Thời gian gần đây hay xảy ra mấy chuyện kì lạ nên Ninh Giang Thành cũng dành thời gian bên cạnh cô nhiều hơn.
Buổi tối cứ chiếm cô thành của riêng mình, Ninh Tường Gia rất tức giận nhưng chẳng biết làm sao, cậu chỉ biết bất lực nhìn cánh cửa phòng ngủ đã khóa trái từ bên trong kia.
Ba đợi đấy, sau khi ba mẹ kết hôn con sẽ chiếm lấy mẹ, ba đừng hòng giành mẹ của con.
Ninh Tường Gia tức giận xoay người rồi rời đi, bên trong Ninh Giang Thành ôm cô nằm trên giường, Thẩm Thiên Hương thấy anh đắc ý như thế thì hỏi: “Cuối cùng là em nhận con hay anh nhận em vậy? Từ lúc về đây em và thằng bé…”
“Thôi nào, thời gian còn dài mà, chúng ta nên vun đắp tình cảm trước đi.” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương lắc đầu thở dài, cô nhớ là mình đi nhận con chứ có nhận chồng đâu? Sao thành một công đôi chuyện luôn rồi vậy chứ?
“Mà này…em muốn nói với anh chuyện này.” Thẩm Thiên Hương bảo.
“Hửm? Làm sao sao?” Ninh Giang Thành ngẩng đầu lên hỏi.
“Em muốn đi làm, em có thể quay lại công ty không?” Thẩm Thiên Hương hỏi ý anh, cô không muốn cứ ở nhà thế này, cô cũng muốn đi làm, cứ ở yên một chỗ khiến cô thấy buồn chán làm sao.
Ninh Giang Thành nghe thế thì im lặng, cô muốn đi làm anh không cấm, nhưng mà…
“Cũng được, nhưng em mới xuất viện không lâu, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian đi.
Sau khi sức khỏe em ổn hoàn toàn rồi anh sẽ sắp xếp cho em một công việc mới có được không?” Ninh Giang Thành nhìn cô nói.
Thẩm Thiên Hương nghe thế cũng đành đồng ý, anh nói đúng, sức khỏe của cô cũng chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn nên ở nhà thêm vài hôm nữa vậy.
“Được rồi, em nghe theo anh.” Cô vùi đầu vào lòng anh rồi nói nhỏ.
Ninh Giang Thành ôm lấy cô, anh không muốn cô đi làm xíu nào, nhưng mà Thẩm Thiên Hương đã muốn đi nên anh cũng đành chịu mà thôi, dù sao anh cũng nên tôn trọng quyết định của cô mà.
…
Sáng hôm sau.
Ninh Giang Thành đã đi làm như mọi ngày, Thẩm Thiên Hương ở nhà hoài cũng thấy buồn chán làm sao.
Cô bỗng có hứng muốn làm bánh ngọt cho cả nhà ăn, cứ thế thay quần áo rồi ra ngoài đi mua nguyên liệu làm về làm đồ tráng miệng cho mọi người.
Thẩm Thiên Hương đẩy xe đi một vòng trong siêu thị, còn thiếu vài thứ, có lẽ cô nên đến cửa hàng bán nguyên liệu làm bánh để mua thì hơn.
Cứ vừa đi vừa nghĩ cô không chú ý trước mặt, cứ thế va xe đẩy trúng vào người khác, cô gái ở phía trước cũng bị dọa cho giật mình đồ trên tay cũng rơi xuống.
“Tôi xin lỗi.” Thẩm Thiên Hương vội chạy đến nhặt đồ giúp cho cô gái kia rồi nói.
Cô gái kia bịt kín mặt, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương thì bất ngờ.
“Thẩm Thiên Hương có phải không?” Lâm Nhu Nhi lên tiếng.
Thấy cô gái lạ biết tên mình Thẩm Thiên Hương bất ngờ hỏi lại: “Cô…là ai vậy?”
Lâm Nhu Nhi nhìn xung quanh rồi kéo khẩu trang xuống, Thẩm Thiên Hương bất ngờ tập hai, người trước mặt chính là Lâm Nhu Nhi diễn viên đang được săn đón nhất hiện nay.
Trước kia cô trang điểm ở công ty Ninh Giang Thành, do tay nghề giỏi nên được nhiều người biết đến, trong đó cũng có Lâm Nhu Nhi.
Cô ấy đến tim cô để trang điểm rất nhiều, vì thế cô cũng rất ấn tượng với nữ diễn viên này.
“Lâu rồi không gặp.” Lâm Nhu Nhi kéo khẩu trang lên rồi nói.
