Chương 132
Chương 132: Tổ tiên giáo huấn Ninh Thần cũng rất sợ hãi khi nhìn thấy Hoắc Khải nhặt thanh sắt lên, mặc dù vừa rồi cô đã sợ chết khiếp,
thậm chí còn muốn tự tử để cứu lấy danh tiết của mình.
Nhưng nếu đánh hắn ta bằng một thanh sắt dày như
vậy, e rằng không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.
Người tự tử sẽ không nghĩ đến pháp luật vì nó không
liên quan gì đến người khác.
Nhưng làm hại đến tính mạng của người khác, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Ninh Thần cũng không phải loại người muốn lấy mạng người khác khi bị ai đó xúc phạm, nên mặc dù rất muốn Hoắc Đình Viễn chết nhưng cô vẫn can ngăn: “Lý Phong,
anh đừng…”
Cô chưa kịp nói xong, Hoắc Khải đã đi tới gần cô, đưa
cây gậy sắt trên tay cho cô và nói: “Em đánh hắn ta đi”. “Hả?”, Ninh Thần sững sờ.
“Hắn ta thô lỗ với em, hắn ta còn có âm mưu không tốt đối với em, nhất định phải đánh. Nếu như em muốn đánh gãy luôn tay chân của hắn ta, anh cũng không có ý
kiến”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.
Ninh Thần luống cuống tay chân, cô chưa từng gây gổ với ai, cũng chỉ có một vài lần từng xảy ra cãi vã.
Làm sao cô ấy có thể tự mình làm những việc này
được chứ.
“Hay là bỏ đi anh…”, Ninh Thần do dự nói.
Hoắc Khải cũng không thuyết phục thêm nhiều, ném thanh sắt về phía Đổng Thiên Thanh, nói: “Đánh gãy một
tay một chân hắn ta đi”.
Đổng Thiên Thanh cầm cây gậy sắt, không nói lời nào mà đi thẳng về phía của Hoắc Đình Viễn.
Kể từ thời điểm gã làm điều đó thì gã đã xúc phạm đến nhà họ Hoắc rồi, nên trong trường hợp này cũng không còn gì đáng ngại.
Nhìn thấy Đổng Thiên Thanh đi tới, Hoắc Đình Viễn sợ hãi hét lên: “Đổng Thiên Thanh, anh lại dám ra tay với tôi!
Anh, anh không muốn sống nữa hả!”
Đổng Thiên Thanh nhìn hắn ta, sau đó giơ thanh sắt trong tay lên nói: “Là vì tôi muốn sống, nên mới phải đánh cậu”.
“Anh dám ra tay! Anh lớn của tôi là Hoắc Khải, anh
dám dám động đến tôi, tôi liền bảo anh ấy…”
Nói được nửa chừng thì lời nói của Hoắc Đình Viễn đã biến thành một tiếng hét thảm thiết.
Thanh sắt dày cộp đập vào cánh tay, tiếng vang lanh lảnh, sắc mặt của Hoắc Đình Viễn đã trở nên trắng bệt. Không đợi hắn ta kêu đến tiếng thứ hai, Đổng Thiên Thanh lại giáng xuống một gậy, đánh gãy cả chân của hắn
ta.
Hoắc Đình Viễn ngã xuống đất, muốn ôm lấy cánh tay nhưng chân cũng đang đau đến chết đi sống lại, trợn mắt
đến mức suýt ngất đi.
Mà biểu hiện của Đổng Thiên Thanh vẫn rất bình tĩnh, giống như chỉ đang đánh một con chó hoang chứ không
phải đang đánh một cậu chủ nào đó của nhà họ Hoắc.
Hoắc Khải bước tới, mở điện thoại di động, phát đoạn
video trên đó.
Trong video, tất cả những gì Hoắc Đình Viễn đã làm với Ninh Thần đều được ghi lại. Âm thanh khá rõ ràng. Ít nhất, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe được những gì hắn ta nói.
“Đánh gãy một tay một chân của cậu chỉ là để dạy dỗ chút ít, nếu như cậu bất mãn, tôi có thể cùng cậu đến nhà họ Hoắc. Ngược lại tôi cũng muốn biết cậu ở trước mặt tổ tiên của nhà họ Hoắc sẽ nhận được hình phạt như thế nào”.
Nước mắt đau đớn của Hoắc Đình Viễn rơi xuống lã chã, hai mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Hoắc Khải, giống như
muốn chém chết người đàn ông này cả ngàn lần.
Nhưng đoạn phim đó cũng khiến cho hắn ta hiểu rằng,
lần này mình thật sự đã chọc sai người.
