Chạy Tình - Thải Hồng Đường

Chương 6




Editor: Đào Đào

Beta: Anh Đào

Người dính người là Văn Hoa, người đồng ý đi công tác với anh cũng là Văn Hoa, người vùi vào lòng anh ngoan ngoãn ngủ suốt một đêm cũng là Văn Hoa. Thế mà khi trời vừa sáng, mặt trời lên cao thì cô đã không còn tồn tại trước mặt anh nữa.

Tuy rằng Lâm Chính Tắc đã có thể hiểu được một phần về cô, nhưng thân là một người đàn ông giàu tình cảm anh vẫn cảm thấy đau lòng và tức giận. Anh thích Văn Hoa, anh muốn yêu đương với cô, chuyện này trong lòng anh đã xác định rõ ràng thế nên anh không thể dùng thân phận bác sỹ tâm lý của mình để tìm hiểu cô. Anh buộc mình phải lấy thân phận một người khác phái yêu mến Văn Hoa để ở bên cạnh cô.

Có như vậy mới hợp với lẽ thường, mới công bằng và chân thành với cô.

Vì vậy anh cho phép bản thân nổi giận với hành động của cô.

Lâm Chính Tắc thức dậy sớm để nấu bữa sáng và chuẩn bị đồ dùng cá nhân cùng khăn tắm mới cho cô. Nhưng mà bữa sáng của anh xem ra thành công cốc mất rồi, cô mặc quần áo xong bước ra chào anh với vẻ mặt "bỏ của chạy lấy người."

"Qua đây ăn sáng đi." Lâm Chính Tắc gọi cô.

"Tôi không ăn đâu, trễ giờ làm rồi." Văn Hoa vừa nói vừa nhìn nụ cười tiếp khách chuẩn chỉnh của anh. Lâm Chính Tắc ôm cục tức trong bụng, kéo người đang đi tới cửa ngồi xuống bàn ăn, một ly sữa lập tức xuất hiện trước mặt cô: "Uống đi."

Bầu không khí trên bàn ăn yên tĩnh đến quái lạ. Văn Hoa ngấu nghiến ăn bữa sáng như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Chính Tắc bưng một tách cà phê, tuy rằng bận rộn nhưng anh vẫn thong thả để mắt tới cô, song không ai nói lời nào cả.

Ăn sáng xong, Lâm Chính Tắc mặc áo khoác vào, hai người lại im lặng đi tới cửa thang máy. Vào thang máy rồi, anh giơ tay nhấn nút tầng hầm, sau đó lại nhấn tiếp lầu một. Miệng Văn Hoa vừa hé ra kịp thời khép lại, đồng thời cô cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi.

Thang máy xuống tới lầu một.

"Tôi đi đây, gặp lại sau."

Anh không nói gì cũng không nhìn cô, nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy lại.

Văn Hoa không nói gì với anh cũng không đi cùng với anh là lẽ hiển nhiên, điều này làm cho Lâm Chính Tắc giận điên người vung chân đá vào tường. Cô đúng là không tim không phổi mà!

Lâm Chính Tắc ở phòng làm việc bận rộn giải quyết xong công việc, sau đó chạy đến sân bay. Đi cùng với anh còn có người đồng nghiệp lần trước đã ăn lẩu cùng với Văn Hoa, Trâu Khải.

"Sao chỉ có mình cậu vậy, tối hôm qua không phải cậu nói còn có bạn gái của cậu đi cùng à?" Trâu Khải không nhìn thấy ai đi cùng với anh.

"Bạn gái gì chứ?" Lâm Chính Tắc không hiểu anh ấy nói gì.

"Bạn gái của cậu ấy. Dạo này không phải cậu đang bận rộn yêu đương hay sao?"

Lâm Chính Tắc nhớ tới bộ dạng lúc sáng của Văn Hoa nhất thời lại lửa giận lại bùng lên: "Yêu với chả đương?"

Trâu Khải không nói gì thêm, yêu đương là cậu nói, không phải yêu đương cũng là cậu nói, bị con gái nhà người ta bỏ mặc thì mặc kệ cậu, cậu nổi nóng với anh em làm gì.

