Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 7: Không Hề Để Mắt Đến




Hà Tuấn lâu ngày không gặp lại cô, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Hương liền hỏi liên tục, dường như gặp được cô ở đây làm cho Hà Tuấn mừng như được mùa vậy.

Nhận những câu hỏi dồn dập từ phía Hà Tuấn, Thẩm Thiên Hương nhất thời không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ đành im lặng cúi mặt, vào tình huống này cô có chút khó xử làm sao.

Thấy Thẩm Thiên Hương im lặng không bảo gì, Hà Tuấn thấy mình hỏi mấy câu như thế không đúng, nhưng nhìn cô gái nhỏ này chống chọi lại với mọi khó khăn như thế này anh chỉ muốn chạy đến bảo vệ.

Thẩm Thiên Hương chính là nữ nhân nhìn vào chỉ muốn che chở mà thôi.

Hà Tuấn nhìn Thẩm Thiên Hương, anh vội đổi chủ đề để cho bầu không khí giữa cả hai thoải mái hơn: “Tôi có thể xin số điện thoại của cô không? Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, sau này nếu có khó khăn gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.

Thẩm Thiên Hương nhìn Hà Tuấn, cô thấy thế cũng hợp tình hợp lý đành gật đầu, sau đó đọc số điện thoại của mình cho anh.

Biết được số của cô, Hà Tuấn vui vẻ đến lạ.

Lúc này anh nhớ ra cuộc hẹn của mình và ba, nhưng nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ở đây anh liền không muốn rời đi chút nào.

Anh cảm thấy đây là cơ hội cũng là sự bắt đầu của mình với cô gái này, vẫn nên nắm bắt thời cơ thì hơn.

“Cô ngồi đây đợi tôi chút nhé.

Nói rồi Hà Tuấn quay người đi, anh lấy điện thoại gọi cho ba mình.

“Ba, buổi hẹn hôm nay con không thể đến rồi.

Con có việc, con xin lỗi vì sự đột ngột này.

Nói rồi anh cúp máy.

Thẩm Thiên Hương ngồi đằng xa nhìn anh, bỗng dưng bụng truyền đến cảm giác đau đớn, cô nhăn mặt lại, sao cái cảm giác này…

Thôi xong rồi… như thế này chết cô thật rồi.

Hà Tuấn đi đến, anh hỏi cô: “Cô có vẻ như đang đợi ai nhỉ? Vậy tôi có thể ngồi đây đợi cùng cô được không?”

Thẩm Thiên Hương miễn cưỡng, anh liền ngồi xuống ghế.

Cô một tay ôm bụng, sớm không đến muộn không đến, đang yên đang lành ở Ninh thị như thế này lại đến là sao bà dì của tôi ơi?

Nhìn thấy Thẩm Thiên Hương cứ nhăn mặt, Hà Tuấn lo lắng vội hỏi: “Cô làm sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?”

Thẩm Thiên Hương miễn cưỡng lắc đầu, chuyện như thế này cô làm sao nói với người đàn ông này đây chứ?

Đúng là dồn cô vào thế bí thật mà.

Chuyện như thế này cô làm sao nói với bác sĩ Hà được chứ?

Vả lại…

“Đừng giấu tôi, tôi là bác sĩ, nếu không khỏe cứ nói tôi.

Hà Tuấn lo lắng bảo tiếp, Thẩm Thiên Hương nhìn anh, bụng bên dưới cứ truyền đến cảm giác đau như chết đi sống lại.

Cô đặt tay lên vai anh, kéo Hà Tuấn sát lại rồi nói.

“Tôi…đến kì kinh nguyệt.

Hà Tuấn nghe xong liền hiểu vấn đề.

“Có thể giúp tôi… Mua giúp tôi băng vệ sinh có được không?” Thẩm Thiên Hương đỏ mặt nói, việc thế này lại đi mở lời nhờ một người đàn ông xa lạ, đúng là xấu hổ chết đi được.

“Cô ngồi yên ở đây, tôi sẽ quay lại liền.

Nói xong Hà Tuấn rời đi, Thẩm Thiên Hương ngồi đó chỉ biết trông chờ vào người đàn ông này nữa thôi.

Hà Tuấn vừa rời đi chưa lâu thì đúng lúc này Ninh Giang Thành cũng xuống tầng, vừa bước xuống Liễu Huy đi cùng anh đã nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ngồi đó.

