Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Trước kia Văn Hoa chưa từng yêu đương nên cô không hiểu, vì sao tình cảm và tiền tài vật chất phải buộc chặt với nhau?
Bây giờ thì hiểu rồi, lúc thích một người bạn sẽ muốn mang toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt người ấy, muốn mua đồ cho người ấy, dù người ấy không cần nhưng thấy đẹp thì vẫn muốn mua, dù sao chỉ là muốn mua như thế thôi.
Lúc đi dạo phố Văn Hoa cũng không tự chủ được mà nghĩ, áo này nếu anh mặc vào sẽ đẹp lắm, cái đồng hồ này mang trên cổ tay anh mới có khí chất.
Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, cô đã mua cho anh một cái áo sơ mi polo màu đen. Trước kia cô có làm một chủ đề nói về các kiểu trang phục của các cặp đôi, có một người chị đã gửi một tấm ảnh trong mục bình luận của fan, là tấm hình bạn trai của cô ấy mặc áo polo dạng cổ điển giống với Rei Kawakubo (*) trông rất đẹp. Cô thích phong cách như thế, nhìn vừa trang nhã vừa thời thượng.
(*) Rei Kawakubo: là nhà thiết kế thời trang Nhật Bản, sáng lập nên thương hiệu thời trang Comme Des Garcons. Cô là một nhà thiết kế thời trang chưa qua đào tạo chính quy, nhưng từng nghiên cứu mỹ thuật và văn học tại đại học Keio. Sau khi tốt nghiệp, Kawakubo làm việc trong một công ty dệt may và bắt đầu làm việc như một stylist tự do vào 1967. Phong cách thiết kế của bà là anti-fashion và tối giản.
Nhưng hai người vẫn chưa thể ở chung với nhau, năm nay tết đến sớm, cuối tháng giêng chính là tết âm lịch rồi, Lâm Chính Tắc nói trước năm mới thì gặp mặt một lần.
Cô muốn ăn món mì sợi nóng hổi nên Lâm Chính Tắc đưa cô đến một nhà hàng Nhật Bản, mì ramen ở đây rất ngon, nước dùng thì rất vừa miệng.
“Quê em ở đâu?” Lâm Chính Tắc hỏi.
“Anh làm gì thế, điều tra nhân khẩu à?” Sau khi cô tốt nghiệp đã chuyển hộ khẩu lên đây, Lâm Chính Tắc đã nhìn qua thẻ căn cước của cô rồi, là người địa phương.
“Anh cũng không đến nhà em chúc tết, em sợ cái gì?”
“Không phải, chỉ là một thị trấn nhỏ thôi, có nói anh cũng không biết.”
Trong lúc không khí dần trở nên xấu hổ, Văn Hoa nhìn anh, cảm thấy được bản thân mình thật sự tiêu rồi. Vì thế cô chủ động chuyển đề tài, hỏi về dự tính trong kỳ nghỉ tết này của anh.
Cơm nước xong còn chưa đến tám giờ, quán ăn nằm trong trung tâm thương mại nên Lâm Chính Tắc dắt cô đi dạo cho tiêu cơm. Thỉnh thoảng Văn Hoa sẽ nhìn vào trong các cửa hàng, Lâm Chính Tắc nói cô thích cái gì thì cứ nói, anh đều sẽ mua cho cô, nhưng có kinh nghiệm của lần trước rồi nên cô vẫn không nói.
Đi đến cửa khu vui chơi ở lầu ba, có hàng loạt máy gắp thú và vài bạn nhỏ chen nhau đứng gắp thú ở đấy. Văn Hoa đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, tốn hết cả nửa ngày mà các bạn nhỏ vẫn chưa gắp được một con nào.
“Đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật gắp thú chân chính rồi!” Văn Hoa lấy từ trong túi ra một túi nhỏ đựng thẻ, rút ra một tấm thẻ hội viên khu vui chơi, Lâm Chính Tắc cùng cô đi vào trong.