Văn Hoa ở bên này lôi kéo Quyên Tử đi uống rượu để ăn mừng vì đời sống tình dục của cô cuối cùng đã bắt đầu.

"Không đúng, không phải là đời sống tình dục của cậu bắt đầu. Cậu nhiều nhất chỉ là nói lời từ biệt với thân phận xử nữ thôi." Quyên Tử giải thích.

"Đối với người ta là bước nhỏ, còn đối với tớ là một bước tiến vượt bậc. Thật sự không dễ dàng chút nào đâu!"

"Làm tình y như đàn ông! Làm tốt lắm người chị em, cụng ly cái nào!"

Văn Hoa không để ý tới cô ấy mà cầm điện thoại lướt vòng bạn bè. Lâm Chính Tắc đăng tải nội dung liên quan đến hội nghị mà anh đang tham dự nhưng lại không có ảnh chụp của anh, cũng không viết thêm bất cứ điều gì khác. Cô cứ ngồi nhìn như vậy cả buổi, từ lúc Quyên Tử xuống lầu lấy chuyển phát nhanh rồi trở lên mà cô vẫn giữ nguyên trạng thái đó.

"Rốt cuộc bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy hả? Tớ thật sự không thể hiểu nổi cậu đó? Tớ thấy người đàn ông này không tệ đâu, thật sự không thể nghiêm túc nói chuyện yêu đương sao?" Quyên Tử hỏi cô.

"Không thể được." Văn Hoa nói.

Quyên Tử lại càng không hiểu nổi, cô ấy hỏi tiếp: "Cậu nói tớ nghe thử, nếu như cậu đã từng chịu tổn thương tình cảm trong quá khứ nên chán nản thì không có gì phải bàn. Nhưng mà cậu trước nay chưa từng yêu đương, tại sao vừa bắt đầu lại nghĩ tới tình một đêm rồi?"

"Không phải, tớ là muốn tìm sự ổn định."

Quyên Tử liếc cô bằng nửa con mắt rồi lại nhìn lên trời: "Đây là thái độ muốn ổn định của cậu à? Cho dù đã đính hôn cũng cần phải giữ gìn đó. Nói đi cũng phải nói lại, trừ phi người đàn ông đó động lòng với cậu, nếu không thì có ai lại nỡ từ chối một người phụ nữ không cần người ta phải chịu trách nhiệm với mình như cậu đâu. Nhưng mà tiếp theo cậu muốn làm gì? Sao tớ có thể chấp nhận để một người đàn ông đối xử với cậu như vậy chứ?"

"Đối với tớ thế nào? Không lẽ phải tặng quà rồi cùng nhau ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến hay sao? Khác biệt không phải ở chỗ này, tớ không quan tâm những thứ đó."

"Đầu tư thì phải có lãi mới được." Quyên Tử cảm thán.

Theo như Quyên Tử thì những lời nói của Văn Hoa toàn bộ chỉ là mạnh miệng. Nếu như Văn Hoa không bày ra bộ dáng đòi sống đòi chết đó thì ít ra Quyên Tử vẫn còn có thể tôn trọng cô một chút. Nhưng hiện tại Quyên Tử chỉ cảm thấy cô đúng thật là rỗi hơi thích tự ngược đãi bản thân. Rõ ràng là bài kinh tình ái này vẫn còn phải tụng niệm thường xuyên mới được, thân là người đi trước, Quyên Tử cho cô một lời khuyên: "Nếu như cậu còn muốn tiến tới với người ta thì chủ động xin lỗi người ta đi. Nói chung con gái nũng nịu một tí cũng không thành vấn đề. Cậu xem, lần này vừa kéo quần lên là cậu trở mặt không nhận người, có khi phải quỳ xuống dập đầu tạ tội thì họa may người ta mới tha thứ cho cậu."

Văn Hoa cảm thấy thật phiền, bản thân cô quá phiền phức rồi.

