Chương 272
Chương 272: May mắn
Hoắc Khải nhìn thấy được sự khác lạ của Ninh Thần nhưng anh cũng không thể hiện điều đó ra quá rõ ràng, chỉ làm như lơ đãng nói: “Không biết anh mất trí nhớ từ lúc nào. Khi Phan Tư Mễ hỏi anh về quá khứ, đột nhiên anh phát hiện ra chính mình lại không thể nhớ được gì nữa”.
Ninh Thần nhìn anh, vẻ hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt cô.
Cô là một người phụ nữ không biết nói dối, cho dù có cố gắng giả vờ bình tĩnh như thế nào, cô vẫn không thể vững vàng và bình tĩnh được như Hoắc Khải.
Khí chất và phong thái đó anh đã phải trau dồi sau khi trải qua những điều nguy hiểm trong một thời gian dài.
“Em cũng không rõ lắm. Em chưa nghe anh nói bao giờ”, Ninh Thần liếc nhìn sang anh.
“Vậy chúng ta gặp nhau như thế nào?”, Hoắc Khải hỏi.
“Mình quen nhau từ trước, chúng ta là bạn tốt của nhau”, Ninh Thần nói.
Từ giọng điệu cho đến cách diễn đạt đều cho thấy những gì mà cô nói là không đúng.
Hoắc Khải có thể nhận ra Ninh Thần đang che giấu điều gì đó. Mặc dù không biết sự thật là gì, nhưng anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Bởi vì anh biết rất rõ một điều, rằng Ninh Thần sẽ không làm hại anh. Việc che giấu của cô có thể là do một nguyên nhân đặc biệt nào đó. Nguyên nhân đó là gì, liệu có quan trọng đến thế không?
Ngay cả đối với Hoắc Khải mà nói, Lý Phong trước đây là ai, đã từng làm những gì đều không quan trọng.
Anh không phải là Lý Phong, và anh cũng không muốn trở thành Lý Phong, vậy thì phải biết nhiều như vậy để làm gì.
Nếu như anh tiếp tục hỏi, điều đó chỉ phá hủy mối quan hệ của anh với Ninh Thần. Nhìn dáng vẻ của cô, một khi ép buộc cô đến đường cùng, kết cục nhất định sẽ vô cùng tồi tệ.
Nếu đã như vậy, cần gì phải hỏi đi hỏi lại.
Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, Hoắc Khải vẫn hiểu rất rõ.
Tuy nhiên, khi thấy Hoắc Khải không còn hỏi nữa, Ninh Thần lại rất căng thẳng, hỏi ngược lại anh: “Sao anh không hỏi nữa?”
“Hỏi nữa để làm gì?”, Hoắc Khải bật cười ôm lấy cô nói: “Anh nghĩ chuyện này cũng tốt. Quên quá khứ đi, anh bây giờ là một con người mới. Không phải đã nói rồi sao, hãy cho chúng ta cơ hội để làm lại từ đầu, những chuyện trước đây cứ xem như là chưa bao giờ xảy ra”.
“Nhưng mà anh không tò mò muốn biết mình là ai, đến từ đâu sao?”, Ninh Thần hỏi lại.
Câu này đã tiết lộ một số manh mối, cho thấy Lý Phong có lẽ không phải là người địa phương.
Thật ra thì trong vài ngày đầu tiên sau khi sống lại, Hoắc Khải đã nhận ra rằng giọng của mình không hoàn toàn giống với giọng của người dân địa phương. Mặc dù mọi người đều nói một loại ngôn ngữ, nhưng sự khác biệt về vùng miền vẫn tạo ra một số khác biệt trong cách phát âm.
Nhưng khi đó anh vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ làm thế nào để thích nghi với thân phận mới, không có thời gian để nghĩ đến những thứ khác.
Ngay cả khi giọng nói có hơi khác một chút, anh cũng nghĩ đó là điều bình thường.
Bây giờ xem ra anh thật sự không phải là người địa phương, nếu không thì Ninh Thần sẽ không hỏi anh có tò mò về việc anh đến từ đâu hay anh là con người thế nào không.
“Dù sao cũng không có gì phải tò mò, bất kể là anh đến từ đâu hay anh muốn đi đâu, điều quan trọng nhất là anh biết mình đang làm gì”, Hoắc Khải cười nói.
Ninh Thần im lặng cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Có thể thấy rằng cô đang do dự, có lẽ là vì muốn nói sự thật cho Hoắc Khải biết.
Nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, điều này cũng không quá bất ngờ.
Đối với tâm lý của con người mà nói, khi một người muốn nói ra sự thật, người đó thường rất thẳng thắn. Chỉ khi muốn nói dối thì họ mới chần chừ. Hơn nữa, đã có thể vượt qua bản năng và nói dối một cách trơn tru, thì người đó thậm chí cũng đã tự lừa dối được chính mình rồi.
Vì vậy, Hoắc Khải không muốn Ninh Thần nói ra những điều này trong khi đang do dự, bởi vì những lúc như thế này có thể khiến cô nói sai đi sự thật, cho dù là lỡ lời hay cố ý cũng vậy.
Chưa kể, anh sẽ không trách một ai cả, bởi vì anh không biết nguyên nhân thật sự, nên anh không đủ tư cách để đổ lỗi cho người khác.
Nhưng nếu Ninh Thần cứ tiếp tục nói về điều đó mà lại đi nói dối thì thật là tệ.
Vì vậy, Hoắc Khải thà rằng bản thân anh không biết gì, chứ không hi vọng giữa mình với Ninh Thần xuất hiện ngăn cách.
Lúc này, cô bé Đường Đường tinh mắt nhìn thấy hai người bọn họ, ngay lập tức vui vẻ chạy ra khỏi cửa hàng trái cây: “Bố, mẹ!”
Ninh Quốc Năng đang bận cân trái cây cho khách, cũng không quên chú ý tới cô cháu gái nhỏ của mình, nhìn theo cô bé chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy con gái và con rể đang đứng ở bên ngoài cửa hàng.
Kể từ khi Hoắc Khải bị bắt cóc lần trước, mối quan hệ gia đình bọn họ gần như đã hoàn toàn không còn bất kì sự ghẻ lạnh nào nữa. Tất nhiên, nguyên nhân chính của việc này là do Hoắc Khải bây giờ đã đủ sức giành lấy thể diện cho Ninh Quốc Năng trước mặt những người khác.
Chưa nói đến các vấn đề khác, chỉ nói riêng trong công việc kinh doanh cửa hàng trái cây, hàng xóm láng giềng mười dặm quanh đây có ai mà không biết con rể của ông Ninh đã giúp cho cửa hàng làm ăn phát đạt đến mức nào?
Hơn nữa, chuyện của giáo sư Triệu Vĩnh An cũng đã được lan truyền đến tận đây.
Có lẽ một số nhân vật có địa vị cao sẽ coi thường chuyện này, nhưng đối với những người ở tầng lớp thấp hơn, tất nhiên sẽ vô cùng quan tâm đến nó.
Bọn họ đều biết Hoắc Khải là người kế thừa di sản của giáo sư Triệu Vĩnh An. Trong số di sản đó, sự giúp đỡ của Miêu Nhất Khoa hay mạng lưới quan hệ xã hội rộng rãi của bọn họ đều không khiến cho những người ở tầng lớp thấp ngưỡng mộ lắm, vì chuyện đó đối với bọn họ là vô cùng xa vời.
Nhưng cái chính là tài sản hiện kim trị giá hàng tỷ đồng, đúng là một con số đáng kinh ngạc đối với tất cả mọi người.
Ước mơ lớn nhất của những người bình thường có thể chỉ là bỏ ra hai tệ để trúng được giải nhất xổ số năm triệu, con số này đối với bọn họ đã là lớn đến mức chưa từng thấy.
Nắm trong tay tài sản hàng tỷ đồng ư, đúng là một điều không tưởng.
Họ không quan tâm con số này có bị phóng đại lên hay không, dù sao ai cũng nói như vậy thì chắc hẳn là sự thật rồi.
Những người từng nói về con rể của Ninh Quốc Năng với vẻ mặt giễu cợt, bây giờ vẻ mặt lại tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Tất nhiên, ngoài ngưỡng mộ, còn có không ít ghen tức đố kị.
Luôn luôn có người nghĩ rằng vận may tự nhiên đến như vậy không chừng hoàn toàn là do lừa gạt mới có được.
Bọn họ lúc nào cũng ở sau lưng dèm pha những lời này, nhưng trước mặt nhà họ Ninh thì không có ai dám nói ra.
Ninh Ngọc Lâm coi anh rể của mình như thánh nhân, nên bởi vì tính khí nóng nảy của cậu ta, nghe ai dám nói xấu Hoắc Khải ở trước mặt thì ngay lập tức cậu ta sẽ lao vào ăn thua với người đó.
