Nữ y tá bí ẩn đó đứng nhìn Thẩm Thiên Hương nằm trên giường bệnh, cô ta lại quay đầu nhìn bình xăng đã cạn từ sớm kia.
Nữ y tá đó mỉm cười, quay đầu ra khỏi phòng, đứng bên ngoài cửa sổ rồi mở bật lửa ra bật cười: “Là do cô đắc tội thôi, biết thân biết phận thì không thành ra thế này rồi.”
Nói xong cô ta ném bật lửa vào trong phòng qua cửa sổ, lửa bắt đầu bốc cháy, cô ta quay lưng rời đi.
“Cô hãy cầu thần linh đi.”
…
Ninh Giang Thành ở Ninh thị, anh đã sớm gục trên bàn vì mệt.
Mấy ngày qua anh vì chăm sóc cô, cứ chạy qua chạy lại từ công ty đến bệnh viện, cơm nước cũng do dì Lưu đem đến cho anh và Thẩm Thiên Hương, dường như anh không về nhà cũng không có thời gian nghỉ ngơi một chút nào cả.
Ninh Giang Thành xém chút ngủ say, bất ngờ điện thoại đổ chuông, anh lờ mờ tỉnh dậy ngồi lên.
Nhìn thấy số điện thoại lạ anh nhăn mặt, bây giờ còn ai gọi đến vậy chứ?
Ninh Giang Thành khó chịu bắt máy: “Alo?”
[Anh Ninh…anh mau về bệnh viện ngay đi, cô Thẩm xảy ra chuyện rồi.]
“Cái gì chứ?” Ninh Giang Thành đứng dậy, anh vội cúp máy rồi cầm áo vest rời đi, làm sao lại có chuyện nữa chứ?
…
Bệnh viện.
Ninh Giang Thành chạy đến bệnh viện, Thẩm Thiên Hương vừa được cấp cứu xong đang đẩy ra, anh nhìn cô nằm trên giường bệnh liền nhìn bác sĩ hỏi chuyện: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại vào phòng cấp cứu? Không phải hồi chiều còn tốt lắm sao?”
“Phòng bệnh của cô Thẩm bất ngờ bị bốc cháy, nhờ có hệ thống báo cháy chúng tôi đã chạy đến, nhưng do cháy quá lớn nên cô Thẩm bị thương vài chỗ…chúng tôi xin lỗi…” Bác sĩ nói.
Ninh Giang Thành đứng đơ ra, làm sao mà cháy được chứ? Không phải phòng bệnh của cô chỉ có những người thuộc phận sự mới được vào sao? Sao khi không lại bị phóng hỏa ngang như vậy…
“Tình hình của cô Thẩm đã tốt hơn rồi, chúng tôi phát hiện cơm tối cô ấy ăn có bỏ thuốc ngủ ở trong đó, nên khi bốc cháy chúng tôi chạy đến vẫn thấy cô ấy ngủ say.” Bác sĩ và y tá đứng cạnh giải thích, bọn họ biết rõ không nên chọc giận Ninh Giang Thành, để Thẩm Thiên Hương xảy ra chuyện bọn họ có mười cái miệng cũng không thể rửa sạch lỗi lầm của mình.
Ninh Giang Thành nhìn Thẩm Thiên Hương nằm trên giường, anh im lặng rồi nhìn bác sĩ: “Sắp xếp cho cô ấy ở phòng khác đi.”
Nói xong anh quay lưng lấy điện thoại gọi cho Liễu Huy: “Đến bệnh viện mau.”
[Lại xảy ra chuyện gì vậy?]
“Chúng ta có nội gián rồi.” Ninh Giang Thành nói.
[Cái gì chứ?]
…
Liễu Huy đẩy cửa phòng bệnh đi vào, anh nhìn Ninh Giang Thành ngồi ở sofa, Thẩm Thiên Hương còn hôn mê trên giường.
“Phòng bệnh của cô ấy bị phóng hỏa, do cháy lớn nên bị bỏng nhẹ, bác sĩ nói ngày mai cô ấy mới tỉnh lại được.” Ninh Giang Thành nói.
“Cái gì chứ? Không phải phòng bệnh của Thẩm Thiên Hương…”
“Cơm tối của cô ấy bị ai đó bỏ thuốc, lúc bốc cháy cô ấy không biết gì vẫn ngủ say.” Ninh Giang Thành nói tiếp.
