Chương 267
Chương 267: Suy xét
Bế Phan Tư Mễ lên, xoay người đặt cô ta xuống ghế, Hoắc Khải nắm cằm của cô ta với ánh mắt đầy hung hãn, như thể một con sư tử đực đang trừng mắt nhìn con mồi của mình, nói: “Lần trước tôi đã nói rồi, đừng thách thức giới hạn của một người đàn ông. Giới hạn đó có thể dần dần bị phá vỡ, cho đến khi nó bị phá vỡ hoàn toàn, thì sẽ không còn một giới hạn nào nữa. Đến lúc đó thì cô sẽ biết, một người đàn ông không còn bị giới hạn kiềm chân sẽ trở nên đáng sợ như thế nào! Vì vậy, cho dù nhu cầu của cô là gì, tốt nhất cô đừng chọc tức tôi nữa, bây giờ tôi không muốn phá vỡ giới hạn của mình”.
Đối với Hoắc Khải, phụ nữ và tình yêu là hai thứ khác nhau.
Không thể phản bội tình yêu, cho dù anh có làm gì hay nói gì, cũng không thể lừa dối tình yêu của mình.
Vì vậy, anh chỉ có một người vợ, đó chính là Ninh Thần. Bất kể anh làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ chỉ lấy Ninh Thần làm trung tâm, vì Ninh Thần mà bắt đầu.
Nếu như anh và Ninh Thần đã có quan hệ vợ chồng thật sự, cho dù sau đó anh gặp một người phụ nữ mà anh cực kì yêu thích lại đang cố tình trêu chọc anh, có lẽ anh cũng sẽ không mảy may quan tâm.
Suy cho cùng, trong bản năng của động vật, con đực luôn có nhu cầu được quan hệ với nhiều con cái, bởi vì quần thể nào cũng cần sinh sản, nguồn gốc đó vốn đã nằm sâu trong mã gen.
Nhưng nếu Hoắc Khải đã không quan hệ với Ninh Thần, thì anh cũng sẽ không quan hệ với bất kì người đàn bà nào khác. Mọi chuyện xảy ra trên đời đều phải có trước có sau.
Ngoài ra, thỏ không ăn cỏ gần hang, Phan Tư Mễ là bạn học và cũng là bạn thân của Ninh Thần, cho dù cô ta có nguyện ý, thì một khi Ninh Thần biết chuyện này, cô cũng sẽ rất đau lòng.
Vì vậy, chỉ động tay động chân một chút thì còn có thể tha thứ được, chứ những chuyện khác thì miễn.
Không quay lại nhìn Phan Tư Mễ lấy một cái, Hoắc Khải quay người rời khỏi phòng khám tâm lý.
Tiếng gót giày khô khốc nện từng bước lên cầu thang khiến cho Phan Tư Mễ định thần lại.
Nhìn thấy Hoắc Khải rời đi, cô ta bất giác đứng dậy kêu to: “Chờ một chút…”
Tuy nhiên, Hoắc Khải vẫn bỏ đi, xem như không nghe thấy.
Sự xấu hổ và tức giận càng lúc càng hiện rõ trên gương mặt của Phan Tư Mễ, và đôi môi sưng tấy khiến cô ta khẽ run lên.
Trước giờ chưa từng có một người đàn ông nào dám ức hiếp cô ta rồi thẳng thừng quay đi giống như Hoắc Khải.
Bản thân cô ta là một người phụ nữ rất hấp dẫn, lý do khiến cô ta dấn thân vào nghề bác sĩ tâm lý cũng là vì sự quyến rũ của phụ nữ có thể thúc đẩy tiến độ công việc trở nên tốt hơn.
Thế nhưng giờ đây Phan Tư Mễ đã gặp một người đàn ông không hề xem cô ta ra gì.
Giống như trên nhiều bộ phim truyền hình có cốt truyện drama tức tưởi, người đàn ông càng thờ ơ với một người phụ nữ nào đó thì cô ta lại càng dễ dàng cắn câu. Theo cách nói của một tên đàn ông cặn bã, thì chiêu này được gọi là lạc mềm buộc chặt.
Tuy nhiên, Phan Tư Mễ cũng có thể mơ hồ nhận ra được Hoắc Khải không phải muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt này. Vừa rồi anh vốn có thể muốn làm gì thì làm, tại sao còn phải vòng vo như vậy.
Chỉ có thể nói rằng người này vốn không hề có hứng thú với cô ta.
Không, phải nói là hứng thú chưa đủ mạnh, ít nhất thì anh cũng đã chủ động hôn cô ta.
Cô ta nghiến răng rồi đi đến bàn làm việc, mở máy tính xách tay lên, nhấp chuột vào một trong những phần mềm.