Anh không biết cô đến đây làm gì, cũng thấy thắc mắc nên đi đến chỗ cô.

“Cô đến Ninh thị làm gì vậy?” Liễu Huy hỏi.

“Tôi đến đưa thuốc cho ông chủ, dì Lưu nhờ tôi đến đây.

Thẩm Thiên Hương bình tĩnh đáp, mặc dù lúc nãy còn nhăn nhó mặt mày vì bị đau bụng.

Ninh Giang Thành cũng thấy cô rồi, anh tiến đến cũng hỏi cô tại sao đến đây.

Nhìn thấy Ninh Giang Thành cô lại im lặng không đáp, thấy người phụ nữ này lúc nóng lúc lạnh với mình, gặp mình còn im lặng không đáp.

Cộng thêm việc tối hôm nấu mì đó, Ninh Giang Thành liền không vui, anh nói:

“Cô đến đây làm gì chứ? Tôi thuê cô làm bảo mẫu cho con trai tôi chứ không phải chạy ra ngoài làm việc riêng của mình như thế.

Cô mau đứng lên đi về Ninh gia ngay.

Liễu Huy thấy Ninh Giang Thành không vui liền im lặng, còn Thẩm Thiên Hương chỉ nhìn anh rồi không đáp, cô cũng không đứng dậy, cũng chẳng muốn giải thích gì với người đàn ông này.

Nếu là người khác sẽ rất sợ Ninh Giang Thành, còn cô thì không, Thẩm Thiên Hương chán ghét người đàn ông này, đến đây vì bất đắc dĩ, cô cũng muốn rời đi lắm nhưng đang trong hoàn cảnh khổ sở này, cô có muốn đi cũng không đi được nữa rồi.

Thấy Thẩm Thiên Hương làm lơ mình, cũng không xem lời nói của mình ra gì anh liền tức giận thêm.

Định gây sự với cô thì lúc này Hà Tuấn cũng trở về, anh chạy đến chỗ Thẩm Thiên Hương, chỉ chú ý đến cô chứ không quan tâm sự tồn tại của Ninh Giang Thành ngay lúc này.

“Cô đứng lên có được không?” Hà Tuấn hỏi.

Thẩm Thiên Hương gật đầu, Hà Tuấn cởi áo khoác của mình ra rồi choàng cho cô, biết Thẩm Thiên Hương đang khó chịu nên Hà Tuấn đỡ lấy cô, đưa cô đến toilet.

Từ đầu đến cuối hai người họ không để mắt tới sắc mặt của Ninh Giang Thành, một chút cũng không, Liễu Huy đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu rồi cười, ai đó đang tức đến đen mặt luôn rồi.

“Thôi thôi mau đi thôi.

“Ra sân bay thôi.

Hà Tuấn đưa cô tới nhà vệ sinh, sau đó anh đưa cho cô túi đồ trên tay mình.

Thẩm Thiên Hương nhận lấy rồi vào trong, mở ra thì mới biết anh đi mua cho mình băng vệ sinh lẫn đồ lót mới, Thẩm Thiên Hương nhìn thấy liền ôm mặt.

“Trời…trời đất ơi.

Cô đưa tay ôm mặt mình, không ngờ lại có ngày như thế này, cô lại để một người đàn ông như bác sĩ Hà đi mua cho mình băng vệ sinh cả đồ lót như vậy, mặc dù cả hai chỉ mới quen biết nhau mà thôi…

Thẩm Thiên Hương ngại ngùng đến muốn bốc khói đầu luôn rồi, nhưng mà cô cũng không thể đứng mãi ở trong đây được, Thẩm Thiên Hương vội vội vàng vàng làm xong việc rồi ra bên ngoài.

Hà Tuấn đứng bên ngoài, anh đi qua đi lại vì cảm thấy lo lắng, anh biết kì kinh nguyệt đến sẽ rất đau bụng, với vẻ mặt nhăn nhó của cô lúc nãy nhất định là rất đau luôn rồi.

Thẩm Thiên Hương lúc này ngại ngùng bước ra, cô cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mặt Hà Tuấn.

Chuyện vừa xảy ra như thế này…à ừ…

Thấy cô đi ra, Hà Tuấn vội hỏi: “Cô thấy ổn hơn chưa? Tôi đưa cô về nhà nhé?”

