Chạy Tình - Thải Hồng Đường

Chương 19




Editor: Măng Cụt

Ngâm mình ở quán bar một tuần cũng chưa uống say lần nào, có một số việc muốn là một chuyện, nhưng làm là một chuyện khác, không làm mà nghĩ lại càng là một chuyện khác nữa.

Văn Hoa còn chưa tính là thử qua nhưng đã được ấn định sẵn rằng không thể thành công được. Người ta đi tìm kích thích đều nhìn xem mặt có đẹp hay không, có khỏe hay không, đâu ai giống như cô, nhìn thấy trai đẹp thì trong đầu bắt đầu tính toán: đối phương có khỏe mạnh không, có bệnh lây qua đường tình dục không, có vợ con chưa, mang thai ngoài ý muốn thì sao…Chờ cô nghĩ xong thì bản thân cũng đã mệt mỏi.

Gần đây Trịnh Lạc và nhóc đẹp trai tiến triển thật sự vui mừng, cậu nhóc tuấn tú đó tên là Trần Tử Ngang. Trịnh Lạc ghét cô hay gây rối nên không chịu mang cô đi chơi nữa, nhưng Trần Tử Ngang là một chàng trai tốt, hiện đang học nghiên cứu năm đầu, lúc rảnh rỗi thì xách túi đi dạo phố cùng với Văn Hoa nên quan hệ giữa hai người hệt như chị em ruột.

Trần Từ Ngang là đường cong cứu quốc. Con hàng Trịnh Lạc đã nói rõ rằng anh ta chỉ muốn “đi thận”, nhưng cậu nhóc Trần Tử Ngang lại “đi tâm”. Một sinh viên nghèo không có thu nhập lại tích cóp tiền trong mấy tháng rồi kéo Văn Hoa cùng đi chọn quà sinh nhật cho Trịnh cặn bã. Chiếc đồng hồ giá hơn một vạn mà cậu mua không chớp mắt, làm Văn Hoa cảm động chết đi sống lại. Vậy mà Trịnh cặn bã lại đê tiện tỏ vẻ đồng hồ này không hợp với áo khoác của mình, khiến Văn Hoa tức đến nỗi muốn lấy kéo cắt nát quần áo của anh ta.

Trịnh Lạc cũng là người không ăn sinh nhật, nhưng Trần Tử Ngang muốn tổ chức sinh nhật chúc mừng anh ta nên có hỏi ý kiến Văn Hoa. Thực ra Văn Hoa cũng không hiểu biết nhiều về Trịnh Lạc lắm, làm bạn bấy lâu nay, chuyện mà cô có thể nghĩ ra chỉ có ngày hôm nọ anh ta đưa cô đến một tiệm đồ nướng, nói không chừng nơi ấy có ý nghĩa đặc biệt.

Lâm Chính Tắc đi công tác, nói rằng buổi tối mới về nhà, Văn Hoa bèn gọi điện xin phép đi ăn sinh nhật Trịnh Lạc.

“Được, em mua quà chưa?” Lâm Chính Tắc hỏi.

“Quà? Quà gì? Ăn sinh nhật còn cần quà sao? Thế gian này còn có loại đạo lý đó?”

Ngược lại không phải cô luyến tiếc gì mà là cô thật sự quên, tạm thời dù mua cũng không kịp. Văn Hoa bưng chén rượu mừng thọ lên, nói: “Vì mua đồng hồ cho cậu mà tớ phải đi mười con phố, ba trung tâm thương mại với Tiểu Ngang Ngang, tiêu hao ít nhất 5000 calories. Phần nhiệt lượng này coi như quà tớ tặng cậu, đừng khách sáo.”

Trịnh Lạc mặc kệ cô, một bàn ba người, trong đó hai người không có cảm xúc với sinh nhật, chỉ có mình Trần Tử Ngang vui vẻ như đang ăn mừng sinh nhật của mình, rót rượu gắp đồ ăn như cô vợ nhỏ. Trái tim của Văn Hoa mềm nhũn, nếu đây là vợ của mình thì chắc chắn cô phải ôm về nhà thương yêu.

Đám người bàn sau cãi cọ ầm ĩ, khoác lác, mượn rượu làm càn. Chỉ chốc lát sau, một tên đàn ông miệng đầy mùi rượu đến bàn họ hỏi xin phương thức liên lạc của Văn Hoa. Văn Hoa chẳng thèm liếc gã, coi gã như không khí. Người kia thấy mình bị bơ thì xấu hổ, hùng hổ bỏ đi. Chỉ vài giây sau lại truyền đến vài câu nói linh tinh như “hai nam một nữ”, “phóng đãng”...

