Tin tức Ninh Giang Thành tổ chức hôn lễ sắp tới ai ai cũng biết.
Thẩm Đại Hải nhận được tin cũng thấy vui mừng trong lòng, thứ nhất là con gái ông lên xe hoa về một nhà với Ninh Giang Thành, thứ hai là Thẩm Hưng, con trai ông đã không còn cơ hội đến gần cô nữa như vậy sẽ tốt hơn.
Vì lần trước Thẩm Thiên Hương vẫn chưa chọn được bộ váy cưới mình thích, ngoài bộ váy anh tặng cô cô còn phải chọn thêm nữa, nhưng lại không có mẫu nào hợp ý cô nên cả hai hẹn hôm khác đến.
Hôm nay Thẩm Thiên Hương cùng anh quay lại để chọn váy cưới, lần này có nhiều mẫu cho cô chọn hơn, Ninh Giang Thành cũng không than phiền câu nào, ngồi im bên cạnh nhìn cô đang tập trung cao độ chọn váy cưới cho mình.
Vì là ngày trọng đại trong đời của mình, Thẩm Thiên Hương rất chú trọng những chi tiết cực kỳ nhỏ, không hiểu sao trông cô lúc này thật đáng yêu.
“Em đấy, chỉ lựa váy cưới thôi mà sao lại nhăn mặt nhăn mày đến thế kia?” Nin Giang Thành ghé lại hỏi.
“Làm gì có chứ.” Thẩm Thiên Hương đẩy anh ra rồi nói.
“Có đấy, trông em tập trung chưa kìa, nếu không biết chọn cái nào thì lấy hết đi.” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương nhìn anh rồi thở dài, anh đúng là không biết cái gì hết.
Hôn lễ làm gì kéo dài đến tận hôm sau mà bảo cô lấy hết chứ, chẳng lẽ cứ cách mười phút cô lại thay một bộ váy cưới mới sao?
“Để yên cho em chọn đi.” Thẩm Thiên Hương lại đẩy anh ra nói.
“Được rồi được rồi, em chọn đi, anh ngồi đây ngoan ngoãn đợi em.” Ninh Giang Thành dựa lưng ra sau, anh và cô đã ngồi đây hơn một giờ rồi đó, nhìn cô lật qua lật lại như thế này anh cũng muốn giúp đỡ lắm nhưng lại không biết gì ngoài việc lấy hết cho lẹ.
Thẩm Thiên Hương ngồi lật qua lật lại xem mẫu, cô cảm thấy hơi mỏi cổ nên ngẩng đầu lên, đúng lúc này Thẩm Đại Hải đâu ra bước vào.
Cả hai ba con lại gặp nhau ở nơi này, cô tròn xoe mắt nhìn ông, ông nhìn cô rồi bước tiếp vào trong.
Ninh Giang Thành thấy Thẩm Đại Hải thì ngớ người, ông ta đến đây làm gì vậy chứ?
“Đồ Thẩm tổng cần đây ạ.” Nhân viên đưa cho ông một hộp trang sức bảo.
Thẩm Đại Hải nhìn chiếc vòng tay mình đặt, đã ưng ý ông cầm lên rồi rời đi.
Cả hai ba con lại nhìn nhau lần nữa rồi bước qua nhau như người lạ.
Nhìn ông rời đi Thẩm Thiên Hương thở dài, ngày trọng đại của cô lại chẳng có một người thân nào bên cạnh mình.
…
Hôn lễ cả hai chuẩn bị cũng đã xong, váy cũng đã chọn, ảnh cưới cũng đã chụp, nơi tổ chức hôn lễ cũng đã được trang trí xong.
Chỉ là dạo gần đây Thẩm Thiên Hương trông rất buồn rầu, anh không biết cô buồn cái gì, muốn hỏi nhưng lại thấy cô có vẻ không muốn nói nên đành thôi.
Ngồi ở quán bar, Ninh Giang Thành đem chuyện này nói cho Liễu Huy biết.
Còn ba ngày nữa là họ kết hôn rồi nhưng tâm trạng cô lại không được vui mấy.
