Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu

Chương 98: Mười Ngón Đan Chặt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mười ngón tay cuối cùng cũng tìm được người xứng đôi.

— “Mười Ngón Đan Chặt” – Trương Trí Lâm

【9】818 và bé ngốc.

Vào giữa cuối tháng Năm, Ôn Tự và Chu Liệt lại quay về Hồng Kông một chuyến, lần này là để tham dự đám cưới của Trần Bá Hào và Kelly.

Kelly và Trần Bá Hào đăng ký kết hôn sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, còn lễ cưới thì được tổ chức vào ngày 20 tháng 5 – ngày lễ tình nhân trên mạng.

Họ không tổ chức một đám cưới rình rang.

Chỉ là một buổi lễ nhỏ được tổ chức tại homestay “Đợi gió”, người chủ trì cũng là Cao Tầm – người bạn thân “lầy lội” của họ.

Ôn Tự nghe nói, một trong các phù dâu của Kelly chính là bạn gái của Cao Tầm, cũng nghe nói rằng Cao Tầm sắp kết thúc mối tình yêu xa.

Cô bạn gái đang làm việc ở Đông Thành của anh cuối cùng cũng quyết định trở lại Hồng Kông phát triển, tháng sau sẽ chuyển về.

Vì sao lại tổ chức lễ cưới ở homestay “Đợi gió”?

Trước khi lên máy bay, Ôn Tự có hỏi Chu Liệt một câu, anh bảo chẳng lẽ cô quên những gì anh từng kể rồi à?

Ôn Tự ngẩn người một lúc, rồi mới nhớ lại.

Cô nhớ Chu Liệt từng nói rằng, hôm đó gió ở Hồng Kông thổi rất lớn, Trần Bá Hào đứng trước cửa homestay, còn Kelly kéo theo chiếc vali bị hỏng bánh xe đi tới. Trần Bá Hào đã tự nói rằng, lúc đó anh giống như đang đứng đợi Kelly vậy.

Cũng vì vậy mà câu slogan của homestay được đặt như thế này: “Tôi đứng nơi gió thổi, đợi gió đến.”

Ngày hôm đó, Kelly giống như một cơn gió thổi tới, còn Trần Bá Hào chính là người đứng nơi đầu gió, chờ đợi cơn gió ấy.

Nay Kelly và Trần Bá Hào chọn tổ chức đám cưới tại homestay này, cũng coi như vẽ một dấu chấm tròn viên mãn cho câu chuyện tình yêu của họ.

*

Homestay “Đợi gió” có bốn tầng.

Tầng một là nhà hàng, được dùng làm nơi tổ chức lễ cưới.

Phong cách trang trí cho lễ cưới được Kelly chọn tông màu trắng – xanh, hài hòa với thiết kế tổng thể của homestay.

Khu vực dùng tiệc tối thì ghép tất cả bàn trong nhà hàng lại với nhau, chia thành hai bàn dài để mọi người ngồi quây quần.

Không có nghi thức cầu kỳ gì cả, chỉ là một nhóm bạn bè thân thiết và người thân, nhân cơ hội đám cưới mà tụ tập uống rượu, chơi trò chơi, hát hò…

Đến phần tiệc rượu, Ôn Tự và Chu Liệt bị Cao Tầm xúi giục lên sân khấu nhảy cùng mọi người, anh ta còn tiện thể nhắc luôn là đám cưới của hai người cũng sắp diễn ra.

Chú rể Trần Bá Hào là người đầu tiên vỗ tay hưởng ứng, lập tức làm cho không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Kelly đứng bên cạnh cũng phụ tham gia “tấn công”.

Chu Liệt nhìn quanh một lượt, ghi nhớ vài gương mặt quen thuộc, sau đó ôm lấy Ôn Tự, mỉm cười nói với mọi người: “Ngày 3 tháng 8 nhớ đến dự đám cưới, nhớ mang theo tiền mừng cưới.”

Sau khi khuấy động không khí xong, Chu Liệt ôm Ôn Tự xuống khỏi sân khấu.