Chuyện còn chưa kết thúc.

Trịnh Lạc uống hơi nhiều, lúc đứng lên thì lảo đảo lắc lư. Trần Tử Ngang không yên tâm nên ôm lấy người, đỡ anh ta đi vào phòng vệ sinh.

Phía sau lại có người nói, “A, tao đã nói là đàn bà mà, làm đàn ông thật con mẹ nó ghê tởm.”

Lúc Trịnh Lạc ra ngoài thì hoa mắt choáng váng khi thấy một người đàn ông mặt đầy máu ngồi dưới đất. Mọi người chung quanh sửng sốt, ông chủ và phục vụ nơm nớp lo sợ đứng ở giữa, trong tay Văn Hoa còn cầm một bình rượu vỡ, trên đó vẫn còn dính máu.

Vốn dĩ tên đàn ông kia uống say tiện miệng, đang ngoác miệng nói bậy bạ thì cô gái bàn bên đến gần, cười dịu dàng rồi vỗ vào vai cái tên đang mắng chửi người kia. Gã vừa quay đầu lại thì nhận ngay một cú đánh từ bình rượu.

Một cú đập này khiến ai nấy đều bàng hoàng, xông lên bao vây Văn Hoa, nhưng không thật sự ra tay với con gái.

Cuối cùng vẫn là ông chủ gọi 120, lại không biết ai đã gọi cho 110.

Người bị thương thì đưa đến bệnh viện, kẻ đánh người và bạn của người đánh lẫn người vây xem thì đi theo cảnh sát.

“Chú cảnh sát, tôi có thể nghe điện thoại không?” Văn Hoa ngồi xổm trên mặt đất, hỏi người cảnh sát nhân dân đối diện.

“Cô thuật lại vấn đề đã.” Cảnh sát nói, giờ vẫn còn có tâm tư nói chuyện phiếm?

“Không phải, là chồng tôi gọi tới, tôi bảo anh ấy tới đây.” Văn Hoa nói.

“Nghe đi.”

Đám bạn của tên bị thương đang căm phẫn, tiếp tục báo cáo hành vi phạm tội của cô với cảnh sát, còn Văn Hoa thì xoay người nghe máy.

“Alo, em ở đâu?” Lâm Chính Tắc về đến nhà, mười hai giờ còn không thấy người đâu nên giọng điệu anh không ổn lắm.

“Ông xã ~”

“Hửm, em đang ở đâu?”

Lâm Chính Tắc dẫn trợ lý tới, lúc tiến vào thì thấy Văn Hoa đang ngồi xổm ở góc tường, cảnh sát đang giáo dục: “Cô xem lại mình đi, đập một phát là được rồi, sao còn bổ thêm mấy phát nữa là có ý gì? Trước khi đập còn xin lỗi người ta, cô bị sao thế, phát đầu tiên không thấy máu nên cô không phục à?”

Văn Hoa gật đầu thật mạnh tỏ vẻ mình biết sai rồi, bạo lực là sai trái. Bạn của người bị hại biết Lâm Chính Tắc là chồng của cô, bèn hỏi anh: “Anh nói phải giải quyết thế nào đi, vợ anh đánh bạn tôi nhập viện rồi kìa.”

Lâm Chính Tắc không xin lỗi, anh hỏi người ở bệnh viện nào rồi bảo trợ lý đi giúp xử lý. Chỉ chốc lát sau, trợ lý gọi điện thoại tớ, nói rằng bị thương không nặng, khâu mấy mũi thôi. Lâm Chính Tắc nói: “Tiền thuốc men chúng tôi sẽ chi ra, bồi thường hợp lý.”

Đầu đuôi câu chuyện đều rõ ràng, do đối phương vũ nhục người trước nên cũng chẳng vô tội gì. Chắc người bị đánh chảy máu xong tỉnh rượu, gọi điện thoại tới bảo là bồi thường tiền thuốc men, còn lại không truy cứu nữa, bị phụ nữ đánh mà ầm ĩ cái gì.