Tối hôm đó sau khi từ nhà Quyên Tử trở về, Văn Hoa ngồi ở bàn trang điểm, tự ngắm chính mình trong gương rồi lắc đầu: "Mày nói thử xem, tao là người phụ nữ đến cả đàn ông cũng không thèm hay sao? Mày đã từng xem "Học cách yêu" chưa? Người ta có ý tốt bắn pháo hoa cho mày xem thì mày nên lập tức gả cho người ta. Người ta tự nguyện lên giường với mày, mày ngủ xong lập tức trở mặt với người ta là có ý gì? Trên người mày cũng không có chỗ nào dài hơn điểu* mà sao lại lại hành xử đểu như thế? Xì! Mày cô độc tới chết cũng đáng đời, vậy mà còn lại đi sợ người ta quấn lấy mày, chó hoang dưới lầu nhìn thấy mày còn quay đầu bỏ chạy, ngu chết đi được!"

Tin tức về Lâm Chính Tắc một tiếng cũng không có, điều này dĩ nhiên là hợp lý.

Văn Hoa biết Quyên Tử nói đúng, cô quả thật rất hài lòng về Lâm Chính Tắc, lần đầu tiên đích thân trải nghiệm mà gặp được một người như anh cũng xem như phúc khí của cô đủ lớn nên cô muốn tiếp tục mối quan hệ này. Nhưng phản ứng sáng hôm đó của cô là thật, cô không hề muốn nhớ lại ngày hôm đó.

Cô lại quay ra trách Lâm Chính Tắc! Trách anh tại sao lại quá lịch sự! Có lẽ cô mới thật sự phải vào vai tra nam mới đúng nhỉ?

Trằn trọc suốt cả đêm vẫn chưa ngủ được, đột nhiên trong nhóm có tin nhắn tới. Cici uống rượu phải vào bệnh viện, lịch trình đi Thượng Hải phỏng vấn ngày mai không thể đi được. Thế là Văn Hoa bật người ngồi thẳng dậy, chủ động đề nghị được ra trận thay.

Về phần động cơ tâm lý đằng sau, Văn Hoa cũng tự thừa nhận bản thân cô muốn xoa dịu mối quan hệ với Lâm Chính Tắc. Nói cho cùng, nếu như muốn cô tìm một người bạn đời khác có khi vận may của cô đã dùng hết rồi, người tiếp theo cô gặp nhất định cô sẽ cảm thấy ghét bỏ nữa cho xem.

Làm người quan trọng nhất là phải biết nắm bắt thời cơ.

Chị em tốt của cô nói đúng, muốn duy trì bất kỳ một mối quan hệ nào không thể chỉ nhờ vào một bên.

Đặt vé máy bay và sắp xếp hành lý ngay trong đêm, sáng hôm sau cô cùng với nhiếp ảnh gia A Thần lên đường bay đến Thượng Hải.

Lịch trình công tác chỉ có một ngày, sau khi kết thúc hoạt động lúc hai giờ chiều thì đến buổi tối lập tức quay về. Văn Hoa muốn ở lại Thượng Hải thêm một ngày, cô dựa theo vị trí mà Lâm Chính Tắc đã đăng trên vòng bạn bè để đặt khách sạn, đúng là đắt đến chết người!

Cô thanh toán bằng thẻ tín dụng thế nên lại tiếp tục nỗi đau nữa rồi.

Sau khi kết thúc hoạt động, Văn Hoa cùng A Thần đi ăn một bữa thật ngon rồi lai đi tản bộ. Đi cùng với nhiếp ảnh gia quả nhiên rất tốt, A Thần chụp cho cô rất nhiều hình. Sau khi Văn Hoa chọn ra một tấm hình ưng ý nhất thì đăng lên vòng bạn bè của mình, tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông phía sau đã chỉ rõ vị trí hiện tại của cô.

Sau khi tiễn A Thần trở về khách sạn thì trời cũng đã tối. Lâm Chính Tắc vẫn không ngó ngàng tới cô, điều này cô cũng hiểu nhưng thật ra vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cô ôm laptop đi tới quầy bar của khách sạn, gọi một ly rượu và bắt đầu làm việc. Bản thảo đầu tiên cô gửi đã được xem xét, lão đại chỉ ra cho cô vài điểm cần phải sửa chữa, sau đó cô lại liên lạc với A Thần để sắp xếp sơ đồ của hoạt động lần này. Sau khi hoàn tất mọi việc, nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ đêm nên cô thu dọn trở về phòng.

