Chương 289
Chương 289: Mua nhẫn kim cương
Ninh Thần ngồi ở bên cạnh và nhạy cảm ngửi được một mùi nước hoa như len lỏi vào quanh mùi rượu.
Mặc dù biết chồng mình không phải kiểu người trăng hoa, nhưng phụ nữ trời sinh đã nhạy cảm, nên cô vẫn không kìm được mà hỏi: “Anh uống rượu với ai hả?”.
“Ừ, một người bạn ở tỉnh khác đến. Người đó bị bắt nạt nên tới đây tìm anh. Anh có uống mấy chén, nặng mùi lắm hả em?”, Hoắc Khải kéo áo lên ngửi.
“Cũng bình thường ạ”, Ninh Thần do dự rồi hỏi tiếp: “Là nữ hả anh?”
“Ừ”, Hoắc Khải gật đầu, không che giấu điều gì.
Anh chỉ coi Đường Trọng Vi là em gái, đính hôn cũng là vì nghĩ cho lợi ích của gia tộc. Hiện giờ, anh đã ở trong thân xác của Lý Phong, cũng đã có một người vợ tốt là Ninh Thần cùng cô con gái Đường Đường đáng yêu, nên càng không có ý nghĩ gì với Đường Trọng Vi nữa.
Trong lòng anh không có gì để che giấu nên có gì mà phải sợ khi nói sự thật chứ.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh cùng giọng nói không có gì bất thường của anh, Ninh Thần mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì anh an ủi cô ấy nhiều chút. Từ nơi khác đến đây nói với anh thì hẳn là phải uất ức lắm”.
“Anh biết rồi”, Hoắc Khải gật đầu rồi gắp cho cô một miếng sườn: “Em ăn nhiều thịt vào mới có chất dinh dưỡng. Đừng có kiểu bản thân bán đồ ăn giảm cân nên đi giảm cân thật luôn nhé”.
“Em có giảm cân đâu mà. Ngày nào cũng bị đồ ăn anh nấu hấp dẫn nên đã tăng cân rồi đây này”, Ninh Thần vỗ mặt mình rồi nói.
“Anh có thấy em béo đâu, vẫn xinh đẹp như trước mà”, Hoắc Khải cười đáp.
“Ọeeee…”, Đường Đường cố tình ôm lấy cánh tay, tỏ vẻ nổi hết cả da gà lên.
Ninh Thần ngượng chín mặt, nhưng vẫn rất thích nghe những lời ngọt ngào này. Dù sao đây cũng là từ chồng cô nói chứ chẳng phải người đàn ông nào khác.
Ăn cơm xong, cả gia đình chia nhau ai làm việc người đấy.
Mặc dù đã về nhà nhưng Ninh Thần vẫn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Sau khi tắm với Đường Đường xong, cô lập tức ngồi xuống trước máy tính để bắt đầu livestream buổi tối và xử lý báo cáo công việc của hôm nay.
Hoạt động giảm cân đã gần đi đến hồi kết. Chưa đến một tuần nữa là có thể thông báo kết thúc.
Những người nằm trên top đầu hiện giờ đã không còn mỡ để mà giảm nữa rồi. Lượng giảm calo mỗi ngày còn chưa nổi một trăm gam. Mà những người tham gia sau thì vẫn đang cố gắng đuổi kịp. Xét về chiều cao và cân nặng thì vẫn có thể bắt kịp được.
Càng về cuối thì càng gấp rút và kích thích, dù sao giải thưởng cho người đứng đầu cũng là tận hai triệu đó. Không biết người kiên trì đến cuối để nhận được món tiền này sẽ là ai đây?
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Khải đến công ty chi nhánh nhà họ Cơ trước, kiểm tra lại những việc đã giao từ ngày hôm qua để xem tiến độ của nhân viên.
Đây dường như là chuyện anh làm mỗi ngày. Mỗi một tiến độ hoàn thành của hạng mục nào đó đều được lưu lại trong máy tính của Hoắc Khải ít nhất là ba bản.
