Chế Độ Cưng Chiều

Chương 37: 37: Ngứa Đòn




Mấy ngày sau.

Dương Hàn buổi sáng bên ngoài trở về thì nhìn thấy Tăng Thư đang dọn đồ đạc của cô từ tủ áo ra, bên cạnh còn có vali mở sẵn để đó.

Anh cau mày đi đến ngồi xuống bên mép giường mặt đối mặt với cô, giọng điệu không hài lòng:

"Em muốn đi đâu?"

"Em về nhà a" Tăng Thư vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vali của mình ý nói cô đang chuẩn bị.

Lúc trước cô bị thương không tiện lái xe nên ngoan ngoãn ở lại nhà Dương Hàn.

Tuy rằng cuối tuần anh vẫn đưa cô về nhà dọn dẹp hoặc lấy đồ dùng nhưng Tăng Thư vẫn muốn về nhà của mình.

Hơn nữa cô cũng là tay đua, đã lâu không chạy xe nên bản thân cảm thấy thật ngứa ngáy khó chịu.

"Em chiếm hết tiện nghi rồi muốn bỏ đi? Bảo bối, em xem anh là gì?" Dương Hàn nhướng mày hỏi cô.

Tay anh bắt đầu không yên ổn mà vòng tay qua thắt lưng kéo Tăng Thư ngồi vào lòng mình, anh bóp nhẹ eo cô.

Tăng Thư bị anh làm cho giật mình.

Tuy anh dùng lực không mạnh nhưng cảm giác nhột nhột làm cô khó chịu ưm lên một tiếng.

Tăng Thư nhìn sang thấy Dương Hàn đang cong môi cười, cô liền mắng nhỏ:

"Bi3n thái"

"Hửm?" Dương Hàn lại lần nữa bóp nhẹ bên eo cô.

Tăng Thư không hiểu là thói quen hay sở thích bi3n thái gì.

Cô vịn tay anh ngăn lại:

"Anh nói chuyện bằng tay à? Đừng bóp nữa" Giọng điệu của cô trở nên gắt gỏng.

Dương Hàn nghe cô nói vậy không những không dừng tay mà càng xoa bóp eo cô nhiều hơn.

"Anh vẫn cứ bóp đấy.

Nói, em muốn đi là đi à?"

Tăng Thư muốn kéo tay anh ra khỏi eo của mình nhưng không được, cô chỉ đành từ bỏ.

"Em đâu phải bỏ đi không nói tiếng nào.

Vốn muốn buổi sáng nói với anh nhưng anh đã đi mất.

Em đang đợi anh về mà" Tăng Thư nghiêm túc nói.

Nếu cô muốn đi dĩ nhiên là đường đường chính chính đi rồi, nhưng cô hiểu ít nhiều gì cũng phải nói với anh một tiếng.

"Không được" Dương Hàn không nặng không nhẹ nói.

"Tại sao lại không được?!" Tăng Thư ngẩng đầu hỏi ngược lại anh.

Cô về nhà mình thì có gì lại không được.

"Anh không muốn sáng thức dậy sẽ không nhìn thấy em" Dương Hàn cúi thấp đầu chơi vào hõm cổ của cô.

Giọng nói trầm ấm như sưởi ấm cả không gian của căn phòng.

Tăng Thư không biết Dương Hàn cũng có mặt này.

Có một chút giống như mèo lớn vậy.

Cô phì cười vỗ vỗ sau lưng anh:

"Lúc nào nhà em cũng hoan nghênh anh"

"Em có biết để đàn ông vào nhà rất nguy hiểm không?" Dương Hàn ngẩng đầu, bộ dạng nghiêm túc hỏi cô.

"Nguy hiểm cỡ nào chứ? Giường cũng đã nằm chung, thấy cũng đã thấy hết, anh nói xem mấy chuyện đó không nguy hiểm à?"

Dương Hàn ồ một tiếng: "Xem ra em rất yên tâm về người bạn trai này"

Tăng Thư gật đầu nói rõ từng chữ một: "Em rất yên tâm"

Dương Hàn cười nhẹ trong lòng chửi thề một tiếng.

Cô có biết từ lúc cô đến đây hàng đêm anh đều phải tắm nước lạnh dội đi d*c vọng trong người không.

Yên tâm cái khỉ gì? Anh còn không yên tâm về bản thân mình, không biết khi nào sẽ không nhịn được nữa.

"Được rồi, chúng ta đi ăn sáng trước rồi anh đưa em về" Dương Hàn vừa nói vừa thả lỏng tay để cô đứng lên.

Tăng Thư ừm một tiếng sau đó khựng lại hỏi anh:

"Anh đi ra ngoài từ sáng mà vẫn chưa ăn gì sao?"

Kì lạ thật, hôm nay cô thức dậy không thấy người nào đó bên cạnh mình, cô tìm khắp nhà vẫn không thấy anh mặc dù chỉ mới 7 giờ sáng.

