Chương 355
Chương 355: Xuống giá
Cùng lúc đó, thằng nhóc kia cùng luật sư và vệ sĩ đã về đến công ty.
Cậu ta tới thẳng văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị, chẳng buồn gõ cửa mà đi thẳng vào trong, vừa vào phòng đã gào ầm lên: “Bố, cái thằng họ Giang kia đúng là thích đâm đầu vào chỗ chết, dám tìm người động tới con, hôm nay con mà không...”
Cậu ta nói được nửa chừng thì người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đã gằn giọng quát: “Im miệng!”
Thằng nhóc kia sững sờ, bấy giờ mới chú ý thấy mấy người đang đứng vây quanh bàn làm việc.
Những người này nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mặt mũi ai cũng rất khó coi.
Thằng nhóc không hiểu gì, bước tới hỏi: “Bố, sao thế hả bố?”
Ngồi ở chính giữa chiếc bàn làm việc là bố của cậu ta - Sử Vĩnh Ba.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty điện tử, Sử Vĩnh Ba cũng có chút bản lĩnh, dùng thời gian hai mươi năm biến một công xưởng nhỏ không đáng để mắt tới thành một công ty niêm yết cổ phiếu trên thị trường.
Tuy rằng giá trị công ty chỉ có vài tỷ tệ, chỉ là nhân vật nhỏ lót chân tại sàn giao dịch, nhưng cũng ghê gớm lắm rồi.
Mà khi con người đến độ tuổi trung niên, nhất là khi quy mô công ty đạt tới một phân tầng nhất định, muốn tiến thêm bước nữa không còn dễ dàng gì.
Rất nhiều lúc càng muốn kiếm tiền thì có khả năng càng dễ lỗ.
Vào lúc này, đa số các công ty sẽ khai thác nghiệp vụ mới, sử dụng mức độ ảnh hưởng của công ty để nhanh chóng phát triển thị trường mới, tăng thêm lợi nhuận.
Nửa đời trước của Sử Vĩnh Ba đã cống hiến cho công ty, bây giờ kiếm được nhiều tiền nên tâm lý cầu tiến cũng không còn mạnh mẽ như lúc trước. Thêm vào đó, vài lần đầu tư thất bại cũng dần khiến hắn mất đi ý chí tiến lên.
May mà khi niêm yết cổ phiếu, từng có chuyên gia thảo luận với hắn về một con đường kiếm tiền khác, gọi là “cắt rau hẹ”.
Rất nhiều cổ phiếu có nhà cái thao túng, đồng thời nhà cái này không phải là các nhà đầu tư hay tổ chức nhỏ lẻ, mà là chính bản thân công ty họ.
Công ty niêm yết cổ phiếu muốn kiếm tiền thì cách nhanh nhất là lợi dụng thị trường chứng khoán thứ cấp để hốt bạc của dân chơi cổ phiếu nhỏ lẻ.
Họ có nguồn tin nội bộ, cũng có thể tung ra một số thông tin thật giả lẫn lộn để phối hợp cùng giá cổ phiếu bất cứ lúc nào, cho nên đối với những người này mà nói, việc thao túng cổ phiếu dễ như ăn cháo.
Muốn cổ phiếu tăng thì tăng, muốn cho nó giảm thì giảm.
Công ty điện tử của Sử Vĩnh Ba âm thầm sở hữu một đội ngũ chuyên nghiệp giúp công ty kiếm tiền tại thị trường chứng khoán thứ cấp.
Đây là một khoản thu nhập “màu xám”, không tính vào sổ sách công ty, nhưng khả năng kiếm tiền còn mạnh hơn bất kỳ nghiệp vụ nòng cốt nào. Nếu làm tốt, một năm chí ít cũng kiếm được thu nhập hơn một tỷ.
Từ khi niêm yết cổ phiếu đến nay, việc thao túng cổ phiếu vẫn luôn thuận lợi, thỉnh thoảng có con cá lọt lưới, chắc hẳn cũng biết quy tắc nên sẽ không làm loạn với nhà cái, chỉ cần bắn một phát súng là co giò chạy rồi.
Nhưng hôm nay, khi Sử Vĩnh Ba đang ngồi trong phòng làm việc tìm kiếm thông tin xem nên đi nghỉ mát ở đâu, chủ quản của phòng tài chính đột nhiên chạy tới báo với hắn rằng đã xảy ra sự cố.
Khi hắn mở máy tính ra xem, giá cổ phiếu đã rớt mất 5%.
Sử Vĩnh Ba rất buồn bực, cổ phiếu của hắn đang chuẩn bị một chiêu hốt bạc mới, vừa mới tạo ra xu hướng, đã hứa hôm nay sẽ nâng giá lên 4%, làm sao lại rớt nhiều như vậy được?
