Chế Độ Cưng Chiều

Chương 17: 17: Muốn Làm Tôi Sao




Dương Hàn đang ở đại sảnh chung cư chỗ Tăng Thư.

Anh vốn muốn đi vào thang máy thì tình cờ gặp Dạ Đồng Thi, vợ Trương Kiện Phong.

Cô đi đến chào hỏi:

"Anh đến tìm chồng em sao?"

Dương Hàn gương mặt không giấu lo lắng trả lời:

"Không phải, anh đến tìm Tăng Thư.

Là cô gái sống dưới tầng nhà hai người"

Dạ Đồng Thi có nghe chồng nhắc đến.

Lúc này Trương Kiện Phong từ tháng máy đi ra nhìn thấy hai người liền đi đến.

Anh tốt ý nhắc nhở Dương Hàn:

"Đến tìm em dâu sao? Nhà em ấy đang có rất nhiều người.

Có lẽ bây giờ không tiện đâu"

Nói rồi Trương Kiện Phong cầm lấy túi xách trên tay vợ mình, tay còn lại nắm lấy tay cô.

Dương Hàn đã quen với cảnh này.

Anh chậc lưỡi một tiếng, trong lòng không hiểu sao vẫn lo lắng.

Nhưng nghĩ lại Trương Kiện Phong nói cũng đúng.

Nhà cô ấy đang có nhiều người như vậy, lúc nãy cũng đã từ chối ra ngoài cùng anh, có lẽ nên đợi mọi người rời đi rồi mới tìm cô.

Trương Kiện Phong nhìn ra suy nghĩ của bạn mình, anh nói:

"Cậu muốn đợi em dâu thì có thể lên nhà tôi ngồi.

Tôi cho cậu ăn nhờ một bữa cũng được"

Dạ Đồng Thi cũng đồng ý.

Dương Hàn gật đầu:

"Vậy làm phiền hai người rồi"

______________________________________________

Dương Hàn ăn xong thì phụ dọn dẹp, sau đó ngồi ở phòng khách chơi cùng Tiểu Vũ.

Cậu bé cũng vui vẻ cùng anh chơi đồ chơi.

Trương Kiện Phong cùng Dạ Đồng Thi nhìn thấy rõ anh rất thích trẻ con, lại có tính nhẫn nại.

Lúc này đã gần 9 giờ, Tiểu Vũ hai mắt bắt đầu lim dim.

Dương Hàn dẫn cậu bé trở về phòng rồi đọc truyện dỗ cậu ngủ.

Trương Kiện Phong và Dạ Đồng Thi nhờ vậy mới có thời gian riêng của nhau.

Sau này sẽ "lừa" Dương Hàn đến thường xuyên mới được.

Sau khi cậu nhóc đã ngủ thì Dương Hàn trở ra ngoài, đã 9 giờ rưỡi rồi.

Lúc này Trương Kiện Phong mới nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang cầm túi rác đi vứt dưới lầu.

Cậu quay sang nói với Dương Hàn:

"Em dâu đang vứt rác dưới lầu.

Có lẽ đang bắt đầu dọn dẹp"

Dương Hàn nghe rồi đi đến nhìn xem.

Đúng là cô rồi, anh kiên nhẫn đợi thêm một lát.

Đến 10 giờ thì anh rời khỏi nhà Trương Kiện Phong, vừa xuống tầng của cô đã gặp một đám người đang đợi cửa thang máy.

Dương Hàn thản nhiên đi ra khỏi thang máy, mấy người nữ đã có chút men trong người nên khi gặp anh thì mặt càng đỏ hơn.

Đợi đám người đó đi hết vào thang máy thì anh mới đến bấm mở khoá vào nhà cô.

Tăng Thư đang một mình kéo lại sofa.

Không ngờ nó lại nặng hơn cô nghĩ, bỗng tiếng động mở cửa làm cô giật mình mà quay đầu.

Dương Hàn bước vào nhìn xung quanh mọi thứ ở phòng khách đều thay đổi thì có chút bất ngờ.

Anh nhìn thấy Tăng Thư đang đứng ở đó không nói câu nào thì đi đến tay đặt ở eo cô, giọng nói không giấu lo lắng:

"Lúc nãy giọng em không tốt lắm, tôi không yên tâm nên đến xem em có chuyện gì không"

Tăng Thư bối rối né tránh ánh mắt của anh, cô đánh trống lảng sang chuyện khác:

"Tôi đang xếp lại phòng khách.