Hai người ngồi xuống ăn một chút, Ôn Tự bỗng ghé sát tai anh, nói khẽ: “Chồng ơi, em muốn ra ngoài hóng gió một chút, em bé cũng nói vậy đấy.”

Từ khi đăng ký kết hôn, thỉnh thoảng Ôn Tự gọi anh là “chồng”, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn thích gọi anh là “anh Chu”.

Cách xưng hô này, cô cảm thấy rất có tình thú.

Chu Liệt nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em thấy không thoải mái à?”

Ôn Tự lắc đầu, mỉm cười: “Chỉ là muốn ra ngoài thôi.”

Chu Liệt không hỏi thêm nữa, đặt đũa xuống, nắm tay cô lặng lẽ rời khỏi nhà hàng, đi ra sân thượng.

Tháng Năm ở Hồng Kông đã có thể mặc áo hai dây rồi, nhưng gió biển về đêm vẫn còn hơi lạnh.

Sợ Ôn Tự bị nhiễm lạnh, Chu Liệt đứng chắn ở hướng gió thổi tới.

Ôn Tự để ý thấy hành động chu đáo ấy của anh, khẽ bật cười, rồi mở lời: “Chiều nay Kelly hỏi anh sau này có thường ở Bắc Thành không, anh trả lời thật lòng à?”

Chu Liệt gật đầu: “Thật lòng.”

Vài tiếng trước, Kelly mặc chiếc váy cưới đuôi cá, tình cờ gặp hai người ở hành lang tầng hai. Cô thuận miệng hỏi Chu Liệt sau này có thường xuyên ở Bắc Thành không.

Lúc đó, anh đã trả lời: “Mùa đông đa phần ở Hồng Kông, mùa hè thì ở Bắc Thành. Phần lớn thời gian chắc sẽ ở Bắc Thành nhiều hơn.”

Ôn Tự ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Tiếng cười nói từ nhà hàng vọng tới, khóe môi cô nhẹ cong lên. Im lặng một lúc, cô cười nói: “Theo lý mà nói, em mới là người nên ở Hồng Kông nhiều hơn. Em thật không ngờ, lấy chồng xa như vậy mà anh lại sẵn sàng chiều em, ở lại Bắc Thành. Hơn nữa, mẹ anh giờ cũng lớn tuổi rồi.”

Nói đến câu cuối cùng, nụ cười trên môi cô dần tắt.

Dù mẹ Chu không hề có ý kiến gì về việc Chu Liệt ở đâu, nhưng trong lòng Ôn Tự vẫn thấy áy náy và xót xa khi để bà ở một mình.

Chu Liệt im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Đúng là mẹ đã lớn tuổi rồi, nhiều lúc anh cũng muốn bà nghỉ ngơi một chút. Nhưng nghĩ lại, nếu bà nghỉ thì biết làm gì bây giờ? Dì của anh cũng nói, chi bằng cứ để bà tiếp tục làm việc, một khi dừng lại, người ta dễ nghĩ ngợi lung tung, như vậy còn không tốt hơn.”

Anh hơi nghiêng người sang một bên, nhẹ nhàng thở ra, rồi lại mở miệng:

“Nhưng nếu bà thật sự nghỉ ngơi, anh cũng không biết nên chung sống với bà thế nào. Có lẽ không gặp nhau thường xuyên, chúng ta lại càng thoải mái hơn.”

Anh từng là một đứa trẻ bị bỏ lại quê nhà, sống cùng bà nội từ nhỏ. Sự xuất hiện của cha mẹ đối với anh mà nói, bây giờ thật sự không biết phải làm sao để gần gũi.

Chung sống với họ, trái lại chỉ khiến anh thấy không thoải mái hơn.

Anh đã quen với cô độc và độc lập.

Ôn Tự lặng lẽ nhìn anh nói ra những lời này một cách bình thản, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa. Cô vươn tay ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Nếu anh cảm thấy không thoải mái, vậy thì cứ chung sống theo cách anh muốn đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Chu Liệt cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh tóc cô, không nói gì, chỉ đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

Thế nhưng, khoảng lặng này không kéo dài được bao lâu thì bị Cao Tầm đẩy cửa phá vỡ: “A Liệt, có điện thoại!”