Một tăng một giảm, tính ra là khoảng cách 9%, gần bằng mức kịch trần rồi.
Chủ quản của phòng tài chính báo với hắn, nghi ngờ có nhà đầu tư lẻ tiến vào vớt tiền. Nhưng hành vi của nhà đầu tư này khá kỳ lạ, cổ phiếu không nhiều nhưng bán ra một lượng lớn với giá chạm đáy, làm giá cổ phiếu tụt thẳng xuống.
Nếu thực sự là nhà đầu tư lẻ, chắc hẳn không nên làm như vậy. Bởi vì giá cổ phiếu rớt xuống chỉ gây thiệt cho họ chứ không có lợi ích nào cả.
Khả năng duy nhất là có người muốn cướp cái.
Nhưng cho dù cướp cái cũng không cần “bạo lực” như vậy, thực sự không thấy tí lý lẽ nào luôn.
Họ đâu biết rằng, tuy Giang Chí Hạo không đồng ý cho Vương Vũ Hành và đồng bọn báo thù, nhưng Vương Vũ Hành vẫn chuẩn bị từ trước rồi.
Hai ngày trước, họ đã thu mua không ít cổ phiếu, cộng hết vào chắc có khoảng năm đến sáu chục triệu cổ phiếu.
Nhưng hành động của hai ngày trước khá kín kẽ, chỉ lặng lẽ thu mua theo biến động của giá cổ phiếu, cho dù đến tận hôm nay, tất cả cổ phiếu blue-chip được sang tay trong vòng bốn mươi phút, không chừa lại một xu nào.
Bây giờ đã chuẩn bị đủ lượng cần thiết rồi, tự khắc sẽ không cần biết lý lẽ gì nữa.
Theo suy nghĩ của Vương Vũ Hành, làm
chuyện gì cũng phải làm đến tận cùng, thế nào là làm người phải chừa lại một con đường, sao này còn tiện nhìn mặt nhau?
Thị trường chứng khoán thứ cấp chính là nơi đấu tranh tôi sống anh chết, ai càng nhân từ càng chết nhanh hơn.
“Còn đợi gì nữa, mau chóng cho người làm việc đi!”, Sử Vĩnh Ba sốt ruột.
Hắn biết rõ một khi nhà cái lung lay đồng nghĩa với điều gì, có nghĩa là thu nhập hơn một tỷ tệ “bốc hơi”, hơn nữa đây còn là lợi nhuận cố định hằng năm nữa.
Một món tiền to như thế, ai mà không kích động?
Chủ quản của phòng tài chính vừa nhìn màn hình vừa nói: “Đang làm rồi ạ, nhưng hỏa lực của đối phương quá hung hăng, đập tiền mà không tiếc tổn thật, cổ phiếu blue-chip của chúng ta cùng lắm chỉ có thể giữ mức ngang bằng với họ thôi!”
Bởi vì nhà cái của công ty đã thao túng giá cổ phiếu trong thời gian quá dài, khi không có nhà đầu tư nhỏ lẻ nào tiến vào, chỉ cần tới vài chục triệu tiền vốn là đủ rồi, tính ra còn chưa tới mười triệu cổ phiếu.
Cũng vì lần này phải hốt bạc từ nhà đầu tư lẻ, phải tạo xu thế nên lượng cổ phiếu găm lại mới nhiều hơn, khoảng mười triệu cổ phiếu.
Chủ quản phòng tài chính cảm thấy chắc hẳn số lượng này đủ để giữ thế cầm hòa với đối phương, nhưng trên thực tế, số lượng cổ phiếu trong tay Vương Vũ Hành còn nhiều hơn bên này mấy lần.
“Đừng nói nhiều thế làm gì, bây giờ tôi chỉ biết giá cổ phiếu đang lao dốc, nếu những nhà đầu tư lẻ kia cũng bán ra theo thì tiền vốn trong mấy ngày nay của chúng ta phải tính thế nào? Thành bong bóng xà phòng hết!”, mặt mũi Sử Vĩnh Ba tái mét.
Muốn tạo ra xu thế thì phải đẩy giá cổ phiếu lên cao, mà nâng giá cổ phiếu có nghĩa là phải tốn thêm nhiều tiền dùng lượng cổ phiếu trong tay làm bước đệm.
Muốn “cắt rau hẹ” đồng nghĩa với việc công ty lót tiền vào trước.
