Chương 419
+ Chương 419: Thiên Cơ
Hoắc Giai Minh đã xử lý xong phần cơ bản rồi nên Hoắc Khải không trì hoãn nữa, chỉ hỏi: “Nhà họ Hoắc không cử người tới giúp cậu à?”
“Có cử mấy người thành thạo trong việc xử lý các thủ tục ở nước ngoài tới, sao vậy?”, Hoắc Giai Minh hỏi.
“Cậu muốn bọn họ ở lại làm việc cho cậu hay là muốn tôi tìm người khác? Tôi nói trước này, phong cách làm việc của nhà họ Hoắc thường rất mạnh mẽ, có thể không hợp với người của tôi. Nếu bắt bọn họ làm việc cùng nhau thì có thể sẽ phát sinh rất nhiều mâu thuẫn, không tốt cho sự phát triển của công ty. Vậy nên tôi đề nghị cậu chọn một trong hai, giữa tôi và nhà họ Hoắc”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Giai Minh “a” một tiếng, nhưng cậu ta không do dự gì quá nhiều, nói ngay: “Vậy thì đương nhiên là tôi sẽ chọn người của anh rồi. Nói thật là tôi cũng không thích người nhà tôi cho lắm, bọn họ làm việc độc đoán quá. Vậy thì anh giúp tôi tìm người nhé anh Lý”.
“Được, tôi sẽ tìm mấy người tài đã quen với nước ngoài cho cậu. Cậu nghĩ cách đuổi người nhà họ Hoắc trước đi, kẻo đến lúc người của tôi tới lại xung đột với nhau”, Hoắc Khải nói.
“Được,
chuyện này cứ giao cho tôi!”, Hoắc Giai Minh vỗ ngực nói.
Mặc dù cậu ta không hiểu biết gì về chuyện kinh doanh, nhưng vẫn có quyền lực rất lớn trong công ty mà mình đã sáng lập ra. Nhà họ Hoắc sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện làm ăn của con cháu trong gia tộc, điều kiện tiên quyết là không được vượt ra khỏi phạm vi của gia tộc, nếu không thì sẽ tương đương với việc tự rời khỏi gia tộc, sau này nhà họ Hoắc sẽ không trợ giúp gì nữa, thậm chí còn chèn ép trong những trường hợp cần thiết.
Doanh nghiệp gia đình chính là như thế, anh có thể nói rằng bọn họ rất hẹp hòi, cũng có thể nói là bọn họ khống chế quyền lực rất gắt gao.
Nhưng bất kể thế nào thì sự khống chế chủ chốt của doanh nghiệp gia đình cũng luôn được phân chia theo hai cực.
Như nhà họ Hoắc thì là sự tập trung quyền lực, lúc trước Hoắc Khải chỉ tùy tiện nói một câu thôi là cả nhà họ Hoắc đều phải nghe lời.
Còn nhà họ Lý thì lại là điển hình cho môt kiểu khác, đến cả mệnh lệnh của bà cụ mà những người bên dưới còn dám bằng mặt không bằng lòng. Các chi nắm giữ các sản nghiệp khác nhau, mỗi người đều có quyền lực nhất định, bọn họ mà hợp sức lại với nhau thì gia chủ cũng chẳng còn đáng sợ nữa.
Gia tộc như thế, nói dễ nghe thì là cân bằng, không để xảy ra tình trạng chuyên quyền.
Nhưng khi mà người lãnh đạo không có quyền lên tiếng tuyệt đối thì phải dẫn dắt như thế nào?
Sự suy thoái của nhà họ Lý có một phần lớn là bởi vì nguyên nhân này, chứ không phải chỉ là vấn đề suy tàn của chi chính.
Bởi vì đã quen với bầu không khí của nhà họ Hoắc rồi nên Hoắc Khải mới không muốn nhúng tay vào nhà họ Lý.
Muốn chỉnh đốn lại một gia tộc như vậy thì thực sự rất phiền toái, không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người, ngay cả lúc ngủ cũng có thể bị người lấy gậy nện vào đầu.
Hoắc Khải không phải kẻ ngốc, sao anh lại muốn nhúng tay vào cái gia tộc rối loạn như vậy được.
Nếu bà cụ không dùng vụ ám sát năm đó làm điều kiện trao đổi thì còn lâu anh mới đồng ý.
Nhắc tới vụ ám sát ấy, đến giờ bên phía nhà họ Lý vẫn chưa ra manh mối gì có giá trị.