Anh không ngờ cô thế mà lại thích chơi điện tử, từ sau khi học xong trung học Lâm Chính Tắc đã không còn đến khu vui chơi nữa rồi, trò gắp thú bông này cũng chưa từng thử qua. Văn Hoa cầm mấy đồng xu đi đến chen vào trong đám con nít đang trơ mắt đứng nhìn, còn anh thì ngồi bên cạnh nhìn cô chơi.
Sau mười phút, trên tay người chơi đẳng cấp Văn Hoa ôm đầy thú bông, một đám bạn nhỏ phía sau từ trách móc đến hoan hô, cuối cùng dĩ nhiên tôn Văn Hoa làm thánh thần luôn.
“Wow! Dì lợi hại quá đi!”
“Gọi là chị!” Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chị…”
Cuối cùng Văn Hoa cũng hài lòng, sau khi dùng hết một xu cuối cùng mới quay đầu chống nạnh đón nhận sự hâm mộ của đám bạn nhỏ. Lâm Chính Tắc không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này, rõ ràng cô vẫn chỉ là một bạn nhỏ thôi.
Văn Hoa vỗ vỗ tay, lấy đống gấu bông sắp xếp lại một chút, chọn một con mình thích nhất bỏ vào trong túi, phần còn lại phân phát cho mấy bạn nhỏ ở khu vui chơi. Thế nhưng lại không chia đủ, nên một bạn nhỏ vẻ mặt đau khổ đuổi theo giữ chặt tay Văn Hoa.
Văn Hoa quay đầu lại, bạn nhỏ xòe lòng bàn tay đang giữ ba xu, nhìn cô trông vô cùng đáng thương, “Chị ơi có thể giúp em gắp một con được không ạ?”
“Không thành vấn đề! Em muốn cái nào?”
Sau khi chơi vô cùng vui vẻ, Văn Hoa kéo cánh tay Lâm Chính Tắc ra khỏi trung tâm thương mại, mắt vẫn luôn nhìn con gấu bông mới gắp được của mình, rõ ràng chỉ là một con baymax nho nhỏ thôi nhưng lại khiến lòng Lâm Chính Tắc loạn hết lên. Anh thầm nghĩ, Văn Hoa, nói đi, nói cho anh biết em thích thú bông, anh sẽ mua đầy một phòng cho em chơi mỗi ngày được không?
“Anh cũng có quà đấy.” Văn Hoa buông tay anh ra, từ trong túi xách lấy ra một túi quà đưa cho anh. Lâm Chính Tắc lấy ra nhìn thoáng qua, một logo màu đỏ kinh điển nằm ngay giữa. Anh nhớ đến lần trước Văn Hoa nói cô không có tiền nên anh đoán có phải cô đang gặp khó khăn về tài chính không, nhưng cô không nói nên anh cũng không dám hỏi. Nhận quà đắt tiền thế này, anh không nỡ từ chối, lại càng không nỡ nhận.
“Không thích sao?” Cô hỏi.
“Thích.” Bước từng bước về phía trước ôm lấy cô, Lâm Chính Tắc vùi đầu vào cổ cô, “Em thì sao? Văn Hoa, anh có thể giúp gì cho em không?”
“Vậy nếu có một ngày em làm anh tổn thương, xin anh hãy tha thứ cho em.”
Lâm Chính Tắc không nói nên lời, sao lại có người như vậy chứ? Đang yên đang lành lại đâm cho người ta một cây kim dự phòng, nói với bạn rằng, nếu một ngày nào đó cô ấy có làm tổn thương bạn thì xin bạn hãy tha thứ cho cô ấy, thật ra cô ấy không muốn tổn thương bạn đâu, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ làm bạn bị thương.
Cho nên cuối cùng là cô đang làm tổn thương ai chứ?
Chỉ đang làm tổn thương chính mình thôi.
*
Gần đây bác sĩ Lâm rất đau đầu, mỗi ngày anh đều phải nghĩ ra một lý do hợp lý để nói chuyện với Văn Hoa, nhưng đáng tiếc là công việc và cuộc sống của hai người có rất ít điểm chung, anh đã không còn cách nào để xen vào cuộc sống cá nhân của cô nữa, nên vẫn luôn không thuận lợi.
