Chạy Tình - Thải Hồng Đường

Chương 2




Editor: Măng Cụt

Beta: Anh Đào

Văn Hoa xin nghỉ đi gặp bác sĩ tâm lý, sếp rất vui, bảo khi nào về thì cô hãy viết một bài báo cáo, thuận tiện phỏng vấn mấy người bạn cùng phòng bệnh mà cô quen. Thời đại này, không có bệnh nhân trầm cảm nào ngại việc lên mạng nói chuyện phiếm cả.

Văn Hoa: Muốn phỏng vấn đúng không? Mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm, nếu không tôi cho ông số, ông đi phỏng vấn nhé?

Bác sĩ mà cô hẹn rất hot trên mạng trong mấy năm gần đây, mở lớp học tâm lý chỉ một giờ đã bán được mười vạn suất.

Văn Hoa ôm tâm thái đến trải nghiệm thử nên đã hẹn thời gian.

Cô không bài xích với vấn đề tâm lý, cũng không kháng cự việc đi gặp bác sĩ, cô chỉ cảm thấy mình không cần thiết mà thôi. Lithromantic cũng chẳng có gì là không tốt, Văn Hoa vốn định sẽ độc thân đến hết đời, đi khám bệnh thử chỉ là muốn tìm được sự trợ giúp trên phương diện giải tỏa tính dục mà thôi.

Dù sao, nếu chỉ dựa vào bản thân thì cô tuyệt đối sẽ không tìm được bạn tình.

“Nghe nói tôi có khuynh hướng Lithromantic, là loại lảng tránh, không muốn xa rời nhân cách, không biết bác sĩ Lâm có lời khuyên gì không ạ?” Văn Hoa đi thẳng vào vấn đề.

Sau khi bác sĩ Lâm Chính Tắc nghe câu hỏi của cô, anh nở nụ cười rồi đáp, “Cô Văn, cô đã từng thấy người khác đi khám bệnh chưa? Có ai gặp bác sĩ là nói thẳng rằng ‘tôi bị ung thư, bác sĩ kê thuốc cho tôi’ không? Hoặc là ‘nghe nói trong bụng tôi có sỏi, anh lấy ra giúp tôi’?”

Văn Hoa vui vẻ, “Anh thật là hài hước.”

Lâm Chính Tắc đáp lại, “Cô cũng rất hài hước.”

Văn Hoa vỗ đầu gối, “Thật lợi hại! Bạn của tôi quen tôi mười mấy năm mới nhìn ra được khiếu hài hước của tôi. Quả nhiên anh chính là danh y, chẳng trách phí khám bệnh đắt như thế!”

“Cô quá khen rồi. Nếu không thì, chúng ta tâm sự cụ thể hơn về sự bối rối trong cảm xúc của cô nhé?” Lâm Chính Tắc muốn kéo trọng tâm đề tài vào việc chính.

Văn Hoa dùng tay chống cằm, dáng vẻ rất buồn rầu, “Chuyện này kể ra thì rất dài, phải bắt đầu kể từ khi tôi học tiểu học.”

“Không sao, chúng ta có thời gian.”

Văn Hoa nghĩ đến phí tiêu chuẩn 800/giờ rồi nói: “Thời gian có, tiền thì không.”

Lâm Chính Tắc lại bị chọc cười, “Thế này nhé, cô cố gắng nói ngắn gọn thôi, giai đoạn tiểu học tôi sẽ không thu phí.”

“Ừm….nếu không tôi không kể nữa, có thể trả tiền lại không?”

“Việc này….chắc là không đâu.”

“Bệnh viện này không phải do anh mở sao? Có thể trả lại tiền hay không mà anh còn không làm chủ được?”

“….Vì sao cô nói mình có xu hướng Lithromantic? Trước kia cô từng trải qua điều trị tâm lý rồi ư?”

Văn Hoa lắc đầu.

