Chương 300
Chương 300: Tiệc mừng công
“Tôi cũng không nghĩ là tổng quản lý Mục lại hào phóng như thế, quyên góp tận một nửa lợi nhuận cho công ty”, Ninh Thần nói.
Mục Thế Kiệt lắc đầu cười khổ: “Nếu đã nói đến hào phóng thì sao mà bằng hai vị chủ tịch Lý và tổng giám đốc Ninh đây được. Lợi nhuận lên đến cả chục triệu tệ mà nói không cần là không cần luôn. Hai người đã làm đến mức như vậy rồi mà tôi còn không bỏ ra một ít sao được”.
“Nói thế nghĩa là chúng tôi làm khó mọi người rồi”, Ninh Thần cười nói.
“Tổng giám đốc Ninh nói gì vậy chứ, tôi thật lòng ngưỡng mộ tác phong của hai người, cũng bằng lòng bỏ ra số tiền này. Hơn nữa, không chỉ có tôi mà những người khác trong công ty cũng đều làm vậy mà”, Mục Thế Kiệt nói.
“Tiền không phải là vấn đề lớn, tôi tin rằng sau này công ty sẽ kiếm được càng nhiều hơn nữa. Hôm nay bỏ ra chừng này, trong tương lai chắc chắn sẽ nhận được càng nhiều báo đáp hơn nữa”, Hoắc Khải nói.
Mục Thế Kiệt gật đầu hùa theo lia lịa, bây giờ ông ta thật sự tâm phục khẩu phục người đàn ông trẻ hơn mình nhiều tuổi này.
Nếu xét về tuổi tác thì mình phải lớn hơn cậu ta cả giáp, nhưng xét về năng lực kinh doanh thì có quất ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Còn trên một chiếc xe khác, Giản Tư Tư, Ninh Hạo Bân ngồi cùng với vài vị lãnh đạo cấp cao của công ty.
Tuy rằng hai người trẻ như bọn họ không phải lãnh đạo cấp cao của công ty, nhưng nếu có thể theo Hoắc Khải và Ninh Thần cùng đến đây thì chứng tỏ rằng mức độ tín nhiệm và địa vị của họ rất cao.
Công ty chi nhánh Giáp Tử có giỏi đến thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng chỉ là công ty con của Hi Vọng Mới mà thôi. Đối với người đến từ trụ sở chính mà nói thì cho dù có là một nhân vật xoàng xĩnh cũng nên có sự tôn trọng nhất định.
Giản Tư Tư thì còn đỡ, bình thường lúc nào cũng hay cười, nhưng ở những nơi trang trọng thì luôn nghiêm túc.
Còn về Ninh Hạo Bân thì anh ta lại cười tươi rói, nói mấy chuyện không đâu với mấy vị lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Vốn anh ta đã có năng lực nhất định, lại được sếp lớn coi trọng, mấy vị lãnh đạo cấp cao kia đương nhiên rất dễ bị anh ta xoay cho đầu óc rối mù.
Sau khi đến công ty, Hoắc Khải và Ninh Thần liền mở cuộc họp cổ đông, báo cáo chi tiết tình trạng doanh thu, phân phối lợi nhuận của sự kiện lần này.
Tuy nói rằng là họp cổ đông, nhưng bên ngoài văn phòng lại có một lượng lớn nhân viên tụ tập lại dỏng tai lên hóng hớt.
Có rất nhiều người đã biết trước được tin tức, rằng sự kiện lần này kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa 10% lợi nhuận sẽ được chia cho nhân viên cấp dưới như bọn họ.
Hồi trước công ty cũng kiếm được rất nhiều, nhưng trừ tiền lương bình thường ra thì việc chia hoa hồng nào đến lượt bọn họ.
Bây giờ khi nghe thấy Ninh Thần với tư cách là tổng giám đốc công ty mẹ, cùng với Mục Thế Kiệt tuyên bố, sẽ chia 10% lợi nhuận cho nhân viên cấp dưới, bên ngoài lập tức dậy lên tiếng hò reo đinh tai nhức óc.
Có một số người ngồi trong phòng họp bất giác nhìn ra phía bên ngoài, có người còn bật cười ra tiếng.
Sẽ không ai trách những nhân viên đó vì đã làm mất trật tự cuộc họp, bởi đây là một ngày đáng để vui mừng, và không ai muốn bị ngột ngạt vào lúc này cả.