Lát nữa chúng ta hãy nói chuyện"

Dương Hàn nghe vậy thì kêu cô đứng sang một bên, anh theo chỉ dẫn của cô mà để lại các đồ vật ở phòng khách như cũ.

Anh làm rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian đã xong xuôi mọi chuyện.

Không bỏ qua cho Tăng Thư, anh giữ cô ngồi xuống sofa, anh nắm tay cô:

"Bảo bối, sao em lại một mình dọn dẹp vậy? Không ai ở lại giúp sao?"

Câu nói tưởng như bình thường của anh lại đánh vào tim cô một cái thật mạnh.

Sóng mũi của cô bỗng cay xé, nước mắt không kìm được mà rơi xuống liên tục.

Dương Hàn nhìn thấy cô khóc liền kéo cô vào lòng, anh liên tục an ủi cô:

"Bảo bối ngoan, có tôi ở đây rồi"

Tăng Thư vẫn thút thít không kiểm soát được, nước mắt dần thấm ướt vai áo của anh.

Dương Hàn xoa xoa phía sau đầu cô:

"Khóc xong thì nói tôi biết ai làm em chịu nhiều ấm ức như vậy, được không?"

Tăng Thư ừm một tiếng rồi ôm chặt lấy anh.

Một cảm giác muốn dựa dẫm mạnh mẽ làm cô tựa cả người vào Dương Hàn.

Cái ôm của anh cũng giúp cô bình tĩnh hơn phần nào.

Sự ấm áp anh mang lại khiến cô không muốn rời xa vòng tay này chút nào.

Dương Hàn không nghe thấy tiếng cô khóc nữa, anh xoa nhẹ lưng cô:

"Xong rồi?"

Tăng Thư ừm một tiếng nhưng vẫn ôm anh không buông.

Dương Hàn trong lòng cũng vui vẻ phần nào, cô gái nhỏ đã yên tâm trong vòng tay của anh rồi.

"Vậy em muốn nói tôi nghe chuyện gì xảy ra không?"

Tăng Thư thả anh ra, Dương Hàn liền lấy tay lau nhẹ đi nước mắt còn động ở khoé mi cô.

Hai mắt đỏ ngầu của cô làm anh đau lòng không chịu được lại muốn ôm cô vào lòng dỗ dành.

Tăng Thư giọng nói vẫn còn run rẩy, cô từ từ kể lại mọi chuyện cho Dương Hàn.

Đến giữa chừng lại có vẻ như không kìm chế được cảm xúc mà rưng rưng nước mắt.

Dương Hàn nghe cô nói xong lại xoa đầu cô:

"Bảo bối, em có từng nghĩ sẽ nghiêm túc ngồi xuống trò chuyện cùng mẹ em một lần?"

Tăng Thư nghe anh nhắc đến thì hình như cô chưa từng có ý nghĩ đó.

Nhìn cô im lặng thì Dương Hàn lại nhẫn nại giải thích:

"Em không nói thì mẹ em sẽ không hiểu được em đang nghĩ gì.

Như vậy em sẽ không vui, mẹ em cũng cảm thấy xa cách"

Tăng Thư nhận ra anh nói rất đúng.

Trước giờ cô cũng chỉ giữ riêng cảm xúc mà không chịu mở lòng với mọi người.

Dương Hàn cười nhẹ m nhìn vẻ mặt cô đang bận rộn trong suy nghĩ của mình.

Anh xông đến, hai tay giữ lấy hai bên má cô, hôn lên môi cô, nụ hôn dịu dàng lại chậm rãi làm khuôn mặt Tăng Thư đỏ cả lên.

Dương Hàn làm loạn trong khoan miệng cô một lát, cũng vì vậy mà anh ngửi được mùi thuốc lá đậm đặc từ miệng cô.

Đợi đến khi cô ưm a khó chịu thì anh mới luyến tiếc rời đi.

"Là tên nào dạy em hút thuốc? Hửm?"

Tăng Thư khó khăn hít thở lấy không khí, đúng là không cảm động được lâu.

Cô lấy tay che miệng:

"Là Jayden"

Dương Hàn không nói gì, vẻ mặt không vui.

