Tạ Uyên vừa dứt lời, ngay cả Trử Thần cũng ngạc nhiên nhìn anh, Kỷ Thụy càng không thể tin được.
“Chú nhỏ… Anh bảo em đi?” Cô run rẩy hỏi.
Tất nhiên Tạ Uyên không muốn để cô đi, nhưng hiện tại, đây là cơ hội duy nhất để được Trử Thần chấp nhận. Anh không quan tâm đến suy nghĩ của Trử Thần, nhưng không thể không quan tâm đến suy nghĩ của ba vợ tương lai, vậy nên anh chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
“Đi đi, ba em cũng không phải là người độc đoán, dù em có chuyển ra ngoài thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.” Tạ Uyên an ủi đầy ẩn ý.
Trử Thần khẽ cười khẩy trong lòng, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa: “Đúng vậy Thụy Thụy, ba chỉ muốn hai đứa tạm thời xa nhau vài ngày, suy nghĩ kỹ về mối quan hệ này, không phải là phản đối hai đứa… Tuy nhiên, nếu con không nghe lời thì ba chưa chắc sẽ đồng ý.”
Hai người thay nhau khuyên nhủ, mặc dù trong lòng Kỷ Thụy không muốn lắm, nhưng cũng nhanh chóng bị thuyết phục.
Trử Thần sợ đêm dài lắm mộng, lập tức muốn giúp cô thu dọn hành lý, Tạ Uyên lại không nỡ, giọng điệu mơ hồ kéo dài thời gian: “Đồ đạc của cô ấy quá nhiều, hôm nay chưa chắc đã dọn xong, hay là anh cứ về trước đi, ngày mai lại tới.”
“Dọn hành lý sao?” Quản gia lại đi ngang qua phòng khách, nghe được trọng điểm, lập tức bước tới: “Đã dọn xong rồi, còn có một số đồ bổ và hải sản, cậu Trử cũng mang về luôn nhé.”
Kỷ Thụy: “…”
Tạ Uyên: “…”
“Cảm ơn quản gia.” Trử Thần mỉm cười.
Quản gia vui vẻ: “Cậu Trử khách sáo rồi, mong cậu Trử chăm sóc Thụy Thụy thật tốt, nếu có gì cần, cứ liên lạc với tôi.”
Trử Thần cảm ơn lần nữa, sau đó cùng quản gia đi chuyển đồ.
Quản gia chuẩn bị quá nhiều đồ, xe của Trử Thần chỉ chất được một phần ba là đầy, nhìn số đồ còn lại, Trử Thần đang suy nghĩ nên mang đi bằng cách nào, Tạ Uyên đột nhiên nói: “Nhiều quá, mai anh đổi xe khác đến chở tiếp đi.”
“Không cần không cần, tôi đã chuẩn bị rồi.” Quản gia vừa nói, một chiếc xe bán tải đã chạy đến.
Tạ Uyên miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bác chuẩn bị chu đáo đấy.”
“Đều là việc tôi nên làm.” Đối mặt với lời khen của cậu chủ, quản gia khiêm tốn nói.
Bây giờ hành lý đã thu dọn xong, xe cũng đã chuẩn bị xong, không còn lý do gì để trì hoãn nữa. Kỷ Thụy lưu luyến nhìn Tạ Uyên, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ, em đi đây.”
Tạ Uyên muốn ôm cô, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh đành kìm nén, chỉ gật đầu một cách nặng nề.
Kỷ Thụy đi ba bước lại quay đầu một lần, lên xe của Trử Thần, quản gia lập tức chỉ huy xe bán tải đi theo sau. Tạ Uyên nhìn hai chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng.
Bất ngờ, xe của Trử Thần dừng lại trước cổng lớn, Kỷ Thụy vội vàng mở cửa xe và chạy về phía anh. Tạ Uyên trong nháy mắt buông bỏ mọi sự kiềm chế, vội vã chạy đến bên cô.
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy ôm chầm lấy anh, hít thở mạnh sau đó mới nức nở nói: “Chú nhớ em nhé, nhất định phải nhớ em.”
“Ừm, sẽ nhớ em.” Tạ Uyên nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Quản gia: “?”
Sau một hồi im lặng, ông ấy khó hiểu nhìn bác Chung vừa bước ra từ trong nhà: “Thụy Thụy chỉ đi ở nhà bạn vài ngày thôi mà? Sao họ lại làm như sinh ly tử biệt vậy?”
Bác Chung im lặng ba giây, hỏi: “Cháu trai của ông đã sáu tuổi rồi phải không?”
“Cháu trai của tôi liên quan gì đến chuyện này?” Quản gia cạn lời. Ba năm trước, gia đình ông ấy đã di cư ra nước ngoài, ông ấy không yên tâm về Tạ Uyên nên không đi theo, chỉ mỗi năm Tết Nguyên Đán về ở với họ hai tháng.
