Chương 25
Chương 25: Đồ vô tích sự
Cơ Hương Ngưng nói rất thẳng thắn khiến Hạ Hoằng Viễn nghe thấy mà ánh mắt sáng ngời.
Các câu hỏi của ông ấy chỉ là tùy ý hỏi thôi, đều là những câu không cho Cơ Hương Ngưng có cơ hội chuẩn bị trước. Nhưng chỉ riêng chuyện kinh doanh hoa quả mà
Cơ Hương Ngưng vẫn có thể nói vô cùng chuyên nghiệp. Cô ấy dường như hiểu rõ những xu thế và những số liệu thống kê đó. Đến cuối cùng, Hạ Hoằng Viễn không kìm nổi hỏi: “Tổng giám đốc Cơ định làm kinh doanh hoa quả sao?
Sao có thể hiểu về những số liệu này như vậy?”
“Cũng giống như ông nói vậy, nhà họ Cơ sẽ không làm kinh doanh hoa quả mà, vì quy mô hơi nhỏ”, Cơ Hương Ngưng cười nói: “Tôi chỉ thích lên mạng tìm về những tài liệu phân tích về xu thế, bất luận có dùng đến hay không thì khi nắm được một chút số liệu về xu thế thì cũng rất có lợi”.
Hạ Hoằng Viễn nghe thấy thì gật đầu, hiện giờ ông ấy hoàn toàn thừa nhận năng lực của Cơ Hương Ngưng. Đến ngành nghề mà có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ động đến, vậy mà cô ấy vẫn nắm rõ như vậy, nói gì đến những sở
trường của bản thân?
Nếu so với Cơ Xương Minh, khi bị Hạ Hoằng Viễn tiện
miệng hỏi một câu về số liệu nào đó thì hắn ta cứng họng
16:14 .i 4GÍR ›
‹ Chương 25: Đồ vô tích sự
Ngày thường hắn ta chỉ biết tiệc tùng thì làm sao hiểu được những thứ này. Hơn nữa, bản thân sắp làm tổng giám đốc thì quan tâm đến những vấn đề rườm rà đó làm gì?
Thấy Cơ Xương Minh không trả lời lại được, còn xem thường vấn đề như này nên Hạ Hoằng Viễn cười lạnh trong lòng, thầm đưa ra một định nghĩa “giá áo túi cơm, kẻ vô tích sự:.
Xem ra tài xế bên mình nói đúng rồi, không thể xem thường con cháu chỉ thứ của nhà họ Cơ được. Có lẽ qua mấy năm nữa, vị trí dòng chính sẽ thật sự bị nhánh phụ
thay thế hoàn toàn.
Sau đó, Cơ Xương Minh mời rượu mấy lần nhưng Hạ
Hoằng Viễn đều uống cho có lệ.
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, họ đều nhìn ra không khí có chút ảm đạm nên đều không dám lên tiếng,
vì vậy khiến không khí ở đây càng nặng nề hơn.
Cơ Xương Minh hận đến mức nghiến răng ken két nhưng không còn cách nào khác. Kể cả có muốn bực tức thì bây giờ cũng không phải lúc.
Vốn dĩ định tổ chức bữa tiệc trong thời gian trên ba
tiếng nhưng giờ đây có hai tiếng là kết thúc rồi.
Lúc Hạ Hoằng Viễn đứng dậy bày tỏ ý muốn về nghỉ ngơi trước thì rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm. Bởi
ăn uống ở bữa cơm như này thì cũng cảm thấy khó chịu. 16:14 .i 4GÍ8 )
‹ Chương 25: Đồ vô tích sự
Lúc tiễn Hạ Hoằng Viễn ra về, Cơ Xương Minh vẫn cố gắng nịnh nọt nhưng thái độ của Hạ Hoằng Viễn không vì
vậy mà thay đổi.
Ông ấy chỉ nói khách khí với Cơ Xương Minh vài câu, sau đó đặt danh thiếp vào trong tay Hoắc Khải, nói: “Có
cơ hội thì đến thành phố chơi nha, tôi mời cậu ăn cơm”. “Được ạ” Hoắc Khải khẽ gật đầu, nói.
