Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 70: Cầu Hôn




Thẩm Thiên Hương về nhà, thấy vẫn còn sớm nên cô nhanh chóng đi vào bếp, mang tạp giề vào rồi nấu bữa tối cho mọi người.

Cô thích như thế này, khi đi làm về liền nấu cơm cho mọi người, sau khi tất cả về nhà cùng nhau dùng bữa, cứ thế cả nhà quây quần nhau bên bàn cơm.

Thẩm Thiên Hương rất thích như thế này, bởi vì cô muốn có một gia đình hoàn chỉnh, cô thiếu thốn tình thương, một gia đình đầy đủ cũng không có nên cô muốn chăm lo cho gia đình hiện tại thật tốt.

Mãi suy nghĩ Thẩm Thiên Hương không cẩn thận cắt trúng tay, cô nhìn ngón tay đang chảy máu của mình vội rút lên rồi mở vòi nước để rửa sạch.

“Thiếu phu nhân.” Dì Lưu đi vào bếp thấy tay cô bị thương liền hốt hoảng đi đến.

“Làm sao thế này? Không phải tôi bảo sẽ nấu bữa tối sao?” Dì Lưu cầm tay cô lên rồi hỏi.

“Dì Lưu, đừng gọi cháu như thế, nghe xa lạ lắm.” Thẩm Thiên Hương vội nói.

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu, dì cứ gọi con là Thiên Hương là được mà, dù sao thời gian qua đều là nhờ dì chăm sóc cho Tường Gia, dì cũng lớn tuổi rồi, con xem dì như người thân của mình mà thôi.” Thẩm Thiên Hương nhẹ nhàng bảo.

“Được rồi, mau ra đây dì rửa vết thương cho.” Dì Lưu nắm lấy tay cô rồi bảo.

Thẩm Thiên Hương gật đầu, dì Lưu đưa cô ra phòng khách, giúp việc thấy cô bị thương cũng nhanh chóng đi lấy hộp y tế, sau một hồi cũng xử lý xong vết thương rồi.

“Con ở đây đi, bữa tối dì làm cho, nếu còn bị thương nữa mọi người sẽ lo lắng đó.” Dì Lưu đứng dậy bảo.

“Không sao đâu dì Lưu, con không sao mà, cứ để con làm tiếp cho.” Thẩm Thiên Hương đứng lên bảo.

Dì Lưu biết cũng không cản được cô nên đành cùng cô vào bếp nấu tiếp bữa tối cho mọi người.

Nếu để Ninh Giang Thành biết chuyện này thì thật không xong với anh mất.

Anh rất chiều cô, cưng như trứng hứng như hoa, nhưng Ninh Giang Thành cũng không vì yêu quá mà ràng buộc cô, cô muốn làm gì anh đều đứng bên cạnh nhìn xem, nếu như có gì nguy hiểm hoặc không ổn anh sẽ đứng ra che chở bảo vệ cho cô.

Một lúc sau mọi người cũng về nhà.

Ninh Giang Thành nghe mùi thơm liền đi vào bếp, thấy cô đang đứng loay hoay ở đó anh liền tiến tới, Thẩm Thiên Hương thấy anh đã về ở phía sau là Ninh Tường Gia thì mỉm cười.

“Anh và con về rồi đấy à.” Thẩm Thiên Hương nói.

“Em nấu bữa tối xong rồi, mọi người đi tắm đi rồi xuống dùng bữa.” Thẩm Thiên Hương bảo rồi xoay người cởi tạp giề ra, đúng lúc Ninh Giang Thành đứng sau nhìn thấy tay cô bị thương anh liền tiến tới nắm lấy tay cô.

“Em làm sao thế? Sao lại bị thương?” Ninh Giang Thành lo lắng.

“Em không sao, chỉ là lúc làm đồ ăn không cẩn thận cắt trúng tay thôi, chỉ là vết thương nhỏ anh đừng lo.” Thẩm Thiên Hương nói.

“Em…đúng là đồ hậu đậu.” Ninh Giang Thành thở dài, anh rất thích đồ ăn cô nấu, nhưng mà cô vào bếp thì ít nhiều gì cũng cứ cắt trúng tay, thật sự không biết lúc cô nấu ăn cô thả hồn trên mây làm gì nữa, cứ không tập trúng rồi dao cắt trúng tay mãi.

Thẩm Thiên Hương chỉ đành cười rồi hối anh và con trai đi tắm còn ăn cơm.

Bữa tối diễn ra trong vui vẻ, thời gian gần đây Ninh Giang Thành lại bận rộn nữa rồi, do có dự án sắp tới, lần này anh và Thẩm Đại Hải hợp tác với nhau, thật ra anh cũng không muốn làm việc cùng ba vợ như thế này lắm, nhưng vì Ninh thị nên đành nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

Chiều nay anh cũng gặp Thẩm Đại Hải xong, đúng là bằng mặt không bằng lòng chút nào.

