Dưới sự cố gắng của Cố Thận Chi, Tiết gia cùng La Vân Anh, Tiêu Thành Chương và Tiết thị lần lượt thuận lợi rời khỏi Kinh Thành.
Nhưng ở trong Kinh Thành, Tiêu gia Nhị công tử vẫn lưu luyến quán rượu trà phường, tầm hoan tác nhạc, Tiết thị cũng vì bệnh nên ở viện tĩnh dưỡng, ít khi lộ mặt. Trong phủ, đám người, hoặc về thăm hương hoặc đến tuổi thả ra phủ, nhân khẩu liền lần lượt giảm bớt, Tiêu phủ lớn như vậy trở nên có chút vắng vẻ.
Vi Nhiễm biết có lẽ bây giờ trên đường hoặc trong phủ đã có tai mắt của người ngoài, bất kỳ chuyện gì cũng không thể nóng vội. Các nàng chỉ có thể giảm bớt mức độ thương vong lớn nhất mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì mùa đông quần áo rộng lớn, Vi Nhiễm vốn nhỏ gầy nên mang thai cũng không nhận thấy.
Đứa bé này hết sức ngoan ngoãn, không gây cho mẫu thân bất cứ phiền phức nào. Ngay cả loại phản ứng bình thường mà phụ nữ có thai thường xuất hiện như nôn nghén và thích ngủ, Vi Nhiễm cũng không có, chỉ là khẩu vị thay trở nên tốt hơn chút.
Dương Nguyệt không làm gì thì len lén làm quần áo trẻ con. Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh nàng ấy, nhịn không được cầm bộ y phục nhỏ bằng tơ lụa kia lên xem: "Nguyệt Nương, còn không biết là nam hay là nữ, bây giờ ngươi làm có phải hơi sớm hay không? Có điều chất vải này sờ tới sờ lui thật thoải mái."
"Nô tỳ đã chờ ngày này từ sớm. Ngài xem, chọn màu sắc và hoa văn đều tương đối đơn giản, tiểu công tử và tiểu tiểu thư đều có thể mặc. Cũng may Quân sử sắp trở về rồi, chúng ta không cần sống trong cảnh nơm nớp lo sợ như thế này nữa." Dương Nguyệt buông kim khâu xuống, quay đầu hỏi, "Ngài và phu nhân lo lắng có phải dư thừa hay không?"
Vi Nhiễm cười cười, không nói tiếp, chỉ sờ món y phục nhỏ được chế tác tinh xảo.
Cố Thận Chi thường hay cách một khoảng thời gian sẽ tới bắt mạch cho nàng, thuận tiện mang đến tin tức bên ngoài. Bây giờ, tình thế trong cung đang giương cung bạt kiếm, nhưng Vi Nhiễm sẽ không nói cho Dương Nguyệt biết, nếu nói chỉ thêm một người lo lắng mà thôi.
Ở góc nhìn của Vi Nhiễm, lần này hai cha con Tiêu Nghị và Tiêu Đạc trở về, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Đáng sợ thật sự không phải là lưỡi kiếm sắc bén trên chiến trường mà là toan tính của lòng người.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thị nữ đến truyền lời, nói Phùng thị muốn gặp Vi Nhiễm, mời nàng đi Ngụy quốc công phủ một chuyến.
Vi Nhiễm đáp một tiếng sau đó đi đến trước giá Bát Bảo, cầm lấy cái hộp Chu Gia Mẫn đưa tới lúc trước, sai Dương Nguyệt đi chuẩn bị xe ngựa.
. . .
Chu Gia Mẫn ở trong phòng mình, lo sợ đi tới đi lui.
Mấy ngày nay, mỗi lần tiến cung, đều có thể trông thấy Vi Hân hầu hạ Thái Hậu, cười cười nói nói, nghiễm nhiên là tâm phúc của Thọ Khang cung. Hơn nữa ngay cả Hán đế cũng có phần coi trọng, thường xuyên gọi nàng ta đi nói chuyện. Có khi chỉ một câu nói của nàng ta còn hữu dụng hơn mười câu nói của người bên ngoài.
Chu Gia Mẫn dần dần cảm thấy mình bị Ngọc Loan lừa gạt. Toan tính của Lưu Mân cũng không chỉ mỗi mình Vi Nhiễm.