Từ trong thang máy bước ra, rốt cuộc cô cũng đã gặp được người mình muốn gặp.

Cô nhìn thấy Lâm Chính Tắc đang nói chuyện với vài người nữa, bọn họ cùng nhau đi tới, kế đó anh như là không nhìn thấy cô mà cùng với mấy người bạn đi vào trong thang máy...

Văn Hoa nhớ lại tình huống vừa rồi, cô khẳng định Lâm Chính Tắc nhất định đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn trừng mắt liếc cô một cái.

Đàn ông cũng biết nổi giận mà.

Sau khi quay về phòng, cô lập tức gọi cho Quyên Tử xin chỉ giáo.

"Đại ca à, tớ nói cậu nghe này, giả sử tớ là người đàn ông đã cực kỳ chu đáo tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật bất ngờ và lãng mạn cho một con chó, buổi tối lại còn hầu hạ nó..."

"Ai là chó thế?"

Quyên Tử lại nói tiếp: "Sáng hôm sau phải đi công tác vì sợ con chó cảm thấy mất mát nên chủ động mời nó đi cùng. Kết quả đáp lại thành ý của người ta là con chó trở mặt không nhận người, sau đó lại tự mình chạy tới Thượng Hải, còn đăng bài lên vòng bạn bè, đây là có ý gì? Chính là muốn nói bổn cô nương đây là muốn chơi đùa với ngươi. Loại chó thế này, nếu đổi lại là tớ thì tớ cũng chả thèm để ý tới làm gì." Quyên Tử nói.

"Làm người đơn giản một chút đi có được không, việc gì lại phải phiền phức thế cơ chứ?" Văn Hoa thở dài thườn thượt.

"Hoa Hoa à, đúng là trong chuyện tình yêu cậu là một đứa ngốc thật. Dù sao đi nữa tớ thấy cậu cũng đã thích anh ta rồi, đừng kháng cự vô ích. Cậu làm ra chuyện đáng ghét như vậy mà còn chờ người ta chủ động tới kiếm cậu à? Quan hệ của hai người con chưa đến mức đó đâu, mau, nhanh chân chạy tới xin lỗi người ta đi." Quyên Tử giải thích cho cô nghe.

"Tớ biết rồi."

Văn Hoa gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Chính Tắc.

[Anh nghỉ ngơi chưa?]

[Còn đang họp.]

[Vậy tôi không quấy rầy anh.]

[Tôi đến Thượng Hải công tác đột xuất, ngày mai tôi không bận. Anh có thời gian không, tôi mời anh đi ăn cơm?] Văn Hoa suy nghĩ hồi lâu rồi lại gửi một tin WeChat cho anh.

Lâm Chính Tắc mãi đến ba giờ sáng mới nhắn tin trả lời, nói là ngày mai cùng nhau ăn sáng. Văn Hoa đã sớm say giấc nên không thấy tin nhắn của anh, cho nên sáng hôm sau Lâm Chính Tắc gọi điện tới đánh thức cô, lúc đó cô còn chưa bước xuống giường.

"Chưa thức dậy sao?"

"Ừm..." Cô còn muốn ngủ tiếp.

"Qua đây ăn sáng đi, em đang ở lầu mấy?"

"Lầu 12."

"Tôi ở phòng 1802, em lên đây đi." Anh nói xong thì cúp máy, sợ cô quên nên còn nói lại số phòng của anh.

Văn Hoa tùy tiện rửa mặt, lại lười phải trang điểm nên cứ để mặt mộc đi lên phòng anh.