Chờ điều giải xong ra khỏi đồn công an đã là ba giờ sáng. Trịnh Lạc mừng rỡ không chịu được, bảo cô ngày mai đừng đi làm, anh ta xin nghỉ giúp cô rồi lái xe cùng Trần Tử Ngang về nhà. Trần Tử Ngang còn nhiệt tình trao cho Văn Hoa một cái ôm: “Chị ngầu quá, sau này em sẽ lăn lộn với chị.”

Lên xe, Lâm Chính Tắc vẫn luôn cười mà như không, chẳng nói câu nào. Anh cười đến nỗi lòng Văn Hoa không biết đâu mà lần, muốn đánh hay chửi thì cứ dứt khoát đi!

“Lâm Chính Tắc.” Vào nhà rồi thay giày xong xuôi anh vẫn không nói câu gì, chỉ im lặng đi vào, Văn Hoa đành phải gọi anh lại.

“À, gây chuyện thì gọi ông xã, không có việc gì thì gọi tên?” Anh nhìn cô đầy ẩn ý, một đôi mắt chứa đầy thâm ý. Văn Hoa lập tức hiểu ra, nhào lên đu trên người anh, vừa hôn vừa gọi “ông xã” không ngừng.

Lâm Chính Tắc mặc kệ cô có đánh người hay không, chỉ cần người bị đánh không phải cô là được, không sợ cô gây chuyện, gây họa xong biết tìm ai làm nũng là được.

Anh nhớ trước kia con em họ của anh đánh nhau với bạn ở trường, anh còn đi giảng đạo lý với bọn choai choai mười mấy tuổi. Hôm nay đổi thành Văn Hoa, anh không có đạo lý nào để giảng cả. Cô trượng nghĩa ra tay cũng được, vô cớ gây rối cũng thế, chỉ cần cô vui thì anh sẽ chiều cô, cam tâm tình nguyện che chở cho cô.

Sau khi làm xong một trận trong phòng khách, Văn Hoa được anh ôm đi ngâm nước tắm. Thời điểm nằm trong lòng anh híp mắt dưỡng thần, đám bọt biển bám ngoài da mặt từng chút từng chút sẽ bị nổ mất, yên lặng một lát là có thể nghe thấy rõ.

Lâm Chính Tắc đang nghĩ đến chuyện gì? Anh nghĩ về quá trình trưởng thành của Văn Hoa qua lời kể của ông nội cô vào ngày Quốc khánh anh về nhà cùng cô.

Từ khi sinh ra cô đã sống cùng ông bà nội, một năm mới gặp bố mẹ một lần. Sự vắng mặt của bố mẹ thời thơ ấu không thể dùng một tháng ngắn ngủi để đền bù. Một tháng đó, từ lảng tránh đến chấp nhận, lại đến đối mặt với sự chia lìa, đối với một đứa nhỏ mà nói thì đó là gánh nặng quá lớn. Mười mấy tuổi, tam quan chưa hình thành thì cô đã luyện ra bản năng lảng tránh với tình thương của bố mẹ; đến tuổi dậy thì, cô lại rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc và người thân, Lâm Chính Tắc cũng đoán được ba năm cấp ba cô sống như nào.

Hoàn cảnh trưởng thành như thế, muốn cô thật sự ỷ lại, đáp lại hoặc chấp nhận một đoạn tình cảm thì thật sự quá khó khăn. Nhưng đêm nay, một tiếng “ông xã” khiến anh mất bình tĩnh rất lâu. Anh không hề nghi ngờ, nếu là trước kia, dù cho cô bị người ta đánh đến mức nhập viện thì khi nhận điện thoại cũng sẽ tỏ vẻ không có việc gì mà nói một câu “không sao cả, em đang bận, liên lạc sau nhé”, sau đó cô sẽ chờ miệng vết thương lành lặn rồi lại xuất hiện.

Tiếng “ông xã” đầy tủi thân kia chui thẳng vào tim anh, Lâm Chính Tắc siết chặt cánh tay đang ôm cô, nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô.

“Hì hì, sao thế?” Văn Hoa cười quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.

Đêm nay cô cực kỳ ngoan, là kiểu ngoan khi làm việc xấu bị phụ huynh bắt quả tang, càng ngoan như vậy thì anh càng đau lòng.

“Sợ anh dạy dỗ em sao?” Anh hỏi.

