Chương 40
Hạ Viêm hùng hục chạy xuống thì đã nhìn thấy bóng dáng cô mặc đồ màu đỏ thẫm đứng cách đó không xa. Anh nịnh bợ đi qua rồi vô cùng thân thiết muốn ôm cô.
Ánh mắt An Hòa sáng lên, nhìn anh chàng đào hoa phong lưu nào đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng thật dài: “Không đến không biết, thì ra Hạ thiếu gia có nhiều vị hôn thê như thế nhỉ.”
Hạ Viêm hơi lờ mờ....
“Gì?”
An Hòa liếc nhìn vẻ mặt ngày càng sợ hãi của cô gái đứng trước bàn tiếp tân, chỉ vào cô rồi nói với Hạ Viêm “Đề bạt cô ấy!” sau đó quay đầu đi tới hướng thang máy.
Hạ Viêm với vẻ mặt không hiểu đứng nhìn bóng dáng cô xa dần, quay đầu cười toe toét vì mấy lời của An Hòa rồi hỏi cô tiếp tân, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Mỹ nữ tóc vàng cao gầy hoàn hồn rất nhanh, thật thà đáp: “Cô gái vừa rồi nhận là vị hôn thê của ngài. Tôi nói trước đó đã có mấy cô gái tự tìm đến cũng xưng là bạn gái của ngài nhưng không thể gặp được ngài.”
À...thì ra là đang ghen.
Hạ Viêm gật đầu, “Biểu hiện của cô không tồi, đợi lát nữa đến chỗ thư ký báo cáo.” Cô gái nhỏ nhà anh chắc là cảm thấy cô gái này khá chuyên nghiệp, muốn sau này để cô ấy giúp cô ngăn chặn tình địch đây mà.
Hạ Viêm dặn dò xong nhìn thấy An Hòa sắp vào thang máy nên không nói thêm liền đuổi theo.
Đương nhiên là An Hòa không thực sự tức giận, điều khiến cô khó chịu chính là vì sao có nhiều người thích anh như thế, mình lại như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích được vận may vậy.
Hạ Viêm dỗ vài câu thì cô đã hết giận, vội vàng kể lại cuộc nói chuyện của cô với Đổng Hâm Ngôn cho anh nghe.
Nhưng Hạ Viêm lại tỏ vẻ không có gì, làm biếng tựa vào sofa nghịch tóc của cô, nói: “Em quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, cậu ta yêu thì biết tự hành động.”
“Này, tốt xấu gì thì đó cũng là cấp dưới của anh đó? Huống chi em cảm thấy chắc chắn Tiểu Ngôn vẫn còn tình cảm với anh ấy, cho nên dù biết anh ấy ở đây nhưng vẫn đên. Rõ ràng là cho Thiệu Tử Bác cơ hội. Nhưng hành vi chạy trốn đó của Thiệu Tử Bác là ai thì cũng sẽ nản lòng...” Sau đó cô vỗ vỗ chỗ tay vịn sofa nói tiếp: “Nhưng Tiểu Ngôn làm như vậy là xúc động nhất thời, nhất định tương lai sẽ hối hận! Không thể lấy chuyện cả đời để giận dỗi được.”
Gần đây lòng thương cảm của Hạ Viêm tăng vọt, đặc biệt từ từ khi trong lòng có An Hòa khiến cho anh cảm thấy mọi cô gái ở trên đời này đều là công chúa, cho nên phải được người đàn ông của mình xem như bảo bối, nên anh tuyệt đối không đồng tình với Thiệu Tử bác, trái lại còn vui khi người khác gặp họa.
Nhưng An Hòa nói cũng có lý, Đổng Hâm Ngôn cứ khăng khăng làm theo ý mình, không chỉ hủy đi hạnh phúc của cả đời mình còn có, nếu Thiệu Tử Bác nghĩ thông suốt đến lúc đó nổi điên liên thì sẽ rất chi là không tốt....
Vì thế hai người bàn bạc xong quyết định hôm sau sẽ đi Úc, nếu Thiệu Tử Bác không đến ngăn cản thì bọn họ đành phải ra mặt vậy.