Cô không thích hai người ở bên nhau mà phải báo cáo đi sớm về trễ như thế. Có một lần hai người ở nhà anh làm xong, đang nằm trên giường xem TV, trên TV đang phát một bộ phim truyền hình hiện đại, nhân vật nữ chính trong phim đang yêu cầu bạn trai mình mỗi ngày đều phải giữ liên lạc, trong ba giây phải nhận điện thoại của cô ấy ngay lập tức, lúc ấy trong lòng Văn Hoa nghĩ rằng cô đang nghe một chuyện gì đó vô cùng kỳ lạ.
“Anh cũng thấy rất tò mò, em có từng quen người bạn trai nào chưa? Cho dù chỉ là quen nhau trong một khoảng thời gian ngắn.” Anh hỏi.
Văn Hoa suy nghĩ hết nửa ngày, ngồi xuống, còn vô cùng nghiêm túc nói, “Thật ra là có một người, vào mấy năm trước đấy nhưng em cũng không biết có tính là quen nhau không nữa.” Hình như cô rất buồn bực khi mình không thể phân biệt được mối quan hệ kia là gì.
“Nói anh nghe thử xem.” Lâm Chính Tắc vô cùng hứng thú.
“Chính anh ta mở lời làm quen trước, vẻ ngoài anh ta cũng rất đẹp, là kiểu mà em thích đấy, nhưng thật ra lúc đấy thời gian quen biết nhau cũng không dài, em cũng muốn thử một chút nên không từ chối anh ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì anh ta hẹn gặp mặt em hai lần, em đã chẳng còn thích anh ta nữa rồi, nên em nói với anh ta là mình không hợp nhau đâu, sau đó thì không liên lạc nữa.”
“Vì sao lại không thích?”
“Thì hẹn nhau đi ăn, vốn dĩ lúc ăn lẩu rất vui vẻ, anh ta lại hỏi em mấy vấn đề như em làm công việc gì? Quê quán ở đâu? Em thích cái gì? Bố em bao nhiêu tuổi? Liên quan gì đến anh ta chứ!” Văn Hoa cố ý giả giống với giọng của người đàn ông đó, nói xong lời cuối cùng còn mang theo sự tức giận.
Lâm Chính Tắc biết điều nên câm miệng lại, đối với đoạn tình cảm không tính là tình cảm này anh thấy vô cùng vui vẻ, anh cũng muốn nói rằng làm bạn trai mà hỏi chút chuyện này cũng không tính là quá đáng…
Cứu nước bằng đường vòng là cách làm mà Lâm Chính Tắc đã nghĩ nhiều nhất trong ngày. Thật ra anh còn muốn giới thiệu cho cô một vị bác sĩ vô cùng chuyên nghiệp khác nữa, nhưng trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy bản thân mình không thể nào để Văn Hoa nói chuyện với người nào khác trước mặt anh được, anh rất đau lòng.
Ngoại trừ Tiểu Ma thì Quyên Tử chính là bạn tốt nhất của cô ở thành phố này, anh phải nghĩ cách làm quen, tốt nhất là có thể quen biết với Tiểu Ma…
Anh nghĩ ra được đáp án này, nhưng lại không có cách nào để hỏi Văn Hoa phương thức liên lạc của bạn thân cô được. Không có người phụ nữ nào sẽ cho đâu nhỉ?
Khó, khó quá rồi, đến tận bây giờ bác sĩ Lâm chưa bao giờ thấy khó khăn như thế.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại một hồi lâu, trong ảnh là Văn Hoa với vẻ mặt vô cùng đắc ý đứng chống nạnh ra oai trước đám nhóc con, đương nhiên cô chính là đứa nhóc cầm đầu. Chờ sau này có con, Văn Hoa nhất định sẽ là người mẹ tốt, mỗi ngày đều đưa con ra ngoài chơi, chờ bé con đi học, nói không chừng cô sẽ dắt theo bé con trốn học đi chơi nữa, đến lúc đó anh có thể sẽ nhận trách nhiệm mặt than, dạy hai bạn trẻ một lớn một nhỏ trong nhà.
