Chương 407
Chương 407. Hai anh em nhà họ Hoắc
Nhưng Hoắc Khải có thể nói cho họ biết, hơn một trăm năm trước, không có công ty nào có thể dùng thời gian mười năm, từ con số không trở thành công ty có giá trị thị trường lên đến hơn trăm tỷ.
Mà ở thời đại này thì có thể làm được như vậy.
Ngày trước, chuyện không thể tưởng tượng nổi thì bây giờ có thể nhanh chóng trở thành hiện thực.
Các công ty mới nổi ngày càng nhiều, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi thì đã tạo ra khối tài sản mà người khác tích luỹ mấy đời.
Hoắc Khải cho rằng, ở thời đại này, với năng lực của anh mà thêm một chút may mắn là có thể làm được.
Cho nên, mục tiêu của anh ngay trong giây phút này đã thay đổi.
Giành lại nhà họ Hoắc chỉ là một trong những việc phải làm trong đời, mà sau khi giành lại nhà họ Hoắc thì mục tiêu mới là gây dựng lên một doanh nghiệp tỷ đô nổi tiếng bậc nhất trên toàn thế giới!
Top ba toàn quốc, không bao giờ là mục tiêu cuối cùng của anh, mà đứng đầu thế giới mới là đỉnh cao mà anh phải vươn đến.
Nghĩ đến điểm này thật sự rất khó nhưng Hoắc Khải không hề sợ hãi.
Chính anh đã tự trải nghiệm chuyện chết đi sống lại thì có chuyện gì mà không thể nghĩ tới, khó tin hơn chuyện này.
“Cố lên!”, anh nhẹ nhàng nói ra câu này khiến hơi thổi lên cửa sổ tạo nên một lớp sương bám lên kính, nhưng lại tan đi trong tích tắc. Sau đó, cửa sổ như trở nên càng trong hơn, nhìn ra khung cảnh đằng xa càng rõ ràng hơn.
Sáng sớm hôm sau, Thượng Toàn Minh đến tìm Hoắc Khải.
Bốn người họ đã bàn bạc từ trước, lần này gọi Hoắc Khải tới đây, chính là để anh làm quen với mạng lưới quan hệ của từng người.
Cho nên bốn người lãnh đạo này, mỗi người đưa anh đi giao lưu một hai ngày, gặp mặt một lượt những ông chủ lớn để làm quen.
Hôm nay vốn dĩ vẫn là Miêu Nhất Khoa đưa đi, nhưng Miêu Nhất Khoa lại phải gặp mặt một vị khách quan trọng, không có thời gian nên Thượng Toàn Minh đến thay.
Trong công ty của Miêu Nhất Khoa, Thượng Toàn Minh cũng có không ít cổ phần, nghiêm túc mà nói thì ông ta là một trong những đại cổ đông của công ty.
Nói đến vị khách quan trọng kia, Thượng Toàn Minh đắc ý nói: “Để đạt được lần giao dịch này, lão Miêu đã tốn không ít tâm sức, nếu thành công thì lợi nhuận của công ty có thể tăng lên một cấp độ mới”.
“Hả? Không biết là nhân vật lớn nào khiến các ông tự tin như vậy?”, Hoắc Khải tò mò hỏi.
“Nhà họ Hoắc!”, Thượng Toàn Minh dương dương tự đắc nói: “Có thể cậu không biết, công ty của Lão Miêu có một nhà máy điện tử, chuyên cung cấp sản phẩm tầm trung và giá rẻ. Vừa hay nhà họ Hoắc cũng làm sản phẩm này, chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức mới tiếp cận được họ. Vì thế, dù phải dùng cách gì thì cũng phải giành được mối hợp tác này, sau đó dựa vào tầm ảnh hưởng trong ngành này của nhà họ Hoắc, về sau chúng ta sẽ không phải lo lắng về đơn đặt hàng nữa”.
Lời nói này không hề sai, tầm ảnh hưởng của nhà họ Hoắc không chỉ giới hạn ở thương hiệu của họ.
Dưới sự yêu cầu của Hoắc Khải, tất cả chuỗi cung ứng liên quan đến nhà họ Hoắc đều phải đặt tiêu chuẩn vô cùng nghiêm khắc. Chỉ cần phát hiện một linh kiện không đạt tiêu chuẩn thì quản lý sản phẩm sẽ phải chịu đủ.
Cho nên, không ai dám nhận hoa hồng, nguyên liệu của anh không đạt chuẩn thì dù ông trời nói đỡ cho thì tôi cũng không nể mặt.