"Anh muốn đợi em cùng đi ăn" Dương Hàn vừa nói vừa véo nhẹ một bên má cô.

Vẻ mặt chiều chuộng nhìn cô.

Tăng Thư nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.

"Không hỏi anh đã đi đâu à?" Dương Hàn nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô liền chủ động nói.

"Vậy...Anh đã đi đâu?" Tăng Thư khẽ giọng hỏi.

"Đi gặp Thẩm Như Ý do mẹ anh sắp xếp" Dương Hàn bình thản nói.

Giọng điệu không có ý che giấu cũng không để tâm.

Đối với anh cuộc gặp này hoàn toàn vô nghĩa, anh đến chỉ vì muốn nói rõ với Thẩm Như Ý, một phần cũng vì mẹ anh ép anh đi gặp cô ta.

Chính vì vậy anh mới chủ động thời gian vào lúc sáng sớm thế này, tranh thủ Tăng Thư chưa thức anh nhanh chóng đi gặp Thẩm Như Ý, sau khi trở về thì vừa vặn Tăng Thư.

Vậy thì thời gian cả ngày sẽ không bị làm phiền.

Tăng Thư ồ một tiếng muốn đứng lên.

Dương Hàn chụp lại tay cô giữ cô ngồi trong lòng mình.

Tăng Thư quay đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn anh.

"Đang giận đấy à?" Dương Hàn ngữ khí thay đổi, cho dù đã cố che giấu nhưng Tăng Thư vẫn nghe ra lo lắng pha trộn trong giọng nói của anh.

Tăng Thư phì cười, cô vòng tay ôm lấy cổ anh.

Dương Hàn ngây ra chưa kịp phản ứng thì "chụt" một tiếng.

Tăng Thư đã hôn lên má anh.

Cô cười tươi nói khẽ bên tai anh:

"Em không giận"

Dương Hàn bị cô chọc cho vui vẻ, anh kéo cằm cô nhìn mình:

"Em là đang khi dễ anh không dám đi tìm phụ nữ khác à?" Giọng điệu không đứng đắn của Dương Hàn khiến anh càng dễ dàng mê hoặc người khác.

"Vậy anh sẽ tìm người phụ nữ khác sao?" Tăng Thư hai mắt long lanh nhìn anh.

"Sẽ không" Dương Hàn trầm giọng nói.

Dáng vẻ vừa quyết đoán lại không do dự.

Tăng Thư nghe anh trả lời liền khẽ cười.

Cô lại hôn anh như một phần thưởng rồi đứng lên tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Dương Hàn cong môi cười, bảo bối nhà anh đúng là quá đáng yêu.

"Anh giúp em" Dương Hàn đi đến nhanh tay giúp cô lấy hết đồ của cô trong tủ rồi xếp vào vali.

Nắng sáng chiếu vào căn phòng phản chiếu hình bóng của một nam một nữ, dáng vẻ thân mật khiến người khác cũng phải ghen tỵ.

Thi thoảng cô gái sẽ mỉm cười quay sang nhìn người đàn ông.

Anh ta cũng đáp trả bằng ánh mắt nuông chiều, mà trong ánh mắt đó chỉ có duy nhất một hình bóng của cô nàng, không ai có thể xen vào.

______________________________________________

Tăng Thư hôm nay vừa xuống đến đại sảnh chung cư đã bắt gặp Trương Kiện Phong, anh ta nhìn thấy cô liền cười tươi chào hỏi.

Bên cạnh còn có Tiểu Vũ vẫy vẫy tay chào cô.

"Chào chị!" Tiểu Vũ thả tay cha của mình ra chạy đến ôm chân của Tăng Thư.

Trương Kiện Phong lên tiếng nhắc nhở đứa con 10 tuổi không hiểu chuyện của mình:

"Không phải con quên hết chú Dương đã nói gì sao?"

Tiểu Vũ nghe vậy thì hai má bất giác phồng lên biểu hiện không vui.

Cậu bé ngoắc ngoắc tay muốn Tăng Thư cúi thấp người.

Cô cười nhìn cậu bé rồi ngồi thấp xuống ngang với chiều cao với cậu.

Tiểu Vũ đưa mắt nhìn sang Trương Kiện Phong, chắc chắn rằng cha của mình không nghe lén thì mới cẩn thẩn một tay che miệng, cậu ghé vào tai cô nói nhỏ:

"Chú Dương bắt nạt em.

Chú ấy bảo không được gọi chị là chị, nếu không sẽ đánh đòn em" Cậu bé bỗng ngưng lại rồi nhìn sang Trương Kiện Phong, xong lại tiếp tục nói: "Baba sẽ mách với chú nếu như em còn gọi chị là chị"

Tăng Thư nghe xong thì xoa đầu cậu bé an ủi: "Chú Dương đùa thôi, làm sao lại đánh đòn bé con đáng yêu thế này.