A? Sao lại nghĩ đến chuyện này rồi nhỉ?
Lâm Chính Tắc tự cười mình, hết năm nay anh đã ba mươi tư rồi, dựa theo tiến triển của hai người trong một tháng này, đợi xác định mối quan hệ phải mất hai, ba năm, rồi còn chờ đến lúc lừa cô nói chuyện yêu đương, sống chung với anh phải mất thêm hai, ba năm nữa, đến bốn mươi tuổi có thể kết hôn thì anh phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi!
Người đàn ông trung niên Lâm Chính Tắc vô cùng đau đầu, thật không còn cách nào có thể giữ chặt cô gái này trong tay được.
Nhìn thấy đã đến lúc mỗi người phải tự về nhà mình để đón mừng năm mới, người trong nhà anh đã giục kết hôn, anh cũng muốn đưa Văn Hoa về thẳng nhà gặp bố mẹ anh, để cô gọi họ là bố mẹ.
Hai mươi tám tháng chạp, Lâm Chính Tắc tính thời gian gần đến giờ tan làm đến dưới công ty chờ cô, đợi đến bảy giờ cũng chẳng thấy người đâu.
“Tan làm chưa? Anh đang ở gần đây này, đi ăn cơm với anh không?” Anh vẫn không đợi được mà gọi qua cho cô.
“Em đang ở gần công ty? Tụi em đã nghỉ làm rồi, em đang ở nhà thu dọn đồ đạc này nọ thôi.” Văn Hoa nói, anh nghe thấy cô đang thở hổn hển.
“Ừm, vậy được rồi.” Lâm Chính Tắc nói.
“Anh đang lái xe sao? Bên nhà của em đang kẹt xe, hay là anh về nhà trước đi, em đến tìm anh, được không?”
Chỗ nhà Văn Hoa thuê cũng chính là con đường đi đến trạm chờ ở sân bay, mấy ngày xuân mọi người đều đổ về đó, đông chết đi được.
“Anh không lái xe, em ở nhà chờ anh.”
Lâm Chính Tắc đỗ xe ở bãi đỗ xe gần đấy rồi đi tàu điện ngầm qua chỗ cô. Giờ cao điểm buổi tối tàu điện ngầm cũng đông, đến chỗ cô cũng đã là hai tiếng sau đó.
Văn Hoa ở nhà nấu cơm xong chờ anh, vừa khéo lúc anh đến thì tất cả nguyên liệu trong tủ đều đã được nấu chín.
Để tránh lãng phí cô dùng hai chân gà đun canh, nấu loạn mấy món khác để làm một món thập cẩm, lại làm thêm hai món rau trộn. Lúc Lâm Chính Tắc nói sắp đến, cô lại mang đồ ăn đi hâm nóng lần nữa rồi dọn sẵn lên bàn.
Hai người ăn no căng bụng rồi ngồi bất động trên sofa, không muốn động đậy.
“Ngày mai mấy giờ bay?”
“Hơn mười giờ sáng.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần đâu, em đặt xe từ trước rồi, từ nơi này qua đó cũng tốn năm mươi phút, chỉ có em và một hành lý nhỏ thôi.”
“Anh đưa em đi.” Anh kiên trì nói.
“Được rồi ~” Văn Hoa hôn lên mặt anh, ôm lấy thắt lưng anh tiếp tục xem TV.
Phải rất lâu không được gặp nhau, Lâm Chính Tắc còn muốn lăn lộn với cô một chút, nhưng lại nghe thấy Văn Hoa đến tháng, anh đành ôm lấy cô, cắn vào miệng cô, “Phải đến hai tuần không gặp được em.”
“Lâm Chính Tắc, nếu anh thấy…”
“Đừng nói nữa! Ngủ đi!”
Sau một hồi lâu, Văn Hoa từ trong lòng anh chui ra ngoài hít không khí, thiếu chút nữa cô đã bị ngộp chết…
Hít lấy hít để không khí trong lành, cô liếc mắt nhìn anh một cái, lại thấy anh đang nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng từ sắc mặt vẫn có thể nhìn ra được anh đang tức giận.