Đột nhiên cô không có ham muốn kể chuyện nữa.

Người như Văn Hoa có phòng tuyến tâm lý rất cao, đã rất lâu rồi cô không tâm sự với người khác về những phiền não và khốn khổ mình gặp phải. Đôi lúc cô sẽ xuất hiện dục vọng mãnh liệt muốn trút hết mọi chuyện ra ngoài, nhưng cảm xúc này đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Chẳng hạn như trong cuộc nói chuyện hiện tại, cô nửa vui nửa đùa mở đầu, chờ mong một câu của đối phương đánh bại lớp vỏ bảo vệ của cô, làm cho cô bằng lòng chia sẻ tâm sự, chấp nhận cứu vớt. Nhưng nếu đối phương không làm được, cô sẽ đóng cánh cửa lại.

Cô cũng biết như thế này là không đúng, là rất hà khắc, rất xảo quyệt, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô là người bệnh, cô có thể tráo trở.

Thực ra “căn bệnh” của Văn Hoa rất đơn giản, bắt đầu từ thời tiểu học còn không biết đến tình yêu, chỉ cần có người tỏ tình với cô thì cô sẽ nảy sinh cảm xúc chán ghét, khoa trương đến nỗi một giây trước còn là bạn tốt, một giây sau cô đã hận không thể đá đối phương ra khỏi Trái Đất này.

Tình huống này cứ liên tục kéo dài đến đại học, cô cũng từng theo đuổi người ta, là kiểu vừa gặp đã yêu nhưng không có được, song kết cục đều thảm bại. Không phải đối phương không đáp lại cô, mà là khi đối phương nhiệt tình đáp lại thì trong lòng Văn Hoa đã âm thầm đá đối phương mất rồi.

Mà đối với những đối tượng không đáp lại, không chấp nhận, thì cô sẽ cho phép mình yên lặng chìm sâu vào thống khổ trong một đoạn thời gian.

Giống như một con người cuồng tự ngược.

Lâm Chính Tắc thấy cô trầm tư cũng không làm phiền, đợi một lúc lâu sau Văn Hoa hỏi: “….Tôi có thể đi chưa?”

“Được thôi.”

Văn Hoa bước nhanh xuống lầu, giống như đang chạy thoát khỏi hiểm cảnh.

Sau khi ra ngoài, cô nhìn tin nhắn chi trả trên điện thoại, đau lòng đến nỗi lấy điếu thuốc ra, ngồi xổm bên cạnh thùng rác mà hút.

“Cô Văn.”

Văn Hoa quay đầu lại, nhìn thấy bác sĩ Lâm. Người đó đứng ở phía sau cô, ngược ánh mặt trời, áo trắng quần đen trông thân hình của anh có vẻ cao lớn thon dài, càng nhìn càng giống 800 đồng tiền bản thân vừa mới mất đi.

“Có tiện thêm WeChat không?” Lâm Chính Tắc hỏi.

“Nói chuyện trên mạng thu phí bao nhiêu?”

Anh lại cười rộ lên, rất dịu dàng, “Không thu phí đâu. Tôi cảm thấy có lẽ cô Văn không quá thích phương thức tham gia tâm lý này, nhưng nếu cô bằng lòng bày tỏ thì có thể coi tôi là một người bạn qua mạng, lúc nhàm chán không tìm được ai nói chuyện thì cứ tâm sự vu vơ với tôi.”

Văn Hoa do dự, bác sĩ Lâm lại nói, “Thực ra có đôi khi chúng ta dễ dàng tâm sự với người lạ hơn.”

Văn Hoa động tâm, xem như nhiều thêm một người liên hệ nói chuyện qua mạng thôi, dù sao cô cũng đang cần tăng năng lực trò chuyện qua mạng.

“Thêm WeChat thì được, vậy anh có thể trả lại tiền cho tôi không?”