Nhưng em vẫn nên gọi chị là cô, hiểu không?"

Tiểu Vũ nghe Tăng Thư nói vậy liền ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu bé bỗng đặt hai tay lên gương mặt cô rồi thơm lên má cô.

Nhóc con còn cười hì hì giống như đã làm chuyện tốt vậy.

"Trương Nhất Lâm!" Từ phía sau giọng nói lạnh lẽo truyền đến dọa sợ cậu nhóc.

Cả Tăng Thư và Trương Kiện Phong cũng giật mình quay đầu tìm kiếm giọng nói.

Dương Hàn vẻ mặt hầm hì giận dữ tiến đến chỗ Tiểu Vũ.

Anh đã gọi cả họ tên của cậu bé, chắc chắn tâm trạng không khá chút nào.

Trương Kiện Phong cũng đành bó tay, con trai à ai biểu con lần nào cũng chọc đến bạn gái người ta.

Xem như đây là bài học đầu đời vậy.

Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ cao lớn cùng với nét mặt dọa người của Dương Hàn thì gương mặt liền trắng toát.

Một vì cậu bé đã không giữ lời tiếp tục gọi Tăng Thư là chị, hai là có lẽ bởi vì cậu bé đã đi mách với Tăng Thư, trong lòng có chút chột dạ.

Tiểu Vũ nhất quyết giữ lấy chân Tăng Thư không bỏ, cậu biết người duy nhất có thể bảo vệ cậu chỉ có cô.

"Trương Nhất Lâm, cháu không nhớ những chú nói phải không? Có phải ngứa đòn không?" Dương Hàn không kiêng kỵ vì Tiểu Vũ là con nít mà nói chuyện dịu dàng.

Ngược lại giọng nói còn gắt gỏng.

Tiểu Vũ kéo nhẹ vạt áo của Tăng Thư.

Cậu nhóc ngẩng đầu hai mắt to tròn nhìn cô cầu cứu.

Tăng Thư nhìn thấy liền mềm lòng.

"Hàn, anh làm Tiểu Vũ sợ rồi" Tăng Thư nắm tay cậu bé trấn an, mặt khác quay sang Dương Hàn khuyên nhủ.

Dương Hàn đi đến dễ dàng bế phốc cậu bé lên.

Hai người mặt đối mặt, anh nhìn cậu bé, giọng nói đầy mỉa mai:

"Em nhìn thằng nhóc có vẻ gì sợ không?"

Tăng Thư chứng kiện một loạt hành động tuy không quá mạnh bạo nhưng đủ hù Tiểu Vũ đến im bặt liền ngăn cản Dương Hàn:

"Hàn, anh để Tiểu Vũ xuống đã"

Dương Hàn nghe theo cô đặt cậu bé xuống, cậu nhóc lập tức nấp sau Tăng Thư.

Dương Hàn càng thấy chướng mắt hơn.

Anh nhìn sang Trương Kiện Phong:

"Quản con trai của cậu cho tốt"

Trương Kiện Phong không hiểu tên này bị gì.

Thằng nhóc 10 tuổi thì làm được gì, vậy mà cậu ta cứ như bạn gái bị cướp mất vậy.

Trương Kiện Phong cười khẽ bất lực, anh ngồi thấp xuống đang tay nhìn về phía Tiểu Vũ:

"Mau đến đây với baba"

Tiểu Vũ chỉ liếc nhìn rồi quay đi, hai tay nhỏ lại càng giữ chặt Tăng Thư.

Trương Kiện Phong cười gượng, con trai lớn một chút là muốn tạo phản rồi.

Tăng Thư bỗng cảm thấy Tiểu Vũ rất đáng yêu.

Cô ôm lấy cậu bé dỗ dành.

Cuối cùng cậu nhóc cũng chịu đi đến ôm lấy Trương Kiện Phong, đầu nhỏ gác lên vai, hai má phụng phịu.

"Xin lỗi nhé! Làm phiền em rồi" Trương Kiện Phong giọng nói áy náy.

Tăng Thư xua xua tay:

"Không có đâu"

Dương Hàn đứng phía sau Tăng Thư vẻ mặt tối sầm, Tăng Thư tuy không quay đầu nhìn lại nhưng vẫn cảm nhận được, cô huýt nhẹ vào người anh.

Dương Hàn liền lên tiếng.

"Lần sau tôi thực sự sẽ đánh đòn cậu nhóc" Dương Hàn không khách sáo nói.

"Dương Hàn!" Tăng Thư quay đầu, giọng nói có phần bất mãn.

Dương Hàn hừ một tiếng.

Trương Kiện Phong phì cười, anh không nán lại lâu.

Tiểu Vũ sau khi lễ phép chào hỏi cũng rời đi cùng cha của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.