Trong góc bàn được lắp một chiếc camera mini giấu kín để ghi lại tất cả những gì diễn ra. Trong camera, có thể thấy rõ Phan Tư Mễ đã bị lợi dụng như thế nào.
Cô ta nhìn thấy cảnh bàn tay của Hoắc Khải lướt từ dưới lên trên, rồi vòng qua eo cô ta.
Cô ta còn nhìn thấy cảnh người đàn ông này gắt gao ôm lấy cô ta, hôn cô ta như một con mãnh thú, hơi ấm đó đã khiến cho cô ta cảm thấy da đầu mình tê dại.
Những khung hình trên camera khiến trái tim của Phan Tư Mễ trở nên hỗn loạn.
Cô ta biết rất rõ rằng bản thân của cô ta đã buông xuôi ngay lúc đó, cô ta đã bị người đàn ông này chinh phục chỉ trong một thời gian ngắn, đúng là một việc đáng xấu hổ.
Bởi vì cô ta không thật sự thích Hoắc Khải, cô ta chỉ muốn xui khiến anh phạm tội!
Video này có thể được sử dụng làm bằng chứng cho tội lỗi của anh, có thể chứng minh rằng người đàn ông này quả là một tên cặn bã, nếu không thì tại sao anh lại đi hôn một người phụ nữ khác?
Nhưng cũng phải nói rằng, mọi thứ trong video có vẻ giống như cô ta đang cố tình làm như vậy. Nếu Ninh Thần thật sự yêu người đàn ông này thì chỉ cần dựa vào chút sơ sót đó cũng có thể nói Hoắc Khải chỉ vô tình phạm lỗi, và chuyện này sẽ hoàn toàn trở thành cạm bẫy của người thực thi lẽ phải như cô ta.
Điều quan trọng nhất, thứ mà Phan Tư Mễ muốn không phải chỉ là một tội danh đơn giản như vậy. Thứ cô ta muốn là thứ có thể khiến cho Hoắc Khải có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi được nữa!
Hơn nữa bây giờ việc chứng minh Hoắc Khải có phải là một tên cặn bã hay không đã không còn là mục đích duy nhất của cô ta.
Phan Tư Mễ chỉ muốn biết, làm thế nào mà người này lại có thể rút lui vào giai đoạn nguy cấp nhất đó?
Nếu như thủ đoạn của tên cặn bã này thật sự cao như vậy, tại sao lại đi chọn Ninh Thần làm vợ? Tất cả phụ nữ trên đời còn không phải xếp hàng để cho tên cặn bã này chọn lựa hay sao?
Anh thật sự có thể tự chủ đến mức đó, hay là sức hấp dẫn của cô ta không đủ để dụ dỗ người này phạm phải sai lầm lớn?
Thế là chuyện này, từ việc muốn chứng minh sự cặn bã của Hoắc Khải lại dần dần chuyển thành muốn chứng minh sự hấp dẫn của chính cô ta.
Đừng nhìn thấy Phan Tư Mễ và Ninh Thần chơi thân với nhau mà lầm tưởng. Cô ta luôn tươi cười, hành động và cách nói chuyện rất tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng của cô ta luôn thầm tồn tại cảm giác kiêu ngạo.
Ngay cả người như Cơ Hương Ngưng mà cô ta còn không chịu chủ động hòa giải, thì làm sao người như cô ta có thể coi trọng người khác được.
Có lẽ trong khoảng thời gian ở trường đại học thật sự đã từng tồn tại một thứ tình bạn trong sáng và đầy hoài niệm, nhưng sau bao nhiêu năm bôn ba ngoài xã hội, sự hồn nhiên và đơn giản ấy đã biến mất khỏi cô ta từ lâu.
Ở nước ngoài không yên bình như ở trong nước, áp lực cạnh tranh ở đó rất cao, nếu vẫn yếu đuối ngây thơ và tốt bụng như trước, tất nhiên sẽ không thể tồn tại trong thế giới đó.
Để tồn tại trong thế giới đó, Phan Tư Mễ phải học cách cứng rắn.
Một người cứng rắn, tự nhiên sẽ có lòng tự tôn rất mạnh. Không dễ dàng thừa nhận thất bại, đó chính là điểm mạnh, nhưng cũng chính là điểm yếu của họ.
Không ai có thể giành chiến thắng mãi mãi, vì vậy nếu quá miễn cưỡng không chịu thừa nhận thất bại sẽ chỉ khiến cho người ta rơi vào hố sâu bế tắc không thể nào thoát ra.
Phan Tư Mễ đã chìm vào hố sâu bế tắc đó, hơn nữa còn chìm rất sâu, rất sâu.