“Ở đây không tiện, chúng ta đến nơi khác nói chuyện một chút có được không?” Lâm Nhu Nhi hỏi nhỏ.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, nếu như để bị phát hiện ở đây có một diễn viên nổi tiếng thì không hay cho lắm.
…
Vì không tiện lộ mặt nên Lâm Nhu Nhi và cô đến một phòng trà, cả hai vào phòng VIP thì Lâm Nhu Nhi mới dám cởi bỏ khẩu trang và nón ra, cô ngồi xuống, vì bản thân đang được săn đón nên mỗi khi ra đường đều bịt kín thế này.
Thẩm Thiên Hương cũng ngồi xuống, cô nhìn Lâm Nhu Nhi.
“Không ngờ cô còn nhớ tôi đấy.” Thẩm Thiên Hương nói, được một người nổi tiếng nhớ đến mình có nên xem đây là vinh hạnh không?
“Dĩ nhiên phải nhớ cô rồi, tay nghề trang điểm của cô thật sự rất giỏi, tôi rất muốn tìm cô để trang điểm đây.” Lâm Nhu Nhi nói.
“Gần đây cô đang làm gì? Tôi nghe nói cô đã nghỉ làm ở công ty rồi.” Lâm Nhu Nhi tò mò hỏi tiếp.
“Tôi đang ở nhà, do sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn nên vẫn chưa đi làm lại được.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười đáp.
“Vậy sao? Vậy cô có nhã hứng đến trang điểm cho tôi không? Cô yên tâm, với tay nghề của cô tôi sẽ trả cho cô mức lương cao.” Lâm Nhu Nhi đề nghị hỏi.
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì im lặng suy nghĩ, cô định từ chối vì Ninh Giang Thành vẫn chưa cho cô đi làm.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Lâm Nhu Nhi nói tiếp: “Gần đây tôi phải tham gia nhiều bữa tiệc cũng như sự kiện, thật sự muốn nhờ cô đến trang điểm cho mình.”
Thẩm Thiên Hương nghe vậy thì suy nghĩ lại một chút nữa, dù sao gần đây cô cũng không có làm gì, với cái này chỉ làm tạm thời, giúp đỡ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
“Ừm, tôi đồng ý.” Thẩm Thiên Hương đáp.
“Thật sao? Thật tốt quá, có cô tôi cũng yên tâm hơn rồi.” Lâm Nhu Nhi mừng rỡ đáp.
Cứ thế cả hai trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, nhận được công việc này Thẩm Thiên Hương cũng rất vui, cuối cùng thì cô cũng có việc gì đó làm cho qua ngày rồi.
…
Ngày hôm sau.
Ninh Giang Thành vừa đi làm cô liền đem đồ nghề của mình ra khỏi nhà, cô chạy đến căn hộ của nữ diễn viên Lâm Nhu Nhi kia.
Đêm qua cô ấy đã gửi tin nhắn cho cô, muốn cô đến trang điểm cho mình.
Cứ như thế Thẩm Thiên Hương chạy tới chạy lui làm công việc này, tuy không có thời gian cố định cũng như rất mất công vì đi lại rất nhiều, nhưng một ngày trôi qua trong bận rộn cô thấy vui hơn là ngồi không một chỗ.
Chuyện cô đi làm như thế này dĩ nhiên không nói cho anh biết, cứ vậy đã qua mặt được Ninh Giang Thành cả tuần trời rồi.
Anh thấy gần đây tần suất cô ra ngoài cũng nhiều, muốn hỏi cô đi đâu nhưng rồi lại thôi, cô cũng có chuyện riêng của mình, anh không nên xen vào thì hơn.
Quay qua quay lại, hôm nay đã cuối tuần rồi.
Tối nay có một bữa tiệc lớn được tổ chức tại tòa nhà cao nhất, các nhân vật lớn và người nổi tiếng đều được mời đến.
Lâm Nhu Nhi cũng được mời, vì thế Thẩm Thiên Hương liền chạy đến trang điểm cho cô ấy.
Loay hoay cả buổi chiều đến trời sầm tối thì cũng đã xong, chỉnh lại tóc tai cho Lâm Nhu Nhi lần nữa thì cô cũng ra về.
Vừa bước ra khỏi khu chung cư cao cấp điện thoại thì vang lên, nhìn thấy số của Ninh Giang Thành hiện lên thì cô khựng lại.
“Em nghe nè.” Thẩm Thiên Hương vội bắt máy.
[Em đang ở đâu? Anh đến đón em đây.]
“Em đang ở…”
Thẩm Thiên Hương đọc địa chỉ cho anh biết, sau khi nghe xong vị trí hiện tại của cô thì anh thấy lạ.
[Sao em lại ở khu chung cư cao cấp vậy?]