Tiêu chuẩn cao như vậy, cùng với những yêu cầu nghiêm khắc khiến chất lượng sản phẩm của nhà họ Hoắc cũng đạt tiêu chuẩn nhất định. Đồng thời, rất nhiều người đều đựa vào nhà họ Hoắc đi đầu, nhà họ Hoắc dùng linh kiện của ai thì họ sẽ tìm người đó đặt hàng.
Dù sao, nhà họ Hoắc đi trước đã giúp loại bỏ những nhà máy không tốt thì họ còn có gì phải nghĩ nữa. Đi theo sau người khổng lồ, chắc chắn không sợ lỗ.
Không ít nhà máy tầm trung và nhỏ đều vì hợp tác với nhà họ Hoắc mà bây giờ đơn đặt hàng đều vượt quá năng suất, cung không đủ cầu.
Miêu Nhất Khoa nhìn ra điểm này mới muốn để nhà máy điện tử của mình đạt được hợp tác với nhà họ Hoắc.
Nhưng thật sự, so với những đơn vị cùng ngành thì nhà máy điện tử của ông ta cũng không quá tốt. Tuy chất lượng sản phẩm cũng khá nhưng cũng không phải là sản phẩm cao cấp.
Có thể lấy được đơn hàng này không vẫn còn là một ẩn số.
Thượng Toàn Minh nói nhiều như vậy, phần nhiều là muốn an ủi chính mình.
Nếu không đạt được quan hệ hợp tác thì rất nhiều người trong công ty sẽ cảm thấy buồn mất một thời gian.
Hoắc Khải nghe thấy thế thì giật mình, thật sự là mong được ước thấy, không ngờ tham gia một cuộc gặp gỡ lại có thể gặp được người nhà họ Hoắc.
“Ông biết lần này người nhà họ Hoắc tới là ai không?”, Hoắc Khải nói.
“Sao thế, cậu cũng muốn đi chiêm ngưỡng phong độ của người nhà họ Hoắc sao?”, Thượng Toàn Minh cười hỏi.
Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Thật sự là muốn gặp”.
Ngoài Hoắc Giai Minh và Hoắc Đình Viễn bị đánh đến mức nằm liệt trên giường nửa năm thì đến giờ Hoắc Khải vẫn chưa từng gặp người thứ ba họ Hoắc.
Dù là vì kế hoạch của mình, để giúp Miêu Nhất Khoa hay là để gặp mặt người quen thì anh đều cảm thấy cần phải tham gia vào cuộc gặp này.
Thượng Toàn Minh nghĩ một lát rồi nói: “Không phải là không thể đưa cậu đến gặp, nhưng hợp tác lần này vô cùng quan trọng, cậu đến đó đừng xen vào chuyện gì cũng đừng nói lời nào vô nghĩa. Tôi biết cậu là một người làm ăn, nhưng người nhà họ Hoắc đều rất kiêu ngạo, không thích người khác nói bừa bãi. Nếu khiến họ bực mình thì đối với chúng ta cũng không có gì tốt đẹp”.
Đây là điểm khác biệt giữa Thượng Toàn Minh và Miêu Nhất Khoa.
Nếu là Miêu Nhất Khoa, ông ta sẽ chắc chắn không nói như vậy.
Gặp thì gặp, có cái gì ghê gớm chứ. Đắc tội thì đắc tội rồi, không có nhà họ Hoắc thì không có cơm ăn chắc.
Thượng Toàn Minh lại không như vậy, tính cách của ông ta khá bảo thủ, đối với những người tài giỏi hơn mình, nếu không trở thành bạn bè thì cũng không muốn trở thành kẻ thù.
“Được rồi, không có vấn đề gì. Tôi chỉ nhìn qua mà thôi”, Hoắc Khải gật đầu nói.
Anh đã nói đến như thế rồi thì Thượng Toàn Minh cũng không có gì để nói thêm nữa liền đưa Hoắc Khải đến công ty.
Trên đường đi, ông ta giới thiệu ngắn gọn một chút những người nhà họ Hoắc đến lần này. Tổng cộng đến hai người, trong đó có một người tên là Hoắc Thanh Vân là người phụ trách đàm phán, một người khác tên là Hoắc Lập Quần, có vai trò như là cấp dưới.
Ngoài ra còn mấy nhân viên mà nhà họ Hoắc tuyển từ bên ngoài thì không giới thiệu từng người nữa.