“Cái này thì không được….Nếu không tôi mời cô ăn cơm nhé?” Lâm Chính Tắc ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với cô.

Văn Hoa mở web DianPing, nhanh chóng lướt một vòng, nhà hàng nào có giá 800 nhỉ?

**

Văn Hoa là một người rất độc lập, xét thấy bản thân không có kinh nghiệm yêu đương thật sự nên mức độ ỷ lại của cô đối với đàn ông là 0.

Cuối tuần cô đi công tác cùng đồng nghiệp ở Hong Kong nên các bạn gửi danh sách nhờ cô mua sắm giùm. Vali của Văn Hoa đã nhét đầy đồ đạc của cô rồi nên không thể đựng thêm được gì nữa, cô chỉ muốn hủy đi bao bì để dọn dẹp không gian.

Một phát xé bạo lực cứa qua ngón tay khiến máu chảy ra, Văn Hoa không than hai lời đã cầm hộp mặt nạ trong tay quẹt hai cái rồi tiếp tục bóc.

Cici đi ngang qua, trợn mắt há hốc mồm, “Chị Hoa, chị đúng là người phụ nữ không kém đấng mày râu chút nào.”

Văn Hoa trợn trắng mắt, máu chảy càng nhiều….

Cô đăng lên nhóm bạn bè nói xấu Cici, cô bạn thân Quyên Tử vào bình luận, “Cậu đâu phải đàn ông, rõ ràng cậu là chiến sĩ hồng quân.”

Văn Hoa: “…..”

Trong một đám chỉ toàn bình luận “Ha ha ha ha ha”, thì Lâm Chính Tắc bình luận “Băng bó một chút”.

“Anh còn là bác sĩ khoa ngoại ư?” Lúc cô trả lời đều là dỗi người theo bản năng, trả lời xong lại thấy hơi hối hận, nếu cứ tiếp tục như thế này thì bao giờ mình mới tìm được nửa kia cơ chứ?

Xuống máy bay rồi lái xe về công ty, Văn Hoa đang nghe nhạc lại chợt nghĩ tới thần công nói chuyện phiếm của mình, cô lục lọi, tìm đồng nghiệp nữ thần Hà Kiều hay nói chuyện với những người khác phái, “Cậu giúp tôi nhìn xem, có phải tôi không tìm thấy được đối tượng không?”

Đồng nghiệp xem xong lời bình, “Chỉ bằng cái cách nói chuyện này của cậu thì tìm được bạn đã là kỳ tích rồi!”

Văn Hoa lại cẩn thận đọc những cuộc đối thoại này.

Cậu trai kia nói, “Hôm nay Bắc Kinh bắt đầu ấm lên rồi.”

Cô nói, “Vậy khá tốt.”

Cuộc đối thoại chấm dứt.

Một chàng trai khác nói: “Em đã độc thân một năm rưỡi rồi, anh cảm thấy em thiếu một người bạn trai.”

Cô trả lời, “Tôi mời anh, anh tính giờ cho tôi không?”

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Haizz, nói như nào nhỉ?

Vẫn là đừng nói nữa thì hơn.

Cô khiêm tốn thỉnh giáo, A Kiều nói, “Đầu tiên, cậu hãy thay đổi mấy cái nhãn dán nhạt nhẽo này đi đã.”

A Kiều gửi cho cô mấy cái nhãn dán nũng nịu với đàn ông, Văn Hoa xem xong thì xóa luôn cả khung thoại.

Từ lúc sinh ra, dây thần kinh làm nũng của cô đã bị ném đi cùng với nhau thai rồi.

***

Vài ngày sau, Lâm Chính Tắc chủ động hẹn cô đi ăn cơm. Lần trước ăn đơn giản nên mới chỉ tiêu hơn 300, bác sĩ Lâm nói còn thiếu 500 nữa nên vẫn đi ăn tiếp.

Văn Hoa cân nhắc trong một giây, nhận ra Lâm Chính Tắc có ý kia với mình.