“Còn nữa, đó có phải loại cô hay dùng không?” Hà Tuấn lại hỏi.

Thẩm Thiên Hương nghe thế thì ngẩng đầu lên: “H…hả?”

“À ừ…” Hà Tuấn đứng gãi đầu.

“Đây là lần đầu tôi đi mua thứ đó, tôi cũng không biết nên mua làm sao.

Trong siêu thị…nhiều loại quá…”

Thẩm Thiên Hương nghe thế thì tròn xoe mắt nhìn anh.

“Cái gì mà loại có cánh rồi không có cánh…cái gì mà ban đêm rồi ban…”

Hà Tuấn chưa nói xong thì Thẩm Thiên Hương đưa tay bịt miệng anh lại, trời đất ạ…đây là chuyện để anh đứng đây nói như thế sao?

“Được được rồi… Cảm…cảm ơn anh đã giúp tôi.

Thẩm Thiên Hương nói, Hà Tuấn thấy bộ dạng ngại ngùng của cô, anh mỉm cười, đây có lẽ mới là con người thật của cô.

Hà Tuấn nắm lấy tay cô, Thẩm Thiên Hương có chút giật mình.

“Để tôi đưa cô về nhé?” Hà Tuấn nói.

“Hả…à không cần đâu, chuyện hôm nay…”

Hà Tuấn nghe vậy liền không vui, anh liền lại gần mặt kề mặt với cô: “Nào, để tôi đưa cô về đi.

Anh dồn cô vào góc tường, Thẩm Thiên Hương bị dồn vào thế bí.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, chỉ đành đồng ý thôi chứ không còn đường từ chối nữa rồi.

“À ừm…vậy cũng được… Phiền anh rồi.

“Không phiền, không phiền chút nào.

Tôi có thể đưa cô về nhà đến hết cuộc đời cũng được, đi cùng cô Thẩm đây tôi không thấy phiền chút nào.

“Không cần đâu, như vậy phiền anh quá…” Thẩm Thiên Hương vội từ chối.

“Không sao, để tôi đưa cô về.

Ninh Giang Thành lên xe ngồi, anh tức tối nãy giờ.

Liễu Huy bên cạnh thì cứ cười cười làm cho Ninh Giang Thành càng thêm giận.

“Không ngờ Ninh tổng có ngày bị bơ đẹp toàn tập như thế.

“Đúng là làm tôi cười chết mà.

“Liễu Huy.

Ninh Giang Thành nhìn Liễu Huy, Liễu Huy lại nhìn anh cười.

Lúc này có điện thoại gọi đến, Liễu Huy bắt máy, nói vài câu sau đó bỏ điện thoại xuống.

“A, chúng ta không cần đi nữa, bên đó nói có việc, chúng ta cũng không cần gấp gáp sang đó.

Ninh Giang Thành nghe vậy thì nhăn mặt, anh nhìn tài xế rồi bảo: “Về lại công ty.

Xe quay về Ninh thị, ngồi trên xe anh nhìn thấy hình ảnh Hà Tuấn tươi cười mở cửa xe cho Thẩm Thiên Hương ngồi vào trong.

Cả hai người họ cứ vậy mà rời đi, Ninh Giang Thành càng nhìn càng khó chịu, anh quay sang bảo Liễu Huy: “Điều tra xem hai người họ có mối quan hệ gì.

Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành: “Đã để ý đến con gái nhà người ta rồi sao?”

“Im đi, cậu đừng nhiều lời.

Tôi vẫn chưa tin tưởng cô ta, lỡ đâu cô ta lại làm hại đến Tiểu Gia thì…”

“Thôi Ninh tổng, cậu đừng viện cớ nữa, cũng đừng lấy Tiểu Gia ra làm lí do lí trấu cho mình.

Cậu nhìn kỹ đi, Thẩm Thiên Hương đó chỉ để mắt đến con trai cậu thôi, tôi cảm thấy cô gái đó có thể sống chết vì Tiểu Gia đấy.

Cậu hay người đàn ông đó Thẩm Thiên Hương đều không để mắt đến đâu.

Xe dừng lại trước cổng Ninh gia, thấy nơi này, Hà Tuấn liền bất ngờ quay sang nhìn Thẩm Thiên Hương.

“Cô…sống ở Ninh gia?"

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.