Chương 384
Chương 384: Chụp hình lại
"Lý Phong này thật sự có năng lực đến vậy sao chứ, chỉ có kẻ ngốc mới tin!"
Lý Tinh Thanh và Lý Chính Thụy cùng nhau rời đi với vẻ mặt khinh thường.
Sau đó, ông ta lại còn lôi kéo người khác vào rồi nói: "Các người thấy chưa, bà cụ đúng là hồ đồ rồi, loại người đó mà cũng dám dùng. Nếu như nhà họ Lý có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao bằng cách khoác lác thì còn đến lượt cậu ta hay sao? Tôi nói không phải chứ chúng ta nên tìm chút thời gian để kiến nghị với bà cụ đi. Nếu cứ hồ đồ mãi như thế này thì một ngày nào đó có chuyện lớn xảy ra cũng không biết chừng".
Trong số ít những người đó, chỉ có một người đồng ý với lời nói của Lý Tinh Thanh, còn những người khác thì chỉ bật cười ha hả rồi nhanh chóng lấy lý do bận việc gì đó để rời đi.
Lý Tinh Thanh có chút buồn bực, khi định nói tiếp thì Lý Chính Thụy đã nói: "Chẳng lẽ ông không thấy có rất nhiều người tin vào lời nói bậy bạ của cậu ta sao? Nếu như tôi đoán đúng, mấy ngày nay nhất định sẽ có nhiều người tới gặp Lý Phong để bàn bạc về chuyện cổ phiếu".
"Họ sẽ không ngốc như vậy chứ...", Lý Tinh Thanh giật mình nhìn sang.
"Nếu như họ đều là những người hiểu biết thì có để cho thằng nhóc đó nói không?", Lý Chính Thụy nói.
Chính vì có một số người ngu ngốc như vậy nên
chuyện muốn mọi người đoàn kết lại là không thể nào xảy ra. Nếu như họ thật sự có thể đoàn kết, chắc chắn sẽ có thể nắm lấy quyền lực của dòng chính.
Những lời phát biểu của Hoắc Khải đã khiến cho những người ở chi phụ dao động. Chưa cần nói đến người khác, ngay cả Lý Tinh Thanh cũng vậy.
Lý Chính Thụy không ngu ngốc, ông ta có thể thấy rằng Lý Tinh Thanh cũng muốn làm điều đó. Chỉ là ông ta không thể cúi đầu xuống mà đi tìm đứa con hoang kia.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ ổn, nhưng thực tế thì Lý Tinh Thanh cũng đang băn khoăn lắm.
Lý Chính Thụy cũng không nói gì nhiều với Lý Tinh Thanh, cho dù ông ta có không tin thì vẫn sẽ có nhiều người khác tin vào điều đó.
Lãng phí thời gian với những người này cũng giống như đang lãng phí cuộc sống của chính mình vậy.
Cho nên, Lý Chính Thụy cũng tìm cớ để không đi cùng với Lý Tinh Thanh nữa.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, Lý Chính Thụy nói với thư ký bên cạnh: "Liên lạc với người trong phòng kế hoạch để xem họ đang làm gì và muốn làm gì tiếp theo".
“Vâng”, thư ký gật đầu đáp lại.
Cả Lý Chính Thụy và thư ký đều coi loại câu hỏi này như một lẽ tất nhiên, cứ như thể bất kỳ ai cũng sẽ sẵn sàng trả lời, miễn là họ hỏi.
Đây cũng là điều dễ hiểu, vì dù sao thì vị trí của Lý Chính Thụy cũng được coi là đứng đầu bảng ở chi phụ.
Mười lăm người trong phòng kế hoạch vẫn chưa hình thành lòng trung thành với Hoắc Khải, mà cũng không cảm thấy cần phải dùng lòng trung thành của mình cho loại chuyện này.
Chỉ cần Lý Chính Thụy hỏi, sẽ có người sẵn sàng nói cho ông ta biết sự thật.
Lý Chính Thụy định tìm hiểu rõ ràng sự việc rồi tìm cơ hội để vạch trần bà cụ và những người khác trước công chúng. Khi đó, uy tín của dòng chính sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng, đó là điều tuyệt vời đối với ông ta. Sau này ở chi phụ còn ai dám làm trái lời của ông ta nữa đây?
Vào lúc này, Hoắc Khải đã trở lại phòng họp.
