(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mong đợi cùng em vượt núi băng đèo— “Lá Thư Gửi Con Trai” – Trần Vịnh Khiêm
[5] Bà bầu nhỏ.
Vì hai tin nhắn WeChat của Ôn Tự, Chu Liệt lập tức cúp máy, mở Ctrip đặt vé chuyến bay sớm nhất đến Bắc Thành.
Lúc 2 giờ 30 chiều, anh đến sân bay Bắc Thành.
Vừa xuống máy bay, anh vội vã kéo hành lý ra khỏi sảnh sân bay, bắt một chiếc taxi.
Khi đó, Ôn Tự đang ở căn hộ Tây Sơn.
Lộc Nhiên cũng ở đó.
Lúc gọi điện xong với Chu Liệt, Ôn Tự gửi tấm ảnh hai vạch que thử thai cho Lộc Nhiên và nhắn rằng có lẽ cô cần đến bệnh viện kiểm tra.
Lộc Nhiên vừa đọc tin nhắn, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mặt mộc đón taxi đến căn hộ Tây Sơn để đưa Ôn Tự đi bệnh viện.
Đến 11 giờ trưa, Ôn Tự cầm tờ giấy xác nhận mang thai, lại gửi cho Chu Liệt.
Tay cô run run nhắn tin cho anh:
“Hình như em thật sự sắp làm mẹ rồi…”
Lúc đó, Chu Liệt vừa xuống máy bay, tắt chế độ máy bay. Vừa mở WeChat, thấy tin nhắn ấy, bước chân anh nhanh như một cơn gió.
Anh lên taxi, bảo tài xế đưa đến tiệm hoa gần căn hộ Tây Sơn, rồi ghé qua tiệm bánh ngọt.
Anh sắp làm ba rồi, ít nhiều cũng phải thể hiện một chút.
Vì thế, anh mua một bó hoa hồng phấn thật lớn, cùng một chiếc bánh crepe sầu riêng 6 inch.
Xuống xe trước cửa căn hộ Tây Sơn, anh đúng lúc gặp Lộc Nhiên đang từ trong tòa nhà bước ra. Chu Liệt khẽ gật đầu chào hỏi.
Lộc Nhiên cũng mỉm cười đáp lại, nói: “Chúc mừng anh.”
Chu Liệt nghe xong, bên môi nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Hai người không nói thêm gì. Chu Liệt cảm ơn xong thì kéo vali, quẹt thẻ ra vào, nhanh chóng bước vào căn hộ.
Anh lên lầu, vào nhà rồi đặt đồ xuống.
Ngay lúc đó, Ôn Tự cầm tờ giấy siêu âm thai, chạy ào đến bên anh, giọng nói đầy phấn khích: “Chu Liệt, anh mau xem đi, em thật sự làm mẹ rồi!”
Chu Liệt dùng một tay đỡ nhẹ eo cô, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Tay kia nhận lấy tờ giấy siêu âm từ cô, cúi đầu xem cẩn thận.
Trên đó ghi rõ: “Thai trong tử cung (ước tính khoảng 6 tuần theo phôi thai), hai buồng trứng không phát hiện bất thường rõ rệt.”
Nhìn tờ giấy ấy, Chu Liệt không thể kìm được nữa. Anh ôm chặt Ôn Tự vào lòng, cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô.
Giọng anh run run vì hạnh phúc: “Thật tốt quá, anh sắp làm ba rồi, anh thật sự sắp làm ba rồi.”
Nói xong, anh bật cười, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Trời mới biết trong suốt chuyến bay này, anh đã nghĩ ngợi những gì.
Mọi lần đi máy bay, anh luôn nhắm mắt ngủ đến khi tiếp viên thông báo hạ cánh. Nhưng lần này, anh không thể chợp mắt, vì anh không ngủ nổi.
Anh phấn khích đến nỗi không thể nào ngủ được.
Trên chuyến bay này, đầu óc anh chỉ nghĩ về việc làm thế nào để trở thành một người cha tốt. Anh thậm chí còn thấy bối rối, kích động đến nỗi gọi tiếp viên mang cà phê mấy lần liền.
Anh nghĩ: Nếu là con trai thì sao?
Nếu là con gái thì thế nào?
Ôn Tự cười khúc khích trong vòng tay anh, đôi tay ôm chặt cổ anh. Cô bật cười nói: “Anh không biết đâu, lúc bác sĩ bảo trong bụng em có em bé, em kích động đến mức nào. Trời ơi, em còn không dám tin nữa!”
Nói xong, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Chu Liệt cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, giọng anh dịu dàng, mang theo ý cười:
“Vậy là hôm Tết Lạp Bát(*) đúng không?”
(*) 臘八節 (Lạp Bát Tiết) là một ngày lễ truyền thống quan trọng trong văn hóa Trung Quốc, thường rơi vào ngày mùng 8 tháng Chạp âm lịch (tháng cuối cùng của năm âm lịch). Lạp Bát Tiết được cho là ngày kỷ niệm Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đắc đạo sau khi tu hành khổ hạnh và giác ngộ. Vì vậy, vào ngày này, các tín đồ Phật giáo thường nấu cháo Lạp Bát để cúng Phật và phân phát cho mọi người.
Dù là câu hỏi, nhưng anh lại rất chắc chắn trong lòng.
Ôn Tự gật đầu, liếc nhìn chiếc tủ bên cạnh, khóe môi cong lên: “Chắc vậy, hôm đó bao bị rách mà, có lẽ là lúc đó dính đấy.”
