp, sát thủ này nói không sai, tám người này đại diện cho một thể chế lợi ích khổng lồ, không có một gia tộc nào trong nước có thể đối đầu cùng họ.
Nhưng trong tám người này, Hoắc Khải không nghe thấy tên của người nhà họ Lý.
“Nhà họ Lý hả? Họ không phải người thuê tôi giết Lý Chấn Quốc, nhưng Lý Chấn Quốc lại chết trong tay họ”, sát thủ nói.
Hoắc Khải thở dài trong lòng, kết quả này không sai lệch quá nhiều so với dự đoán của anh. Nhà họ Lý chỉ bị người ta lợi dụng, kẻ đầu têu thực sự là người khác.
Nhưng kết quả này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh nhiều.
Chí ít thì số lượng hung thủ đứng sau vượt xa tưởng tượng của anh.
Người của nhiều thế lực cùng nhau thuê sát thủ để ám sát nhân tài của các gia tộc, họ muốn làm gì đây?
Muốn chơi trò một mẻ bắt gọn các thế lực hả!
Điều này không phải không có khả năng, theo tìm hiểu của Hoắc Khải, trong vài năm trở lại đây, trong các gia tộc lớn đều xuất hiện hiện tượng thất thoát nhân tài.
Có người bị thương vong do tai nạn, có người bị ám sát, có người bất ngờ mất tích.
Nếu không chắp nối những
chuyện này vào với nhau, không ai cảm thấy đây là cùng một sự việc.
Nhưng bây giờ nghe sát thủ trần thuật, Hoắc Khải mới ý thức được, một số sự việc không đơn giản như mình nghĩ. Bao gồm cả cái chết của chính mình, rất có khả năng cũng dính dáng tới một nhóm lợi ích đáng sợ nào đó.
Chỉ cần là người tạo ra uy hiếp với nhóm này, đều phải chết!
“Anh cảm thấy anh có thể báo thù được không?”, sát thủ hỏi, giọng nói của hắn ta lộ ra vẻ chế giễu rất rõ ràng.
Hoắc Khải không phản bác, vì với khả năng của anh hiện giờ, cho dù lấy hết các át chủ bài ra cũng không thể làm kẻ địch lung lay.
Sức mạnh của quân địch quá đáng sợ, bao nhiêu thế lực bện lại với nhau, Hoắc Khải chỉ là một người thông minh chứ không phải thần tiên. Chuyện mà người khác không làm được, anh cũng không làm được.
Vấn đề lớn nhất hiện giờ đã không còn là báo thù thế nào, mà phải điều tra rõ ràng xem nhóm lợi ích này có tổng cộng bao nhiêu thành viên, gồm những ai.
Trước kia Hoắc Khải nghĩ rằng nhà họ Hoắc bị người ta xâm chiếm, mục tiêu chủ yếu nhất là người nhà họ Hoắc.
Mà bây giờ anh mới biết, dù tầng lớp thấp bị xâm chiếm bao nhiêu cũng không quan trọng. Nếu không làm rõ được sự tình nội tại của những thế lực lớn kia, dù bắt được bao nhiêu phường tép riu cũng chỉ là vô dụng.
Trước hết phải nắm rõ tình hình bên trong của đối phương, sau đó xác nhận xem họ “xâm lấn” vào các gia tộc, các doanh nghiệp nghiêm trọng đến mức nào. Chỉ có như thế, Hoắc Khải mới có thể tạo ra một kế hoạch khác dựa trên tình hình cụ thể.
Sát thủ nhìn ra được điều khó nói của Hoắc Khải, từ đầu đến cuối, hắn ta không hề hi vọng gì vào cái gọi là “báo thù”.
Càng hiểu nhiều về thế lực này, càng biết rằng không thể nào báo thù được.
Anh có thể đối đầu với một gia tộc, có thể đối đầu với một thế lực, nhưng bao nhiêu gia tộc và doanh nghiệp bắt tay với nhau, làm sao anh là đối thủ của họ được.
Hi vọng duy nhất của Hoắc Khải là quyền điều khiển thế lực trong tay những người này không phải quá hoàn toàn.
Giống như Hoắc Trạch Minh của nhà họ Hoắc, điều khiến Hoắc Khải rất ngạc nhiên là người dính tới sự việc này trong gia tộc của mình không phải Hoắc Tích Nguyên, mà là chú nhỏ Hoắc Trạch Minh.
Ngày thường Hoắc Trạch Minh gần như không hỏi tới chuyện của gia tộc, tuy rằng ông ta cũng có tài sản nhất định trong gia tộc, cũng là một trong những nhân vật nòng cốt của dòng chính, nhưng đa phần ông ta chỉ phụ trách công việc tuyên truyền.
Những phòng ban quan trọng như kinh doanh không phải thế mạnh của ông ta.
Hoắc Khải vẫn luôn cho rằng, nếu trong gia tộc này có ai là người dễ dàng phản bội nhất, vậy thì Hoắc Tích Nguyên tuyệt đối phải nằm trong số đó.
Nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ, mình không nghe được tên của Hoắc Tích Nguyên, nhưng lại nghe thấy tên của chú nhỏ trước.
Đương nhiên, tên của chú nhỏ xuất hiện trong lời nói của sát thủ không có nghĩa là Hoắc Tích Nguyên hoàn toàn vô tội. Có thể cả hai người này đều là kẻ phản bội.
Dám ra tay với anh thì tuyệt đối không thể chỉ có một nhân vật nòng cốt như Hoắc Trạch Minh là kẻ tha hóa biến chất được.
Chí ít cũng phải từ hai người trở lên mới có can đảm như vậy.
Hoắc Trạch Minh là bên đối ngoại, vậy thì chắc chắn vẫn còn một con chuột già nắm giữ quyền lực đối nội!
“Thù nào cần báo thì nhất định phải báo, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn thôi”, Hoắc Khải nói.
Sát thủ sững người, sau đó lập tức cuống lên: “Anh điên rồi à! Anh có biết những người đó mà cộng lại đáng sợ đến mức nào không! Đừng nói rằng anh chỉ là một tiểu bối của nhà họ Lý, cho dù là bà cụ nhà họ Lý cũng không dám mạnh miệng như vậy! Đừng tưởng rằng có ít tiền thì muốn làm gì cũng được, nếu so bì tiền bạc mà hữu dụng thì thế giới này đã biến thành thiên hạ của thương nhân từ lâu rồi!”
Sát thủ chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù, năm xưa họ đưa thiếu cho hắn ta một nửa số tiền coi như kết thành ân oán, nhưng bao nhiêu năm qua đi, hắn ta cũng quên lâu rồi.
Bây giờ nguy cơ mới xuất hiện, hắn ta chỉ muốn trốn thật xa, không muốn quan tâm tới chuyện thị phi giang hồ nữa.