Một bản ở trong ổ cứng, một bản ở USB và một bản ở trên driver, có thể đảm bảo là sẽ không bị mất đi.
Nếu như cả ba phần tài liệu này bị mất cùng một lúc thì chỉ có thể nói là do ý trời thôi, đành chịu.
Buổi sáng Cơ Hương Ngưng không gọi Hoắc Khải đến. Hiện giờ, mỗi khi nghĩ đến Hoắc Khải thì trong lòng cô đều mâu thuẫn kinh khủng.
Vừa muốn tránh xa anh nhưng lại không muốn mất đi sự trợ giúp của anh.
Khi chưa xác định rõ cảm xúc của bản thân thì Cơ Hương Ngưng chỉ có thể lựa chọn né tránh.
Hoắc Khải có thể cảm nhận được chuyện này. Vì bình thường, mỗi khi đến công ty, anh đều bị Cơ Hương Ngưng gọi đến để thảo luận.
Mọi chuyện to nhỏ lớn bé đều phải có sự tham gia của Hoắc Khải thì Cơ Hương Ngưng mới quyết định được.
Có rất nhiều người thì thầm với nhau rằng, nói Cơ Hương Ngưng là tổng giám đốc thì chẳng thà bảo đó là trợ lý Lý còn hơn.
Nếu chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của anh rồi mới quyết định thì sao không cho anh lên cái chức đó ngồi luôn đi?
Nếu mà là công ty chi nhánh cũ thì sẽ không có ai dám nói câu này.
Vì khi ấy, công ty chi nhánh tranh đấu rất kịch liệt, Cơ Hương Ngưng và Cơ Xương Minh rất hay cãi nhau.
Mỗi một lần tranh cãi thì bọn họ đều làm giảm hiệu suất công việc xuống, cũng đồng thời khiến người ta hiểu được rằng xí nghiệp của nhà họ Cơ sẽ không cho người ngoài nhúng tay vào.
Nhưng giờ thì khác, Hoắc Khải đột nhiên phất lên khiến rất nhiều nhân viên thay đổi suy nghĩ.
Bọn họ nhận ra được, mặc dù hiện tại nhiều việc hơn trước nhưng hiệu suất lại tăng lên rất nhiều. Quan trọng nhất là Hoắc Khải dám thưởng dám phạt, tuyệt đối sẽ không vì người này có mối quan hệ với ai mà nhắm mắt làm ngơ.
Không khí của công ty này cũng dần dần thoát ly ra khỏi xí nghiệp của gia tộc mà giống với một nơi làm việc chính quy hơn.
Cùng với sự thay đổi dần dần của nhà họ Cơ, càng nhiều người bắt đầu nảy sinh suy nghĩ khác.
Nhưng bọn họ không dám đi nói những cái suy nghĩ này với Hoắc Khải, dù sao thì công ty vẫn mang họ Cơ. Bất kể Hoắc Khải có làm việc giỏi cỡ nào thì cũng không thể đi lên nắm quyền được.
Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là Hoắc Khải sẽ mở một công ty riêng.
Nếu thật sự là vậy thì e là quá nửa số người của công ty này sẽ lập tức nghỉ việc để đi ứng tuyển.
Có những lúc năng lực làm việc và sức hút cá nhân bổ trợ cho nhau. Nhân tố cần thiết cho người thành công chính là có thể thu hút được nhân tài gia nhập.
Đến chín giờ bốn mươi phút, Hoắc Khải rời khỏi công ty.
Anh không nhận ra là Cơ Hương Ngưng đang đứng trước cửa sổ của phòng làm việc mà dõi theo bóng dáng của mình.
Nhìn Hoắc Khải rời đi, cảm xúc trên gương mặt của Cơ Hương Ngưng càng thêm khó tả.
Trốn tránh không phải là cách giải quyết đúng đắn, cô ấy cũng không thể trốn anh cả đời được.
Nhưng nên dùng thái độ và thủ đoạn nào để đối xử với anh đây?
Hoắc Khải đi ra khỏi công ty và đến một cửa hàng trang sức.
Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Ninh Thần, cũng là ngày mà Hoắc Khải đã lên kế hoạch từ lâu.
