Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải

Chương 204: Chap-204




Chương 204

*Chương có nội dung hình ảnh

Chương 204: Anh ta là ai

Phương Xương Thịnh vẫn ăn mặc lôi thôi như trước, trông chẳng khác nào ông lão ngồi uống trà bên vệ đường, khiến những người không biết thân phận của gã ít nhiều gì cũng cảm thấy khinh thường Họ hàng hai bên gia đình mới hết hồn vì hai vị khách thuộc cấp bậc đại thần là Cơ Hương Ngưng và Liêu Thiên Băng, đang cần một người để bọn họ lấy lại sự tự tin Sau khi Phương Xương Thịnh tới, gã hớn hở giơ ra một cái túi Cái túi màu trăng này trông rât bình thường, không có logo gì cả, chỉ có hai chữ “lá trà’ đơn giản được viết băng bút lông Người khác tạng đấy. Tôi không thích uống trà, làm gì ngon băng Sprite được, đoán là hai vợ chồng cậu thích nên lấy nó làm quà, đừng có chê”, Phương Xương Thịnh nói.

“Cảm ơn anh Phương”, Ninh Thần vui vẻ nhận lấy. Số lần cô và Hoắc Khải uống trà có thế đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Ninh Quốc Năng rất thích, cho dù cô không uống thì cũng có thể tặng bố.

Phương Xương Thịnh nhìn những người xung quanh rồi hỏi: Nhớ

AzTruyen.net nhé, chúc luôn vui vẻ. “Lão đệ, bọn họ là? Toàn là họ hàng trong nhà cả Hoäc Khải nói Õ, thì ra là họ hàng. Xem trí nhớ này của tôi đi, đợi tôi một chút”, nói rồi Phương Xương Thịnh quay đầu chạy ra ngoài Hành động này của gã khiến mọi người chẳng hiểu ra sao, ngay cả Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai cũng cảm thấy khó hiếu.

Ninh Quốc Diệu cười ha ha nói: “Ninh Thần, bạn cháu à? Thú vị phết nhỉ, khai trương mà lại tặng trà”.

“Là bố của bạn cùng lớp với Đường Đường, khá thân với Lý Phong”, Ninh Thần tiện tay đưa lá trà cho Ninh Quốc Năng và nói: “Bố, lúc về bố mang trà về mà uống, con và Lý Phong đều ít uống trà lăm’.

Xem ảnh 1

204-1-1.jpg

“Nói đúng lắm, muốn báo hiếu thì phải tự mua, sao lại lấy đồ của người khác rồi mượn hoa dâng Phật được? Vả lại đựng trong túi như thế này thì chắc cũng chẳng phải loại trà ngon gì, để lại cho đám đầu bếp trong cửa hàng cháu uống đi thì hơn Cả đám nhao nhao hùa theo, khiến Ninh Quốc Năng không xuống nước được Khải lên tiếng: “Nếu bếp uống thì chăc )¡ hận mất Lý Phong, dì không thích cháu nói vậy đâu nhé. Chí là một túi trà thôi mà, có gì mà phải vò đầu hối hận, nghĩ răng bố cháu chưa thấy hàng xịn bao giờ thật hả?”, Đặng Giai Tiệp – con thứ hai nhà họ Đặng nói Ninh Quốc Năng cũng hơi mất hứng, cảm thấy Hoắc Khải nói như vậy là hạ thấp ông.

Thế nhưng Hoäc Khải không hề xin lỗi mà nói thẳng thừng: “Cháu nói thật mà, túi lá trà này chỉ có một cân, nhưng nếu cháu nhớ không nhầm thì nó có giá khoảng một triệu ba trăm ngàn” Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Hoặc Khải, hoài nghi mình đã nghe nhầm giá Một triệu ba trăm ngàn? Đang lừa ai đây? Phản ứng đầu tiên của bọn họ là Hoắc Khải chém gió Ninh Quốc Năng không nhịn được hỏi: “Lý Phong, có phải cậu nhớ nhầm rồi không?” “Bố, bố thường xuyên uống trà thì chắc phải biết hãng năm nước ta đều tổ chức cuộc thi Thiết Quan Âm đặc biệt chứ? Quán quân về trà năm nay thuộc về công ty gieo trồng tên là Phúc Địa Trà Thương. Con nhớ lúc trước con từng thấy bao bì của nó chính là túi màu trằng như thế này, trong đó có hộp gỗ màu đen thì phải, cụ thể có logo của Phúc Địa Trà Thương hay không thì con không biết”, Hoäc Khải nói anh nói không phải là bịa † Ninh Quốc Năng thích trước anl 1 mạng ìg Xương Thịnh lại mang loại Thiết Quan Âm đã giành được giải quán quân tới Anh nhớ trên báo nói răng giá cao nhất của loại trà đạt giải quán quân năm nay là sáu trắm năm mươi ngàn nửa cân, một cân là vừa tròn một triệu ba trắm ngàn “Ý, có tin này thật này, sáu trăm năm mươi ngàn nửa cân, giống hệt với cái túi này”, Ninh Tử Phàm vừa so sánh hình ảnh trong điện thoại với chiếc túi, vừa hô lên ngạc nhiên Mọi người vội vàng xúm lại, thấy chiếc túi giống hệt trong điện thoại, còn có cả giá cả rõ ràng nữa trong túi , mở ra là ăc Khải nói tới ó một tâm về gốc gác g a lo này, đồng thời bên mặt k n có loc ủa Phúc Địa Trà Thương Tất cả đều đúng như những gì Hoäc Khải nói, khiến mọi người nghệt mặt ra rất lâu Một người đàn ông phệ nệ trông bình thường như thế mà tặng hản Thiết Quan Âm đạt giải quán quân có giá hơn một triệu? Đã nói là giúp bọn họ lấy lại sự tự tin cơ mà? Lúc này Phương Xương Thịnh cũng quay lại, trong tay ôm ba cây thuốc lá Hòa Thiên Hạ. Gã vừa đi vừa bóc ra, sau đó nhét cho mỗi người một bao “Tới đây vội nên không mang theo thuốc xịn. Lần đầu gặp mặt, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn” Phụ nữ có thể không có cảm nhận gì vê thuốc, nhưng tror ›ánh mày râu ở đây có đến hơn một nửa là dân nghiện thuốc lâu năm, rất nhạy cảm với loại thuốc cao cấp hai trăm tệ một bao này Người bình thường chia thuốc theo điếu, Nhớ