Cô đã nghĩ đến điều này khi đang trên đường đi kiểm tra. Ngoài hôm Tết Lạp Bát không chuẩn bị chu đáo, thì không còn khả năng nào khác.
Chu Liệt khẽ véo đôi má trắng nõn của cô, rồi buông tay ra, nói: “Em ngồi sofa trước đi, anh thay giày xong sẽ qua với em.”
Ôn Tự ngoan ngoãn nghe lời, xoay người quay lại phòng khách.
Chẳng bao lâu sau, Chu Liệt một tay ôm hoa, một tay xách chiếc bánh mille crepe bước đến, đưa hết cho Ôn Tự, khẽ cười nói: “Chúc mừng cô Ôn đã chính thức trở thành một ‘bà bầu nhỏ’.”
Nghe anh nói vậy, Ôn Tự bật cười: “Vậy cũng chúc mừng anh Chu không lâu nữa sẽ trở thành một ông bố.”
Hoa và bánh, cô đều nhận lấy.
Ngay sau đó, chiếc bánh được cô đặt lên bàn trà, còn bó hoa thì đặt trên tay vịn của sofa.
Chu Liệt ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy đôi tay cô.
Sau một khoảng lặng, anh nghiêm túc mở lời: “Lần đầu tiên làm bố, anh cũng không biết nên làm gì cho tốt nhất, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất. Anh sẽ nói với con rằng bố yêu mẹ, và cũng yêu con nữa.”
Ngập ngừng một chút, anh lại nói tiếp: “Anh quyết định rồi, khoảng thời gian này sẽ ở lại Bắc Thành chăm sóc em, không về Hồng Kông nữa.”
Ôn Tự nhất thời không biết nói gì, chỉ nhìn anh, đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Chu Liệt bật cười, ôm cô vào lòng, lặng lẽ ôm chặt lấy.
Về việc làm thế nào để trở thành một người bố tốt, thật sự anh không có kinh nghiệm. Thế nên sau này khi Tiểu Chu Dật ra đời, anh vụng về đến mức khiến Ôn Tự vừa khóc vừa cười.
Tối hôm ấy, cả hai quay về Đa Luân Công Quán.
Vừa mới ngồi xuống sofa phòng khách, Ôn Tự liền lấy sổ khám bệnh từ trong túi xách ra, rút toàn bộ kết quả kiểm tra sáng nay đưa cho cô Trương.
Cô Trương hơi khó hiểu, đưa tay nhận lấy, hỏi: “Đây là gì vậy?”
Ôn Tự chỉ đáp: “Mẹ tự xem đi ạ.”
Chưa đầy một phút sau, cô Trương lập tức đứng phắt dậy, cầm những tờ kết quả trong tay, biểu cảm không thể tin nổi nhìn sang Ôn Tự, hỏi: “Con mang thai rồi à?”
Ngay sau đó, Ôn Hy Thanh từ ngoài ban công lao vào, liếc nhìn ba người trong phòng khách, vui mừng reo lên: “Mang thai à? Là Ôn Tự mang thai sao?”
Nhìn dáng vẻ kích động của Ôn Hy Thanh, cô Trương liền liếc mắt, đưa đống kết quả trong tay nhét vào tay ông.
Rất nhanh sau đó, biệt thự liền vang lên tiếng reo hò đầy phấn khích của Ôn Hy Thanh, ông còn cố ý mở toang hết cửa sổ phòng khách.
[6] Ngày cưới.
Ôn Tự mang thai, hai bên gia đình lập tức bắt đầu lo chuyện đám cưới, ai nấy đều mong hai người nhanh chóng tổ chức.
Về việc chuẩn bị hôn lễ, Ôn Tự và Chu Liệt bàn bạc như sau: trước tiên sẽ tổ chức một tiệc xuất giá tại Bắc Thành, sau đó về Hồng Kông tổ chức chính tiệc cưới.
Buổi đầu tiên là tiệc xuất giá ở nhà gái, không cần đón dâu, chỉ mời bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm thân mật.
Buổi thứ hai sẽ tổ chức ở nhà trai, tức là tiệc cưới chính.
Phía nhà trai sẽ sắp xếp vé máy bay khứ hồi, khách sạn và phương tiện di chuyển cho khách mời từ nhà gái. Tất nhiên, chi phí sẽ do nhà trai lo liệu, dù nhà gái chẳng thiếu khoản tiền ấy.
Còn địa điểm tổ chức lễ xuất giá, Ôn Tự chọn khách sạn cao nhất ở Hồng Kông – khách sạn Ritz-Carlton.
Bởi từ đó có thể ngắm nhìn 270 độ cảnh biển của cảng Victoria.
Thật ra, ban đầu Ôn Tự có nghĩ đến việc tổ chức tiệc cưới trên bãi cỏ ở khách sạn Rosewood, nhưng tháng 8 ở Hồng Kông nóng như lửa đốt, cô suy đi nghĩ lại rồi quyết định từ bỏ.
Đến lúc đó bụng cô đã lớn, còn phải chịu cái nóng ấy thì chắc cô nổ tung mất.
Cuối cùng, địa điểm tổ chức chính tiệc cưới được quyết định là ở khách sạn Ritz-Carlton.
Tuy nhiên, vì bà nội Chu Liệt mất năm ngoái nên anh phải chịu tang mười hai tháng, không thể tổ chức cưới ngay lập tức.
Vì vậy, hai gia đình đã bàn bạc từ xa, mời thầy chọn ngày lành. Kết quả, lễ cưới được ấn định vào tháng 8 cuối hạ.
Cũng là thời điểm Ôn Tự mang thai gần 6 tháng.
Ngày tổ chức là mùng 3 tháng 8.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");