Phòng của anh rất tốt, nằm ở tầng cao nhất nên phong cảnh thật sự đẹp mắt. Văn Hoa đứng ở cửa sổ sát sàn phóng tầm mắt nhìn ngắm khung cảnh Thượng Hải ở bên ngoài, nơi đây quả nhiên là tấc đất tấc vàng. Lâm Chính Tắc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác cổ rộng, cả người đều toát ra sự dịu dàng, không hung dữ như đêm hôm qua.

"Hì hì, anh dậy sớm quá." Văn Hoa lúng túng chào hỏi anh.

"Qua đây ăn đi, hôm nay em không làm việc sao?" Lâm Chính Tắc đã dọn một phần ăn cho cô.

"Hôm nay tôi chỉ ở khách sạn sửa bản thảo thôi, tương đối thoải mái, sáng mai tôi sẽ quay về." Cô cắn một miếng bánh rán, hương vị đặc biệt thơm ngon.

"Hôm đó...Ngại quá, là tôi..." Văn Hoa lắp bắp giải thích.

Lâm Chính Tắc đang chờ, anh đang mong cô có thể nhìn thấu bản thân mình, ai ngờ đúng lúc này lại có người gõ cửa. Văn Hoa thở phào một hơi, Lâm Chính Tắc chỉ đành cười trừ mà buông tha cho cô. Người đến là nhân viên của công ty tổ chức sự kiện muốn bàn bạc về lịch trình ngày hôm nay. Lâm Chính Tắc mời họ vào phòng, Văn Hoa ngậm đầy một miệng bánh rán, không kịp chào hỏi nên chỉ đành mỉm cười.

Bọn họ ngồi ở phòng khách bàn bạc công việc, Lâm Chính Tắc bước qua bên này lấy cà phê, tiện tay vỗ vai cô giống như đang dỗ dành con cún nhỏ: "Em ăn trước đi, tôi bận chút việc."

Một lúc sau lại có người gõ cửa phòng, Lâm Chính Tắc nhờ cô mở cửa giúp anh. Văn Hoa vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng, trong tay cô ấy đang cầm một bộ quần áo. Cô ấy nhìn thấy cô thì nhất thời kinh ngạc, lập tức lễ phép hỏi rằng Lâm Chính Tắc có ở đây không?

Cô mời cô ấy vào phòng, cô ấy đến đây là để đưa lễ phục cho Lâm Chính Tắc tham dự tiệc rượu tối nay.

Nửa tiếng sau, sau khi những vị khách đã ra về, Lâm Chính Tắc ngồi bất động trên sofa. Văn Hoa mang bữa sáng của anh bước qua đút cho anh ăn.

"Em thật là." Lâm Chính Tắc bất đắc dĩ nói.

Anh cười là tốt rồi, cười rồi sẽ không giận cô nữa.

Văn Hoa xếp chân ngồi trên sofa chơi điện thoại. Ăn sáng xong Lâm Chính Tắc đi thay quần áo, lúc anh đi ra một thân tây trang, giày da bóng bẩy, trông rất nhân mô cẩu dạng*. Văn Hoa khen anh rất đẹp trai, Lâm Chính Tắc bước tới ngồi cạnh cô.

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

"Lát nữa tôi còn có một cuộc họp, trưa nay cùng nhau ăn cơm được không?"

"Được!"

Trước khi Lâm Chính Tắc rời khỏi đã để lại thẻ phòng cho cô, anh muốn cô ở lại đây chờ anh. Văn Hoa hiếm có dịp được ở một căn phòng thế này nên lập tức chạy xuống phòng mình trang điểm, thay quần áo rồi lại ôm laptop lên, nằm lăn lộn trên chiếc giường siêu lớn trong phòng anh sửa bản thảo. Tới khi Lâm Chính Tắc quay về thì cô đã ngủ từ lúc nào.

Anh còn một cuộc họp nữa vào lúc ba giờ nên đành phải gọi cô dậy, hai người cùng nhau đến nhà hàng ở tầng cao nhất ăn cơm trưa. Đồ ăn tuy không ngon miệng lắm nhưng phong cảnh rất hợp nhãn, sau khi dùng cơm xong lúc hai người chuẩn bị trở về phòng thì lại gặp người đẹp lúc sáng.