“Sợ anh không dạy dỗ em…”

Ý của Văn Hoa là đã đánh người thì kiểu gì cũng không đúng, hơn nửa đêm còn làm ồn ào đến tận Cục Cảnh Sát, nên nếu bị mắng vài câu thì trong lòng sẽ thoải mái ngay. Nhưng Lâm Chính Tắc không hề nói cô một câu nào, rất dung túng cô khiến cho cô lại không thấy tự nhiên, giống như mình thật sự đã phạm tội tày đình.

Lâm Chính Tắc rõ ràng nghe thấy, nhưng lại muốn giả hồ đồ. Cứ coi như anh đê tiện, anh chính là muốn cưng chiều cô, muốn ngoài cái ôm của anh ra thì cô không có nơi nào để đi nữa, cứ dựa vào anh như thế này là được rồi, chọc người ta phiền toái thì cứ gọi “ông xã” là anh tới ngay.

“Kích thích không?” Lâm Chính Tắc hỏi cảm tưởng lần đầu vào Cục Cảnh Sát của cô.

Cố tình Văn Hoa lại hiểu lầm, “Kích thích chứ, kích thích đến nỗi suýt chút nữa cắn đứt cả ‘chồng nhỏ’ luôn.”

Nhắc tới trận làm tình phóng túng vừa rồi, Lâm Chính Tắc lại cứng. Anh ngồi dậy ôm cô đặt lên đùi mình, nắm bầu ngực từ trong bọt biển ra, cắn lên.

“A! Nước ~” Bồn tắm phụt một tiếng, ‘chồng nhỏ’ cắm vào bên trong, Văn Hoa cảm thấy căng căng, sợ nước tắm cũng vào theo.

Lâm Chính Tắc đỡ eo cô phập phồng lên xuống. Văn Hoa cúi đầu hôn anh, hai người môi lưỡi dây dưa, khó mà tách rời.

“Gọi ông xã.” Lâm Chính Tắc cắn cánh môi của cô, Văn Hoa kêu lên từng tiếng, muốn ông xã chậm một chút, muốn ông xã ôm ra ngoài, làm Lâm Chính Tắc hận không thể “yêu” chết cô. Anh ôm người cô đang ướt dầm dề ra ngoài, ngã xuống giường, đút cho cô ăn no.

Đêm nay Văn Hoa cảm thấy hình như mình đã gọi tận một vạn lần câu “ông xã” rồi, đến đoạn cuối thì cô nằm úp trên người anh, ngón tay chọc chọc ngực anh, đàm phán, “Ngày mai không gọi ông xã nữa, cả ngày cứ ông xã, ông xã em sẽ buồn nôn chết mất.”

“Được, khi nào làm tình thì gọi.” Lâm Chính Tắc không so đo việc nhỏ này, nhưng nên đùa giỡn thì vẫn phải đùa giỡn.

Khi đi vào giấc ngủ thì trời sắp sáng, Lâm Chính Tắc điều chỉnh điện thoại của hai người về chế độ im lặng rồi ôm cô ngủ.

Lúc tỉnh lại, Trâu Khải đã nhắn cho anh rất nhiều tin trên WeChat:

[Người anh em, cậu còn nhớ rõ Hướng Uyên không? Năm trước cùng ăn một bữa cơm, chính là con trai út của thư ký Hướng đấy.]

[Anh ta coi trọng vợ cậu…]

[Không phải mấy anh em tính cùng anh ta kết phường mở hộp đêm sao? Gần đây thường đi chung, mấy ngày nay anh ta nói nhìn trúng một em gái gặp được ở quán bar, mỗi ngày đều ngồi xổm ở đó, mọi người đều tò mò đây là thiên tiên từ đâu tới. Lúc này tôi vừa thấy ảnh chụp, không phải là Văn Hoa sao.]

[Thế nào, nếu không thì tôi nói với anh ta đây là người phụ nữ của cậu nhé?]

[Hình như lần này anh ta thật sự rất nghiêm túc đấy, cậu nói có khéo không?]

Văn Hoa nằm trong lòng anh rầm rì xoay người tiếp tục ngủ, Lâm Chính Tắc đặt nụ hôn lên đầu vai cô rồi đứng dậy ra ngoài trả lời tin nhắn:

[Cậu có thể trực tiếp nói cho anh tai WeChat.]

Trâu Khải trả lời sau một giây: [Cậu tự tin vậy sao? Tình cảm còn cứng hơn kim cương à?]

Lâm Chính Tắc cười cười, buông điện thoại xuống, đi vào bếp nấu ăn.

