Chương 412
Chương 412: Cố ý
Miêu Nhất Khoa không phản đối yêu cầu của Hoắc Khải. Nếu đã chọn anh làm người phụ trách đàm phán thì đương nhiên phải nghe theo lệnh của anh.
Huống hồ là bọn họ còn từng thất bại trong chuyện này rồi.
Người thất bại thì không có tư cách lên tiếng.
Nhiếp Tân Hải không phục chút nào, nhưng cũng đành chịu.
Miêu Nhất Khoa là chủ tịch hội đồng quản trị. Ông ta muốn chọn ai thì chọn. Mặc dù Nhiếp Tân Hải là tổng giám đốc của nhà máy điện tử thì cũng chẳng làm gì được ngoài việc trợn trừng mắt.
Nhưng Nhiếp Tân Hải thì vẫn rất oán hận Hoắc Khải.
Ông ta không tin là mình đã thua. Cho dù nhà họ Hoắc có ép giá xuống thấp thì cũng sẽ chẳng còn đường lui nữa. Chỉ cần mềm mỏng lại đàm phán thì chưa chắc đã không thể kéo giá lên được.
Nhưng Miêu Nhất Khoa không cho ông ta cơ hội này, khiến ông ta cảm thấy nếu như thành công thì đúng là Hoắc Khải đang cướp công của ông ta.
Nhưng dĩ nhiên, nếu thất bại thì ông ta cũng sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, hạ thấp cái thằng nhóc không biết điều này một phen.
Quen được một người nằm bên rìa của nhà họ Hoắc thôi mà làm như ghê lắm, tưởng mình có tài thật đấy à?
Nếu cậu thật sự giỏi như thế thì sao vẫn còn là loại vô danh tiểu tốt vậy?
Tại sao nhà họ Hoắc không đến tìm cậu làm hợp đồng mà lại đến tìm chúng tôi?
Tóm lại, Nhiếp Tân Hải đem mọi lỗi lầm đổ cho Hoắc Khải mà không hề tự nghĩ xem bản thân ông ta có tư cách đi trách tội người khác không.
Nếu ông ta không nói những lời đó lúc sáng thì mọi chuyện cũng sẽ không bị động như vậy.
Thật ra với suy nghĩ của Hoắc Khải thì anh chưa muốn lộ mặt sớm như vậy. Lý do duy nhất để anh làm vậy là để mượn cơ hội xem xem Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần đã tiến bộ chưa và để moi chút tin tức từ hai người này.
Có một việc Nhiếp Tân Hải nói không sai đó chính là mặc dù Hoắc Giai Minh nằm trong hàng thừa kế thứ hai nhưng lại quá ngoài lề, không thể biết được nhiều chuyện nội bộ của gia tộc được.
Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần thì khác, bọn họ cũng ở hàng ngũ thứ ba nhưng tương lai lại có tỉ lệ lên hàng thứ nhất rất cao. Từ góc độ này có thể nói bọn họ là đối thủ cạnh tranh với Hoắc Khải.
Nhưng hiện giờ chưa có ai dám cạnh tranh với Hoắc Khải. Anh đã dùng thanh danh và tích lũy suốt bao nhiêu năm để chứng minh với tất cả rằng bản thân mới là người mà nhà họ Hoắc cần.
Bất kể là từ lợi ích cá nhân hay lợi ích gia tộc thì đều phải phục tùng mệnh lệnh của anh.
Hiện giờ Hoắc Khải không tin bất kỳ ai. Anh mong có thể mượn cơ hội này để thăm dò hai đối thủ cạnh tranh có tương lai rộng mở này có liên quan đến việc anh bị mưu sát hay không.
“Vậy chúng ta đi tìm họ luôn nhé?”, Miêu Nhất Khoa hỏi.
“Không, chờ một tối đi. Khi có đủ tinh thần thì sáng mai đi cũng không muộn”, Hoắc Khải nói: “Hai người yên tâm. Chưa đạt được mục đích thì bọn họ sẽ không đi đâu. Hơn nữa, tình huống hiện giờ là các ông đang bị áp chế, bọn họ còn đang chiếm ưu thế, lúc này mà đi thì quá là ngu ngốc. Tôi tin rằng người được nhà họ Hoắc phái đến sẽ không ngu ngốc đâu”.
“Nhưng đêm dài lắm mộng mà, sợ sáng hôm sau bọn họ lại nghĩ ra cái trò mèo gì nữa ấy”, Thượng Toàn Minh lo lắng nói.
Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Chuyện chúng ta sợ thì họ cũng sợ. Nếu sáng mai chúng ta thay đổi phong cách và trở nên mạnh mẽ hơn thì ông nghĩ bọn họ sẽ nghĩ gì? Chắc chắn sẽ cho rằng nhóm người này đã lấy được tin tức gì đó, hoặc nhìn thấy lỗ hổng nào đó của bọn họ, nếu không sao có thể đang nịnh nọt bỗng nhiên thay đổi vậy được?”
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó gật đầu, coi như tán thành suy nghĩ này.
Bởi vì nếu bọn họ là Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, gặp phải chuyện này thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
Không có tin tức đáng tin thì con người sẽ không dễ dàng thay đổi phong cách đâu.
Sau khi chốt thời gian, Hoắc Khải tỏ vẻ muốn làm một phương án ứng phó suốt đêm, Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh cũng không dám làm phiền anh nữa, gọi Nhiếp Tân Hải mau chóng rời khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, Nhiếp Tân Hải vẫn không kìm được sự bất mãn của mình và nói: “Chủ tịch Miêu, tôi thấy nên cân nhắc lại chuyện này đó? Cậu Lý đó tuy là đàn em của ông trên danh nghĩa, nhưng vẫn không phải người của công ty. Để cậu ta đại diện công ty đi đàm phán liệu có khiến người ta không hài lòng không? Hơn nữa nếu đàm phán thất bại thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
“Tôi chịu được chưa!”, Miêu Nhất Khoa lườm ông ta rồi nói: “Tổng giám đốc Nhiếp nếu lo lắng như vậy thì để tôi nói cho ông biết, đừng có nghĩ nhiều. Có chuyện gì tôi sẽ lo hết!”