"Chính Tắc, tiệc rượu tối nay chúng ta cùng đi có được không?"

Văn Hoa thức thời muốn ra ngoài nhà hàng để đợi anh, nhưng anh nhanh tay ôm cô trở lại.

Sau khi về phòng, Lâm Chính Tắc nói muốn nghỉ ngơi một chút, Văn Hoa ăn no ngược lại không ngủ được nên để cho anh tùy ý nằm trên đùi cô nghỉ ngơi.

"Tối nay em định làm gì?" Lâm Chính Tắc nhắm mắt hỏi.

"Tôi muốn đi dạo phố đêm Thượng Hải có được không?"

"Theo tôi đến tiệc rượu đi."

"Nhưng...Tôi không có lễ phục." Cô nói.

"Tôi mua cho em." Lâm Chính Tắc gặp chiêu nào phá chiêu đó.

"Tôi...Tôi không muốn đi..." Lời của cô là lời thật lòng.

Lâm Chính Tắc không hề cưỡng cầu, anh nói hai giờ rưỡi thì gọi anh dậy, Văn Hoa đồng ý.

Đúng giờ anh dặn, Văn Hoa đánh thức Lâm Chính Tắc. Lâm Chính Tắc đang ngủ thì bị gọi dậy, mơ mơ màng lại ôm lấy Văn Hoa hôn hết nửa buổi. Nụ hôn này của anh khiến Văn Hoa váng đầu hoa mắt.

Có người đến gõ cửa phòng nhắc nhở Lâm Chính Tắc thời gian bắt đầu cuộc họp. Sau khi bảo người đó đi về, Lâm Chính Tắc quay trở vào trong thay quần áo. Văn Hoa thấy công việc của anh vẫn còn bận rộn còn công việc chính của cô đã xử lý ổn thoả, chi bằng ra ngoài đi dạo phố, thế là cô cũng sửa soạn để chuẩn bị ra ngoài.

Hai người cùng vào thang máy đi xuống, cô trở về phòng mình, còn trung tâm hội nghị lại ở tầng năm nên đương nhiên phải rời thang máy trước. Thang máy dừng lại ở lầu mười hai, Văn Hoa tạm biệt anh rồi bước ra ngoài, đột nhiên Lâm Chính Tắc lại hỏi cô:

"Tối nay tôi đi tiệc rượu với người phụ nữ khác đó. Em không để bụng sao Văn Hoa?" Lâm Chính Tắc nhìn thẳng vào mắt cô, Văn Hoa đang không biết phải trả lời anh thế nào, trong lòng cô đang cực kỳ hốt hoảng. Cô vừa định trả lời anh thì cửa thang máy đã khép mất rồi.

Để bụng sao?

Cô sẽ không để bụng vấn đề này. Với điều kiện của Lâm Chính Tắc, nếu có những người ưu tú khác ở bên cạnh cũng là điều dễ hiểu. Cô không muốn tìm hiểu về chuyện quá khứ của anh, đồng thời cũng không dám mơ tưởng đến tương lai của hai người.

Cô chưa từng nghĩ tới việc chia sẻ cuộc sống cá nhân của mình với người khác. Nhưng hiện tại đã xuất hiện một Lâm Chính Tắc khiến cô càng không dám nghĩ tới nữa. Mặc dù người đàn ông ở trước mặt cô rất xuất sắc, nhưng anh càng xuất sắc cô lại càng sợ hãi. Làm sao cô có thể nói với anh, anh nhìn đi, tôi là người thích hủy hoại vậy đó, anh có còn muốn tôi hay không?

Cô không chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào, cho dù người đàn ông đó tốt cách mấy cũng không thể được.

Chín giờ tối trên chuyến bay trở về, Văn Hoa mang theo túi xách, bên trong có chiếc váy mà cô vừa mới mua.

Lâm Chính Tắc ở tiệc rượu một mình đi chào hỏi, tiếp chuyện với khách mời, Trâu Khải thấy anh nên đón đường hỏi thăm: "Nghe Lâm Lâm nói cậu có bạn gái mà, người đâu rồi? Lại bị cho leo cây nữa à?"