Ngẫm lại cũng phải thôi, làm gì có bác sĩ đứng đắn nào lại chủ động mời khách hàng liên tục? Không phải là chỉ có chuyện giữa nam và nữ thôi sao? Nhớ lại dáng người và khuôn mặt của Lâm Chính Tắc, Văn Hoa cảm thấy anh phù hợp với điều kiện làm một bạn tình chất lượng tốt.

Có thể phát triển được.

Chơi trò mờ ám với trai đẹp vẫn khá vui, chỉ cần không nói chuyện yêu yêu đương đương vô nghĩa thì cô sẽ không phát bệnh.

Văn Hoa lại liên tưởng đến quan hệ của hai người…..

Bác sĩ x bệnh nhân hẹn hò, khá kích thích nha!

Cô thích, cô thích một vài thứ xa rời đạo đức, điều đó sẽ khiến cô hưng phấn với cuộc sống hơn.

Bọn họ hẹn nhau ở nhà hàng cơm Tây.

Văn Hoa cố ý mặc chiếc váy đen liền áo mới mua, phối hợp với đôi giày đen đơn giản. Sau khi ngồi xuống thì cô mở thực đơn ra, bò bít tết rẻ nhất cũng mất 600, Văn Hoa cúi người qua nhỏ giọng hỏi anh, “Phần vượt quá dự toán có phải tự trả không?”

“Ha ha ha không, cô cứ chọn món thoải mái.”

Lâm Chính Tắc cười rộ lên thật sự rất đẹp trai, lộ ra một chiếc răng khểnh trông trẻ hơn nhiều.

Văn Hoa đắc ý, thực ra mình rất có năng lực thu hút đàn ông đấy chứ, toàn gặp được người hợp ý thôi.

Cơm nước xong, Văn Hoa đứng ở cửa chờ anh lái xe đến, đột nhiên có một chàng trai trẻ đến gần muốn xin WeChat của cô.

Bản thân Văn Hoa thường gọi người khác là “anh nhỏ, chị nhỏ”, nhưng cô lại không chịu nổi khi người khác phái gọi mình như thế, cảm thấy thật chán ngấy.

Cô từ chối, nhưng đối phương không từ bỏ, cứ bám riết lấy cô.

Văn Hoa mà chán ghét ai thì bộc lộ rất trực tiếp, là kiểu viết hẳn lên trên mặt, biểu cảm chắc cũng giống như khi nhìn thấy phân chó. Cô luôn không bao giờ thiếu năng lực từ chối và đẩy người ra xa mình, lúc này cô cũng không cần ai giải cứu, nhưng Lâm Chính Tắc lại đứng ra.

Anh kéo Văn Hoa về phía mình, hỏi chàng trai kia, “Cậu có việc sao?”

Bình thường Lâm Chính Tắc trông rất ôn hòa, nhưng lúc này lại mang khí thế không giận tự uy. Văn Hoa thuận theo, để anh nắm tay, bày ra mị lực của phái nam.

Chuyện là thế này, hiện tại Lâm Chính Tắc đang rất hấp dẫn cô, cô thích đàn ông phô bày ra mặt mạnh mẽ của mình.

Chàng trai kia thấy thế thì lập tức quay về chỗ đám bạn, tiếng ồn ào từ xa truyền đến.

“Không sao chứ?” Lâm Chính Tắc buông cô ra, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa.

Văn Hoa lắc đầu, nói: “Thời gian còn sớm, có muốn đi tìm chỗ nào uống một chén không?”

Vừa thốt ra câu này xong, trong lòng Văn Hoa đã âm thầm vỗ tay cho chính mình, có lẽ cái này gọi là thiên phú dị bẩm nhỉ?

Lâm Chính Tắc mỉm cười nhìn cô, nói: “Được.”

Nhìn xem, đơn giản biết bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.