Chạy Hay Chết

Chương 31: Chết Đi Tên Biến Thái




Editor: Đông Vân Triều

Chiến loạn tiếp diễn đến tận khi Mặt Trời cao quá đỉnh đầu, có xu hướng ngày càng kịch liệt.

Nắng nóng trải khắp sân tập, chỉ riêng chỗ đài quốc kỳ là có bóng râm.

Tạ Trì An chậm chạp ăn xong bánh mì, uống xong sữa chua, rồi lại ngồi đợi thêm một lúc lâu nữa, rốt cục cuộc chiến bên ngoài đã có kết quả.

Cuối cùng, Ngô Thịnh Hùng vẫn không thể lấy một địch trăm, chết trong lúc quần ẩu.

Không mất bao nhiêu sức đã giải quyết được một cục rắc rối bự chảng, Tạ Trì An đã xuất sắc ngầm hoàn thành nhiệm vụ.

Vì một chai nước nho mà ước chừng ba mươi người chết, gồm không ít những nhân vật khó nhằn.

Kẻ nào thực lực càng cường đại thì càng có lòng tin với bản thân mình, giành được thì vẻ vang hơn, nhưng chết cũng chết thảm hơn...!Cái tư vị bị vây giết thực bình thường, một chọi một thì không được, liên thủ tấn công cũng chẳng ra sao, kẻ có thể giết ra được một đường máu chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Phần lớn là làm đá kê chân cho người khác, để hắn giẫm lên xương cốt, thảnh thơi rảo bước trên con đường sống sót duy nhất.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Kẻ chiến thắng cuối cùng lại là một tên con trai chuyên đi LOOT đồ, mặt mày gã hớn hở, gã vội vã vặn nắp chai, dốc thẳng vào mồm tu ừng ực.

Bởi vì khát quá mà vị giác còn chưa kịp phản ứng với vị lạ, nhưng cơ thể gã đã theo phản xạ ộc hết ra, cả chai nước cứ thế rơi xuống đất, chất lỏng màu tím đỏ văng tung tóe.

Chai nước nho khuấy lên một trận gió tanh mưa máu thế mà bị tên chết tiệt này trượt tay đánh đổ hết.

Không ít người nom mà tức nổ đom đóm mắt, thóa mạ trong lòng, ngay sau đó lại thấy gã ngã lăn từ trên bậc thang xuống đất, liều mạng móc họng, phát ra tiếng "A a" khản đặc.

Kali pemanganat có tính ăn mòn, có thể gây xung huyết niêm mạc miệng và khí quản, phù nề thanh quản, sốc do hạ huyết áp đột ngột, chỉ với năm gam uống có thể khiến một người trưởng thành tử vong.

Tên này thừa cơ trục lợi, chẳng chịu tham chiến sứt đầu mẻ trán mà không dưng lấy được một chai nước nho, thật không biết là phúc hay họa của gã.

Âu cũng là đáng đời!

Gã quẫy đạp một hồi sau đó chết đi trong đau đớn.

Chứng kiến phản ứng bất thường của nam sinh nọ, người dưới đài dẫu có tức giận đến mấy cũng đã nhận thấy không ổn.

Thức uống này, không, chai kia thì thức uống cái thá gì chứ, căn bản là thuốc độc!

Chúng đánh đến liều sống liều chết, tưởng là đoạt được chai nước thì thêm một cơ hội cầu sinh, ai ngờ lại là tấm vé đến thẳng chỗ Diêm Vương cơ chứ.

Kẻ nào lại thất đức như vậy?!

Nhất thời, toàn bộ những cảm xúc mang tên "phẫn nộ vì bị đùa giỡn", "may mắn mình không cướp được", "mỏi mệt sau đại chiến", bách vị tạp trần, toàn bộ gói gọn trong nộ ý cuồn cuộn đối với kẻ đầu độc.

Đáng chết, rốt cục là ai? Là ai xoay bọn họ như chong chóng rồi đùa giỡn!

Kỳ thật cũng không phải là tất cả mọi người, trên bãi tập chí ít có hai mươi vẫn luôn duy trì trạng thái đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối.

Bọn họ còn chưa khát đến đánh mất bản năng phòng vệ, hoặc không hứng thú lắm với thứ đồ uống không rõ lai lịch này, có người thì cầm chừng quan sát, tùy thời ứng phó.