Tự tin sao? Cũng bình thường.

Văn Hoa muốn ít là bởi từ nhỏ cô đã không nhận được. Nếu cô cũng lớn lên dưới sự yêu thương thì một Văn Hoa đáng yêu xinh đẹp như này nhất định sẽ được nhiều người ưu tú theo đuổi và chở che, một đường trở thành cô gái hạnh phúc trong sáng.

**

Trâu Khải không cho Hướng Uyên WeChat, nhưng Hướng Uyên thần thông quảng đại vẫn biết tên của cô, WeChat, số điện thoại, nơi làm việc, địa chỉ gia đình….

Sao lại biết được? Trâu Khải xin chỉ giáo, Hướng Uyên xua tay: “Anh từng nghe nói định luật sáu người chưa? Tôi với Tổng thống nước Mỹ cũng chỉ cách nhau có sáu người thôi, vậy mà còn không tìm được một cô gái cùng thành phố ư?”

Anh trâu bò ghê ha, sáu người bạn kia của anh không nói cho anh biết người ta đã có bạn trai, hiện tại đang sống ở nhà bạn trai à? Trâu Khải chửi thầm, nhưng vẫn không thể khống chế nội tâm thích hóng hớt của mình mà chú ý chặt chẽ chuyện này.

Đội trưởng tiểu đội hóng hớt – Trâu lúc nào cũng báo cáo lại với Lâm Chính Tắc, tìm được rồi! Đi đến công ty! Đặt hoa! Đặt bữa tối dưới ánh nến!

Việc này náo loạn cả một tháng, Lâm Chính Tắc chỉ coi như không biết, cũng không nhắc tới. Nhưng thỉnh thoảng Văn Hoa ở nhà nhận được tin nhắn hoặc điện thoại thì sắc mặt đều rất khó coi, giống như ngửi thấy thứ gì đó dơ bẩn chán ghét vậy.

Đương nhiên thái độ của bạn gái với người theo đuổi làm anh rất vui mừng, nhưng vui mừng nhiều quá thì không khỏi kinh hãi, liệu có ngày nào mình sẽ biến thành đồ dơ bẩn mà cô ghét không?

Thời điểm Lâm Chính Tắc cạo râu, soi gương, cảm thấy khuôn mặt này của mình vẫn còn được.

Trâu Khải lại gọi điện thoại tới nói về chuyện này, hình như anh ta đang trốn ở góc nào đó nên giọng nói đè rất thấp, “Trâu bò, vẫn là cậu trâu bò nhất. Không, Văn Hoa trâu bò nhất, cô gái khó như thế mà cậu theo đuổi được kiểu gì vậy? Hướng Uyên bó tay rồi kìa.”

Lâm Chính Tắc cười cười không nói lời nào, ẩn sâu công và danh. Một giờ sau, Trâu Khải lại gọi điện thoại tới, lúc này tiếng nói chuyện rất lớn, “Tôi nói với Hướng Uyên đó là người phụ nữ của cậu, Hướng Uyên nói anh ta không theo đuổi, không theo đuổi nổi, nhưng muốn hỏi cậu theo đuổi như thế nào, thuần túy là xuất phát từ tâm lý muốn học hỏi.”

Theo đuổi như thế nào ư? Đây đúng là hỏi khó anh rồi. Lâm Chính Tắc suy nghĩ nửa ngày, à, đúng rồi, “Mời cô ấy ăn một bữa bò bít tết.”

“…”

Hướng Uyên không ngốc, gia cảnh tốt, tính cách cũng không tệ, đương nhiên lúc theo đuổi con gái không thể nào tìm một kịch bản tặng hoa quẹt tiền được. Anh ta mang theo hạng mục tới tìm CF, thời điểm nhìn thấy Văn Hoa còn biểu hiện ra sự kinh ngạc vừa phải.

Anh ta không ngờ sự kinh ngạc vừa phải này Văn Hoa lại tin, thật sự tiếp đãi mình như một khách hàng, lúc đi làm còn có thể nói chuyện phiếm hai câu, vừa đến sáu giờ đã biến thành người máy tự động trả lời: “Thời gian tan tầm không nói chuyện công việc, hy vọng anh hiểu cho.”