Anh đột nhiên bế cô lên hướng chỗ công tắc mà tắt đèn, cả căn nhà liền tối đen như mực.

Chỉ còn ánh trăng ngoài cửa rọi vào một chút ánh sáng.

Tăng Thư bị dọa sợ không dám cử động, hai tay vòng qua cổ anh ôm chặt.

Dương Hàn hướng cửa phòng ngủ đi vào.

Bên trong cũng chỉ có một đèn ngủ nhỏ đang mở.

Ánh sáng màu vàng yếu ớt không soi rõ được gì.

Dương Hàn để cô xuống giường, anh từ từ cởi cúc áo sơ mi.

Tăng Thư ngồi đối diện với anh, nhìn động tác của anh thì giọng nói luống cuống:

"Anh làm gì vậy?"

"Em nói xem tôi định làm gì?" Dương Hàn biết rõ ý cô là gì nhưng vẫn cố tình trêu chọc.

Anh ngồi xuống giường cạnh Tăng Thư, nửa thân trên đều c ởi sạch sẽ.

Tăng Thư lấy mền bao quanh người chỉ chừa ra cái đầu nhỏ, cô đối diện với anh nhìn chằm chằm vào cơ bụng săn chắc không chớp mắt.

Lần trước chưa nhìn rõ, lần này đúng là mở mang tầm mắt.

Dương Hàn nhìn bộ dạng của cô thì phì cười.

Anh tiến gần hơn Tăng Thư.

Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bàn tay ngăn cách.

Giọng anh trầm ấm lại mang ngữ điệu lưu manh:

"Bảo bối, em nhìn tôi như vậy là muốn làm gì? Muốn làm tôi sao?"

Tăng Thư nghe anh nói đến hai vành tai đều hồng cả lên.

Cô trừng anh cảnh cáo:

"Tôi mới không thèm.

Anh mặc áo vào đi"

Dương Hàn vẻ mặt không đồng ý nói:

"Không chịu, tôi trước giờ đi ngủ không có mặc áo"

Tăng Thư mím môi nhìn anh tỏ vẻ giận dỗi.

Bỗng anh đưa tay về phía cô, kéo mạnh mền ra rồi đẩy ngã cô xuống giường.

Anh nhìn cô gái dưới thân mình cười nhẹ, giọng anh bỗng trầm xuống đầy ý tứ:

"Bảo bối, xung quanh em có quá nhiều nhiều ong bướm.

Tôi cảm thấy bản thân nên làm gì đó để bảo đảm vị trí trong lòng em"

Nói rồi anh cúi xuống hôn lên cổ cô, anh cố ý để lại dấu hôn rõ rệt ở chỗ dễ thấy nhất.

Tăng Thư giơ tay muốn đẩy anh ra thì bị anh chụp lấy để sang hai bên.

Sức mạnh của anh quá lớn cô không chống trả được, Tăng Thư nhìn anh, giọng nói đe dọa:

"Anh đừng làm càn.

Nếu không tôi sẽ..."

"Em sẽ làm gì?" Dương Hàn cúi xuống gần cô đắc ý nói.

Tăng Thư không thể chịu thiệt thòi, cô rướn người cắn lên cổ anh.

Đau đớn truyền đến làm Dương Hàn nhăn cả mặt nhưng anh vẫn không thả tay cô ra, chỉ im lặng để cô trút giận.

Đợi cô thả ra rồi anh mới nhìn cô cười nói:

"Bảo bối em thích cắn tôi vậy sao? Lần trước là môi bây giờ cổ, rõ ràng là muốn dụ dỗ tôi"

Tăng Thư không ngờ anh lại mặt dày mày dạng như vậy.

Cô quả thật không thể thắng được.

Nhìn gương mặt không vừa ý của cô thì Dương Hàn cong môi cười, anh không trêu cô nữa.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, duỗi tay lấy mền đắp lên hai người rồi ôm cô vào lòng.

Tăng Thư chưa kịp lên tiếng thì bị anh cướp lời:

"Ngoan, ngủ đi.

Em mà động đậy lung tung thì tôi sẽ không kiềm chế được"

Cô bị giọng nói nghiêm túc của anh doạ liền không cử động nữa.

Anh ta chắc chắn sẽ giữ lời!

Dương Hàn thấy vậy cũng vui vẻ xoa xoa đầu cô.

Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.