“Con đó, sau khi xong việc thì nên đưa Thiên Hương đi đâu đó đi, hai đứa yêu đương cũng nên có thời gian riêng tư cho nhau chứ.” Ninh Giang lên tiếng.

“Con biết rồi, sau khi xong việc con sẽ đưa cô ấy đi du lịch.” Ninh Giang Thành quay sang nhìn cô rồi mỉm cười bảo.

“Không cần đâu, cứ như vậy cũng tốt rồi, con cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu.” Thẩm Thiên Hương vội nói.

“Không được, con là con dâu của Ninh gia, ba không thể để con dâu mình chịu thiệt được, cứ ở nhà hoài cũng nhàm chán lắm.

Nên bỏ thời gian đi đây đi đó cho thoải mái chứ, hai đứa còn vun đắp tình cảm hơn.” Ninh Giang nói tiếp.

“Đó em thấy chưa, ba thương con dâu như vậy rồi phận làm con như chúng ta không được làm trái lời đâu đó.” Ninh Giang Thành nói, anh gắp miếng sườn bỏ vào chén cô.

Thẩm Thiên Hương bị tấn công dồn dập không biết nói lại sao, cô đành gật đầu, thôi…mọi người muốn sao con đành vậy vậy, chỉ cần ở bên cạnh anh và con là được rồi.

Khuya.

Thẩm Thiên Hương vì mệt đã ngủ thiếp đi từ lâu, còn Ninh Giang Thành vẫn chưa ngủ, anh đứng bên cửa sổ nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi quay sang nhìn cô đang ngủ ngon lành kia.

Ninh Giang Thành mỉm cười, sắp tới…anh sẽ cầu hôn cô, cũng đến lúc làm chuyện này.

Cô bên cạnh anh cũng đã lâu, nên cho cô một danh phận chính thức, chiếc nhẫn này xem như là vật định ước giữa đôi ta đi?

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho nhà thiết kế hỏi chuyện.

[Ninh tổng, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?]

“Xin lỗi cậu, nhưng mà váy cưới đó…” Ninh Giang Thành hỏi nhỏ.

[Rồi rồi, sắp hoàn thành rồi, Ninh Giang Thành cậu cưới vợ mà sao tôi khổ thân thế này chứ.

Vậy nhé, sắp xong rồi, chừng nào hoàn thiện tôi sẽ gọi Liễu Huy sang lấy có được chưa? Tôi đi ngủ đây.]

Đầu dây bên kia cúp máy, Ninh Giang Thành nhìn điện thoại rồi bật cười.

Nghĩ đến ngày mình cùng cô bước vào lễ đường thôi cũng làm anh vui rồi.

Ngày hôm sau.

Thẩm Thiên Hương hôm nay lại ra ngoài làm việc, trong tuần này nữa cô sẽ kết thúc công việc này rồi.

Hôm nay Lâm Nhu Nhi có cảnh quay ngoài trời, còn quay ở cạnh bờ sông, Thẩm Thiên Hương được gọi đến trang điểm cho cô ta.

Sau khi xong phân đoạn một thì Lâm Nhu Nhi vào nghỉ ngơi, cô ta ngồi nhìn Thẩm Thiên Hương ngồi đó bắt đầu có ý nghĩ xấu.

Phân đoạn hai được bắt đầu, Lâm Nhu Nhi đứng bên ngoài diễn, phải công nhận diễn xuất của cô gái này cũng quá là giỏi, người đến đây vây xung quanh xem cũng rất nhiều, vì Lâm Nhu Nhi đang là gương mặt được săn đón, nên người hâm mộ cô ta cũng rất nhiều.

Cảnh quay được quay xong, Lâm Nhu Nhi lại đứng bên cạnh bờ sông không chịu đi vào.

“Thiên Hương, cô có thể qua đây không?” Lâm Nhu Nhi lên tiếng gọi.

Thẩm Thiên Hương hiểu có chuyện gì liền cầm đồ của mình chạy sang chỗ Lâm Nhu Nhi.

Vì là quay ngày trời nên cần phải chú trọng lớp trang điểm như vậy mới có cảnh quay đẹp được.

Cả hai đang đứng một góc ở bờ sông, lúc này cũng không ai chú ý đến cả hai, Lâm Nhu Nhi nhìn thấy cô đang ngồi xuống tìm cọ trang điểm thì đi đến đưa tay đẩy Thẩm Thiên Hương ngã xuống sông.

Cô vẫn chưa biết chuyện gì, chỉ biết ai đó dùng lực đẩy mình xuống dưới, cả người rớt xuống nước, Thẩm Thiên Hương không biết bơi…

“Cứu…cứu…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.