truyenone nhé, chúc luôn vui vẻ. Phương Xương Thịnh thì hay rồi, mang mấy cây tới rồi chia theo bao, chẳng khác nào nhà giàu mới nổi Phân phát đến cuối cùng còn dư nửa cây, Phương Xương Thịnh đưa cả nửa cây đó và hai hộp xì gà cho Hoäc Khải và nói: “Chị dâu cậu không cho tôi hút thuốc, nói là không tốt cho con, ˆ Sồn ảnh hưởng tới làn da của cô ấy.

Cậu cứ hút đi, nếu thích thì tôi sẽ mang hết thuốc trong nhà tới, mấy hòm sắp mốc luôn rồi”.

Đúng chất nhà giàu mới nổi…

Thế nhưng sao lại khiến người ta hâm mộ thế này? Thấy Phương Xương Thịnh nhăn nhó mặt mũi vì không có nơi để xử lý đống thuốc lá ấy, mọi người chỉ muốn giáng cho gã vài cái bạt tai khoe của thì đều nói hư để lộ đồng hồ hay nhãn hiệt hăng hạn. Anh thì hay rồi, loại thuốc một ngàn, hai ngàn một cây lại bị anh nói là có mấy hòm sắp mốc, muốn nói với chúng tôi răng mấy chục ngàn với anh chẳng khác gì giấy vụn đúng không? Muốn tìm nơi nào đó vứt đi cho sớm chợ? Còn về xì gà mà gã đưa cho Hoäc Khải, chỉ nhìn hộp gỗ thôi cũng đủ biết là hàng cao cấp rồi.

Không ai dám hỏi giá, bởi vì bọn họ Sợ là sẽ bị kích thích tiếp.

Phương Xương Thịnh cũng không hề “biết điều”, gã tò mò nhìn quanh cửa hàng một lượt rồi nói: ‘Cậu muốn mở cửa hàng thì cũng phải nói trước với tôi chứ, nếu biết trước thì sao tôi để cậu phải đi thuê mặt băng được. Tùy tiện bỏ ra ít t ế tìm một nơi hai tr mét T o cậu bên khi m Kiều, chăng ông tốt hơn \ịnh với vẻ mặt 1ĩ, có phải đầu 3i không? n Kiều là nơi nào chứ hả? Có lẽ nó không sánh băng khu vực sầm uất nhất trong trung tâm thành phố, nhưng cũng là một trong những nơi có địa thế đẹp trong thành phố Nhà ở bình thường ở đó được bán với giá hai mươi ngàn một mét vuông, mặt băng cửa hàng thấp nhất là một trăm ngàn một mét vuông.

Anh nói anh sẽ tìm một nơi hai trăm mét vuông, thế chẳng phải là hai mươi, ba mươi triệu sao? Hoäc Khải cười nói: “Em không dư dả nhiều tiền như thế, hơn nữa còn lâu em mới làm cái chuyện ngớ ngẩn là ném mấy chục triệu vào tài sản cố định mươi ngàn một mét vuông thôi. Nếu thực sự không được thì cậu có thể trả góp mà, vụ này tôi tin cậu. Tại tôi cũng biết cậu không thích làm ăn chung, nếu không cậu mà đồng ý cho tôi góp cổ phần thì tôi tặng không cậu cũng được!”, Phương Xương Thịnh nói với vẻ mặt hào phóng Đám họ hàng nghe mà trợn tròn mắt, hiện tại cửa hàng bèo nhất trong thành phố cũng phải bốn mươi, năm mươi ngàn, còn là vùng ngoại thành khá xa xôi.

Trong trung tâm thành phố làm gì có nơi nào thấp hơn tám mươi, một trăm ngàn? Phương Xương Thịnh nói là bán cho Hoäc Khải với giá hai mươi, ba mươi ngàn một mét vuông, vậy thì đúng là giá vốn thật, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy Thế nhưng c†l đang chém gió ấy chứ? Gã là ai như thế? Diêm Triêu Tĩnh là người đầu tiên không nhịn được nữa, bà ta lặng lẽ kéo Ninh Thần tới rồi hỏi: “Ninh Thân, anh ta là ai mà nói như hát hay vậy “Tổng giám đốc của công ty bất động sản Xương Thịnh đấy. Đừng thấy anh ấy ăn mặc như một ông lão về hưu mà coi thường, người ta thích phong cách đó”, Ninh Thần cười nói.

đọc full

cô vợ thần bí muốn chạy đâu tại AzTruyen.net

đọc full

cô vợ xấu xí tại AzTruyen.net

đọc full

hôn là nghiện tại AzTruyen.net

đọc full

cô vợ thay thế tại AzTruyen.net

đọc full

Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc tại AzTruyen.net

Đọc full

Hôn nhân đỉnh cấp tại AzTruyen.net

đọc full

đỉnh cấp rể quý tại AzTruyen.net

Đọc Full

Vương phi da tài đa nghệ tại AzTruyen.net nhé

đọc full

mê vợ không lối về tại AzTruyen.net

Đọc full

rể quý trời cho trên AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.