Luôn là như thế, được cưng chiều sẽ làm càn, mỗi lần cảm thấy hạnh phúc sẽ không khống chế được mà tự lấy dao ra làm tổn thương lẫn nhau, hại người hại mình.
“Thật xin lỗi…” Cô lần nữa chôn đầu vào trong lòng anh, Văn Hoa nghe thấy tiếng anh thở dài.
Một lúc sau, anh mới dịu dàng nói, “Em xem, bây giờ em đang ôm lấy anh ngủ trên chiếc giường đơn này rất yên tâm có phải không? Bé cưng à, đừng từ chối anh nữa. Tìm một người có thể yên lòng ngủ cùng nhau thật không dễ dàng gì, đừng cứ mãi nói hai ta không thích hợp, em nên thấy sự thật là hai chúng ta vô cùng thích hợp.”
Văn Hoa giả chết.
*
Tết âm lịch cô về quê ăn tết, nhà có ba phòng ngủ, ông nội một phòng, bố mẹ và cháu ngoại trai nhỏ ở cùng một phòng, vợ chồng Văn Hà và cháu trai lớn ở cùng một phòng, còn Văn Hoa đâu?
Văn Hoa thì nằm trên chiếc giường xếp cạnh cửa sổ ở nhà ăn.
Trong nhà ông nội không có điều hòa, mùa đông sưởi ấm bằng lò sắt được đốt than đá để phía cuối giường cô, mỗi ngày khi Văn Hoa thức dậy vệ sinh thì nước mũi đều có gì đó đen đen chảy ra.
Cô không vui, thấy bếp than sẽ không vui, nghe nói lúc cô ba tuổi ngủ cùng với bà nội cũng từng bị ngộ độc khói than, cuối cùng nửa đêm bà nội dậy mở cửa nên mới không có chuyện gì. Cũng vì chuyện này mà người trong nhà đều nói bà nội bị viêm phế quản là do Văn Hoa làm hại, cho nên cô rất không vui.
Cô không vui vì chính cô đã làm hại bà nội mà cô yêu thương nhất.
Lúc cô học trung học thì bà nội qua đời, linh đường được lập ở quê. Văn Hoa và hai chị gái ngủ ở hiên nhà kế bên lại bị trúng độc khí than lần nữa, khi ấy Văn Hoa mười bốn tuổi đã từ bậc thang cao cao phía trên té xuống, nhìn thấy mọi người đang chạy loạn khắp nơi, trong đầu cô nghĩ chắc là bà nội đến đòi nợ.
Có lẽ đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nghĩ đến cái chết, dường như mong muốn sống sót trong người cô không mạnh mẽ như cô vẫn nghĩ, mất đi người bà cô yêu thương nhất đã khiến cô cảm thấy mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Văn Hoa cảm thấy bản thân cô thật sự chính là nữ chính bi kịch được trời cao lựa chọn, chuyện buồn bực có thể nói tận ba ngày ba đêm.
Đêm ba mươi, mọi người ở khắp mọi nơi đều đang cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, trong vòng bạn bè của cô người người cũng đang xếp thành hàng đăng bữa cơm đoàn viên lên, Văn Hoa cũng nhấn thích từng cái một. Bữa cơm tất niên ở nhà cô là một nồi sườn heo hầm lúc năm giờ rưỡi, Văn Hà không ăn, tự mình làm cơm rau xào, thịt heo xào nấm mà chị ấy yêu thích nhất. Văn Hoa cũng không thích gặm xương, nên mẹ Văn làm thêm món nấm hương và cải thìa.
Văn Hoa không ăn được nấm hương.
Từ nhỏ cô đã không thích ăn nấm hương, chọn chút rau xanh ăn cùng với một chén cơm nhỏ, đêm ba mươi của cô có chút buồn nôn.