Chuyện giới thiệu giao cho nhân viên nối tiếp. Cuối cùng, sau khi một lần mở họp kết thúc, Hướng Uyên ngỏ ý muốn mời Văn Hoa uống ly cà phê, có việc muốn nói, chỉ cần trong thời gian làm việc thì Văn Hoa sẽ không từ chối yêu cầu uống cà phê của khách hàng.

“Cô Văn, tôi nói thẳng nhé. Bắt đầu từ giây phút nhìn thấy cô ở quán bar thì trái tim tôi đã rung động, lần hợp tác này cũng vì muốn gặp cô, tôi muốn theo đuổi cô.”

Hướng Uyên đi thẳng vào vấn đề, câu trả lời của Văn Hoa lại là, “À, tôi về làm việc đây.” Một từ ‘à’ đơn giản khiến Hướng Uyên tưởng mình được cho phép theo đuổi.

Bắt đầu từ hôm đó, Hướng Uyên thường xuyên tặng hoa tặng quà, mỗi lần đưa đến Văn Hoa đều sẽ hỏi một câu: “Bên đối tác tặng hay vẫn là Hướng Uyên tặng?”

Những thứ Hướng Uyên tặng cô không nhận cái nào cả, còn bên đối tác tặng thì Văn Hoa bóc ra chia cho các đồng nghiệp của Tổ sáng kiến. Đáng thương nhất chính là vòng cổ, bị hủy đi thành từng chi tiết nhỏ, mỗi đồng nghiệp đều nhận được một chi tiết. Việc này biến thành trò cười cho toàn công ty, trong vòng bạn bè cũng spam ha ha ha.

Ăn cơm hay xem phim là không có khả năng, tuyệt đối không bao giờ hẹn được. Nếu trên đường tan tầm mà cô bị cản lại, thì Văn Hoa sẽ ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương. Cô không nói câu gì tàn nhẫn, nhưng sự phản cảm trần trụi và chán ghét khiến một người đàn ông như anh ta thật sự hơi tổn thương.

Hướng Uyên cũng đã thử lấy thân phận của bên đối tác cho tiện, nhưng Văn Hoa đã nói như thế nào?

“Dù mục đích hợp tác của Hướng tổng không thuần khiết, nhưng vì anh là bên đối tác nên toàn bộ Tổ sáng kiến của chúng tôi đều nghiêm túc đối đãi với nhu cầu của quý công ty. Thực lực của CF cũng tuyệt đối có thể đưa ra sáng ý tốt nhất, đương nhiên nếu Hướng tổng không thể phân biệt được chuyện công và việc tư mà lấy chuyện này ra uy hiếp một nhân viên làm việc bình thường thì thật mất phong cách. Chuyện xưa như tổng tài bá đạo vừa đe dọa vừa dụ dỗ luôn được các thiếu nữ yêu thích, không ngờ Hướng tổng cũng thích xem. Ngoài những việc liên quan về mặt công việc thì bản thân tôi không có bất cứ ý nguyện phát triển một mối quan hệ riêng tư với anh. Tôi nói đến đây thôi, còn lại tùy anh.”

Đến đây, tâm tư theo đuổi của Hướng Uyên đã nguội lạnh đi một nửa. Người ta nói càng khó càng muốn, nhưng giữa nam nữ cô tới tôi đi không phải như thế này. Văn Hoa từ chối không giống giả bộ làm tịch hoặc thẹn thùng, cô thật sự coi thường anh ta. Nhưng coi thường thì cũng thôi đi, mấu chốt là từ trong lẫn ngoài lời nói đều để lộ sự chán ghét và ghê tởm, thật sự kích thích Hướng Uyên.

Anh ta tự nhận mình là một người phong lưu nhưng không đến trình độ khốn nạn. Anh ta biết có rất nhiều cô gái chướng mắt anh ta, hoặc là không trêu được thì tự giác né tránh, hoặc coi tình yêu là tối thượng nên không muốn chơi đùa cùng anh ta, nhưng trước nay anh ta chưa bao giờ bị người khác nói như này…..

Vũ nhục trần trụi.

Anh ta từng bị người ta mắng là tên đàn ông khốn khiếp, từng bị người ta mắng là đồ ghê tởm, thậm chí bị một em gái hắt rượu vào người khi đến gần. Những chuyện đó anh ta đều có thể cười cho qua, nhưng chưa có ai ghê tởm anh ta đến trình độ như này. Anh ta không hiểu được, anh ta muốn biết cho rõ.