“Hội trưởng Hạ đi đường cẩn thận, sau này có thời gian chúng ta lại ngồi với nhau” Cơ Xương Minh cũng chào hỏi lại.
Xe của Hạ Hoằng Viễn rời đi, nụ cười gượng gạo cứng nhắc trên mặt hắn ta cũng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.
Cơ Xương Minh xoay người lại nhìn Hoắc Khải mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn ta cũng không dám quá đáng với người tài xế này. Dù sao thì thái độ của Hạ Hoằng Viễn đã rất rõ ràng rồi, ông ấy vô cùng coi trọng người này. Nếu như gây khó dễ cho Hoắc Khải thì có khác
nào không nể mặt Hạ Hoằng Viễn đâu.
Vì vậy, Cơ Xương Minh chọn cách ‘giận cá chém thớt” lên người Cơ Hương Ngưng: “Hội trưởng Hạ từ xa đến đây mà cô là tổng giám đốc nhưng không nhiệt tình chút nào. Cô có biết làm như vậy sẽ đắc tội với ông ấy không? Đến lúc đó công ty không vào được thương hội thì tất cả đều
là trách nhiệm của cô đấy” 16:14 „1l 4G8 ` ‹ Chương 25: Đồ vô tích sự
Trong lòng Cơ Xương Minh đã có những dự cảm không lành. Hắn ta nói những lời này chỉ là tấm đệm trước mà thôi. Ngộ nhỡ Hạ Hoằng Viễn thật sự không suy nghĩ thông suốt mà không giúp đỡ ở vụ thương hội, đến lúc đó
hắn ta cũng dễ bề tìm được người gánh tội thay.
Cơ Hương Ngưng chỉ cười lạnh về phía hắn ta một tiếng, hoàn toàn không có ý trả lời lại, cô ấy gọi Hoắc Khải
xoay người rời đì.
“Cô như vậy là có thái độ gì? Tôi đang nói chuyện với cô đấy có nghe thấy không. Cô đứng lại cho tôi”, Cơ Xương Minh hét rống ở phía sau nhưng hắn ta gọi càng to thì Cơ Hương Ngưng đi càng nhanh.
“Đồ thối tha này” Cơ Xương Minh tức giận mắng.
Những người xung quanh đều cúi gằm mặt xuống
không dám lên tiếng, chỉ sợ lúc này sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải lên xe, vừa đóng cửa xe cô ấy đã không kìm nổi mà bật cười.
Hoắc Khải vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu nhìn cô,
hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Anh không nhìn thấy sắc mặt của Cơ Xương Minh sao? Chắc chắn hắn ta tức lắm rồi đó. Hắn ta càng tức thì
tôi càng vui”, Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải chỉ cười rồi lắc đầu nói: “Không thể nhìn ra
được cô vẫn còn tính trẻ con nhỉ. 16:14 „1l 4G08 ` ‹ Chương 25: Đồ vô tích sự
“Thế nào là tính trẻ con? Hắn ta đâu phải là bạn của tôi, nói là kẻ thù thì cũng khá giống đó. Kẻ thù không vui, lẽ nào tôi còn phải đồng cảm khóc lóc chung với hắn ta sao?” Cơ Hương Ngưng hừ lạnh một tiếng rồi lại hỏi: “Tôi còn chưa nói anh đấy, rốt cuộc anh cho Hạ Hoằng Viễn uống thuốc gì mà sao đột nhiên ông ấy lại lạnh lùng với
Cơ Xương Minh vậy?”
Cơ Hương Ngưng hoàn toàn có thể nhìn ra thái độ của Hạ Hoằng Viễn trong bữa tiệc đó. Bất luận cô ấy có nghĩ thế nào thì không thể nghĩ ra tại sao Hạ Hoằng Viễn lại
như vậy.