Nên khi giá cổ phiếu đột ngột giảm xuống, đối với họ mà nói, cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Chủ quản phòng tài chính vội vàng nói: “Tôi đã bảo họ tranh thủ thời gian phản đòn rồi, còn ba phút cuối cùng trước khi chốt giá giao dịch, chắc có thể kéo được giá lên một chút.”
Suy nghĩ của người này được xây dựng trên tiền đề lượng cổ phiếu của đôi bên ngang bằng nhau.
Sử Vĩnh Ba không hề biết lượng cổ phiếu trong tay Vương Vũ Hành là bao nhiêu, hắn cũng không quá hiểu về thị trường này, chỉ biết một số thường thức cơ bản.
Phiên giao dịch nhanh chóng trôi tới thời gian chốt giá giao dịch.
Mỗi phút mỗi giây qua đi, thằng nhóc kia cũng đứng ngay bên cạnh. Cậu ta không hề hiểu gì về cổ phiếu, nhưng cũng ra được, hôm nay công ty gặp phải rắc rối.
Chỉ nhìn sắc mặt của bố cậu ta cũng biết có lẽ sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Cho nên dù đang có bao nhiêu oán giận chất chứa trong lòng, cậu ta cũng không dám bộc phát vào lúc này.
Luật sư trung niên quay về cùng cậu ta cũng đứng ngay bên cạnh, lặng lẽ đợi kết quả.
Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh, khi một giây cuối cùng kết thúc, giá cổ phiếu được cố định, sắc mặt Sử Vĩnh Ba xanh đến mức không thể xanh hơn nữa.
Giá cổ phiếu được kéo lên như dự đoán của chủ quản phòng tài chính không xuất hiện, mà thứ xuất hiện trong tầm mắt hắn chỉ là giá cổ phiếu rớt kịch trần, rất chói mắt.
Đúng vậy, tại khớp lệnh định kỳ sau cùng, mã cổ phiếu này kết phiên bằng cách xuống giá kịch trần.
Dù là Sử Vĩnh Ba hay chủ quản phòng tài chính, đều không dám tin vào sự thật này.
Sao có thể rớt giá kịch trần cơ chứ?
Người của mình đã tung đại đa số lượng cổ phiếu blue-chip ra rồi, theo lý mà nói, cho dù không thể kéo giá về vị trí vốn có thì chí ít cũng có thể duy trì trạng thái bất động mà.
Thế nhưng bây giờ, giá cổ phiếu rớt kịch trần.
Sử Vĩnh Ba sầm mặt nhìn chủ quản phòng tài chính, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện gì thế này! Không phải cậu nói sẽ kéo giá lên sao!”
Chủ quản phòng tài chính cũng đờ đẫn, lắp ba lắp bắp nói: “Có lẽ, có lẽ lượng cổ phiếu blue-chip của đối phương nhiều hơn chúng ta...”
Thị trường cổ phiếu chính là nơi anh mua thì tôi bán, nếu lượng blue-chip của hai bên ngang nhau, tôi mua với giá cao, anh bán với giá thấp, tôi có thể tiếp quản toàn bộ số cổ phiếu của anh.
Nhưng nếu cổ phiếu của bên bán nhiều hơn, đợi khi nguồn vốn của bên mua cạn kiệt, số cổ phiếu giá thấp còn lại sẽ không được sang nhượng với giá cao nữa.
Cái gọi là “phá của”, chỉ đơn giản như thế.
Bây giờ giá cổ phiếu dừng lại ở mốc rớt kịch trần, chỉ có thể nói lên một điều rằng, số lượng cổ phiếu blue-chip của đối phương nhiều hơn bên mình.
Sử Vĩnh Ba tức giận vỗ bàn, quát mắng: “Đừng nói những câu thừa thãi này với tôi, lập tức đi điều tra, rốt cuộc là chuyện gì! Do ai làm! Tôi muốn bóp chết kẻ đó!”
Tốn mấy chục triệu tệ, trầy da tróc vảy để tạo xu thế mà vì một lần rớt giá kịch trần mà bỏ phí hết, làm sao Sử Vĩnh Ba không tức cho được.
Chủ quản phòng tài chính hết sức cay đắng, có thể dùng nhiều cổ phiếu blue-chip như thế này để cướp cái, không phải nhân vật tầm thường, hắn muốn bóp chết người ta đâu dễ dàng vậy được.
Nhưng sao lại có kiểu cướp cái bạo lực thế chứ, theo quy tắc thông thường là phải thăm dò trước, xem đối phương có ý định rút lui không. Nếu người ta bằng lòng chủ động rời sàn, có thể giảm bớt tổn thất của đôi bên.
Đâu như hôm nay, đây rõ ràng là không nói không rằng, xông tới ấn đầu người ta vào hố xí, không chết không chịu thôi.