Chế Ngự Nam Thần

Chương 2




6

Thẩm Đình vẫn ngồi trên sô pha đọc sách, tôi có chút lấy lòng đưa cho anh một quả táo.

"Ăn không? Ngọt lắm."

Thẩm Đình không nhận quả táo mà đưa tay đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt rất lạ, giống như biển sâu yên tĩnh, nhưng bên dưới lại che dấu sóng ngầm mãnh liệt.

Tôi bị anh nhìn đến phát sợ.

"Sao anh lại nhìn em như vậy?"

"Lâm Hân, mấy ngày nay em..."

"Tình tính tang tang..." Chuông điện thoại dồn dập vang lên, tôi vội vàng nghe máy.

"Chị Hân, em chết mất, báo cáo hôm qua giao ý, lão Từ nói phải gửi luôn hôm nay, mau tới cứu em!!"

"Cái gì?" Tôi hơi giật mình: "Không phải đã nói tuần sau nộp à, sao lại biến thành hôm nay rồi?"

Tôi đứng dậy, vừa nghe điện thoại vừa quay về phòng ngủ luống cuống thay quần áo. Tạ Thời Nam còn đang thao thao bất tuyệt kể khổ, giọng nói mệt mỏi.

"Sáng nay hai giờ em mới về đến nhà, bây giờ đầu óc vẫn quay mòng mòng đây này, hic, em đang ở dưới tầng nhà chị, chị mau lên đi."

Tạ Thời Nam là sinh viên vừa tốt nghiệp năm nay, học đại học danh tiếng, vóc dáng cao lớn, tuổi trẻ khỏe mạnh, dùng lời của lão Từ mà nói thì là trẻ khỏe, rất thích hợp với công ty chúng tôi.

Cậu ta quả thật cũng có năng lực, chịu được mệt nhọc, bảo tăng ca đến mấy giờ cũng được, không hề oán hận một câu nào.

Tôi thay quần áo, nhanh chóng xách túi ra ngoài.

"Thẩm Đình, em không về ăn trưa đâu."

"Ừ, được."

Thẩm Đình ngồi trên sô pha, lại cầm sách lên.

Lúc đến công ty, Triệu Y Nhiên trong bộ phận cũng ở đó. Cuối tuần ngắn ngủi cứ như vậy mà kết thúc, ba người chúng tôi mất trọn hai ngày, đến tối chủ nhật mới xuất được báo cáo. Lúc tắt máy tính, kim đồng hồ đã chỉ quá mười hai giờ.

Tạ Thời Nam duỗi lưng một cái, nằm sấp trên bàn thở dài thật dài.

"Đúng là không phải cuộc sống của người mà, ôi cái eo của em..."

Tôi liếc cậu ta một cái, Tạ Thời Nam lập tức thẳng lưng.

"Eo của em vẫn ổn, thêm hai đêm nữa cũng không có vấn đề gì hết."

7

"Chị Hân, em một mình cô đơn không tính, nhưng mà chị mới kết hôn mà, ngày nào cũng tăng ca như vậy, sao giáo sư Thẩm nhà chị không gọi điện thoại đến?"

Tạ Thời Nam đạp một cước vào ghế, ghế trượt đến bên cạnh tôi, nháy mắt ra hiệu với tôi.

Tôi bình tĩnh nhét tài liệu vào túi, đứng dậy.

"Anh ấy đi ngủ rồi."

"Hả? Anh ấy không lo lắng cho chị sao? Xem ra chị Triệu nói không sai, hai người..."

"Khụ khụ khụ, Tiểu Tạ, cậu đi tắt đèn bên kia đi."

Triệu Y Nhiên ho khan một tiếng, Tạ Thời Nam lập tức ngừng nói.

Triệu Y Nhiên và Thẩm Đình là bạn đại học, lúc chúng tôi kết hôn, cô ta lấy thân phận là bạn của Thẩm Đình tham dự tiệc cưới.

Cô ta hiểu chúng tôi nhiều hơn những người khác, thỉnh thoảng lén nói gì đó ở công ty, tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao những gì cô ta nói đều là sự thật, tình cảm giữa tôi và Thẩm Đình thật sự rất bình thường.

Ở tầng này, chỉ có văn phòng của chúng tôi còn sáng đèn. Tạ Thời Nam tắt đèn đi ra, chúng tôi cùng đi đến cửa thang máy, ba người đều không nói gì nữa.

Thang máy đi xuống, tôi dựa lưng vào thang máy, hơi mắt lại, cảm giác buồn ngủ đến mức có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, thang máy đột nhiên chấn động mạnh rồi dừng lại, tôi lập tức đưa tay nắm chặt tay vịn.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chết tiệt, thang máy trục trặc rồi."

Tạ Thời Nam nhanh chóng ấn tất cả các tầng, sau đó ấn nút báo động khẩn cấp.

Buổi tối ở tòa nhà luôn có người trực, nhưng không hiểu có chuyện gì mà ấn nút báo động rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, Tạ Thời Nam bắt đầu luống cuống.

"Chị Hân, chị gọi điện thoại cho chồng chị tới cứu chúng ta đi."

"Vậy không được đâu, nửa đêm quấy rầy người ta ngủ."

Tôi rất do dự, từ nhỏ đến lớn tôi đều có tính cách tương đối độc lập, có thể tự làm thì tuyệt đối không làm phiền người khác. Huống chi Thẩm Đình cũng không biết sửa thang máy, tình huống này phải gọi 119 mới đúng.

Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi 119, Triệu Hân Nhiên lại đưa tay ngăn cản tôi.