“Cháu trai đã sáu tuổi rồi mà vẫn còn hồ đồ như con giun, không biết bao nhiêu năm nay làm sao sống sót được.” Bác Chung hừ lạnh một tiếng, cao quý quay về phòng.
Quản gia: “…” Cố ý ra ngoài chỉ để mắng tôi hai câu?
Dù có luyến tiếc đến đâu cũng có lúc phải chia tay, Kỷ Thụy nỉ non với Tạ Uyên mãi, khi lên xe lần nữa, quầng mắt cô đã đỏ hoe. Tuy quản gia không hiểu tại sao cảm xúc của cô lại thay đổi thất thường đến vậy, nhưng vẫn nảy sinh chút lo lắng.
“Cô ấy rốt cuộc là muốn đi hay không muốn đi? Hay là gọi cô ấy về đi.” Ông ấy đi tới bên cạnh Tạ Uyên.
Tạ Uyên lơ đễnh nhìn ông ấy, chống gậy đi vào nhà.
“Thật sự không gọi cô ấy về à? Vậy nếu cô ấy cứ buồn mãi thì sao?” Quản gia hỏi lớn.
Tạ Uyên không quay đầu lại: “Yên tâm đi, Trử Thần sẽ nhanh chóng dỗ dành được cô ấy.”
Trên xe, Kỷ Thụy tức giận tố cáo: “Ba là người gia trưởng phong kiến! Ba chia cắt uyên ương! Ba không phải người tốt!”
“Mẹ con đã mua máy chơi game mới nhất, chờ con đến để chơi game hai người.” Trử Thần đột nhiên nói.
Kỷ Thụy khựng lại, vẫn giữ vẻ tức giận: “Đừng tưởng rằng một chút ân huệ nhỏ có thể mua chuộc được con!”
“Ăn tôm hùm đất không? Không phải con rất thích món đó sao, ba đã mua rất nhiều, chuẩn bị tự tay nấu bốn vị vào buổi tối, lúc đó con giúp ba nếm thử xem vị nào ngon hơn nhé.” Trử Thần lại nói.
Kỷ Thụy nuốt nước bọt: “Con thích ăn tôm hùm đất tỏi của ba làm, nhưng đó là chuyện lâu sau này, bây giờ ba nấu có ngon không?”
“Thử không phải là biết rồi sao, nếu không ngon, ba sẽ bị phạt ăn hết một mình.” Trử Thần âm thầm dỗ dành.
Kỷ Thụy bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.
“Ăn xong chúng ta đi dạo công viên gần đây, con thích chèo thuyền không?” Trử Thần hỏi.
Kỷ Thụy sáng mắt lên: “Thích ạ.”
“Trong công viên có dự án chèo thuyền, trên thuyền treo đèn ngủ nhỏ, có thể thu hút rất nhiều cá nhỏ tới, ba đưa con đi thử chút nhé?” Trử Thần tiếp tục hỏi ý kiến.
Kỷ Thụy vui vẻ: “Được ạ, được ạ.”
Trử Thần liếc nhìn cô, thấy cô không còn giận nữa, khóe môi cong lên một chút.
Biết Kỷ Thụy sắp đến, Diệp Phi đã dọn dẹp phòng từ sớm, khi hai ba con về đến nhà, lập tức kéo Kỷ Thụy vào phòng.
“Ta đa! Thích không?” Cô ấy như dâng báu vật mà vỗ vỗ chiếc giường êm ái.
Kỷ Thụy nhìn căn phòng màu hồng đậm chất công chúa, không khỏi giật mình: “Mẹ, con hai mươi mốt tuổi rồi, không phải mười một tuổi.”
:Nhưng mẹ thấy con rất hợp với phong cách này.” Diệp Phi cười nói.
Có lẽ đây là bệnh chung của các bà mẹ, khi trang trí phòng cho con gái, đều thích chọn màu hồng phấn.
Kỷ Thụy cầm một con búp bê trên giường, quan sát khắp căn phòng mới của mình.
“Nếu con thực sự không thích, cứ đến phòng của mẹ trước, chúng ta sẽ tìm người sửa sang lại phòng của con.” Thấy cô im lặng, Diệp Phi nghĩ rằng cô không chấp nhận được.
Kỷ Thụy lập tức từ chối: “Con không muốn ngủ với mẹ và ba đâu!”
“Ai bảo con ngủ với anh ấy?” Diệp Phi bật cười: “Bảo con đến phòng của mẹ mà.”
Kỷ Thụy khựng lại, đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt: “Hai người không ngủ chung một phòng?”