Ôn Tự và Chu Liệt đồng loạt quay đầu lại, rồi như một phản xạ tự nhiên, cả hai liền tách nhau ra.

Cao Tầm nhận ra mình phá hỏng bầu không khí, liền ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, sau đó im lặng đưa điện thoại về phía Chu Liệt.

Chu Liệt không bận tâm, nhận điện thoại từ tay Cao Tầm, liếc nhìn người gọi đến rồi lập tức nghe máy.

Là Trần Dung.

Cũng không có chuyện gì đặc biệt, Trần Dung biết hai người đang dự đám cưới, lo lắng cho Ôn Tự nên gọi điện dặn dò Chu Liệt chú ý chăm sóc vợ.

Sau khi đưa điện thoại xong, Cao Tầm tự giác rời khỏi sân thượng.

Chu Liệt trò chuyện ngắn gọn rồi cúp máy, theo thói quen mở WeChat xem có tin nhắn mới nào không.

Ôn Tự đứng bên cạnh, ánh mắt tinh ý thoáng nhìn thấy biểu tượng con mèo trắng của mình, còn nhìn thấy cả hai chữ “Bé ngốc”.

Bé ngốc sao?

Khóe môi cô cong lên, rồi cô đưa tay chọc nhẹ vào eo Chu Liệt, cười nói:

“Chồng à, thì ra trong lòng anh em là một bé ngốc sao?”

Chu Liệt ngẩng đầu nhìn cô, chưa kịp phản ứng, hỏi lại: “Sao em lại nói vậy?”

Ôn Tự hơi hếch cằm, ánh mắt liếc về phía màn hình điện thoại anh, giọng điệu mang chút tinh nghịch: “Không phải anh lưu em là ‘Bé ngốc’ trên WeChat sao?”

Nghe vậy, Chu Liệt bật cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy vợ ơi, em lưu anh là gì?”

Bị hỏi lại, Ôn Tự lập tức lùi về sau một bước.

Sau đó cô nở nụ cười gian xảo: “818.”

Chu Liệt: “……”

【10】Bách niên hảo hợp.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày trước lễ cưới.

Lúc này, Ôn Tự đã mang thai gần sáu tháng.

Vài ngày trước lễ cưới, Ôn Tự vì bận rộn chuẩn bị cho hàng loạt công việc mà mệt lả người, thời gian rảnh rỗi thì ngủ bù, thậm chí có lúc ngủ đến mức chẳng buồn ăn cơm.

Vì chuyện này, Chu Liệt đau lòng không thôi.

Có lúc anh còn cảm thấy đứa bé này đến không đúng thời điểm. Trong kế hoạch của anh, đáng lẽ phải cầu hôn, đính hôn, đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ, rồi mới có con.

Cũng chính vì đám cưới này mà sau khi kết thúc, lịch sinh hoạt của Ôn Tự hoàn toàn bị đảo lộn ngày đêm.

Trong vài tháng sau đó, cô thường thức dậy vào nửa đêm để tìm đồ ăn, còn trốn trong phòng đa chức năng của nhà mới để lén xem phim, thường xuyên bị Chu Liệt bắt gặp. Dần dần, Chu Liệt cũng bị cô kéo theo thói quen sinh hoạt lệch múi giờ.

Nhưng mức độ lệch giờ của anh vẫn nhẹ hơn cô một chút.

Đến ngày trước lễ cưới, bạn bè thân thích của Ôn Tự đều đáp chuyến bay cùng nhau đến Hồng Kông.

Ôn Hy Thanh đã khóc ngay trên chuyến bay đó.

Hơn nữa, khóc đến mức không thể kiềm chế được.

Cô Trương ngồi bên cạnh cũng bị kéo theo cảm xúc, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay về phía những tầng mây trắng, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Dù con gái đã đăng ký kết hôn từ trước, nhưng đến ngày thực sự tổ chức hôn lễ, trong lòng người làm cha mẹ vẫn không tránh khỏi nỗi buồn vì sự chia xa.

Việc Ôn Hy Thanh khóc trên máy bay, Ôn Tự mãi đến khi đám cưới kết thúc mới biết được, qua lời kể của ba Bắc Tranh.