Sau khi họp xong cổ đông, bộ phận tài chính lập tức chia lợi nhuận, từng khoản tiền được thanh toán qua ngân hàng, chuyển vào tài khoản cá nhân.
Cảm giác nghe nói có thể được chia tiền và tiền thật sự về tay là hoàn toàn khác nhau.
Mỗi người bọn họ ai nấy cũng đều mặt mày rạng rỡ. Đương nhiên, họ cũng không hề nuốt lời, lũ lượt lấy ra phần mình đã hứa gửi trả lại vào tài khoản công ty.
Chỉ riêng số tiền gửi trả lại đã lên đến ba, bốn triệu tệ.
Nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít.
Sau khi cuộc họp kết thúc thành công tốt đẹp, việc đầu tiên đương nhiên là mở tiệc mừng công.
Mục Thế Kiệt đã đặt sẵn một bữa tiệc ở một khách sạn cao cấp. Hôm nay trừ những nhân viên bắt buộc phải ở lại trực ban thì tất cả những người còn lại trong công ty đều tham gia tiệc mừng công.
Người nào không tham gia thì được trợ cấp thêm hai ngàn tệ nữa!
Tổng thể bầu không khí của bữa tiệc khá là phấn khởi, đến Ninh Thần cũng uống hai ly rượu vang đỏ.
Từ thời không thể trang trải nổi cuộc sống, đến kiếm được hơn hai chục triệu tệ một quý như hiện nay, tuy rằng giờ chưa cầm được đồng tiền nào, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất hào hứng.
Điều này chứng tỏ, cuộc sống của cô đã không còn giống như ngày trước nữa, cô đã có nền móng cơ bản để làm giàu.
Mỗi khi nghĩ đến những thay đổi đã xảy ra trong những ngày này, cô vẫn luôn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Nhất là khi nhìn thấy chồng mình đang cùng người khác truyện trò vui vẻ, phong thái hơn người kia làm trong lòng cô lại dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Là một người phụ nữ, có được một người đàn ông xuất sắc như vậy làm bạn đời là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Đặc biệt là anh không chỉ có năng lực trong công việc, mà trong cuộc sống cũng vô cùng dịu dàng và quan tâm người khác. Cho dù thân thể anh có chút bệnh vặt nhưng điều đó không hề quan trọng, cũng không phải là nhu cầu lớn nhất.
Tiệc mừng công kéo dài suốt từ 4 giờ chiều đến tận 11 giờ đêm, Hoắc Khải thấy Ninh Thần hơi mệt mỏi thì mới tỏ ý muốn đưa cô về nghỉ ngơi.
Ông chủ và bà chủ muốn rời đi, làm gì có ai dám phản đối, mọi người vội cung kính tiễn hai người rời đi.
Vốn Mục Thế Kiệt muốn đi cùng nhưng lại bị Hoắc Khải từ chối.
Nếu đã là tiệc mừng công thì phải có lãnh đạo ở đó. Hai bọn họ đã đi rồi, nếu Mục Thế Kiệt cũng đi thì khó tránh khỏi mọi người bị cụt hứng. Dù sao khách sạn để nghỉ ngơi cũng đã đặt rồi, có tài xế lái xe đưa họ đi là được.
Thêm cả Giản Tư Tư không uống nổi nữa cũng đòi đi theo, Mục Thế Kiệt chỉ đành tiễn bọn họ lên xe, dặn dò tài xế chăm sóc tốt cho ba người rồi mới quay trở lại.
Sau đó, có người đi hát, có người đi nhảy, dù sao thì hôm nay công ty bỏ tiền, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì họ muốn chơi thế nào cũng được.
Ninh Hạo Bân cũng đã uống kha khá, sau khi thấy Hoắc Khải, Ninh Thần và Giản Tư Tư đều rời đi rồi thì anh ta cầm ly rượu, kéo vai một kỹ thuật viên phòng R&D, cụng ly rồi nói: “Anh nói xem sao người ở bộ phận các anh lại trâu bò thế. Người ta là cổ đông mà chỉ cầm được có chút tiền, các anh lại được chia nhiều hơn cả họ, không sợ bị lời ra tiếng vào à?”