Trước khi bắt đầu tiệc tối, bố mẹ đưa mấy đứa nhỏ đến nhà ngoại chúc tết, chỉ một lát sau đã có rất nhiều video nhỏ gửi vào nhóm gia đình. Bà ngoại sinh sáu đứa con, mỗi lần gặp mặt thì phòng khách vô cùng náo nhiệt, mấy đứa nhỏ thì dập đầu xin tiền lì xì, người lớn và người già cùng nhau chơi đánh bài, Văn Hoa nhìn ông nội đang ngẩn người ngồi ở bàn ăn nên đi qua nói chuyện cùng ông.
Theo thường lệ, khi bắt đầu xuân vãn (*), người dẫn chương trình đều nói một câu xin chào gửi đến người xem, ông nội đã đứng dậy nói, “Tám giờ rồi, nên ngủ rồi.”
(*) Xuân vãn: Là Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân và thường được viết tắt bằng tiếng Trung Quốc là Chunwan, là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV).
Sinh hoạt cá nhân của người già sẽ không vì CCTV mà thay đổi.
Văn Hoa đến nhà vệ sinh lén hút thuốc, cô có thể đi đến rất nhiều chỗ để đón mừng năm mới, hẹn một vài người bạn cũ cùng nhau uống rượu, chơi mạt chược, nhưng vào lúc này những người khác đều đang vui vẻ ăn cơm chào năm mới, muốn hẹn ra ngoài cũng phải hẹn sau mười giờ.
Cầm lấy túi trang điểm ra ngoài, Văn Hà tức giận, “Năm mới cũng chẳng ở cùng với người trong nhà, chỉ biết ra ngoài buông thả.”
Văn Hoa chống cửa quay đầu lại nhìn chị ấy, đây mà là nhà sao? Cô muốn hỏi như thế nhưng cuối cùng chỉ cười ha ha, làm ra dáng vẻ chẳng để tâm điều gì.
Chạy một mạch đến ven đường, đêm giao thừa rất khó gọi xe nên cô đứng trong gió lạnh hết nửa ngày, đi từ đường lớn vào đến nội thành, trên đường hình như cũng chẳng có người, như thế cũng tốt. Văn Hoa nhìn thấy ánh đèn của những ngôi nhà trên đường, chỉ cảm thấy mình rất ngu ngốc và lạnh lẽo. Gió lạnh thổi vào mặt cô hệt như mũi dao nhọn, kiên cường đón gió gần bốn mươi phút rồi cũng đến đường dành riêng cho người đi bộ, cuối cùng bạn bè cũng bắt đầu ra khỏi nhà đến điểm hẹn.
Lâm Chính Tắc gửi cho cô một bao lì xì chúc tết, “Năm mới vui vẻ, Văn Hoa, anh nhớ em.”
“Lâm Chính Tắc…” Cô gọi điện qua, có hơi muốn khóc rồi.
“Sao thế?”
“Em sửa vé rồi, mùng tám sẽ trở về, anh có thể gặp em sớm hơn một chút, được không?” Trở về đi, ở bên cạnh giúp em đi Lâm Chính Tắc, hình như em có chút cô đơn.
“Mùng tám anh chưa về được.” Anh nói.
“Vâng, không sao, em chỉ là tùy tiện…”
“Tới tìm anh đi, chúng ta cùng nhau đón năm mới.”
Sau năm phút, cô nhận lấy thông tin vé máy bay được gửi đến. Bốn giờ sáng về nhà, Văn Hoa ôm bồn cầu ói đến đầu óc quay cuồng.
Ngày tiếp theo diễn ra đủ mọi bữa tiệc, bạn bè thân thiết, trong nhà không có nổi lửa nữa, bố mẹ Văn từ trong tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo, mỗi ngày đều đun lên cho ông nội và hai người họ ăn. Giữa những lúc đánh bài uống rượu, Văn Hoa dành hơn một tiếng về nhà để ăn cơm với ông nội, ăn xong lại đi.
Mùng năm có khách đến thăm nhà, nghe nói là bạn của bố Văn, một nhà ba người đến chúc Tết. Nghe nói con trai bên họ đã ba mươi tuổi nhưng nhìn thấy giống năm mươi hơn, anh ta để mái xéo bụng thì thừa mỡ, cười lên giống hệt phật Di Lặc, Văn Hoa phải lấy ảnh của Lâm Chính Tắc ra nhìn để rửa mắt.