Đã nói là muốn theo đuổi Ninh Thần một lần nữa thì đương nhiên phải tổ chức ngày này thật long trọng rồi.
Ninh Thần và Lý Phong kết hôn vào lúc hai người nghèo rớt mồng tơi. Đừng nói đến nhẫn kim cương làm gì, bọn họ chỉ đủ tiền mua nhẫn vàng có giá mấy trăm tệ mà thôi, nghèo vô cùng.
Trong giới quảng cáo có một câu là, kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng, cho tình yêu bất diệt.
Mặc dù với tầng lớp của Hoắc Khải thì đã biết thừa kim cương không hề quý giá đến mức đó, nó cũng giống hệt mấy căn nhà chờ thuê vậy, bị đám cò mồi tung lên tận trời xanh rồi bán giá cắt cổ, nhưng đa số mọi người đều không biết đến sự thật này.
Bọn họ cho rằng kim cương thật sự rất ít, mà cũng sắp bị đào hết rồi.
Trên thực tế thì kim cương có rất nhiều, có đào một trăm năm nữa thì cũng khó mà cạn kiệt được. Hơn nữa, giá trị đầu tư của thứ này không cao, không thể trở thành một món hàng lưu thông như vàng được.
Vì số lượng vàng ít, mà cũng dễ phân biệt thật giả, chứ kim cương thì cần người có kỹ thuật và kinh nghiệm phong phú mới đoán ra được.
Bất kể là món đồ gì, một khi người bình thường không phân biệt được thì sẽ có giá bán cao chót vót.
Nhưng cái thứ phát sáng lấp lánh này lại dễ thu hút sự yêu thích của nữ giới.
Ninh Thần không phải kiểu người thích khoe giàu, cũng không thích đồ đắt tiền, nhưng không có nghĩa là cô không thích nhẫn kim cương.
Có một câu quảng cáo đã đi vào lòng người và cắm rễ trong đầu bọn họ.
Kết hôn mà không có nhẫn kim cương thì đúng là vứt đi!
Vì vậy mà chuyện đầu tiên Hoắc Khải làm chính là mua một chiếc nhẫn kim cương cho Ninh Thần, bù đắp sự nuối tiếc mà Lý Phong để lại.
Có thể mua nhẫn kim cương ở khắp các cửa hàng đá quý, nhưng các cửa tiệm nhỏ thì năng lực có hạn, không đủ tiền tài mà bán những loại nhẫn kim cương lớn có giá trị cao.
Nhẫn kim cương từ hơn 1.5 cara trở lên thì chỉ có bán ở các chuỗi cửa hàng đá quý lớn trên toàn quốc.
Dĩ nhiên, giá cũng đắt đỏ vô cùng.
Người bình thường mua loại không phẩy mấy cara, thêm cái nhẫn bạch kim nữa thì cũng phải đến mấy ngàn. Còn nếu là một cara thì ít cũng hai mươi ngàn.
Hoắc Khải đến cửa tiệm đầu tiên, cũng là cửa tiệm nổi tiếng nhất cả nước – đá quý Linh Cảm.
Cửa tiệm này đều có các mẫu thiết kế thời thượng nhất, rất được người trẻ tuổi và nhà giàu yêu thích.
Sau khi vào cửa tiệm, Hoắc Khải đi thẳng đến quầy nhẫn kim cương. Nơi đó đã có hai đôi tình nhân đang chọn nhẫn.
Một đôi có tầm tuổi ngang nhau, cỡ Hoắc Khải, còn đôi kia thì lại là một cặp trâu già cỏ non thứ thiệt.
Đôi trẻ kia có lẽ điều kiện có hạn nên chỉ chọn một chiếc nhẫn chưa đến 0.4 cara, giá khoảng mười lăm ngàn gì đó. Mặc dù vậy nhưng bọn họ vẫn lộ ra vẻ mặt tiếc rẻ.
Thấy dáng vẻ đó của bọn họ, đôi vợ chồng còn lại càng tỏ ra kiêu căng hơn.