Mười lăm người mỗi người đều đang bận một việc riêng, sự xuất hiện của anh cũng không làm cho họ ngừng làm việc, lời trách mắng buổi sáng của Hoắc Khải như vẫn còn văng vẳng bên tai, nên không ai muốn lại mắc phải sai lầm tương tự.
Hoắc Khải rất hài lòng với thái độ làm việc của họ.
Thái độ làm việc phải như thế này mới đúng. Lãnh đạo bước vào phòng chẳng hỏi han gì đến mình thì mình không nhất thiết phải ngừng tay làm việc mà chào hỏi nịnh nọt làm gì. Muốn nịnh nọt thì cứ biến đi chọn công việc nhàn tản khác mà làm, đừng đến đây làm việc nữa.
Ở trong phòng họp một hồi, đột nhiên có người đứng lên, hưng phấn nói: "Tôi hiểu ra rồi!"
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía của người đó, nên khi người đó vừa ngẩng đầu lên nhìn một cái thì gương mặt liền đỏ bừng.
Người đó liếc nhìn Hoắc Khải, sau đó chạy nhanh tới, vừa hưng phấn vừa áy náy nói: "Giám đốc, tôi đã biết tại sao anh lại nói những số liệu đó là sai. Chúng tôi thật sự đã không kiểm tra kỹ. Tôi xin lỗi vì đã sơ suất như vậy!"
Họ đã làm việc chăm chỉ để tìm ra một số dữ liệu sai được Hoắc Khải nhắc nhở trước đó. Vì họ đang tìm kiếm dựa trên cơ sở lỗi sai nên cũng dễ dàng hơn bình thường.
Đặc biệt là rất nhiều chi tiết đã được chú ý cẩn thận hơn.
Lần này họ còn tìm được manh mối từ một số diễn đàn nước ngoài.
Trong nước cũng có không ít người đã từng tung ra các thông tin, nhưng tất cả đều bị xóa. Nhưng ở một số diễn đàn bên ngoài thì vẫn có thể tìm thấy.
Nhất là những thông tin liên quan đến ngành sản xuất. Những ngành này có yêu cầu rất cao đối với số liệu, chỉ cần phạm sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ dẫn đến sự sai khác vô cùng lớn.
Ví dụ, ngành A có dữ liệu bán hàng tốt hơn ngành B và thị trường lớn hơn. Vậy thì bạn sẽ chọn ngành nào làm mục tiêu khai thác chính đây?
Nhưng sau khi làm được một thời gian, bạn mới phát hiện ra rằng số liệu bán hàng của ngành A bị phóng đại lên so với thực tế, chứ thật ra tiềm năng phát triển của ngành B còn lớn hơn, vậy chẳng phải bạn đã hao phí công sức bỏ ra rồi sao?
Hoắc Khải thật ra cũng không đặc biệt rõ ràng về số liệu của từng ngành, nhưng anh là người có tầm nhìn rộng nên có thể nhìn thấy được ngành nào tốt hơn chỉ trong nháy mắt.
Do đó, anh đã nhận định sai sót số liệu chính là nguyên nhân căn bản.
Mười lăm người trong phòng họp bây giờ mới biết Hoắc Khải lợi hại như thế nào, ai nấy cũng đều kinh ngạc, hơn nữa trong lòng còn tràn đầy khâm phục.
Giám đốc đúng là giám đốc, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể tìm ra sai sót trong số liệu, chẳng trách bà cụ lại đồng ý thành lập phòng kế hoạch cho anh.
Cho dù là Khương Mẫn, La Ngọc Bình hay là những người khác, tất cả đều nhìn về phía Hoắc Khải với vẻ ngưỡng mộ.
Đối với chuyện này, Hoắc Khải cũng không hề tỏ ra tự hào hay vui mừng, chỉ thờ ơ nói: "Tôi không thích nghe người ta nói lời xin lỗi, hãy đảm bảo những chuyện như vậy sẽ không tiếp tục xảy ra trong tương lai! Những kế hoạch do chúng ta hoạch định phải được sử dụng. Công ty có tất cả sức mạnh để hoàn thành nó. Nếu như làm việc ở quy mô lớn hơn, chúng ta chỉ cần đi sai hướng thì công ty sẽ có khả năng rơi vào tình trạng bất ổn. Vì vậy đừng nghĩ rằng sai sót số liệu chỉ là vấn đề nhỏ. Cũng giống như việc xây một ngôi nhà, nếu nền móng bị cong vênh thì ngôi nhà chắc chắn sẽ sụp đổ. Lúc đó không chỉ mất tiền, mà còn phải mất mạng".