“Lời ra tiếng vào? Ai dám!”, anh nhân viên kỹ thuật đó cũng đã uống không ít, uống rượu vào rồi lá gan cũng to ra, bèn vô cùng tự hào mà khoe mẽ: “Chính miệng chủ tịch Lý đã nói rồi, chỉ cần công ty kiếm được tiền thì sẽ không thiếu phần của bộ phận chúng tôi. Công ty bán được nhiều hàng như vậy là dựa vào cái gì? Thủ đoạn kinh doanh của chủ tịch Lý đương nhiên là rất trâu bò, điểm này chúng tôi công nhận, nhưng nếu không có sản phẩm bọn tôi nghiên cứu ra thì làm sao có danh tiếng tốt như vậy được? Không có danh tiếng tốt thì làm gì có ai đến mua! Đừng nói là chỉ chia cho chúng tôi có 40%, cho dù có chia đến 60% cũng làm gì có ai dám nói câu nào!”
“Ồ, tôi lại không tin đấy. Bộ phận của các anh lại giỏi thế cơ á? Không phải chỉ là làm ra thứ nước có vị thôi sao, có gì đâu, trẻ con cũng làm được”, Ninh Hạo Bân nói.
“Có cái rắm ấy! Bọn tôi đều có kỹ thuật chuyên nghiệp cả. Trong việc phân tích các thành phần, phương pháp chiết xuất, phương pháp kết hợp còn đầy cái phải nghiên cứu. Không nói đến cái khác, chỉ riêng máy dùng để phân tích đã có bảy, tám cái. Các công ty giảm béo trong nước chẳng có được mấy nhà có trình độ kỹ thuật cao như bọn tôi đâu!”
“Ôi dào, nói đến thế rồi mà anh vẫn không chịu nhận. Có vài ba cái máy mà anh đã giỏi lắm rồi cơ. Tuy rằng tôi không làm về kỹ thuật, nhưng thời gian tôi theo chủ tịch Lý chắc chắn lâu hơn anh nhiều, sao tôi chẳng thấy được cái máy chuyên nghiệp nào”.
“Máy móc người ta đều để ở phòng thí nghiệm, anh làm sao mà thấy được”.
“Phải mắt thấy tai nghe mới tính chứ, nào, đưa tôi đi mở mang kiến thức xem. Nếu không tôi sẽ bảo với chủ tịch Lý là người ở bộ phận R&D các anh thích bốc phét!”
“Còn lâu tôi mới bốc phét ấy, bộ phận R&D giỏi vô đối, giỏi nhất cái công ty này! Anh đừng có mà không tin, bây giờ tôi đưa anh đi mở mang kiến thức ngay và luôn, xem thế nào mới là chuyên nghiệp!”
“Nào đi thôi!”
Hai người loạng choạng, xiêu vẹo rời khỏi khách sạn, chẳng có mấy ai chú ý đến sự rời đi của họ, cho dù có chú ý thì cũng sẽ không để tâm.
Kể cả anh nhân viên kỹ thuật bị Ninh Hạo Bân xoay như chong chóng kia, thực ra cũng chưa từng nghĩ đến hành vi của mình sẽ gây tổn thất như thế nào tới lợi ích của công ty.
Bởi vì Ninh Hạo Bân theo Hoắc Khải tới đây, ai cũng biết người trẻ tuổi này là thân tín được ông chủ rất coi trọng.
Nếu đã là thân tín thì sao có thể hại công ty được.
Cộng thêm hôm nay được phát tiền, cũng uống nhiều rượu, làm ý thức của người ta khó tránh khỏi có chút không tỉnh táo.
Hợp đồng bảo mật đã ký kia giờ đã quên sạch sẽ. Dưới tác dụng của nguyên tố này, ba mươi phút sau, Ninh Hạo Bân đã thành công vào được nội bộ phòng R&D của công ty.
Mỗi một kỹ thuật viên của bộ phận R&D đều có thể mở được cánh cửa này, mà trừ họ ra thì trong công ty chỉ có Hoắc Khải và Ninh Thần có thể tự ý ra vào.
Đến cả Mục Thế Kiệt mà muốn vào cũng phải đợi hai người cho phép mới được.
Sau khi công ty tiến hành cải cách, Ninh Hạo Bân là nhân viên đầu tiên vào đây mà chưa được cho phép.
Anh kỹ thuật viên của bộ phận R&D say khướt mà chỉ vào một dãy máy móc nói: "Anh thấy chưa, đây là những thứ chúng tôi thường dùng. Đây là để đo giá trị năng lượng, đây là để đo cấu trúc lát của thực phẩm. Đây là lồng ấp, bên trong có đủ các loại cảm biến, còn cái này ... "