Nghi thức đính hôn của Hâm Ngôn tiến hành ngay tại nông trường của nhà cô.
Nông trường của nhà họ Đổng nổi danh khắp cả Australia, nhưng danh tiếng cũng không phải có từ nông trường có bao nhiêu trâu bò bởi vì năm đó nông trường nhà mẹ Đổng tặng sữa đến công ty của ba Đổng nên vừa gặp đã yêu, vì theo đuổi mẹ Đổng, ông đã từ bỏ chức vị tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Soar, đi theo mẹ Đổng đến nông thôn làm nghề nông.
Chuyện này đã gây chấn động một thời.
Cho nên thực ra, Đổng Hâm Ngôn cũng là một cô gái lai.
Nông trường khá nhỏ, là do ông bà ngoại của Đổng Hâm Ngôn để lại, vẫn chỉ có bà Angela một mình khổ cực chống đỡ, nông trại gặp khó khăn, giá chuyển nhượng lại thấp, vào lúc đó bà gặp đượng người thanh niên hoa kiều tốt nghiệp tiến sĩ kinh tế học trường đại học Melbourne, Đổng Thiên Thụy.
Hai người nhanh chóng phát ra tia sáng tình yêu, sau đó Đổng Thiên Thụy từ chức, toàn tâm toàn ý dồn sức vào cải tạo nông trường với chính sách nông dân cá thể bán của cải lấy tiền mặt. vài năm sau đó nông trường hưng thịnh hẳn lên, Đổng Thiên Thụy cũng thuận lợi lấy vợ về nhà, năm tiếp theo thì sinh ra được cô công chúa nhỏ.
Hôm nay là ngày đính hôn của cô con gái bảo bối, bà mẹ xinh đẹp cũng đang ở trong phòng cô dâu mới dặn dò con gái hết chuyện này đến chuyện khác.
Đổng Hôm Ngôn nắm di động trong tay, hơi cúi đầu nhìn màn hình mà không nói lời nào. Angela nhịn bộ dạng không yên lòng của con gái nên giật lấy di động rồi bỏ vào túi của mình “Tịch thu! Giờ là lúc nào rồi mà con còn xem di động....lời mẹ nói con có nhớ kỹ không đó? Lát nữa đừng căng thẳng, nhất định phải cười thật xinh đẹp vào, đặc biệt là khi nhìn vào máy ảnh đó...”
Mắt thấy điện thoại di động bị lấy đi nên theo phản xạ có điều kiện Đổng Hâm Ngôn vươn tay ra muốn giành lại, giữa chừng đột nhiên dừng lại rồi từ từ thu tay về. Anh là người lạnh lùng tuyệt tình như thế, có gì đáng mà chờ mong nữa chứ, không phải là cô đã quyết định sẽ lấy Declan rồi sao?
Hơn nữa hôm nay cô sắp đính hôn rồi....
Âm nhạc vang lên nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu. Đổng Thiên Thụy chỉ có duy nhất một đứa con gái, cho dù chỉ là đính hôn nhưng cũng rất long trọng.
Nông trường được trang trí rất ảo mộng, giống như đồng thoại vậy, trên cổng vòm bằng cỏ xanh biếc trang trí rất nhiều đồ vật tinh xảo, hơn trăm bồn hoa tươi xếp thành một lối đi. Sau dãy hoa là hàng ghế màu trắng, là chỗ ngồi của khách.
Dường như tất cả mọi người đều rất vui vẻ, vì cô đã tìm được một người đàn ông xuất sắc như thế.
Đổng Hâm Ngôn đứng ở cửa nhìn về phía trước thấy chú rể cao lớn đang cười nhìn về phía cô.
Anh rất tốt, chăm sóc cô rất dịu dàng, rất hiếu thảo với cha mẹ. Cô là con gái của giám đốc Soar, cùng anh chàng độc thân hoàng kim của nước Úc, hai người quen biết từ nhỏ, cô hiểu rõ cách đối nhân xử thế của anh, giữ mình trong sạch, toàn tâm toàn ý với cô, thậm chí còn tự nguyện chiều theo ý muốn của cô, từ việc tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn thành ở nông trường.