Không phải Lý Phong nói chuyện mấy câu với ông ấy
sao? Chỉ mấy câu thôi mà lợi hại thế sao?
“Chẳng phải nói với cô rồi sao, nói chuyện với người thông minh thì chỉ cần đủ ý là được. Cô nói càng ít thì ông ấy nghĩ càng nhiều”, Hoắc Khải khẽ đạp ga rồi phóng xe đi.
Cơ Hương Ngưng ngồi ở ghế sau nhìn gương mặt góc cạnh của anh một hồi lâu, đến khi Hoắc Khải dừng trước đèn giao thông, nói: “Cô mà cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
“Báo cái đầu anh ý”. Cơ Hương Ngưng xùy một cái, nói: “Tôi chỉ cảm thấy, anh bây giờ khác rất nhiều với trước đây, anh chắc chắn không có gì muốn nói với tôi
sao?”
16:14 „1l 4G8 ` ‹ Chương 25: Đồ vô tích sự
Lời này của Cơ Hương Ngưng dường như còn ý khác, giống như nghĩ đến cái gì đó trước khi hỏi Hoắc Khải câu
này vậy.
Hoắc Khải không hiểu được trong lời có ý của cô, chỉ lắc đầu nói: “Không có gì cả, còn về sự thay đổi của tôi, có thể nói là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, cũng có thể nói là lanh lợi, chứ không có gì kỳ quái như cô
tưởng tượng đâu”. Cơ Hương Ngưng chỉ ồ một tiếng rồi không hỏi tiếp.
Đến giờ tan làm, Cơ Hương Ngưng không bảo Hoắc Khải đón mình về nhà mà bảo một tài xế khác đến thay ca anh. Đây cũng được coi là một đặc quyền nhỏ của Hoắc Khải. Và anh cũng là người khá nghe lời. Tổng giám đốc
bảo tan làm rồi thì còn lèo nhèo làm gì.
Về đến nhà, anh đi chợ mua chút thực phẩm tươi ngon, đợi lúc Ninh Thần đón Đường Đường về thì trên bàn
đã bày trí ba món mặn và một món canh.
Tôm om dầu, bún bắp cải, nấm và rau xanh, cùng với
nước súp thơm ngon.
Mùi thức ăn thơm ngon khắp phòng khiến Ninh Thần không kìm nổi mà hít hai cái.
Hoắc Khải vừa cầm bát đũa từ phòng bếp đi ra thấy cô đứng ở cửa liền nói: “Em vất vả rồi, đi rửa tay đi còn ăn
cơm. Đường Đường! Con cũng đi rửa tay đi”.
16:14 .il4Gí8 ›
‹ Chương 25: Đồ vô tích sự
“Bố ơi, con đói quá, con ăn trước một con tôm được không, năn nỉ bố đấy” Đường Đường đeo cặp sách, nói
với vẻ mặt đáng thương.
“Không được, nhất định phải chú ý đến vệ sinh cá nhân trước đã”, Hoắc Khải nói chắc như đỉnh đóng cột, về
chuyện này anh không hề dễ tính.
Đường Đường cúi đầu xuống, quay đầu đi từng bước
một liền bị anh kéo vào nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bố con trong nhà tắm, nhìn bàn ăn toàn món ngon, Ninh Thần lần đầu cảm nhận được sự hạnh phúc. Cuộc sống mà mình mơ ước,
chẳng phải là như này sao?
Ngoại trừ căn nhà hơi nhỏ xíu, đồ dùng hơi cũ nát xíu
thì mọi thứ trước mắt gần như đều tốt đẹp hoàn hảo.
Chậm rãi đi đến trước bàn ăn, cô cúi đầu nhìn mấy đĩa thức ăn, đột nhiên giơ tay ra bốc một cọng rau cho vào miệng.
Rau xanh giòn quyện với mùi thơm của nấm, mùi dầu phảng phất trong miệng và nhanh chóng bị tan chảy bởi mùi của rau xanh. Hương vị này thật khiến người ta cảm
thấy dễ chịu.