"Tại sao đi đâu cũng thấy mặt cậu vậy?" Lâm Chính Tắc nhấc chân tránh khỏi anh ta, nhức đầu chết đi được.

Trước khi đến buổi tiệc, anh đã gọi cho cô nhưng điện thoại của cô đã tắt nguồn. Anh bèn xuống quầy lễ tân hỏi nhân viên ở đó thì được thông báo là cô đã trả phòng rồi.

Anh cười chế nhạo bản thân mình, lúc trở về phòng trên bàn có đặt một hộp quà, là chiếc váy mà anh đã đặt gọi điện đặt cho cô từ lúc sáng.

Anh nằm xuống giường, bắt đầu chìm trong suy nghĩ. Văn Hoa thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ, hoạt bát, lúc nào cũng tươi cười nhưng bản chất bên trong lại cực kỳ khép kín, luôn luôn từ chối tất cả những yêu cầu giao lưu trao đổi. Do đó anh cũng không lấy làm ngạc nhiên về chuyện sau khi hai người phát sinh quan hệ, Văn Hoa lại từ chối tiến thêm bước nữa. Nhưng sự khép kín này của cô lại khiến anh cảm thấy bối rối, anh sợ rằng Văn Hoa sớm đã phán án tử hình cho mối quan hệ của anh và cô, nếu đúng là như vậy thì đoạn tình này chưa chớm đã vội tàn.

Lâm Chính Tắc nhớ Văn Hoa đã từng nói mình mắc chứng Lithromantic nên luôn né tránh những mối quan hệ ràng buộc. Đa phần những người mắc hội chứng này thì mối quan hệ giữa họ và cha mẹ, đặc biệt là quan hệ với mẹ tương đối xa cách. Nhưng mỗi lần Văn Hoa nhắc tới mẹ của cô lại không giống như vậy, có thể nghe ra được quan hệ giữa hai mẹ con của cô rất tốt. Có lần anh nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ, suốt cuộc nói chuyện đều cười nói vui vẻ, quan hệ mẹ con rất thân thiết và hòa hợp.

Chuyện mâu thuẫn như vậy chỉ có một khả năng, đó là có một bên nói dối để che đậy, mà khả năng lớn nhất chính là Văn Hoa nói dối.

Lâm Chính Tắc kết luận rằng, muốn cô chấp nhận mối quan hệ yêu đương với anh chỉ sợ là còn khó hơn cả trúng xổ số. Không bằng lùi lại vài bước, cứ theo ý của cô, trước mắt duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết đã.

Thú vị thật, trước giờ anh luôn cảm thấy chướng mắt chuyện nam nữ theo đuổi nhau, nhưng gặp được Văn Hoa thì lại khác. Mỗi lần anh muốn đến gần cô thêm một bước đều giống như va phải tường đồng vách sắt, nhưng anh không có cách nào dừng lại được.

Từ ánh mắt kinh ngạc lần đầu tiên gặp mặt cho đến niềm vui sướng sau khi ở bên cạnh nhau, Lâm Chính Tắc nhận thấy Văn Hoa giống như một chiếc kính vạn hoa vậy, từng giờ từng phút đều có thể khiến anh kinh ngạc. Cô là sự hòa trộn giữa những điều đặc biệt và mâu thuẫn song song tồn tại, một câu nói của cô có thể khiến anh bật cười, một ánh mắt của cô đủ chọc anh tức chết. Cô phóng khoáng, rộng rãi, có thể đem hết tất cả nguồn năng lượng tích cực của mình lan tỏa khắp nơi nhưng lại keo kiệt với chính bản thân mình, ngay cả cơ hội được hưởng hạnh phúc cũng không cho bản thân.

Vậy thì hãy để anh mang hạnh phúc đến cho cô.

Anh gọi cho một người bạn nhờ giúp đỡ, sau khi đối phương đồng ý thì anh lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Văn Hoa.

[Công ty của bạn tôi cần làm quảng cáo, muốn hợp tác với công ty của em. Em có thời gian thì nói chuyện một chút.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.