Cô ta đã không còn có thể giải thoát bản thân, không thể kìm nén bản năng bên trong được nữa.
Đóng máy tính lại một cách hung tợn, đi tới bệ cửa sổ nhìn Hoắc Khải đang đứng bắt taxi ở bên đường, cô ta nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn nạn! Tôi nhất định không tin!”
Tin hay không là chuyện của Phan Tư Mễ. Còn đối với Hoắc Khải, những gì xảy ra ngày hôm nay chính là một lời cảnh báo.
Khả năng tự chủ không mạnh như tưởng tượng, nên nếu cứ tiếp tục như vậy, phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi.
Đương nhiên, Hoắc Khải sẽ không đổ hết tội lỗi cho người khác. Anh chỉ có thể nói rằng bản năng của con người không thể bị suy nghĩ khống chế.
Chỉ có một cách để giải quyết chuyện này, đó là thật sự trở thành vợ chồng với Ninh Thần, để bản thân không còn bị vướng bận bởi chuyện này nữa.
Để làm được điều này thì cũng không quá khó đối với Hoắc Khải. Chỉ cần không còn rào cản tâm lý nữa thì mọi thứ đều không thành vấn đề.
Chỉ là anh không muốn để cho mối quan hệ của hai người bắt đầu bằng sự giả dối.
Hoắc Khải không thể có lỗi với vẻ đẹp và sự lương thiện của Ninh Thần, cũng như không thể có lỗi với sự ngây thơ và đáng yêu của Đường Đường.
Đời này sống lại, chuyện của giáo sư Triệu Vĩnh An đã khiến cho anh vô cùng tiếc nuối, anh đã không thể ở cùng ông ấy trong những giây phút cuối đời, nhưng lại được nhận từ ông ấy món quà to lớn như vậy.
Chuyện như thế này hoàn toàn không thể xảy ra lần thứ hai.
Ngay cả khi anh đã sắp xếp cho Đổng Thiên Thanh lo cho sự an toàn của Ninh Thần thì cũng chưa đủ, vì tai nạn vẫn có thể xảy ra vào những giây phút mà con người ta không ngờ tới nhất.
Những thiên tai, hay những thảm họa do con người tạo ra, vẫn đang ngày ngày tiếp diễn, sức người làm sao có thể mãi chống đỡ nổi.
Hoắc Khải thật sự không muốn đợi cho đến khi có chuyện ngoài ý muốn gì đó phát sinh, buộc anh phải ra đi khi mà chưa một lần kịp nói ra sự thật.
Ngồi trong xe taxi, Hoắc Khải tự hỏi, làm thế nào để khiến cho tất cả mọi chuyện xảy ra theo ý muốn của bản thân.
Suy nghĩ một chút thì anh mới nhớ ra, hình như vài ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của bọn họ? Có lẽ anh có thể tận dụng ngày đặc biệt này.
Nhưng trong khi đang lục lại các ký ức, Hoắc Khải lại nghĩ đến việc mình bị mất trí nhớ.
Sự việc này dường như là rất bất thường đối với anh, có lẽ anh nên quay lại để hỏi Ninh Thần về việc này. Anh có linh cảm rằng Ninh Thần sẽ biết được câu trả lời thật sự.
Trước khi xe taxi đến công ty, điện thoại di động của Hoắc Khải đã đổ chuông. Anh cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi, dãy số trông có vẻ quen mắt, nhưng chưa liên lạc lần nào.
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc cất lên: “Anh Lý, chào buổi chiều, không quấy rầy đến anh chứ?”
Hoắc Khải nhanh chóng lục tìm chủ nhân của giọng nói này trong đầu, có lẽ thời gian suy nghĩ của anh đã khiến cho người đối diện ý thức được điều gì đó, nên ngay lập tức tự giới thiệu: “Tôi là Tiêu Gia Bình. Lần trước anh đến cửa hàng của tôi mua xe nên chúng ta đã gặp nhau”.
Khi được nhắc, Hoắc Khải mới lập tức nhớ ra người này là chủ cửa hàng Mercedes-Benz 4S.
“Ông chủ Tiêu à, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Khải không ngạc nhiên khi đối phương biết được số điện thoại di động của anh, vì lúc mua xe anh có cho thông tin liên lạc, nên ông chủ cửa hàng biết thông tin này cũng không có gì kỳ lạ.
“Là như vầy, chiếc Mercedes-Benz E-Class mà anh mua đã có mặt tại cửa hàng. Khi nào thì tiện cho anh đến lấy xe? Nếu như anh bận tôi có thể bảo người lái xe đầu kéo chở đến tận nhà cho anh”, Tiêu Gia Bình hăng hái nói.