Mùng sáu người hai nhà cùng nhau ăn cơm, mọi người trên bàn cơm đều cùng tác hợp cho Văn Hoa và cái người giống phật Di Lặc kia. Văn Hoa chỉ cười cười không nói gì, giả vờ nghe không hiểu.
“Trở về đi, con cũng lớn tuổi rồi, lập gia đình thì bố mẹ cũng yên tâm hơn.” Mẹ Văn nói.
“Trở về ăn không ngồi rồi, ăn bám người già sao?” Cô hỏi.
“Con ra ngoài mấy năm cũng chẳng kiếm được tiền, năm trước còn vay tiền người trong nhà, con nói mẹ nghe, lúc ấy con vay tiền làm gì? Con làm việc nhiều năm như vậy mà trong tay chẳng có được bao nhiêu tiền để dành sao? Nhanh chóng quay về nhà đi, nhà chú Vương làm buôn bán, hai cửa tiệm nhà mở để buôn bán trên phố đều trao lại cho con trai, các con kết hôn chỉ cần cửa hàng đấy thôi thì cũng xem như yên ổn.” Mẹ Văn nói.
Văn Hoa nắm chặt tay lại muốn đánh chính mình, năm trước, năm trước…
Thật ra lúc ấy, khi nói ra lời đó với bố mẹ thì cô đã thấy hối hận rồi. Khi ấy cô nói đã có tiền rồi nên không cần nữa, nhưng những lời này đều là cái đuôi để nắm cả đời.
“Con không muốn, người đàn ông kia vừa nhìn đã thấy ghê tởm rồi, tai to mặt lớn.” Văn Hoa nói.
“Con không vừa mắt người ta sao? Con thì có gì tốt, tuổi đã lớn như thế còn chưa gả đi, người bằng tuổi con có ai mà chưa kết hôn đâu? Mấy người trẻ tuổi ai tìm người lớn tuổi như con chứ?” Mẹ Văn tức giận nói.
Cuối cùng lại tan rã trong không vui, Văn Hoa đi ra ngoài uống rượu, tối ngày hôm sau cô thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà khiến cô không thoải mái này.
“Con muốn làm gì thì tùy con, chết sống gì mẹ cũng không quan tâm nữa.” Mẹ Văn còn đau lòng hơn cô, Văn Hoa ở phòng ông nội lau nước mắt cho ông, lặng lẽ đặt vào tay ông năm nghìn tệ.
Máy bay đáp xuống, Văn Hoa kéo hành lý ra ngoài, Lâm Chính Tắc đứng nổi bật trong đám người chờ ở sân bay. Nhìn giống như đang chụp ảnh cho tạp chí ấy, xung quanh đều làm nền cho anh, áo khoác ngoài màu nâu nhạt phối với áo dệt kim hở cổ cô mua, thật đẹp mắt! Vô cùng đẹp mắt!
Lâm Chính Tắc thấy cô thì nở nụ cười, dang rộng hai tay chờ cô chạy về phía mình. Văn Hoa cũng cười, chạy nhanh đến ôm anh.
Lâm Chính Tắc mở cửa xe ra, Văn Hoa ngồi ở vị trí phó lái chờ anh mang dây an toàn cho mình, sau đó đến gần hôn lấy anh. Lâm Chính Tắc cong cong miệng cười, hôn môi cô.
Khi vào khách sạn, Văn Hoa đã bổ nhào vào người anh, gặm cắn anh, “Em muốn làm với anh!”
Hai người vừa đi vừa cởi đồ rồi cùng ngã trên giường, chân cô quấn lên người anh, cọ cọ vào mông anh, mang theo mười phần khiêu khích.
Lâm Chính Tắc ngậm lấy hai bé thỏ trắng của cô mà chơi đùa, đầu ngực bị ngậm sưng đỏ hệt như bị một con thú nhỏ cắn cho sưng lên. Văn Hoa cầu xin tha thứ, nhận thua, cô không thể chịu đựng được nữa.