Tối ngày 2 tháng 8 hôm đó.

Theo phong tục, cô dâu chú rể không được ngủ cùng nhau trước lễ cưới, Ôn Tự ở trong phòng khách sạn view biển mà không kiềm được nỗi nhớ chồng.

Thế là cô gửi cho Chu Liệt một tệp tài liệu, trong đó có 24 tư thế kinh điển kèm hình ảnh HD không che.

Ngay sau đó, Chu Liệt nhắn lại một dấu chấm hỏi: “?”

Rồi sau đó nữa, anh nhận được một bức ảnh ren đen đầy mê hoặc.

Ngày 3 tháng 8, ngày diễn ra hôn lễ, thời tiết ở Hồng Kông oi bức.

Tiệc cưới của Ôn Tự và Chu Liệt được tổ chức vào buổi trưa.

Toàn bộ lễ cưới lấy tông màu trắng tinh khôi làm chủ đạo, sảnh tiệc được trang trí theo phong cách tối giản. Nhưng với ánh nến trong suốt lung linh, bầu không khí lại càng thêm phần ấm áp, sang trọng và đầy dịu dàng. Sân khấu làm lễ quay lưng về phía cảng Victoria, khiến không gian càng trở nên lãng mạn.

Ôn Tự hôm ấy dậy từ rất sớm để làm tóc và trang điểm, chụp ảnh cưới.

Sau khi hoàn thành mọi thủ tục rườm rà, gần đến giờ trưa, Ôn Tự thay bộ sườn xám đỏ truyền thống, khoác lên mình chiếc váy cưới chính và làm lại kiểu tóc để chuẩn bị cho nghi thức chính của lễ cưới.

Chiếc váy cưới ấy không quá cầu kỳ, không phải là thiết kế đắt đỏ hay lộng lẫy xa hoa, cũng không có khăn voan dài thướt tha, chỉ là một chiếc váy cưới rất đỗi bình thường.

Chiếc váy cưới “bình thường” đó chính là chiếc váy đuôi cá cổ điển mà Chu Liệt từng bù đắp cho cô.

Anh bù đắp cho cô, còn cô mặc nó để gả cho anh.

Dù đã mang thai gần sáu tháng, nhưng Ôn Tự vẫn chưa lộ bụng. Chiếc váy đuôi cá vừa vặn ôm lấy cơ thể, tôn lên đường cong mềm mại, duyên dáng của cô. Vì đang mang thai, cô càng toát lên một nét đẹp đặc biệt và cuốn hút.

Hôm ấy, Chu Liệt mặc một bộ vest màu cà phê, gam màu trầm ấm nhưng không hề nhàm chán, rất ăn ý với chiếc váy cưới cổ điển của Ôn Tự.

Lúc ấy, anh không còn để kiểu tóc húi cua nữa.

Ánh mắt anh cũng trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

Nghi thức bắt đầu vào lúc 12 giờ 10 phút trưa.

Mở đầu lễ cưới rất độc đáo.

Không phải là cô dâu khoác tay cha mình bước vào lễ đường như truyền thống, mà là chú rể lái một chiếc mô tô đen, chở theo cô dâu xinh đẹp từ từ tiến vào.

Ý tưởng mở màn bằng mô tô này là do Ôn Tự đề xuất trong “Tổ chức bí mật vô danh” của họ. Khi ấy, Nam Già đã nhảy dựng lên nói rằng nếu áp dụng vào giới tiệc cưới thì chắc chắn sẽ gây náo động.

Vì thế, hôm nay khi chứng kiến màn mở đầu cực ngầu này, Nam Già – với tư cách chị dâu, không khỏi ghen tị. Cô liền quay sang Bắc Tranh ngồi cạnh, nũng nịu bảo lần tới cũng muốn tổ chức như vậy.

Khóe môi Bắc Tranh đang nhếch lên lập tức hạ xuống.

Về sau, họ quả thực đã tổ chức một lễ cưới khác.