Không biết bà cụ tìm người từ chỗ nào nữa, hiệu suất chậm đến mức khiến Hoắc Khải cảm thấy đau đầu.
Nếu trở mặt với nhà họ Lý thì anh cảm thấy tiếc cái bia đỡ đạn ấy, không trở mặt thì người ta lại cứ giở trò kéo dài thời gian với anh.
Hoắc Khải lắc đầu không nghĩ nữa.
Vụ ám sát vô cùng rắc rối, không biết dính dáng đến bao nhiêu người và gia tộc, nhà họ Lý tốn sức điều tra cũng là điều có thể hiểu được.
Hiện tại anh không thể dồn hết tâm trí vào chuyện ấy được, mỗi một bước trong kế hoạch của anh đều vô cùng quan trọng.
Kết thúc cuộc gọi với Hoắc Giai Minh, Hoắc Khải hơi do dự rồi không lên máy bay nữa.
Anh lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số đã cất kỹ trong trí nhớ bao lâu nay.
Lúc này, tại một trường cấp ba tư nhân nào đó trong nước, một người đàn ông cao lớn đang dạy lịch sử cho học sinh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến anh ta phải dừng lại.
Anh ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn chiếc điện thoại cục gạch đặt trong gầm bàn.
Anh ta luôn mang hai chiếc điện thoại trên người, một chiếc là dùng để liên lạc với người nhà và đồng nghiệp, chiếc còn lại tuy rằng chưa từng đổ chuông, nhưng lúc nào nó cũng trong trạng thái khởi động.
Người nhà và đồng nghiệp của anh ta đều cảm thấy khó hiểu, không có ai liên lạc với dãy số này thì vì sao còn giữ nó làm gì?
Từ trước tới nay anh ta không giải thích gì cả, bị hỏi nhiều thì chỉ nói là mình đang chờ một người.
Còn người đó là ai và tìm anh ta làm gì thì anh ta giữ kín như bưng.
Lúc này có người gọi vào chiếc điện thoại cục gạch ấy, người đàn ông này lập tức ấn nút bất máy, giọng nói của anh ta vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh: “A lô?”
“Tập hợp đội ngũ lại. Chuyện mà các anh phải làm rất đơn giản, đó là phát triển một công ty, sau đó giành quyền khống chế công ty đó. Tôi sẽ gửi địa chỉ công ty và người cần liên lạc qua tin nhắn”.
“Được”, người đàn ông không dài dòng gì cả, trực tiếp tắt máy luôn.
Sau đó anh ta cất chiếc điện thoại cục gạch ấy vào trong túi rồi đi ra khỏi phòng học.
Các học sinh nghệt mặt ra, đã hết tiết học đâu nhỉ?
Một học sinh bạo gan hỏi: “Thưa thầy, thầy đi đâu vậy?”
Người đàn ông ấy dừng bước lại, nhìn học sinh ấy rồi mỉm cười nói: “Thầy phải đi làm chuyện mà mình thực sự cần phải làm”.
Sau đó anh ta cứ thế bỏ đi, không hề quay đầu lại nữa.
Để các học sinh ngồi trong phòng học mà chẳng biết phải làm gì.
Ở đầu bên kia, Hoắc Khải cất điện thoại vào túi, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Cái tên này, tính cách chẳng thay đổi chút nào cả”, anh nói.
Người đàn ông ấy tên là Cổ Ngôn Tài.
Trước khi bước vào thị trường cổ phiếu để rèn luyện bản thân, Hoắc Khải chỉ kinh doanh bình thường.
Mọi ngành nghề anh đều dính dáng đến ít nhiều, có một người luôn song hành cùng anh như Vương Vũ Hành, đó chính là Cổ Ngôn Tài.
Anh ta vô cùng thông minh, có tài năng bẩm sinh về các con số. Bất cứ chuyện gì liên quan đến các con số là anh ta đều có thể nhớ kỹ, hơn nữa cực kỳ nhanh nhạy trong việc chớp thời cơ làm ăn.
Thiếu sót duy nhất của anh ta là sự kém linh hoạt.
Anh ta quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức suy nghĩ bất cứ một chuyện gì cũng giống hệt một cỗ máy.
Người như vậy sẽ không mắc sai lầm, nhưng lại thiếu đi sự ứng biến.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh ta và Hoắc Khải nằm ở chỗ Hoắc Khải không hề cứng nhắc, anh có thể dùng một trăm cách khác nhau chỉ để làm một chuyện.