“Tất nhiên là không.” Diệp Phi trả lời chắc nịch.
Kỷ Thụy lập tức nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“… Nhìn mẹ làm gì?” Diệp Phi hơi lo lắng.
Kỷ Thụy: “Gần đây con chỉ lo nghĩ cho chuyện của mình, vẫn chưa hỏi mẹ, bụng mẹ đã lớn thế này rồi, định khi nào thì kết hôn với ba con?”
“Mẹ thấy như thế này cũng tốt.” Diệp Phi chớp mắt: “Không cần gánh vác trách nhiệm hôn nhân, lại có người giúp mẹ san sẻ khó khăn nuôi dạy con.”
Kỷ Thụy: “…”
“Thôi, chuyện của người lớn con đừng lo lắng, bây giờ hãy kể cho mẹ nghe chuyện của con và Tạ Uyên đi.” Diệp Phi kéo cô ngồi xuống mép giường.
Kỷ Thụy ngạc nhiên: “Sao mẹ biết?”
Không nhớ nhầm thì cô và ba cũng mới về nhà, chưa kịp đề cập đến chuyện này.
“Trử Thần vừa đến nhà họ Tạ đã nhắn tin cho mẹ.” Diệp Phi không thấy đây là vấn đề gì.
Kỷ Thụy: “…” Thật không ngờ ba lại là ông tám.
Cô thấy chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, nên đã kể hết mọi chuyện một cách tỉ mỉ. Khi nói đến việc ba cậy quyền ép cô về nhà, Kỷ Thụy vẫn còn hơi tức giận: “Mẹ nói xem, ba có quá đáng không?”
“Quá đáng thật, sao ba con có thể ép hai đứa mới yêu nhau phải chia tay chứ?” Diệp Phi hóa thân thành hiệp sĩ công lý: “Giờ mẹ sẽ đi tìm anh ấy, xem anh ấy có ý gì.”
Kỷ Thụy hơi nhếch môi, không mấy hy vọng vào việc Diệp Phi đòi lại công bằng cho mình.
Diệp Phi ôm bụng bước nhanh sang phòng sách bên cạnh, vừa vào cửa đã định chất vấn Trử Thần. Trử Thần chỉ nhìn cô và hỏi: “Em chắc chắn con bé thích Tạ Uyên chứ không phải do quen lâu sinh ra ảo giác? Em chắc chắn khi con bé nhận ra đó là ảo giác, nó sẽ không cảm thấy xấu hổ trong một thời gian dài giống như mấy đứa trẻ con yêu thầy giáo thời kỳ dậy thì?”
Diệp Phi: “…”
Một phút sau, Diệp Phi lề mề quay lại phòng Kỷ Thụy, cười gượng: “Muốn chơi game không?”
Kỷ Thụy: Quả nhiên là không ngoài dự đoán.
Thời gian chơi game vui vẻ trôi qua nhanh, đến khi hai người chơi mệt, tôm hùm đất cũng đã được chế biến xong.
Loại đồ ăn có vỏ này khi ăn khá rắc rối, may mắn là có Trử Thần ở bên cạnh bóc vỏ, đút người này ăn rồi đút người kia ăn, rất nhanh đã cho vợ con ăn no nê.
Kết thúc bữa tối, cả nhà nghỉ ngơi một lát rồi cùng nhau đi chèo thuyền trên hồ. Những chiếc thuyền nhỏ trong công viên đều cần tự đạp chân, Diệp Phi đang mang thai, chủ động ngồi vào vị trí ngắm cảnh, Trử Thần và Kỷ Thụy phụ trách góp sức, đợi đi hết một vòng hồ nhân tạo rộng lớn, Kỷ Thụy đã mệt đến mức ngón tay cũng không muốn cử động.
Cùng một bầu trời, nhà họ Tạ, Tạ Uyên sau khi yêu đương lần đầu tiên đón một đêm không có Kỷ Thụy, nằm trên giường trằn trọc, cuối cùng cũng nhắn cho Kỷ Thụy một tin: [Em đã quen chưa?]
Không có hồi âm.
… Chắc không phải là đang khóc đâu nhỉ? Tạ Uyên cau mày, lý trí mách bảo anh Kỷ Thụy không phải kiểu người đổi chỗ ngủ mà nửa đêm lén lút khóc, huống hồ giờ cô đang ở nhà ba mẹ. Nhưng anh lại không thể kiểm soát được mà tưởng tượng ra cảnh cô cắn góc chăn nức nở, càng nghĩ trong lòng càng bực bội, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại reo năm sáu hồi, bên kia mới chịu nghe máy.
“Ai vậy…” Giấc ngủ bị quấy rầy, Kỷ Thụy rất bực bội.