Bây giờ thấy kết quả này, họ cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

Bọn họ coi như bình tĩnh, nhưng hơn bốn mươi người kia thì không.

Bất cứ ai đã trả giá bằng máu thịt để tranh đoạt một thứ, sau đó phát hiện ra nó chẳng qua chỉ là một cái bẫy của kẻ khác chắc chắn không dễ chịu cho nổi.

Tạ Trì An nhanh tay tính toán, tổng thể trong sân có 99 người, đã chết 35 người lúc tranh cướp, 1 người trúng giải độc đắc một bình kali pemanganat mà chết, 22 người không tham chiến.

Như vậy những kẻ vừa tham chiến, vừa còn sống, vừa MAX điểm cừu hận đối với cậu, có tổng cộng 41 người.

Nếu chúng biết cậu chính là kẻ đã bỏ thuốc độc vào chai...!Ặc.

Nước đi này của cậu rất mạo hiểm, tuy có thể gián tiếp giết được một đống người mà không cần ra mặt, nhưng đồng thời sẽ kéo hết thù hận về mình.

Điều kiện tiên quyết là, chúng phải biết cậu đầu độc đã.

Chẳng phải bây giờ không ai biết sao?

Chúng thậm chí còn chẳng hay rằng dưới đài quốc kỳ còn giấu một đối thủ nữa.

Tạ Trì An đã dám làm thì ắt có biện pháp giấu nhẹm đi, đó là nếu không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn...!

"Trì An?" Phong Minh đứng ở ngưỡng cửa kinh ngạc nhìn cậu.

Đại đa số người còn đang bận chìm đắm trong phẫn nộ, không hề chú ý đến phía dưới đài quốc kỳ.

Bọn chúng đều khăng khăng kẻ hạ độc nằm trong đám hai mươi người chưa từng tham chiến kia.

Thế là Phong Minh có thể chuồn êm vào phòng nhỏ.

Tạ Trì An ngước mắt.

Ngoài ý muốn tới rồi.

Cũng không tính là ngoài ý muốn lắm.

Trong tiềm thức cậu vẫn luôn coi Phong Minh là một biến số ngẫu nhiên luôn luôn thay đổi.

"Vừa rồi không thấy cậu ở ngoài sân tập, tớ còn tưởng..." Phong Minh cười cong cả mắt, "Tớ biết mà, sao cậu có thể gặp chuyện chứ? Cậu lợi hại quá."

Tạ Trì An dò xét gã, chẳng dậy nổi chút cảm xúc "mừng rỡ" lúc trùng phùng nào: "Cậu bị thương rồi kìa."

"Có thể sống được đã là may mắn lắm rồi, cho tớ vào ngồi được không?" Lòng Phong Minh vẫn còn sợ hãi, "Hôm qua tớ bị họ đuổi kịp, suýt chết, may mà gặp được một người, người ấy giúp tớ giết hết bọn họ, nhưng...!cũng cầm dao của tớ đi luôn."

Mặt mày gã sa sút: "Kỳ thật chắc người ấy cũng chẳng định giúp tớ, chỉ muốn giết người mà thôi.

Tớ thừa dịp bọn họ đánh nhau chạy ngay đi.

Bây giờ ngay cả vũ khí phòng thân tớ cũng mất rồi, thực sự không biết nên làm sao nữa."

"Nhưng may mắn thay, không ngờ cậu lại ở chỗ này!" Phong Minh cười thêm lần nữa, sự ấm áp trong mắt vẫn vẹn nguyên như ngày nào, nắng vàng trong vắt phủ một lớp sương mù mông lung.

Gã mừng rơn chạy lên phía trước, định tặng Tạ Trì An một cái ôm nồng nhiệt, "Nhìn thấy cậu tớ vui quá!"

Tạ Trì An lẳng lặng đứng đấy, không nghênh tiếp, cũng không kháng cự.

Đôi mắt cười của Phong Minh sầm lại, lúc sắp chạm vào thắt lưng Tạ Trì An, cổ tay gã khẽ động, con dao gọt trái cây quen thuộc trượt ra khỏi tay áo, loé lên ánh sáng lạnh.

Ngay lúc cổ tay gã có động tĩnh, mũi dao đã chĩa thẳng vào Tạ Trì An, cậu bỗng tóm lấy tay gã vặn ra trước ngực, nhìn hung khí vẫn chưa kịp phi tang của gã.