Nghi thức của đám cưới này rất đơn giản, không quá nhiều chi tiết sướt mướt. Thế nhưng khi Ôn Hy Thanh bước lên phát biểu, ông vẫn khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Ở dưới sân khấu, cô Trương nhìn ông mà vừa khóc vừa cười.

Cuối cùng, Ôn Hy Thanh bỏ qua bản thảo viết sẵn, hướng ánh mắt về phía Ôn Tự đang mặc váy cưới, nhìn cô thật lâu rồi mới đưa mắt sang Chu Liệt đang mặc vest đứng bên cạnh.

Ông cầm micro, đôi mắt đẫm lệ, giọng run run nói: “Đây là đứa con gái bảo bối duy nhất của bố, sau này con nhất định phải đối xử tốt với nó…”

Chu Liệt không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi người thật sâu về phía ông.

Ôn Tự đứng bên cạnh, không dám nhìn thẳng vào Ôn Hy Thanh, sợ rằng nếu cô không kìm lòng được, nước mắt sẽ lại rơi.

Dù vậy, đôi mắt cô cũng đã ngấn lệ.

May mắn thay, nhóm bạn bè rất biết cách khuấy động bầu không khí. Trước khi nước mắt của Ôn Tự kịp rơi xuống, họ ồn ào đề nghị cô ném hoa cưới để lan tỏa hạnh phúc.

Ôn Tự lập tức bật cười, quay lưng lại.

Khi tiếng đếm vang lên một, bó hoa mẫu đơn trắng trên tay cô vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung rồi rơi gọn vào tay Lộc Nhiên – phù dâu của hôm ấy.

Hoa cưới rơi vào tay, phản ứng đầu tiên của Lộc Nhiên là sững sờ. Cô vốn không có ý định tranh giành, nhưng khi định thần lại, cô vô thức nhìn về phía Giang Thừa đang ngồi ở hàng ghế khách mời.

Ôn Tự quay người lại, nhìn thấy cảnh đó liền mỉm cười.

Có lẽ đây là số phận an bài.

Cô hy vọng bó hoa cưới này có thể mang đến cho Lộc Nhiên một hạnh phúc trọn vẹn trong tương lai gần.

Tiệc cưới kết thúc vào hơn 2 giờ chiều.

Một phần bạn bè và người thân của nhà họ Ôn sau khi dự xong hôn lễ đã đáp chuyến bay về Bắc Thành trong ngày. Phần còn lại thì chọn ở lại vài ngày để đi tham quan cùng nhau.

Để tiện cho họ, Chu Liệt đã kéo Trần Bá Hào ra và nói rằng anh ấy rất sẵn lòng làm hướng dẫn viên.

Lúc ấy, Trần Bá Hào nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười và giơ tay đồng ý rất nhiệt tình.

Không còn cách nào khác, ai bảo anh có một thằng bạn “bá đạo” như vậy chứ.

Sau khi an ủi xong Ôn Hy Thanh và cô Trương, Ôn Tự cùng Chu Liệt trở về nhà ở Cửu Long.

Đêm tân hôn, dĩ nhiên là phải động phòng.

Ban đầu có cả phần náo động phòng, nhưng Chu Liệt đã hủy bỏ vì tình trạng sức khỏe đặc biệt của Ôn Tự lúc này.

Anh phải loại bỏ mọi thứ bất lợi cho cô.

Việc hủy bỏ náo động phòng là điều Ôn Hy Thanh hài lòng nhất.

Trần Dung biết hôm nay là ngày đặc biệt nên từ rất sớm đã vào phòng ngủ, không phát ra tiếng động nào, sợ làm phiền đến đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ ở phòng bên cạnh.

Ôn Tự vì đêm tân hôn này mà đặc biệt chuẩn bị một “bộ chiến giáp” màu đen, còn do Nam Già chọn cho cô.

Đó là một chiếc váy ngủ ren đen vừa ngây thơ vừa gợi cảm.

Sau khi tắm rửa xong, Chu Liệt bước ra liền thấy Ôn Tự mặc chiếc váy ngủ ren đen, mái tóc xõa dài, nửa người dựa vào giường, một chân vắt hờ lên chân còn lại, tư thế vừa khiêu gợi vừa quyến rũ.