“Cậu nói xem cô ấy bị làm sao thế? Tôi thấy rất lo lắng nhưng chẳng biết làm sao cả.” Ninh Giang Thành nhìn li rượu trên tay rồi bảo.
Liễu Huy nghe vậy liền bảo: “Cứ để đó tôi lo, tôi sẽ đến tìm Thiên Hương nói chuyện.”
“Hả?”
…
Ngày lành tháng tốt cuối cùng cũng đã đến, nói cách khác là ngày anh và cô cũng như mọi người mong chờ.
Hôm nay bọn họ kết hôn rồi, cô ngồi trong phòng chờ, nhìn mình trong gương cô mỉm cười, cuối cùng hôm nay anh và cô cũng chính thức về một nhà rồi.
Cạch
Cánh cửa bất ngờ được đẩy ra, cứ nghĩ là Ninh Tường Gia đến, nào ngờ là một người đàn ông lạ bước vào phòng chờ.
“Anh…anh là ai?” Nhìn qua gương thấy người lạ bước vào phòng của mình cô vội cảnh giác đứng lên.
“Ninh phu nhân, cô đừng sợ, tôi chỉ đến đưa đồ cho cô mà thôi.” Người đàn ông đó vội nói.
Thẩm Thiên Hương cau mày: “Đồ gì chứ?”
Người đàn ông đó tiến lại gần, anh ta đưa cho cô một túi đồ rồi bảo: “Đây là đồ của Thẩm tổng nhờ tôi đưa cho cô, ông ấy bảo đó là của hồi môn ông ấy cho con gái của mình.”
Thẩm Thiên Hương nhận lấy, cô mở ra xem là một chiếc vòng tay có đính đá kim cương.
Nhận của hồi môn thế này, cô cảm thấy bật cười.
“Nói với ông ấy…tôi gửi lời cảm ơn.”
….
Truyện Cổ Đại
Người đàn ông đó quay lại xe, bên ngoài Thẩm Đại Hải đã đợi sẵn.
“Sao rồi? Con bé có nhận không?” Thẩm Đại Hải hỏi.
“Cô ấy đã nhận rồi thưa ông chủ, cô ấy bảo tôi gửi lời cảm ơn đến ông.” Người đàn ông đó nói.
Thẩm Đại Hải bất ngờ, cảm ơn sao? Con bé đã…
…
Đã đến giờ làm lễ, Ninh Giang Thành đứng bên trong hồi hộp nhìn cánh cửa trước mắt.
Cửa được mở ra, Liễu Huy đứng bên cạnh Thẩm Thiên Hương, cô khoác tay anh cùng đi vào trong.
Ninh Giang Thành nhìn thấy vậy có chút bất ngờ, nhưng lúc này anh cũng đã hiểu vấn đề rồi.
Liễu Huy biết bên cạnh cô không còn người thân nào, Thẩm Đại Hải lại không đến tham dự hôn lễ.
Anh đã tới tìm cô bảo rằng mình sẽ dẫn cô vào lễ đường với tư cách anh trai, được Liễu Huy quan tâm như thế cô rất vui, cuối cùng ngày trọng đại thế này ít nhất cô cũng khoác tay một người anh trai mình đưa cô đến chỗ Ninh Giang Thành, gửi gắm cô cho anh.
Thẩm Thiên Hương từ từ tiến vào trong, cô đi qua Thẩm Hưng.
Anh ngồi bên dưới nhìn cô gái xinh đẹp khoác lên mình bộ váy cưới thật đẹp đang tiến đến chỗ Ninh Giang Thành thì mỉm cười.
“Chúc em hạnh phúc.” Thẩm Hưng nói.
Liễu Huy đưa cô đến chỗ Ninh Giang Thành, anh nhìn rồi bảo: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Ninh Giang Thành nắm lấy tay Thẩm Thiên Hương, cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi bảo.
“Cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi.” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương gật đầu: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đã bên cạnh em.”
“Bà xã, chúng ta kết hôn thôi!”.