Liễu Huy im bặt, cơm tối của Thẩm Thiên Hương và Ninh Giang Thành đều do Ninh gia chuẩn bị, người đưa đến là dì Lưu.
Là người của Ninh gia làm, tại sao lại…
“Ninh gia đã…” Liễu Huy ngập ngừng, anh không nghĩ trong chính căn biệt thự của Ninh Giang Thành lại có người cả gan làm ra những chuyện này.
“Đúng vậy, có ai đó đang làm tay trong cho kẻ muốn hại cô ấy.” Ninh Giang Thành bảo, anh cảm thấy mọi chuyện ngày không đơn giản rồi.
Những ngày qua ở bệnh viện, cơm nước của Thẩm Thiên Hương đều do đầu bếp của Ninh gia chuẩn bị, người đưa đến là dì Lưu.
Dì Lưu rất thích cô, nhất định sẽ không hại cô, bà ấy cũng không có gan làm chuyện đó, chỉ còn một trường hợp duy nhất là lúc nấu ăn đã có kẻ tấy máy tay chân rồi.
Ninh Giang Thành hôm nay không ở lại ăn cơm tối của cô, cũng do bị thương nên Thẩm Thiên Hương chỉ ăn cháo, lúc tối anh cũng gọi điện đến nói cô nhớ ăn tối rồi đi ngủ, kẻ muốn hại cô đã tính trước rồi sao?
Phòng bệnh của cô bốc cháy là có kẻ đã rưới xăng khắp căn phòng sau đó ném bật lửa vào, cũng may là y tá và bác sĩ phát hiện sớm cứu cô ra ngoài, nếu không thì Thẩm Thiên Hương đã chìm trong biển lửa rồi.
Nhưng kẻ ra tay với cô là ai chứ? Là một trong những bác sĩ và y tá phụ trách sao? Chỉ những người có phận sự mới vào được phòng bệnh của cô…
“Camera ở bên ngoài cũng hỏng rồi” Liễu Huy nhận điện thoại rồi quay lưng nói với Ninh Giang Thành.
Anh im lặng không nói gì, chuyện này anh đoán sẽ xảy ra thôi, dù gì tên gây ra chuyện này cũng không ngốc, nếu để anh tóm được nhất định sẽ sống không qua nổi ngày mai.
“Mọi chuyện dần không đơn giản rồi.” Liễu Huy nói.
“Tôi biết.” Ninh Giang Thành đứng dậy, anh đi đến giường bệnh nhìn Thẩm Thiên Hương, mạng sống của cô…đang đứng trên bờ vực nguy hiểm rồi.
Liễu Huy đứng bên cạnh nhìn cả hai, anh lên tiếng: “Ninh Giang Thành, cậu suy nghĩ và đưa ra lựa chọn đi, nếu cứ đứng giữa thế này cô ấy sẽ…”
Ninh Giang Thành xoay đầu lại: “Ý cậu là gì chứ?”
“Cậu không thể một mình hai tay ôm hai người phụ nữ được, cậu hiểu chứ?”
…
Ở bên dưới bệnh viện, các y tá trực đêm bắt đầu xì xào bàn tán về chuyện của Thẩm Thiên Hương.
“Này phòng bệnh VIP đó bốc cháy đó.”
“Nghe đâu là có người trong bệnh viện làm ra.”
“Đáng sợ thế, mà cô Thẩm đó là ai vậy nhỉ? Được Ninh Giang Thành bảo vệ đến thế, còn chăm sóc cô ta tận tình vậy.”
“Cô ta là tiểu tam đó, nghe đâu là xen vào chuyện tình của Ninh Giang Thành rồi còn quyến rũ cả thiếu gia nhà họ Hà nữa cơ.”
“Cô nói Hà Tuấn sao? Ôi thật là…”
Lúc này trước cổng bệnh viện có nhiều xe dừng lại, đoàn người trên xe vội vội vàng vàng đi xuống xông vào đại sảnh bệnh viện.
Trên phòng bệnh của Thẩm Thiên Hương, Liễu Huy bất ngờ nhận được điện thoại.
[Không xong rồi đại ca, phóng viên đuổi đến bệnh viện rồi]
“Cái gì chứ?” Liễu Huy bất ngờ, làm sao bọn họ lại biết được mà đến đây chứ?
“Chuyện gì vậy?” Ninh Giang Thành quay đầu lại hỏi.
“Phóng viên…bọn họ đang ở dưới đại sảnh bệnh viện rồi!”