"Nhưng nhìn thấy mày tao lại chẳng vui chút nào." Tạ Trì An mở lời, "Không diễn nữa à?"

Phong Minh híp mắt, tươi cười càng thêm xán lạn: "Mày nghi ngờ tao từ lúc nào?"

Phàm là Tạ Trì An có lòng tin với gã, động tác chế trụ này không thể nhanh thế được.

Tạ Trì An nhìn gã như đang nhìn một thằng hề: "Tao lúc nào thì tin mày?"

Nụ cười Phong Minh trở nên bất đắc dĩ: "Cậu thật đúng là khó lừa gạt mà...!Rốt cục là tao sơ hở chỗ nào?"

Diễn xuất của Phong Minh hoàn hảo khỏi bàn, nhưng không có sơ hở mới chính là sơ hở lớn nhất, đó là chưa đề cập đến Tạ Trì An có trực giác cực kỳ bén nhạy.

Trong lần đầu gặp mặt, Phong Minh đang đánh đàn.

Khi đó Phong Minh không biết đám Tạ Trì An bọn sẽ tới gần phòng học nhạc, cho nên đó chính là phản ứng chân thực của gã.

Sau đó gã phát hiện ra bọn họ, bấy giờ mới viện cớ "mong người đã khuất sớm yên nghỉ" bla bla, đắp nặn hình tượng vừa lương thiện vừa rực rỡ.

Nhưng trong hoàn cảnh nhường kia, người bình thường sẽ có tâm tư đánh đàn sao?

Lí do sứt sẹo của Phong Minh chỉ đem đi lừa Lương Diệc Phi với Trần Tuệ Tuệ được thôi.

Từ đầu Tạ Trì An đã không tin.

Về sau cậu nhìn thấy cách thức Phong Minh giết người, một kích trí mạng, đâm thẳng chỗ yếu hại, gọn gàng sạch sẽ.

Gợi Tạ Trì An nhớ tới nam sinh ở gian buồng vệ sinh kế bên trong kí túc xác.

Nếu chỉ đến đây thôi thì có thể nói là trùng hợp.

Nguyên do chân chính khiến Tạ Trì An xác định tên Phong Minh này có vấn đề chính là con dao trên tay gã.

Là một con dao gọt hoa quả phổ thông, đằng cán còn lem một vết máu đã khô từ lâu.

Chỉ bằng điểm ấy cậu đã có thể phân biệt được.

Bởi Tạ Trì An đã từng thấy qua một con dao như thế.

Trong khung hình CAMERA giám sát, cắm trên ngực trái một nữ sinh.

Máu của cô gái xấu số ấy đã dính lên cán dao, tạo thành một hình thù đặc biệt, lau cũng không lau được.

Tạ Trì An không phải kính hiển vi, nhưng một vết máu vừa lớn vừa đặc thù như vậy, cộng thêm việc cậu gần như mục kích hiện trường, vô tình khiến cậu nhớ như in những chi tiết hoàn toàn không đáng kể của hung khí.

Máu trên dao Phong Minh có thể nói là do giết những người khác, nhưng chỗ nâu đen gần như tách biệt với màu sắc vốn có của cán dao thì có hình dạng giống hệt cái trong màn hình giám sát ngày ấy.

Cho nên lúc đó cậu mới hỏi Phong Minh: "Dao của cậu từ đâu mà có?"

Và gã cũng trả lời rằng: "Tớ lấy từ văn phòng."

Quá đáng nghi.

Nếu như là một tên dạn dĩ khác rút dao khỏi thân thể nữ sinh thì hắn cũng sẽ sử dụng luôn làm vũ khí dùng, chứ rảnh rỗi gì mà đặt trở lại văn phòng.

Chỉ có thể khẳng định, chính Phong Minh đã tự tay rút dao ra.

Nữ sinh chưa chắc đã là do Phong Minh giết, nhưng Phong Minh tuyệt đối đang nói láo.

Còn chưa bàn đến chuyện Tạ Trì An đã đọc được nhật ký của Đồng Dập Huy, tín nhiệm của cậu với Phong Minh trực tiếp từ con số không nhảy xuống âm vô cực.

Đàn anh khoá trên biết vẽ tranh kia...!chính là gã chăng?

Nghĩ nhiều là thế, nhưng thực tế Tạ Trì An chỉ nói: "Tao đã từng gặp một đôi mắt trong sáng, sạch sẽ thực thụ, nó không giống mắt mày."