Vào thời khắc mấu chốt như vậy, người đàn ông này trước hết vẫn có thể nắm giữ chứng cứ, xem ra cũng biết
rất rõ về nhà họ Hoắc.
Một trong những giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hoắc chính là: “Dù chết cũng không bắt nạt người yếu đuối,
không ức hiếp phụ nữ, không làm tổn thương trẻ em”.
Giáo huấn thứ hai của tổ tiên nhà họ Hoắc: “Không
gây họa cho người nhà”.
Giáo huấn thứ nhất là dạy cho người nhà họ Hoắc hành động ngay thẳng, không để bụng lời nói của người khác. Giáo huấn thứ hai là dạy phải để cho người khác một con đường thoát, cũng giống như cho bản thân một
con đường lùi, làm việc không được quá tuyệt tình.
Đây đều là những chân lý cuộc sống mà tổ tiên nhà họ Hoắc trải qua quá trình tranh đấu đã rút ra được, được
khắc trên bốn bức tường của đền thờ tổ tiên.
Người nào không tuân theo, lập tức vào đền thờ tổ tiên cõng cây gai, đọc lại giáo huấn bảy ngày bảy đêm. Trừ việc ăn cơm ra, miệng không thể ngừng, mắt không thể ngủ. Nếu như làm sai, lập tức có người rút cây gai ra
quất vào người.
Đừng nói là cậu chủ nhà giàu từ nhỏ đã được cưng chiều, ngay cả người bình thường quen chịu cực khổ cũng ít ai chịu nổi.
Vì vậy, rất ít người nhà họ Hoắc chủ động gây chuyện rắc rối.
Nhưng trong khu rừng lớn có đủ mọi loài chim chóc,
tất nhiên đã có giống loài quý giá thì cũng phải có giống
loài cặn bã, giống như Hoắc Đình Viễn vậy.
Bọn họ đều biết gia tộc đối với những người không tuân theo giáo huấn của tổ tiên đều bị trừng phạt rất nặng, vì vậy mỗi lần gây ra phiền toái, họ luôn sẽ nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để đè nó xuống.
Các vị cao niên trong gia tộc cũng chấp nhận hành vi đó, chỉ cần không có ai tố cáo thì đều xem như là không biết.
Nếu như Hoắc Khải thật sự đem cái video này đưa cho nhà họ Hoắc xem, thứ bậc của Hoắc Đình Viễn trong gia tộc chắc chắn sẽ bị thay đổi, đồng thời còn phải gánh
chịu hết khó khăn này đến trắc trở khác.
Không phí lời với hắn ta nữa, Hoắc Khải thu lại điện
thoại, quay người kéo Ninh Thần rời đi.
Ninh Thần trong lòng cũng rất hoang mang, chồng cô lại làm việc dứt khoát như vậy, nói đánh gãy chân tay của đối phương là lập tức đánh gãy, tuyệt đối không phải trò đùa.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng cô lại có chút lo lắng về chuyện rắc rối có thể phát sinh
trong tương lai.
Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên như vừa nghĩ ra điều gì đó, anh dừng lại, quay đầu nói với Hoắc Đình Viễn: “Còn nữa, nếu như cậu còn muốn gây phiền phức cho tôi, thì
tốt nhất đừng nói chuyện này với tên anh lớn của cậu.
Nếu để cho tôi nghe được cậu dám làm điều đó, lần sau
tôi bảo đảm cậu so với bây giờ sẽ còn thê thảm hơn!”
Ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc bây giờ chỉ là hàng nhái, còn bản thân mới là hàng hiệu chân chính, Hoắc Khải đương nhiên không muốn có người lợi dụng tên tuổi của mình để gây chuyện, đặc biệt là một kẻ hỗn láo như
Hoắc Đình Viễn.
Hoắc Đình Viễn nằm trên mặt đất, nước mắt nước mũi hòa lẫn máu tươi chảy ra ròng ròng, vẻ mặt vô cùng thống
khổ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Khải đang rời đi, sự căm hận trong mắt không gì sánh kịp,
nhưng chỉ tồn tại một cách ngắn ngủi.
Khi Hoắc Khải và những người khác thật sự rời đi, trong xưởng chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của một người đàn ông to lớn, nỗi sợ hãi trong lòng Hoắc Đình
Viễn lại dần dần được khơi dậy. Hắn ta cảm thấy rằng mình sắp chết…
“Cứu mạng!”, Hoắc Đình Viễn hét lên theo bản năng:
“Bọn rác rưởi, mau gọi xe cấp cứu!”