Nếu chỉ muốn Vi Nhiễm thì một Ngọc Loan liên thủ với mình cũng đã đủ, làm gì lại sắp xếp Vi Hân tiến cung? Trong chuyện này hình như nàng ta đã bỏ sót một điểm nào đó, dẫn đến gián tiếp thúc đẩy phát triển toàn bộ tình thế.
Hôm nay nàng ta từ cung đi ra, Lý Trọng Tiến ở cửa cung ngăn nàng ta lại, kéo nàng ta đến phía dưới thành cung, hỏi nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.
Tất nhiên nàng ta không có trả lời.
Lý Trọng Tiến dùng âm thanh đè nén, gần như khủng bố nói với nàng ta: "Sáng nay, Hoàng Thượng tỉnh lại, nói đêm qua mơ tới bốn phía hoàng cung có tiếng rèn sắt, nghi ngờ có loạn thần tặc tử đang vội vã chế tạo binh khí, muốn chém đầu Lưu Dần, tru di cả nhà hắn mới yên tâm Vi Hân và Lý Tịch, lại đều nói được!"
Lòng dạ ác độc của Chu Gia Mẫn xoắn lại với nhau. Bên cửa cung truyền đến tiếng bước chân đều đặn, nàng ta nghiêng người qua Lý Trọng Tiến nhìn về bên kia, một đội cấm quân hơn trăm người từ cửa chính đi ra ngoài.
Lý Trọng Tiến chỉ vào bọn họ nói: "Nhìn thấy không? Những người này chính là nghe lệnh đi giết cả nhà Lưu thị đấy! Đây chính là cục diện ngươi muốn nhìn thấy sao! Ngươi đang nối giáo cho giặc!"
Một khắc này, đáy lòng của nàng ta mới bắt đầu dâng lên sợ hãi và kinh hoàng, bắt đầu cảm thấy mình trở thành đồng lõa của âm mưu to lớn này! Hôm nay là cả nhà Lưu gia, làm sao biết ngày mai có thể trở thành Ngụy quốc công phủ của nàng ta hoặc là Tiêu phủ hay không? Những gì Lưu Mân muốn là quét sạch triều đình Đại Hán một trận gió tanh mưa máu, là sinh tử quyết đấu giữa Hán đế và quyền thần.
Nàng ta bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vội vàng trở về muốn dẫn Phùng thị ra khỏi Kinh tránh ngọn gió. Phùng thị lại dùng ánh mắt xơ xác không hồn nhìn nàng ta, chỉ cho Tịch Chiếu phái người đi mời Vi Nhiễm đến.
Trước mắt hai người đang ở trong phòng Phùng, không biết nói cái gì.
. . .
Cửa phòng Phùng thị đóng chặt, Tịch Chiếu canh giữ ở bên ngoài, không cho phép người không phận sự tới gần. Phùng thị chậm rãi chuyển động phật châu trong tay, không nói gì. Mấy ngày không gặp, gương mặt của bà đã gầy gò đến mức lõm vào, dáng vẻ tiều tụy. Bà nói với Vi Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, hôm nay mời con đến là muốn nói với con một chuyện."
"Mẫu thân có vấn đề gì cứ việc phân phó."
Phùng thị giống như đấu tranh một lúc mới thở dài một hơi, nói ra: "Hình như Nhị tỷ co nó đang làm một số chuyện không có tính người. Trước đó, ta từng nghe nó lén lút nhắc đến Chu thị và Thiệu Khang với người khác mấy lần, sau đó Chu thị mới đi Nghiệp Đô. Hôm đ, ta lại nghe được nó nói quán trà Chính Dương và Trịnh thị, rồi quán trà Chính Dương liền xảy ra án mạng. Nó cho rằng ta không biết những chuyện này, nên không có đề phòng ta lắm, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng. Mấy lần muốn nói chuyện với nó, nó đều không kiên nhẫn nhiều lời với ta. Ta thực sự không muốn nhìn nó mắc thêm lỗi lầm nào nữa."
Vi Nhiễm vốn nghĩ tới việc này có liên quan đến Chu Gia Mẫn, chỉ có điều Trịnh Lục Châu chết đã không có chứng cứ, Thiệu Khang cũng mất hành tung. Nàng thật sự không ngờ Chu Gia Mẫn vì trốn tội lại dám giết người!