Anh nói: [Gặp mặt nói chuyện một chút, sau này tôi sẽ không quấy rầy nữa.]

Cô đáp: [Được.]

Được, Văn Hoa thật sự được. Hướng Uyên hỏi có phải cô rất phản cảm với mình không, cô đáp phải. Anh ta lại hỏi có phải cô rất chán ghét mình không, cô cũng nói phải. Hỏi nguyên nhân? Không có, chán ghét theo tính sinh lý thôi.

Hay cho câu chán ghét theo tính sinh lý, chỉ thiếu chút nữa cô đã nói thẳng rằng anh ta là một đống phân. Là một người đàn ông, ai mà vô duyên vô cớ chịu đựng cục tức này?

“Cô Văn tự đánh giá cao bản thân quá phải không? Chỉ riêng thành phố này, tôi vẫy tay một cái là có hàng tá cô gái quấn lấy, bao nhiêu người xếp hàng muốn làm con dâu nhà họ Hướng. Nhưng lại không hợp mắt, kết giao bạn bè mà thôi, cô cho là tôi không phải cô thì không cưới hay sao?”

Văn Hoa cười, “Ồ? Nhà họ Hướng? Tôi có nghe nói qua, đồng nghiệp đã phổ cập khoa học cho tôi rồi. Anh đừng hiểu lầm, con người tôi không có chí lớn, không có tâm tư trèo cao lên quyền quý.”

Một bầu không khí trầm mặc, Hướng Uyên nói chuyện cũng nóng vội, thật sự là trong khoảng thời gian này anh ta bị cô kích thích đến tàn nhẫn, nói xong cũng cảm thấy mình mất phong độ nên xấu hổ xin lỗi nói mình xúc động quá. Văn Hoa nói không sao, biểu cảm ngược lại thật sự không nhìn ra cô có quan tâm.

“Được rồi, trong khoảng thời gian này tôi đã quấy rầy cô. Thực ra tôi chỉ muốn hỏi rõ vì sao cô lại phản cảm với tôi như thế. Cô biết đó, theo đuổi mà bị từ chối thì cũng không sao cả, nhưng mà phản ứng của cô khiến tôi cảm thấy mình rất kém cỏi, cực kỳ kém cỏi.” Hướng Uyên nói xong, tính tạm biệt.

Văn Hoa hiểu ý anh ta, cũng biết nên giải thích và xin lỗi như nào, nhưng cô thấy không cần thiết. Với điều kiện của Hướng Uyên thì không thiếu con gái, qua mấy ngày nữa là lại tốt lên ngay, bước nhạc đệm nhỏ này của mình nên kết thúc rồi. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm như vậy, lần nào cũng giải thích với người.

Sau khi ra ngoài thì trời nổi gió, Văn Hoa bọc mình vào áo khoác, lúc này lại cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn, làm việc rất quyết tuyệt, cô đúng là mầm non làm việc xấu.

Việc này cứ vậy mà qua, sau này Hướng Uyên bình tĩnh lại còn gửi cho Văn Hoa một tin nhắn trên WeChat, nói cảm thấy cô thú vị, muốn làm bạn bè đơn thuần gì đó, nhưng Văn Hoa đã kéo anh ta vào danh sách đen.

Một buổi tối nọ, Lâm Chính Tắc nói anh biết việc này, Trâu Khải và mấy người có quan hệ cũng nói với cô. Văn Hoa chỉ cười, nói anh chỉ biết đứng xem kịch vui.

“Vì sao một bữa bò bít tết đã lừa được em lên giường?” Lâm Chính Tắc ôm cô hỏi.

“Hừm, nếu em nhớ không lầm thì ngày đó em ném anh ở khách sạn mà nhỉ?” Văn Hoa đảo mắt, cố ý không nói điều anh muốn nghe.

Lâm Chính Tắc không hài lòng, trán chạm trán cô, làm nũng bán manh một hai bắt cô phải thừa nhận, cái này ai chịu nổi!

Văn Hoa cười, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Bởi vì em thích anh đó.”

**

“Không làm con dâu nhà thư ký thành ủy à?” Trịnh Lạc cực kỳ nhiều chuyện.

“Thư ký thành ủy rất lợi hại sao?”

“Vậy còn chưa đủ lợi hại?”

“Hả? Có giỏi đến mức đổi ảnh chụp trên thành Thiên An Môn thành ảnh của bố tớ không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.