Thái độ của Miêu Nhất Khoa có hơi lạnh lùng, lại có chút nghiêm khắc và thất vọng.
Nhiếp Tân Hải biết ông ta đang thất vọng vì mình không chốt được hợp đồng. Lúc này ông ta mà nói thêm cái gì thì e là sẽ càng khiến Miêu Nhất Khoa không vui.
Nghĩ vậy, ông ta chỉ đành ngậm miệng không nói.
Ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tân Hải rời đi luôn. Miêu Nhất Khoa nhìn đèn xe của ông ta rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Không giỏi giang gì cho cam nhưng dã tâm tranh lợi lại to hơn cả trời”.
Đây là loại người mà Miêu Nhất Khoa ghét nhất. Nếu không phải vì thấy Nhiếp Tân Hải có chút tài năng trong vấn đề kỹ thuật thì ông ta đã đá đi lâu rồi.
Thượng Toàn Minh ở bên nói: “Mỗi người có một chí hướng khác nhau. Tổng giám đốc Nhiếp cũng là người có suy nghĩ của riêng mình. Hơn nữa, không nói đến ông ta, chính tôi giờ nghĩ kỹ lại cũng thấy hơi mạo hiểm khi cho thằng Phong nó làm người phụ trách. Một khi thất bại thì chúng ta khó mà ăn nói với công ty”.
“Ăn nói?”, Miêu Nhất Khoa cười khẩy đáp: “Một nhóm vô dụng, chuẩn bị biết bao lâu mà chưa gì đã bị nguời ta đè ép. Tôi còn chưa tìm bọn họ bắt bọn họ giải thích thì thôi!”
Từ ngày đầu khởi nghiệp cho đến giờ, Miêu Nhất Khoa toàn là đè ép người khác chứ có ai đè ép ông ta bao giờ.
Chuyện lần này làm ông ta khó chịu kinh khủng.
Cho Hoắc Khải phụ trách việc đàm phán một phần là vì tin vào năng lực của Hoắc Khải, một phần khác là để cho cái đám kia rửa mắt.
Đừng có tưởng bản thân giỏi lắm, suốt ngày hếch mũi lên trời. Đến lúc gặp chuyện thật thì mới biết ai hơn ai.
Cho dù không có mấy người thì công ty cũng sẽ tìm được người khác. Có thành công hay không chưa nói, ít nhất thì chứng minh được dù sao trái đất vẫn quay kể cả thiếu đi ai đó!
Miêu Nhất Khoa vẫn luôn suy nghĩ rất thẳng thắn.
Được là được, không được là không được, chứ đừng có làm mấy trò mèo, phí nơ ron thần kinh ra.
Còn Hoắc Khải có thành công được không thì Miêu Nhất Khoa không chắc chắn lắm.
Dựa vào trực giác của ông ta thì người em này không đơn giản chỉ dựa vào thông tin về người nhà họ Hoắc mà phán đoán cả quá trình đâu.
Có lẽ là cậu ta đã suy nghĩ theo cách của mình, hơn nữa kiến giải lại rất đặc biệt. Từ ngữ điệu và cách nói chuyện có thể thấy cậu ta đã nắm toàn bộ mọi chuyện trong tay.
Miêu Nhất Khoa có thể làm lớn với tính cách thẳng thắn như vậy, một phần là nhờ may mắn, phần còn lại là do khứu giác mẫn cảm của ông ta về kinh doanh.
Người nào giúp được, người nào không. Người nào nên dùng, người nào cút, tất cả ông ta đều nhạy bén cảm giác được.
Cho nên lần này, ông ta vẫn lựa chọn tin trực giác của mình, chọn Hoắc Khải làm người phụ trách hợp đồng của công ty!
Hoắc Khải ngồi trong phòng, không hề làm phương án ứng phó gì như đã nói với Miêu Nhất Khoa lúc trước.
Với sự hiểu biết của anh về Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần thì giải quyết chuyện này quá là đơn giản. Chẳng cần nghĩ cũng biết nên làm thế nào rồi.
Hiện giờ anh chỉ nghĩ xem sau khi moi móc thông tin từ Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần xong thì làm gì tiếp theo thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh đã đến khách sạn. Chờ cả một đêm khiến họ cảm thấy lo lắng vô cùng.
Bọn họ đồng tình với ý kiến của Hoắc Khải không có nghĩa là bọn họ không lo lắng. Chuyện này còn chưa dứt điểm thì bọn họ vẫn còn lo lắng.
Hoắc Khải hiểu tâm tình của bọn họ, nên cũng không chậm trễ nữa. Sau khi tắm xong, anh kéo hai người kia đi ăn vội bữa sáng rồi đến công ty.
Sau khi đến công ty, mấy người quản lý cấp cao đã có mặt, Nhiếp Tân Hải cũng ở trong đó.
Ánh mắt đám người nhìn Hoắc Khải rất kỳ lạ, cũng có địch ý, có khinh thường và cả bất mãn.
Rõ ràng là Nhiếp Tân Hải đã kể hết mọi chuyện về Hoắc Khải cho bọn họ nghe rồi.
Đám người này đều là những kẻ cao ngạo, sao có thể chịu nổi khi một người thanh niên vô danh làm lãnh đạo được chứ.
Cho dù cùng học một thầy với chủ tịch Miêu thì sao chứ?