Anh đứng dậy mang bao vào, ngón tay luồn vào trong xoa xoa vài lần để ra dâm dịch, cầm súng lên ngựa, nắm lấy eo cô.
Mồ hôi đầm đìa, Văn Hoa nhiệt tình đón ý nói hùa theo anh, kích thích làm Lâm Chính Tắc muốn nổi điên, “Đừng kêu, muốn bắn.”
Cô rên lên vô cùng quyến rũ, làm bác sĩ Lâm và “bạn nhỏ” tiểu Lâm của anh không chịu nổi, “Bắn cho em ~ Thật thoải mái ~”
Đây là muốn anh phải chết mà, Lâm Chính Tắc mạnh mẽ đỡ cô dậy, hai người run rẩy đứng lên, đầu lưỡi quấn lấy nhau, chia sẻ nước bọt cho nhau.
Tiểu Văn Hoa ngoan ngoãn dính người đã trở lại, giống hệt như một cái đuôi nhỏ quấn lấy anh, tắm rửa cũng phải tắm cùng anh, ăn cơm phải để anh đút, một khắc cũng không rời, đứng dậy cong môi kéo lấy ngón út của anh đòi ôm, lúc anh đi nhà vệ sinh thì cô đứng chờ anh.
Lâm Chính Tắc vô cùng hưởng thụ đãi ngộ này, thứ đãi ngộ đúng ra phải đòi hỏi từ cô, nhưng sao anh vẫn cảm thấy không vừa lòng thế này?
Lâm Chính Tắc thật sự thích Văn Hoa như thế, không tỏ vẻ mình ra người lý trí nữa, cùng không lo lắng tìm cách khiến người khác cười, im lặng bên cạnh anh, như vậy thật sự rất tốt, không nói gì cũng tốt, trong tim có người là được.
Khách sạn bọn họ ở gần trung tâm thành phố, xung quanh đều là trung tâm thương mại. Lâm Chính Tắc mặc quần áo cho cô xong thì dẫn cô ra ngoài kiếm chỗ ăn. Ăn cơm xong còn qua khu trò chơi điện tử, Văn Hoa muốn chơi nên đi đổi xu.
“Không gắp thú bông sao?” Lúc rời đi Lâm Chính Tắc nhìn máy gắp thú hỏi cô.
“Thật ngại quá, em muốn cái kia.” Nhìn theo hướng tay cô chỉ, đối diện tủ kính có trưng bày một con thỏ bằng bông, Lâm Chính Tắc quay đầu nhìn cô, Văn Hoa cười hệt như đứa con nít được cho kẹo. Lâm Chính Tắc thật sự cảm thấy rất biết ơn, quả nhiên anh bị cô làm hồ đồ rồi, toàn bộ tâm tình anh đều sụp đổ, chỉ còn lại một chút tôn nghiêm.
Gấu bông là vật trang trí không thể gắp được, Lâm Chính Tắc lễ phép lại chào hỏi nhân viên trong tiệm mấy câu, “Thật xin lỗi, bạn gái tôi thật sự rất muốn cái này, anh xem có cách nào hay không?”
Cuối cùng Lâm Chính Tắc đã mua cho Văn Hoa một bộ quần áo hai mươi nghìn tệ mới đủ làm điều kiện trao đổi, lúc trở về khách sạn trên tay anh đã có một đống đồ to nhỏ, tay phải nắm lấy Văn Hoa, cô ôm lấy con thỏ cười tươi vô cùng.
Buổi tối hai người lại làm lần nữa, cô vô cùng mỏi mệt, toàn bộ mỏi mệt trong tết ùn ùn kéo đến. Văn Hoa làm tổ trong lòng anh nhanh chóng thiếp đi, Lâm Chính Tắc tắt đèn ôm chặt lấy cô, nhét lại góc chăn cho cô.
“Lâm Chính Tắc, cảm ơn anh, em rất vui.” Văn Hoa nhỏ giọng gọi tên anh.
Mãi đến trước khi ngủ, khóe miệng của Lâm Chính Tắc vẫn còn cong lên.