"Tiểu Nhiễm." Phùng thị bắt lấy tay Vi Nhiễm, trong ánh mắt mang theo ý khẩn cầu: "Ta biết Mẫn Mẫn nó tâm khí cao ngạo, không chịu chịu thua, thậm chí vì thế kiếm tẩu thiên phong[1], làm chuyện sai lầm."
[1]Kiếm tẩu thiên phong: làm việc không theo nguyên tắc bình thường, bất chấp để giải quyết vấn đề.
Vi Nhiễm nhắm lại hai mắt, trong lúc nhất thời im lặng không nói.
Phùng thị đứng lên, run rẩy đi đến trước mặt Vi Nhiễm quỳ gối xuống, Vi Nhiễm vội vàng giơ tay đỡ bà nói: "Mẫu thân, ngài đang làm gì vậy?"
"Ta biết rõ thỉnh cầu này rất ích kỷ, nhưng máu tan trong nước, làm một mẫu thân, ta không thể không quan tâm nó. Ta không dám cầu xin sự tha thứ của con, quả thật nó làm ra chuyện không thể tha thứ. Ta chỉ hi vọng tương lai nếu có một ngày. . . Con có thể nể chút tình cảm giữa chúng ta mà tha cho nó."
Vi Nhiễm biết xuất phát từ lập trường của Phùng thị, sốt ruột che chở nữ nhi, làm mẹ đương nhiên không muốn nhìn thấy nữ nhi mình xảy ra chuyện. Phùng thị vốn có thể lựa chọn không nói cái gì, nhưng bà vẫn nói ra, cũng không muốn thay Chu Gia Mẫn che dấu tội ác.
Trên tay Vi Nhiễm đến nay còn mang vòng ngọc Phùng thị tặng cho lúc rời khỏi Thanh Châu. Giữa nàng và Chu Gia Mẫn không có chút nào tình cảm nào để nói, nhưng Phùng thị thì lại khác. Nàng suy nghĩ hồi lâu, lúc này đang vào thời buổi rối loạn, có thể bảo toàn tính mệnh là hai chuyện, hiện tại cũng không phải thời điểm tìm Chu Gia Mẫn tính sổ. Nàng chậm rãi nói: "Mẫu thân, con có thể tạm thời làm như không biết cái gì. Nhưng nếu Nhị tỷ không tỉnh ngộ nữa thì con cũng không giúp được tỷ ấy."
"Được." Phùng thị đã rơi lệ đầy mặt, nắm tay Vi Nhiễm thật chặt. Bà biết, đây là nhượng bộ lớn nhất mà Vi Nhiễm có thể đưa ra.
Vi Nhiễm ra khỏi phòng Phùng, đi về phía trước mấy bước, liền thấy Chu Gia Mẫn đang ở chỗ rẽ chờ nàng. Đây là lần đầu tiên từ khi tách ra ở Lạc châu các nàng gặp nhau. Chu Gia Mẫn vẫn rất xinh đẹp như xưa, trên mặt có mấy phần cao ngạo bẩm sinh. Gia thế của nàng ta, xinh đẹp, quyết đoán và trí tuệ hoàn toàn đủ để chống đỡ mấy phần kiêu ngạo này.
Nhưng giờ phút này, Vi Nhiễm thấy những điều này chẳng qua là gông xiềng trói nàng ta lại, trở thành lý do để nàng làm chuyện gian ác. Nếu như nàng ta không phải Chu Gia Mẫn, chưa từng đứng tại vị trí cao như vậy thì có lẽ sẽ không xảy ra rất nhiều chuyện phía sau.
"Ta có lời muốn nói với ngươi." Chu Gia Mẫn mở miệng, xoay người sang chỗ khác, "Chúng ta đổi chỗ khác."
Vi Nhiễm biết đây là phủ Ngụy quốc công, Chu Gia Mẫn chán ghét nàng thế nào cũng sẽ không ra tay ở đây. Vừa khéo nàng cũng có lời muốn nói, bèn đi theo.
. . .