Ninh Thần nghe thấy giọng của hắn ta hét ra bên ngoài khu nhà xưởng, do dự một lúc, cô liền hỏi: “Có nên gọi xe cứu thương cho hắn ta không? Em sợ sẽ xảy ra
chuyện…”
“Hai người bọn họ cũng biết điểm dừng mà, em đừng
lo lắng”, Hoắc Khải nhẹ nhàng an ủi, sau đó hỏi: “Em sao
rồi, có bị thương ở chỗ nào không?”
Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt quan tâm của anh khiến cho mọi sự uất ức của Ninh Thần bộc phát ngay lập tức.
Nước mắt chảy ra, cô ôm lấy cổ Hoắc Khải khóc rưng rức: “Lúc đó em chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. Em sợ đến mức
tưởng như sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa”.
Hoắc Khải nghe cô nói, ánh mắt như đông cứng lại, anh đã không nghĩ tới chuyện Ninh Thần sẽ nảy sinh suy nghĩ đó.
Anh hừ một tiếng, nói: “Xem ra chỉ đánh gãy một tay một chân là còn quá nương tay cho hắn ta”.
Điều đó cũng có nghĩa là, cũng may Ninh Thần hiện tại đã bình an vô sự, nếu không, Hoắc Khải có thể đã thật sự giết chết Hoắc Đình Viễn ngay tại chỗ.
Lý do anh không làm đến cùng là vì giáo huấn của tổ tiên vẫn còn trong tâm trí anh, đặt cho anh một lằn ranh mà anh không thể vượt qua một cách dễ dàng. Mặt khác, đây cũng là vì anh còn phải tìm cơ hội để tiếp cận với nhà
họ Hoắc trong tương lai.
Nếu Hoắc Đình Viễn bị giết, thế giới chẳng qua cũng chỉ mất đi một tên cặn bã, nhưng nó sẽ khiến cho việc
tiếp cận với nhà họ Hoắc của anh gặp khó khăn.
Trên đời này, ngoài sự sống và cái chết, mọi thứ khác
đều là tầm thường.
Nhà họ Hoắc sẽ không làm xấu mặt kẻ chống trả sau khi bị ức hiếp, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận kẻ đã giết con cháu của gia đình họ. Đây cũng là tôn chỉ của gia
đình.
Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì chuyện lớn không làm được, lời này đúng là có đạo lý, nhưng lại khiến cho Hoắc Khải cảm thấy áy náy với Ninh Thần.
Chỉ cần anh đến sớm hơn một chút, có lẽ Ninh Thần đã bớt đi phần sợ hãi.
“Anh xin lỗi”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần ôm anh khóc rất lâu rồi mới lau nước mắt nói: “Sao anh lại xin lỗi em, hắn ta xấu xa cũng không phải là lỗi của anh. Hơn nữa không phải anh đã giúp em báo thù rồi hay sao. Mà phải rồi, hai vị đây là ai?”
Đó là một cách chuyển chủ đề rất không tự nhiên. Hoắc Khải làm sao lại không hiểu, nhưng vào lúc này, cho dù có hiểu anh cũng phải giả bộ không hiểu.
Anh liền giới thiệu: “Đây là Đường Thế Minh, tài xế của giáo sư Triệu Vĩnh An. Đây là Đổng Thiên Thanh, một
người bạn cũ”.
Ninh Thần lau nước mắt, nhanh chóng bắt tay hai người kia mà nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người. Nếu
như không có hai người, hôm nay chúng tôi chắc chắn đã
phải gặp điều tồi tệ rồi”.
Đường Thế Minh vẫn rất lễ độ nói: “Không cần cảm ơn, chính giáo sư đã bảo tôi đến. Muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn giáo sư”.
Về phần Đổng Thiên Thanh, thái độ của gã lạnh lùng
hơn rất nhiều.
Mục đích duy nhất của gã ở đây là tìm hiểu xem Hoắc Khải đã biết được bao nhiêu, chứ không phải để nghe ai đó nói lời cảm ơn.
Ninh Thần có chút lúng túng nhìn người đàn ông không nói lời nào sau cái bắt tay ngắn ngủi.
Hoắc Khải lập tức đằng hắng một tiếng, Đổng Thiên Thanh mí mắt giật giật, khô khốc nói: “Không cần cám ơn”.
Nhìn Đổng Thiên Thanh với vẻ mặt thiếu tự nhiên đứng trước một Hoắc Khải thật điềm tĩnh, Ninh Thần luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bắt nạt, trốn sau lưng bố để xem ông ta dạy dỗ người khác.
Cảm giác này cũng rất tốt, giống như có một ngọn núi sừng sững che sương chắn gió cho cô, cho dù gặp phải
phiền toái cũng không có gì đáng sợ.