"Không cần phiền phức như vậy đâu, bạn tôi sống ở gần đây, chắc chắn là có người trực ở phòng quản lý, để tôi gọi anh ấy qua, sau đó gọi nhân viên trực ban đến."

"Được, vậy cô nhờ bạn cô đi."

Tôi cất điện thoại đi.

8

Triệu Y Nhiên gọi điện thoại, giọng điệu mềm mại.

"Làm phiền cậu quá, quanh đây tôi cũng không còn người bạn nào cả."

"Ừm, tôi đến ngay!"

Người ở đầu dây bên kia nói không nhanh không chậm, khiến người ta có cảm giác yên lòng. Cúp điện thoại xong, Tạ Thời Nam lập tức nháy mắt ra hiệu với Triệu Y Nhiên.

"Bạn trai à chị?"

Tôi nhếch môi cười không nói gì. Cậu Tiểu Tạ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá nhiều chuyện, chuyện gì cũng buôn dưa lê chẳng giống con trai tí nào.

Đợi khoảng hai mươi phút, bên ngoài thang máy truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.

Cửa thang máy được kéo ra, nhân viên trực đêm và bảo vệ xin lỗi chúng tôi.

"Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi bị tào tháo đuổi, ôm nhà vệ sinh hơi lâu chút."

Tôi thì sững sờ người đứng bên cạnh kia, đầu óc trống rỗng không biết nên phản ứng thế nào.

Người bạn mà Triệu Y Nhiên gọi đến, chính là Thẩm Đình!

Tạ Thời Nam không nhận ra Thẩm Đình, không hiểu tình hình đứng bên cạnh phấn khích.

"Chị Triệu, bạn trai chị đẹp zai thế, ôi anh giai, em là Tạ Thời Nam, hôm nay phải cảm ơn anh rồi, phải xưng hô thế nào ạ?"

Thẩm Đình không để ý tới cậu ta, chỉ nhíu mày nhìn tôi.

Anh vội vàng ra ngoài nên chỉ khoác một cái áo gió màu vàng nhạt, tóc trên trán hơi rối chổng ngược chổng xuôi, nhìn hơi buồn cười, nhưng mà tôi không cười nổi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tính tình anh lạnh nhạt như vậy mà nửa đêm rồi có thể dùng một cuộc điện thoại gọi đi.

Trong lòng tôi bỗng xuất hiện một cảm giác khó chịu, vô cùng khó chịu.

Triệu Y Nhiên nhếch môi cười: "Thẩm Đình, cảm ơn cậu, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm nhé!"

Triệu Y Nhiên bước qua tôi đi về phía trước, giày cao gót giẫm lên mặt đất vang lên cộp cộp, Tạ Thời Nam bị cô ta kéo đi, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.

"Chị Triệu, sao chị không bảo bạn trai chị đưa về?"

"Đi thôi!"

Thẩm Đình sầm mặt, sắc mặt có vẻ còn khó coi hơn cả tôi.

9

Ngồi vào xe, hai chúng tôi không ai nói chuyện.

Áp suất trong xe vô cùng thấp, cổ họng tôi căng lên, trong lòng ngoài sự tức giận còn có cả tủi thân.

Thẩm Đình tới đón Triệu Y Nhiên, lúc nhìn thấy tôi ở đó có phải vừa lúng túng vừa thất vọng không, trông còn có vẻ tức giận nữa.

Xe đi vào tầng hầm chung cư, Thẩm Đình cũng không xuống xe mà khóa trái cửa xe lại, quay sang nhìn tôi: "Em có muốn nói gì không?"

Mặt tôi căng lên, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh có ý gì?"

Thẩm Đình im lặng một lát, ánh mắt hơi giận: "Chuyện hôm nay, em không muốn nói gì sao?"

Tôi càng tức giận hơn: "Vậy anh muốn tôi nói gì?"

Thẩm Đình cười lạnh, ấn chìa khóa tắt máy xe sau đó nhìn về phía trước, chỉ để lại cho tôi thấy nửa bên mặt lạnh lùng.

"Lâm Hân, nếu hôm nay em không nói rõ ràng thì đừng về nhà."

Cơn tức của tôi lập tức xông lên đ ỉnh đầu, tôi mệt mỏi làm việc suốt hai ngày, anh ta thì đêm hôm khuya khoắt chạy đi đón người phụ nữ khác, còn muốn tôi giải thích?

Tôi đưa tay cướp chìa khóa trong tay anh.

"Thẩm Đình, tôi không có gì để nói với anh hết."

Bình thường tôi rất ít khi tức giận, cũng sẽ không cãi nhau với người khác. Nhưng hôm nay tôi thật sự rất mệt, Thẩm Đình lại vô lý như thế, không hề giống tên khốn bình thường toàn tỏ ra quân tử.

Tôi muốn cướp chìa khóa, anh lại giơ tay lên cao, tôi kéo tay anh, Thẩm Đình lại nghiêng người đè tôi lên ghế, sau đó giữ hai tay tôi trên đỉnh đầu, chỉ dùng một tay đã có thể dễ dàng khống chế tôi.

"Anh không buông ra là tôi giận thật đấy!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Đình, lồ ng ngực phập phồng, hoàn toàn mất lý trí.

Đúng lúc này, điện thoại "ting" một tiếng, tiếng thống báo máy móc của hệ thống cũng vang lên trong đầu.

Tôi nhìn Thẩm Đình, tất cả tức giận hóa thành mờ mịt.

Tại sao lúc này lại được thưởng mười vạn nữa vậy?

Một giây sau, Thẩm Đình cúi người áp sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.