Bất kể là hàng xóm láng giềng, là người già hay trẻ con, cậu ta đều có thể lao vào cho bọn họ một bài học!
Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai chưa bao giờ giải thích gì với người khác, khi được hỏi thì họ chỉ cười mà không thèm phân bua. Họ vốn không quan tâm đến chuyện đó, con gái và con rể có tiền hay không cũng không quan trọng. Tiền con mình kiếm được thì con mình dùng, mình lo nhiều như vậy để làm gì chứ.
Lại nói, bây giờ có ai mà chẳng nhìn thấy ông Ninh này ngày nào cũng ngoác miệng cười đến tận mang tai?
Bây giờ chỉ cần ông bước ra khỏi cửa, những người quen gặp trên đường sẽ chủ động chào hỏi một cách rất nhiệt tình, số lượng bạn bè mời ông đến nhà dùng bữa tối cũng tăng dần.
Đây đều là thể diện mà Hoắc Khải mang đến cho ông, nên Ninh Quốc Năng muốn không chấp nhận người con rể này cũng khó.
Lúc này khi nhìn thấy Hoắc Khải và Ninh Thần đang đi tới, Ninh Quốc Năng ngay lập tức vung tay lên, hét lớn sang bên đó: “Lý Phong đến rồi sao, nào nào, mau vào nhà đi, bố còn đang bận một chút”.
Giọng nói của ông lớn đến nỗi khách khứa khắp phòng đều nghe thấy, có người quen quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Khải và Ninh Thần thì cũng ngay lập tức chào hỏi.
Hoắc Khải dắt tay Đường Đường vào cửa hàng trái cây cùng với Ninh Thần, cũng lễ phép nói lớn: “Bố, bố có cần con giúp gì không?”
“Không cần, không cần. Con đưa con bé lên lầu nghỉ ngơi đi. Bà nó ơi, có dưa hấu trong tủ lạnh, mau cắt ra cho mấy đứa nhỏ ăn!”, Ninh Quốc Năng nói lớn.
Đặng Tuấn Mai thở dài, bước tới cười híp mắt với Hoắc Khải nói: “Thấy không, bố của hai đứa bây giờ lại thể hiện cái thái độ này, có phải là tự tát vào mặt của mình hay không? Mới mấy tháng trước còn la hét không để cho người ta vào cửa, vậy mà bây giờ lại còn biết chủ động mời dưa hấu”.
Gương mặt của Ninh Quốc Năng như đỏ bừng khi bị vợ nói như vậy, liền nói xen vào: “Cái bà kia, tự nhiên cứ đi nhắc lại mấy chuyện cũ, có ý gì đây hả!”
Đặng Tuấn Mai che miệng cười, thật ra bà cốt yếu nói điều này là để cho Hoắc Khải biết rằng bây giờ mối quan hệ gia đình đã được cải thiện, nên hãy cứ để những chuyện cũ trôi qua.
Hoắc Khải hiểu được suy nghĩ đó của bà, nên cười nói: “Bố nói không sai, những chuyện trước đây đều chỉ là gió thoảng mây bay, thôi tụi con cũng không làm phiền bố mẹ đang bận rộn làm việc nữa”.
“Cái gì mà làm phiền, bố mẹ quen với việc này mỗi ngày rồi. Đi thôi, vào trong mẹ sẽ cắt dưa hấu cho mấy đứa”, Đặng Tuấn Mai nói.
Sau khi bọn họ đi qua cửa hàng để vào trong, một vài khách hàng trong cửa hàng lúc này vội hỏi: “Ông chủ, người này nhìn quen quá. Lúc nãy ông bảo là con rể của ông sao? Đó chính là người thừa kế gia sản bạc tỷ của giáo sư Triệu Vĩnh An?”
Ninh Quốc Năng vui vẻ nói: “Đúng là con rể của tôi, nhưng về phần thừa kế bạc tỷ gì đó thì tôi không biết. Mọi người cũng biết giáo sư Triệu Vĩnh An là người như thế nào rồi đấy, người như tôi không với tới được. Nhưng con rể của tôi xem ra có quan hệ rất tốt với ông ấy”.
Tất cả mọi người đều ghen tị nhìn theo bóng lưng của Hoắc Khải đang bước vào trong nhà. Được thừa kế đến mấy tỷ đồng, nếu một ngày tiêu một trăm ngàn cũng phải mất cả ngàn năm mới tiêu hết!