Còn Cổ Ngôn Tài thì chỉ lựa chọn cách tốt nhất trong số đó, những cách khác anh ta sẽ bị anh ta loại bỏ hết.
Anh ta nói rằng cách ấy là sự lựa chọn tối ưu sau khi phân tích, nếu xảy ra vấn đề thì có thể căn cứ vào tình huống lúc đó để cân nhắc đối sách. Không thể bởi vì sợ thất bại mà đi tốn sức vào những phương pháp có xác suất thấp, như vậy sẽ chỉ làm tăng khối lượng công việc, không có lợi cho việc đẩy nhanh hiệu suất công việc.
Phong cách làm việc ấy không mấy phù hợp với cái thời đại thích có đủ mọi kế hoạch ABCDEFG để dự phòng như hiện giờ.
Rất có thể một số lãnh đạo cố chấp sẽ không thích phong cách ấy của anh ta.
Nhưng Hoắc Khải không nghĩ như thế, anh chỉ biết là Cổ Ngôn Tài có năng lực, anh ta không mắc sai lầm trong công việc thì vì sao phải chê bai anh ta?
Chẳng ai quy định rằng lúc nào cũng phải có bảy, tám phương án dự phòng. Cẩn thận là tốt, nhưng quá cẩn thận thì lại không hay.
Trên thương trường những năm đó, Hoắc Khải và Cổ Ngôn Tài đánh đâu thắng đó, tựa như một thanh kiếm sắc bén.
Chỉ cần bọn họ muốn, bất cứ một mối làm ăn nào hay một ngành nghề nào cũng có chỗ đứng cho bọn họ, hơn nữa còn làm tốt hơn bất cứ ai.
Trong thị trường chứng khoán, nhóm Vương Vũ Hành và Hoắc Khải là tổ hợp Địa Phủ, khiến thị trường chứng khoán thứ cấp chỉ nghe tin thôi là đã khiếp vía.
Còn trên mặt trận kinh doanh truyền thống, nhóm của Cổ Ngôn Tài gọi là Thiên Cơ.
Không phải là Thiên Cơ trong “thiên cơ không thể tiết lộ”, mà là Thiên Cơ trong “nắm giữ thiên cơ”.
Điểm khác biệt lớn nhất với tổ hợp Địa phủ nằm ở chỗ đội ngũ Thiên Cơ là niềm khao khát của mọi công ty.
Có người muốn kết bạn với bọn họ, có người muốn làm ăn với bọn họ, nhưng không ai muốn làm kẻ địch với bọn họ.
Nhưng khi Hoắc Khải cho rằng anh đã hiểu biết cặn kẽ về thị trường, anh đã giải tán đội ngũ Thiên Cơ. Theo mệnh lệnh của anh, các thành viên trong nhóm chia nhau ra, mỗi người một nghề, che giấu danh tính.
Có người ăn nên làm ra, có người sống rất bình dị, nhưng không ai quên rằng năm đó mỗi người đều có một chiếc điện thoại riêng biệt, đợi ai đó gửi tin nhắn cho bọn họ.
Bọn họ muốn tập hợp lại đội ngũ Thiên Cơ, muốn tổ hợp vô địch ấy nắm giữ thiên cơ một lần nữa, dẫn dắt hướng phát triển của tương lai!
Kể từ khi đội ngũ giải tán đến giờ đã được bốn năm rồi. Trong bốn năm ấy, đây là lần đầu tiên Hoắc Khải gọi cho Cổ Ngôn Tài.
Bọn họ chẳng hàn huyên gì với nhau, cũng chẳng nói những câu dư thừa, chỉ đơn giản là giao việc và chấp hành.
Không cần hỏi lý do, cũng không cần hỏi phải làm thế nào, anh nói, tôi làm, thế là đủ rồi.
Đây cũng là một con bài chưa lật của Hoắc Khải, có đội ngũ Thiên Cơ xâm nhập vào công ty của Hoắc Giai Minh, công ty nước ngoài này nhất định sẽ trỗi dậy trong một khoảng thời gian ngắn nhất.
Điều này có nghĩa là kế hoạch nhằm vào nhà họ Hoắc của Hoắc Khải đang bắt đầu triển khai.
Cũng đồng nghĩa với thực hiện bước đầu tiên đầy kiên định cho suy nghĩ tạo dựng một gia tộc lớn mạnh mới, phá vỡ gông xiềng của bản thân anh!
+