Anh khựng lại, yết hầu không khỏi trượt lên trượt xuống.

Ôn Tự nhìn anh đầy phong tình, cố ý lên giọng ngọt ngào: “Anh Chu, anh thấy bộ này của em tối nay thế nào? Có đẹp không?”

Là một sự khiêu khích và dụ hoặc trần trụi.

Chu Liệt nuốt khan, giọng nói trầm hẳn: “Rất gợi cảm.”

Nghe xong, Ôn Tự cười rạng rỡ, cố tình dùng tay khẽ nâng một góc váy lên, lười nhác hỏi: “Vậy anh có thích em như thế này không?”

Cô cảm thấy bản thân thật xấu xa. Cô biết rõ mỗi lần cô dùng giọng điệu nũng nịu này, anh đều không thể chịu được, nhưng cô lại thích trêu chọc anh như vậy.

Cô thích cực kỳ.

Chu Liệt hít sâu một hơi, bước tới kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, giọng nói càng thêm trầm: “Đừng để bị lạnh.”

Anh biết hôm nay là ngày gì.

Nhưng anh muốn để cô nghỉ ngơi trước, dù sao tổ chức đám cưới cũng rất mệt mỏi.

Ôn Tự thì không nghĩ vậy.

Cô nghĩ rằng, ngày đặc biệt thì phải làm chuyện đặc biệt.

Vì thế, khi còn chưa đợi Chu Liệt tấn công, cô đã bật dậy, nhào tới đè anh ngã xuống giường, đầy nhiệt tình ngồi lên hông anh.

Động tác đó khiến Chu Liệt giật mình.

Anh vội chống người dậy, giữ lấy eo cô, căng thẳng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Đôi mắt Ôn Tự như phủ đầy xuân sắc, nhìn anh một giây rồi cúi đầu hôn lên môi anh, tách ra và lấn sâu hơn.

Cô không hề khó chịu, cô vẫn rất khỏe.

Nhưng nếu cứ tiếp tục kìm nén, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi nữa.

Chu Liệt có thể cảm nhận được sự khát khao mãnh liệt của người đang ngồi trên mình. Lúc này, cô như mảnh đất khô cằn đang khát khao một cơn mưa tưới mát.

Cuối cùng, anh cũng không thể kìm lòng nổi.

Huống hồ đêm nay còn có “chiến giáp” tiếp sức.

Anh vừa đáp lại nụ hôn của cô, vừa đưa tay vào trong váy ngủ.

Sau đó, khi khu vườn thiêng liêng được chinh phục, trước khi bị cuốn trôi trong cơn lạc thú, Ôn Tự kề sát bên tai Chu Liệt, nhẹ nhàng nói: “Bách niên giai lão, anh Chu…”

Lồng ngực Chu Liệt chấn động.

Giây tiếp theo, anh cúi xuống hôn cô, tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp, thì thầm bằng tiếng Quảng Đông: “Baby, gọi ‘chồng’ đi.”

Trong căn phòng mờ tối, đôi mắt Ôn Tự ướt át, nghiêng đầu cắn nhẹ vào vai anh, sau đó khẽ thì thầm bên tai: “Chồng ơi…”

Một tiếng “chồng” cất lên, Chu Liệt siết cô vào lòng thật chặt.

Khoảnh khắc được ôm vào lòng, cô cảm thấy yêu anh nhiều hơn nữa.

Cô bật cười, lại cắn nhẹ thêm một cái lên vai anh.

Ký ức về lần đầu tiên đặt chân đến Hồng Kông năm ngoái bỗng ùa về trong tâm trí cô.

Đó là đêm khuya hôm ấy, khi cô lần đầu gặp anh tại quầy lễ tân của “Đợi Gió.”

Chỉ một ánh nhìn đầu tiên, cô đã bị anh thu hút, cả linh hồn dường như đều bị anh câu mất, bản năng thôi thúc cô muốn đến gần anh.

Chỉ một ánh nhìn, cô đã dành cả trái tim mình cho anh.

Cô từng gặp rất nhiều người, nhưng không ai có thể sánh bằng ánh nhìn đầu tiên ấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.