Khương Mẫn và những người khác nghe xong đều toát mồ hôi hột, lúc đầu họ thật sự không quá coi trọng việc này, họ chỉ cảm thấy nếu số liệu sai thì sửa lại là được, bây giờ nghe giám đốc nói vậy mới cảm thấy thật nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút mới nhận ra, quả thật những lời này rất đúng đắn.
Nếu như cập nhật số liệu sai khiến cho đường hướng phát triển của công ty bị ảnh hưởng, thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm này?
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi cảm thấy tinh thần nặng nề.
Sau khi gia nhập phòng kế hoạch, đây là lần đầu tiên họ nhận ra rằng công việc của mình không phải là một công việc bình thường mà là một công việc rất quan trọng, mang theo trách nhiệm rất lớn.
Tâm tư của bọn họ như thế nào, Hoắc Khải đều có thể nhìn thấu.
Khiển trách ngay trước mặt về các số liệu sai sót sau đó bắt bọn họ tiến hành sửa đổi, chính là vì muốn cho những nhân viên tay mơ này tự nhận ra được tầm quan trọng của bọn họ.
Bây giờ xem ra việc dạy dỗ này cũng đã đạt được những hiệu quả nhất định.
Tuy nhiên, những người này vẫn chưa có hiểu biết đủ sâu về hoạch định chiến lược. Bây giờ bảo họ làm việc tiếp cũng khó phát huy tác dụng gì lớn. Nếu muốn để cho bọn họ một mình phụ trách, vẫn cần phải mất thêm một khoảng thời gian nữa.
Mà Hoắc Khải lại không có nhiều thời gian như vậy, nên chỉ có thể trong một khoảng thời gian ngắn thiết lập nên một khung xương chắc chắn cho những người này.
Chỉ cần phần khung được dựng lên chính xác, bọn họ mới có thể xông pha làm việc bên trong, dù cho xuất hiện một số sai sót nhỏ cũng đều có thể dễ dàng bù đắp.
Làm việc từ sáng cho đến tận 12 giờ đêm thì mọi người mới lần lượt ra về.
Hầu như cả ngày họ không bao giờ rời khỏi phòng họp, thậm chí khi đang ăn cơm, họ vẫn chăm chú vào máy tính để kiểm tra thông tin.
Thái độ làm việc và sự nhiệt tình như thế này hầu như không thể tìm thấy ở các bộ phận khác, mặc dù khiến cho bọn họ cảm thấy hơi mệt, tuy nhiên họ lại cảm thấy sự đam mê công việc nhiều hơn.
Khi mới vào làm, họ đều có ước mơ và rất có động lực.
Sau khi trải qua sự vùi dập khốc liệt của xã hội và gặp phải vô số những chuyện thị phi, thì những ước mơ và động lực này cũng dần dần bị phai nhạt.
Bây giờ họ đã tìm lại được ước mơ và động lực, tất nhiên sẽ cảm thấy trong người tràn đầy sức lực, muốn làm việc hai mươi tư giờ mỗi ngày.
Sau khi những người này rời đi, Hoắc Khải sắp xếp một chút trong phòng làm việc, chủ yếu là để xem kết quả lao động của bọn họ trong ngày hôm nay.
Cho dù là ba người tầm thường, nhưng nếu cùng nhau động não tìm ý tưởng thì cũng có thể đưa ra những chiến lược còn chu đáo hơn cả Gia Cát Lượng, đạo lý này quả thật không sai một chút nào.
Mặc dù năng lực cá nhân của mười lăm người này không phải là đỉnh cao, nhưng họ không vì thế mà tách rời nhau, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau khi thảo luận với nhau, họ thật sự đã đưa ra được một kế hoạch sơ khai.
Mặc dù theo quan điểm của Hoắc Khải thì kế hoạch này vẫn còn quá non nớt, nhưng nhìn chung cũng đã có được định hướng tổng thể.
Hoắc Khải đã không giúp họ sửa lại nó, vì đây cũng coi như là một bài tập, cho nên việc để bọn họ tự làm là điều đương nhiên. Anh chỉ cần đợi họ sử dụng hết các phương pháp rồi mới đưa ra quyết định.