Đôi mắt Phong Minh vẫn luôn ấm áp, sáng rỡ, nhưng bị sương mù che phủ, hoàn mỹ đến dối trá.

Bạn cho là trong suốt tận cùng, thực ra sâu không lường được.

Không giống Đồng Dập Huy, trong trẻo, xán lạn như bầu trời đầy sao, ánh bạc rạng rỡ, chiếu tới tận đáy mắt.

"Loại lí do gì đây?" Phong Minh cười khẽ, "À, chính xác thì tao cũng đã từng gặp một đôi mắt như thế.

Thật xinh đẹp, chẳng khác gì một ngôi sao lấp lánh.

Nếu không được thấy tận mắt, tao cũng không tin trên thế giới này lại có một người như vậy."

Tạ Trì An hiểu Phong Minh đang nói đến Đồng Dập Huy, nhưng cậu không hé răng tiếp lời.

Nếu Đồng Dập Huy mà biết, người em ấy sùng bái như Mặt Trời, kỳ thật lại là một con quỷ chuyên ẩn nấp trong bóng tối, hiếu kỳ và rình mò vòng sáng trên đầu mình, em ấy sẽ nghĩ gì?

"Thằng bé thật đáng yêu, lại tươi tắn, tao thích nó lắm.

Nên tao tặng nó một bức tranh." Khuôn mặt tươi cười đểu giả của Phong Minh càng thêm ấm áp, nhưng lời gã phun ra lại nồng nặc ác ý, "Tao tặng nó một bức "Sao băng", thằng ngu ấy còn tưởng tao muốn chúc nó giấc mơ trở thành sự thật, ha ha ha, thực ra tao muốn chúc nó sớm rơi xuống đất! Sao có thể có người như vậy chứ, bay trên trời cao, tao chỉ muốn kéo nó xuống, để nó cũng giống như tao."

Tạ Trì An bình tĩnh tiếp lời: "Xem ra bức hoạ trong phòng mỹ thuật cũng là kiệt tác của mày nhỉ."

Từ nhật ký của Đồng Dập Huy, Tạ Trì An có thể cảm nhận được em ấy trân trọng bức tranh kia biết nhường nào, đáng tiếc, ngụ ý chân chính của nó, Đồng Dập Huy đến chết cũng không biết.

Cũng may mắn thay, em đến chết cũng không biết.

Có kẻ sống trong bóng đêm xa rời ánh sáng, có người chăm chú theo đuổi ánh sáng như ngọn đèn dẫn đường, cũng có kẻ muốn vùi dập ánh sáng ấy xuống bùn đen, cùng nhau trầm luân trong hắc ám vô tận.

Đồng Dập Huy coi Phong Minh là ngọn đèn chỉ dẫn, làm mục tiêu phấn đấu cả đời.

Cậu không biết rằng gã chỉ muốn kéo cậu xuống, kéo đến khi cậu ngập trong bùn, không thấy ánh Mặt Trời đâu nữa.

"Kiệt tác sao? Cảm ơn đã khen ngợi, tao cũng lấy làm hài lòng với bức tranh kia lắm." Phong Minh vẫn cười cười như thế.

Tạ Trì An tiếp tục: "Mày tấu chương nhạc thứ hai chẳng phải để ai điếu ai cả.

Mày chưa từng muốn họ đến Thiên Đường, mày chỉ muốn họ đi tìm chết hết đi."

Phong Minh không hề mong người chết sẽ yên nghỉ, mà là muốn người sống yên nghỉ.

Đây mới là dụng ý thực sự của gã.

Phong Minh mở to mắt đầy kinh hỉ, lần này gã không diễn nữa: "Trì An, cậu thật đúng là tri kỷ của tớ mà.

Hãy tin tớ, nếu không phải do kẻ chủ mưu đáng chết kia bắt chúng ta chia ly hai ngả, chúng ta sẽ trở thành bạn rất thân đó."

Tạ Trì An nở nụ cười dịu dàng như mật, sau đó vặn gãy cánh tay Phong Minh.

"Vậy hỡi người bạn thân của tôi ơi, mày chết đi tên biến thái."

- --

Đông Vân Triều: Hôm trước có bắt gặp một bạn cmt tên truyện này dưới POST tìm truyện đam mỹ.

Tôi vuii lắm, cảm ơn các bạn nhaa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.