Theo cách nói của Thượng Toàn Minh thì lần này người chịu trách nhiệm chính là Hoắc Thanh Vân nên phải nghiên cứu một chút về sở thích của anh ta, muốn lợi dụng điểm này để đạt được ấn tượng tốt của đối phương. Nếu như thế thì có thêm lợi thế trong đàm phán.
Nhưng Hoắc Khải lại lắc đầu nói: “Theo hiểu biết của tôi về nhà họ Hoắc, nếu ông muốn dùng sở thích để đổi lấy lợi thế trong đàm phán thì không có tác dụng đâu. Đối với người nhà họ Hoắc, điều đầu tiên họ coi trọng chính là lợi ích, khi đạt được lợi ích rồi mới nói đến chuyện khác”.
“Cậu quen người nhà họ Hoắc sao?”, Thượng Toàn Minh kinh ngạc nói.
“Có quen vài người, chính tôi đã tìm người bạn ở nhà họ Hoắc giúp thành lập chi nhánh nước ngoài của nhà họ Cơ”, Hoắc Khải nói.
“Ồ, giờ tôi mới biết, không ngờ vòng bạn bè của cậu cũng rất rộng đấy, còn quen cả người nhà họ Hoắc”, Thượng Toàn Minh tỏ ra bất ngờ nói: “Vậy cậu cảm thấy chúng tôi nên làm thế nào?”
Câu hỏi này chỉ là thuận miệng nói, cũng tiện thể khảo sát sự hiểu biết của Hoắc Khải.
Hoắc Khải không hề do dự, nói: “Tôi đề nghị, các ông không cần nói quá nhiều với Hoắc Thanh Vân. Kiên trì giữ vững giới hạn của mình, tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nếu không, chỉ cần lùi một bước thì sẽ phải nhượng bộ thêm. Ngoài ra, Hoắc Lập Quần không hẳn là cấp dưới, nhà họ Hoắc rất giỏi lối chơi tráo đổi thân phận để lừa gạt người khác”.
Phong cách của nhà họ Hoắc thuộc kiểu chủ động tấn công.
Anh nhượng bộ một bước thì họ sẽ khiến anh phải nhượng bộ hai bước rồi ba bước, bốn bước đến khi anh bị ép đến mức muốn treo cổ rồi thì họ sẽ đá anh ra khỏi ghế rồi lại ép cho anh không thở nổi.
Tóm lại, nếu không ép anh đến cùng thì họ sẽ không hài lòng.
Còn về Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần thì Hoắc Khải cũng không lạ lẫm gì..
Hai người đó là con trai của dì hai Hoắc Thục Nhàn. Tuy dì hai là phụ nữ nhưng rất có năng lực và tài năng kinh doanh. Sau này lấy chồng ở rể, nên sinh được hai người con thì đều theo họ Hoắc.
Ngày thường thì Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần thường đóng vai trò một chủ một phó. Nhưng rất ít người biết, vẻ ngoài nhìn có vẻ cứng rắn, dồn ép người khác như Hoắc Thanh Vân chỉ là một con hổ giấy. Người thật sự đưa ra những ngón đòn đàm phán lại là Hoắc Lập Quần luôn im lặng không nói một lời, chỉ ngồi một bên pha trà.
Họ giống như sói và bối trong truyền thuyết. Sói chịu trách nhiệm doạ dẫm con mồi, bối lại quan sát trong bóng tối, đợi cơ hội thích hợp để tập kích bất ngờ, một đòn bắt được con mồi.
Dùng thân phận cấp dưới để che dấu bản thân, có thể nghe ngóng được nhiều tin tức hơn, cũng có thể có nhiều thời gian và sức lực để quan sát đối thủ.
Thời điểm Hoắc Lập Quần mở miệng thì chính là lúc mà đối thủ bị đánh cho tan tác.
Hai anh em nhà này đã lập không ít công lao cho nhà họ Hoắc, cũng là hai người trẻ tuổi mà Hoắc Khải xem trọng.
Chỉ có duy nhất một điều không tốt đó là, dã tâm của họ quá lớn, có thể là vì bố ở rể nên ở đáy lòng vẫn luôn khát vọng có thể giành lấy nhiều sự nể phục, khiến bất kỳ ai cũng không dám coi thường họ.
Cho dù là đối diện với Hoắc Khải, có lúc họ cũng sẽ tỏ thái độ hung hăng. Nhưng phong độ của Hoắc Khải lại mạnh hơn, vì thế mà có thể kìm hãm bọn họ. Nếu đổi lại là người khác thì không dễ nói như vậy.