Các nàng ngồi trong noãn các, ngồi xuống đối diện nhau. Trên bàn để một bình trà và hai đĩa bánh. Trong phòng ấm áp như ngày xuân, cửa sổ đóng chặt, dưới bệ cửa sổ trưng bày mấy bồn hoa vẫn chưa héo tàn. Hình như có hoa mai lay động bay tới.
Chu Gia Mẫn nhấp một ngụm trà, nói ra: "Nếu như không có Mậu Tiên, có lẽ ta sẽ đón nhận ngươi."
Vi Nhiễm nở nụ cười, bình tĩnh nói ra: "Có lẽ ngươi hiểu nhầm một chuyện. Ta chưa bao ngờ muốn ngươi đón nhận ta. Có lẽ theo ý của ngươi, đón nhận ta là một loại ban ân nhỉ?"
Ngón tay Chu Gia Mẫn cứng đờ, híp mắt nhìn về phía người ngồi đối diện.
Rất đẹp, là một vẻ đẹp không có lực công kích, tinh khiết an nhiên.
Bề ngoài như thế này, rất dễ để cho người ta cảm thấy nàng mềm yếu bất lực, không chịu nổi một kích.
Giọng điệu của Chu Gia Mẫn lạnh mấy phần: "Vi Nhiễm, vì sao ngươi không biết điều một chút, chủ động rời khỏi Mậu Tiên? Ta yêu huynh ấy, chỉ có ta mới xứng đứng ở bên cạnh huynh ấy."
Vi Nhiễm nhìn mặt bàn, không trả lời ngay.
Hôm nay, trước khi nói chuyện với Phùng thị, nàng có lẽ sẽ tưởng rằng Chu Gia Mẫn nói những này là thật lòng thích Tiêu Đạc. Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy châm chọc. Nàng đặt bao vải đeo bên người lên bàn, đẩy qua cho Chu Gia Mẫn: "Đây là đồ vật khi đó ngươi đưa cho ta, hôm nay của về chủ cũ. Ta cũng có một câu muốn nói với ngươi, ngươi không xứng với tâm ý của phu quân ta khi hắn đưa ngọc bài này cho ngươi."
Thân thể Chu Gia Mẫn cứng đờ, sau đó như bị thứ gì đánh trúng, không kịp chờ đợi mở bao vải ra, bên trong chính là hộp hoa dung đạo nàng ta đưa cho Vi Nhiễm, hộp đã mở ra.
". . . Mở ra được rồi?" Chu Gia Mẫn sờ cái nắp, thì thào nói: "Hắn từng nói đây là bí mật của bọn ta, vậy mà cũng dạy cho ngươi?"
Lúc nàng ta đưa cái hộp này, chưa từng nghĩ Vi Nhiễm có thể mở ra. Nàng ta vẫn đứng ở chỗ cao, dùng đồ vật chỉ có nàng ta và Tiêu Đạc sở hữu để châm chọc Vi Nhiễm chen chân, giờ khắc này nàng ta lại giống như ngã xuống từ trên thiên đàng. Chuyện cũ của nàng ta và Tiêu Đạc, đồ vật màTiêu Đạc đích thân dạy cho nàng ta cũng không tiếp tục thuộc về riêng hai người bọn họ nữa.
"Phu quân không có dạy cho ta, là bản thân ta tự mở ra. Chàng chưa từng nói gì đến cái hộp này, cũng không chủ động đề cập chuyện của các ngươi." Vi Nhiễm thoải mái mà nói: "Thật ra ta không thèm để ý những thứ này."
Tất nhiên Chu Gia Mẫn không tin, cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên giơ tay đẩy cái hộp rớt xuống, hai khối ngọc bài đặt bên trong liền rơi ra ngoài. Hai câu "Sinh cùng chăn, chết chung huyệt" kia từng bị Vi Nhiễm xem là râu ria, giờ phút này có chút chói mắt.
Vi Nhiễm thu hồi ánh mắt, nói tiếp: "Ta biết ngươi không tin. Trước khi ta gả đến Đại Hán, mỗi người đều nói ngươi là trong lòng phu quân ta, ta cũng chưa từng nghĩ muốn cướp vị trí của ngươi. Nhưng ngươi giống như tướng lĩnh chiếm hết thiên thời địa lợi, để một trận đánh đáng lẽ sẽ thắng lợi lại thua rối tinh rối mù. Ngươi chưa bao giờ thua bất kỳ ai, ngươi thua chính là bản thân mình."