Không phải cô tùy hứng mà cũng không phải xúc động, cô là một cô gái, muốn được yêu và được che chở, muốn có người tài giỏi vì mình mà che mưa chắn gió, tuy rằng cô....không yêu anh..
“Đi đi...” Angela nhẹ nhàng thúc đứa con gái đang đứng ngẩn ra của mình.
An Hòa đứng trong lòng Hạ Viêm hoàn lẫn trong dám người, đứng chắp tay cầu khẩn nhìn xung quanh. Hạ Viêm đứng sau lưng cô nghi ngờ hỏi: “Em nhìn cái gì thế?”
“Cướp cô dâu đó, sao giờ mà vẫn chưa tới?”
Hạ Viêm: “...”
“Ngày hôm qua em còn cố ý nhắn lại mà....a!” An Hòa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hoảng hốt quay lại nắm lấy cánh tay Hạ Viêm hỏi rất sốt ruột: “Không phải là anh ấy không nghe thấy đấy chứ? Vậy, vậy....vậy làm sao bây giờ? Anh mau gọi điện thoại cho anh ấy đi!”
Hạ Viêm hôn lên thái dương của cô, cười nói: “Hôm qua em không nói cho cậu ta thì cậu ta cũng sớm đã biết rồi, yên tâm đi, em sẽ không phải bỏ qua trò hay đâu!”
Lúc này ba của Đổng Hâm Ngôn sắp lên sân khấu, đã phất tay với mọi người, ý bảo mọi người im lặng, sau đó giơ microphone lên cao giọng nói: “Hôm nay, con gái Olivia đính hôn với Declan , tôi làm...”
“....” Đổng Thiên Thụy chưa nói xong thì trên bầu trời xuất hiện tiếng động ầm ầm.
Hơn 300 người ở đây ngoảnh lại thì nhìn thấy từ xa có một chiếc trực thăng, từ từ đậu xuống mặt cỏ cách đó không xa.
Cửa máy bay mở ra, một cơ thể mạnh khỏe nhảy xuống. Anh tháo kính chắn cùng ống nghe điện thoại, tùy tiện ném xuống đất cất bước nhanh đến trong đám người.
An Hòa đứng thẳng nhìn Thiệu Tử Bác đi tới, tay chắp vào ngực nói rất say mê: “Thật đẹp trai...”
Nghe thấy thế, anh chàng Hạ hay ghen tuông cực kỳ khó chịu. An Hòa liền giãy dụa, cô không thể bỏ qua tình huống còn đặc sắc hơn cả phim thần tượng này được, phải thật vất vả mới thoát được cái miệng của anh, lập tức cho thấy lập trường của mình: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai.... anh đẹp trai nhất trên thế giới!”
Hai người đùa giỡn một chút thì Thiệu Tử Bác đã chạy tới trước mặt Đổng Hàm Ngôn.
Anh nhìn cô, như là chấm nhỏ sáng duy nhất trong đêm tối.
“Anh biết bản thân mình rất hèn nhát, không giống đàn ông...”
Hạ Viêm bật cười, người này đúng là chỉ làm loạn thêm.
“Anh không dám yêu em, không dám tìm em, thậm chí khi em tới Mỹ anh còn bỏ trốn... anh nghĩ rằng, mỗi người chỉ có tin tưởng và dựa vào chính bản thân mình, sẽ không ai toàn tâm toàn ý đi yêu một người khác, cho nên từ trước tới nay anh không dám thừa nhận rằng thực sự anh đã sớm yêu em....”
“Lúc em bất lực nhất anh còn làm tổn thương em.......anh là đồ khốn nạn!”
“Kẻ khốn nạn thì không xứng có được hạnh phúc....”
Anh từ từ thổ lộ từng câu một, nhìn cô cái mặt váy màu trắng tinh khiết trên tay cầm bó hoa màu trắng đứng trước mặt, lẳng lặng đứng ở đó, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì mà không nói lời nào.