Điện thoại im lặng ba giây, rồi đột ngột cúp máy, Kỷ Thụy hừ hừ một tiếng, ôm chăn tiếp tục ngủ say sưa.
Cô ngủ rồi, vậy mà đã ngủ rồi, Tạ Uyên nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ tối, nhất thời giận đến bật cười… Bình thường ở nhà cô cũng không ngủ sớm như vậy!
Hoàn toàn không biết bạn trai mình đã trải qua một đêm đau khổ như thế nào, sau khi ngủ một giấc đến sáng tinh mơ, Kỷ Thụy lơ mơ cảm thấy hình như tối qua mình mơ màng trả lời điện thoại, lúc đang nằm trên giường ngẩn ngơ, Diệp Phi bỗng đẩy cửa bước vào: “Đi thôi, ba con bảo đưa con đi cắm trại.”
Cả một cuối tuần, Kỷ Thụy chỉ gửi cho Tạ Uyên chưa đến ba mươi tin nhắn, sau đó một tuần hầu như không trò chuyện. Mỗi lần Tạ Uyên chủ động hỏi cô đang làm gì, cô chỉ trả lời ngắn gọn hoặc trực tiếp gửi một bức ảnh, trong ảnh là cảnh chèo thuyền đi cắm trại hoặc vuốt ve những con vật nhỏ kỳ lạ nào đó, có thể thấy rằng cuộc sống sau khi ở nhà ba mẹ trở nên rất phong phú.
“Phong phú đến mức sắp quên tôi rồi.” Tạ Uyên nhàn nhạt nói.
Tưởng Cách, người đã đen đi hai tông sau một tuần đi biển nghỉ dưỡng, cố gắng tỏ ra đồng cảm và bày tỏ sự bối rối trước hành động của anh khi gọi anh ấy về công ty mặc dù chỉ còn ba tiếng nữa là tan sở.
“Thứ sáu tuần trước cậu được nghỉ vào giờ này, năm ngày nghỉ cộng hai ngày cuối tuần, hôm nay đi làm giờ này, có vấn đề gì không?” Tạ Uyên cau mày hỏi. Hôm đó xung động nhất thời cho anh ấy nghỉ phép, kết quả là ngày hôm sau bạn gái anh biến mất, vì không còn thư ký nên khối lượng công việc tăng vọt, đơn giản là vui quá hóa buồn.
Tưởng Cách nghe anh nói những lời lẽ của một nhà tư bản so đo tính toán nhỏ mọn như vậy mà im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài và nói không có vấn đề gì.
Dù sao nữa, chỉ còn ba tiếng nữa là tan sở, rồi lại đến cuối tuần.
“À đúng rồi, mai đi công tác với tôi ở tập đoàn nhà họ Hoài, có hợp đồng cần ký.” Tạ Uyên đột nhiên nhắc nhở.
Tưởng Cách: “… Mai là cuối tuần, mà hợp đồng nào quan trọng đến mức sếp Tạ phải đích thân đi vậy?”
Tạ Uyên: “Ở nhà cũng chẳng có ai đợi, rảnh rỗi vậy đó.” Tạ Uyên lơ lửng nói.
Tưởng Cách: “…”
Đang suy nghĩ xem nên thỏa hiệp hay chiến đấu đến cùng với ông chủ vô lương tâm, thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, cô gái nhỏ nhiều ngày không gặp thò đầu vào, nhìn thấy hai người trong phòng đang nhìn mình, lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn: “Chúc buổi chiều tốt lành chú nhỏ, anh Tưởng.”
Tạ Uyên giãn cơ mặt, nhìn cô chăm chú.
“Em, em đi dạo phố, ngang qua đây nên ghé thăm.” Kỷ Thụy lúng túng bước vào một bước, để mặc cho cánh cửa phòng khép lại từ từ.
Thư ký vẫn đang tức giận ông chủ không có lương tâm: “Ồ, cô đến không đúng lúc, giờ chúng tôi rất bận…”
Chưa dứt lời, tài liệu trong tay Tạ Uyên đã ném vào người anh ấy: “Thư ký Tưởng, cậu ra ngoài đi.”
Tưởng Cách khẽ cười khẩy, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Kỷ Thụy đứng im lìm đưa mắt nhìn theo anh ấy rời đi, đợi đến khi anh ấy đi khuất mới tò mò hỏi: “Anh lại bắt nạt anh Tưởng rồi à? Sao em thấy anh ấy như mang đầy oán khí vậy, anh đừng…”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị người ta ôm chặt lấy.
“Nhóc thối, biết đến tìm anh rồi đấy à?” Người ôm cô ngực rung lên, giọng nói như được ép ra từ kẽ răng.
Nghe có vẻ tức giận không nhẹ.