"Đừng tới dạy bảo ta!" Chu Gia Mẫn đột nhiên đứng lên, dường như bị chọc giận, "Ngươi không xứng!"
Vi Nhiễm cũng không tức giận, chỉ nhặt hai khối ngọc bài dưới đất lên, nhẹ nhàng để lên bàn: "Ta chỉ nói thật. Cặp ngọc bài này giống như phu quân ta trong mắt ngươi. Lúc có tác dụng thì lấy ra, khi vô dụng thì tùy tiện vứt bỏ. Ngươi chưa từng chịu nhìn thẳng vào sai lầm của mình, sống ở trong lồng giam chính ngươi đặt ra cho mình. Ngươi biến tất cả người bên cạnh chàng thành công cụ tổn thương chàng. Đây không phải yêu. Đây là sự trả thù đáng buồn nhất khi mất đi một người."
Chu Gia Mẫn giống như bị người khác xé bỏ lớp mặt nạ, rống to: "Ta bảo ngươi đừng nói nữa!"
Vi Nhiễm nhẹ nhàng nói ra: "Nếu ngươi thật lòng yêu chàng, sao nhẫn tâm tổn thương chàng? Nếu chàng biết tất cả, cho dù ta rời đi, cũng nhất định sẽ không yêu ngươi lại đâu. Xin ngươi suy nghĩ đến mẫu thân ngươi một chút, tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, Vi Nhiễm liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ còn lại Chu Gia Mẫn một mình đứng ở bên trong noãn các. Nàng ta đi qua, tức giận đá ngã chậu hoa lăn dưới cửa sổ, con mắt nhìn thấy ngọc bài để trên bàn, bỗng nhiên trượt người ngồi xuống, ánh mắt như nước đọng.
***
Sau khi chiến sự Đông tuyến kết thúc, Tiêu Nghị và Tiêu Đạc lập tức dẫn theo tướng lĩnh và ngựa trở về không ngừng nghỉ.
Lúc gần vào Nghiệp Đô, Trương Vĩnh Đức trên ngựa nói ra: "Chư vị đoán lúc này Hoàng Thượng sẽ thưởng chúng ta cái gì?"
Ngụy Tự cười nói: "Dù sao Sử tướng, Quân sử cùng Trương tướng quân khẳng định sẽ được trọng thưởng. Mấy người chúng ta đi theo cũng dính chút hào quang."
Lời nói này ra, có người nghe đắc ý, có người nghe miễn cưỡng, biểu tình khác nhau.
Lý Diên Tư không nghe bọn họ nói chuyện mà một mình xuất thần. Vì sao lâu rồi không nhận được tin tức từ Kinh Thành? Hiện tại Kinh Thành và đại quân Đông chinh bọn họ giống như bị ngăn cách bởi hai thế giới. Cảm giác đó giống như đi trên băng mỏng giữa hồ, hơi động đậy thì mặt băng sẽ bể nát, không tiến được cũng không lùi được, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào trong đầm băng.
Tiêu Đạc cũng có dự cảm không tốt, tự thiếp lần trước Vi Nhiễm đã bị hắn lật đi lật lại muốn nát, nhưng chậm chạp không có tin tức mới. Trong lòng của hắn còn giữ mấy phần hy vọng, chắc Hán đế cũng có chút đầu óc, sẽ không xuống tay với bọn họ vào thời điểm này.
Bọn họ đến trước cửa Tiêu phủ ở Nghiệp Đô, tôi tớ ở lại đến đây báo cáo, thái giám bên cạnh Hoàng đế chờ đã lâu.
Tiêu Nghị vội vàng xuống ngựa, dẫn theo đám người tiến vào phủ đệ, quỳ gối trước mặt thái giám nghe ý chỉ của Hán đế. Hán đế muốn Tiêu Nghị lập tức giao ra binh phù, sau đó cùng Tiêu Đạc vào Kinh, những người khác thì ở nguyên tại chỗ chờ lệnh.
Tiêu Nghị cũng không phải tiếc binh phù trong tay, chẳng qua cảm thấy chiếu lệnh này rất kỳ lạ. Thái giám nhìn ông chằm chằm, ông bèn lấy binh phù từ trong ngực ra nộp lên trên. Lúc này, khuôn mặt thái giám mới thả lỏng, cười nói: "Vậy tiểu nhân sẽ đi trước một bước, xin ở Kinh Thành đợi Sử tướng và Quân sử."
"Làm phiền công công." Tiêu Nghị sai người hầu đưa thái giám ra ngoài, cả phòng đều bao phủ bởi một bầu không khí đóng băng. Đám người 'ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi', ai cũng không dám mở miệng nói trước.
Tiêu Nghị ngồi ở vị trí chủ vị, vẫn là vẻ trầm ổn trước giờ: "Các ngươi đều mặt mày ủ rũ như vậy làm gì? Chẳng qua là bảo ta và Mậu Tiên vào Kinh Thành sớm một chút, có lẽ Hoàng Thượng chỉ muốn sớm nghe được chiến quả Đông chinh, mọi người không nên nghĩ sự tình theo hướng xấu."
Ông nói thật nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn không thả lỏng chút nào.
"Sử tướng tuyệt đối không thể vào Kinh!" Bên ngoài thính đường có người gào to một tiếng.
Ngô Đạo Tế giơ một tờ giấy màu vàng trong tay bước nhanh đi đến, trịnh trọng quỳ gối trước mặt Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị hỏi: "Đạo Tế, ngươi. . . Đây là ý gì?"
"Sử tướng xem trước rồi nói!" Ngô Đạo Tế nghiêm trọng trình cuộn giấy vàng kia lên.
Tiêu Nghị nhận lấy mở ra, là một mật chiếu đã có dấu ngọc tỷ, chắc là thủ dụ của Hán đế. Nội dung bên trong mật chiếu khiến ông nghẹn họng nhìn trân trối! Không tự giác buông lỏng ta, để giấy vàng rơi xuống đất.
Hán đế hạ lệnh Cấm quân. Bộ quân, Chỉ huy sứ mai phục ở bên cạnh cửa thành, một khi cha con bọn họ vào thành, tru sát ngay tại chỗ. Lại sai Quy Đức Tiết Độ Sứ Tương Châu ám sát hai vị Tiết Độ Sứ Hồ Hoằng Nghĩa và Tống Diên Ác bất cứ lúc nào!
Ông chưa từng nghĩ, bản thân và Hán đế lại đến bước này nhanh như vậy! Hơi lạnh vọt tới đỉnh đầu ông, hai bàn tay trong tay áo hơi phát run.
Trương Vĩnh Đức bạo gan khom người cầm tờ giấy vàng lên xem, sau khi xem xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, những người khác cũng vội vàng túm nhìn.
Chuyện bọn họ lo lắng nhất rốt cục vẫn xảy ra! Đám người kinh hãi sau đó rối rít thuyết phục Tiêu Nghị không thể vào Kinh, đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Bọn họ cùng Tiêu Nghị đều là người trên một chiếc thuyền, nếu Tiêu Nghị bị giết, bọn họ một người cũng chạy không thoát!
Tiêu Đạc không thấy được nội dung, nhưng đã từ sắc mặt ngưng trọng, xúc động và phẫn nộ của đám người đoán được mấy phần. Ngô Đạo Tế nói tiếp: "Từ khi nước Hán kiến quốc đến nay, Sử tướng trung thành tuyệt đối phụ tá hai vị Hoàng đế, công lao đều vì xã tắc. Hiện nay, Hán đế tin vào lời nói vô căn cứ, tru sát trung thần, bội bạc. Sử Tướng có biết cả nhà Lưu Dần cũng đã bị giết!"
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao,đám người đang ngồi đó càng kiên định và quyết tâm hơn nữa. Nếu như tương lai có kết cục giống như Lưu Dần, vì sao không thừa dịp phản kích ngay bây giờ?
Trương Vĩnh Đức dẫn đầu nói ra: "Sử tướng, việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết! Hán đế bất nhân trước, chẳng lẽ chúng ta cam tâm để hắn ta giết? Theo mạt tướng thấy, không bằng liên kết với hai vị Tống, Hồ Tiết soái, trực tiếp dẫn binh xuôi Nam đi! Được hay không được, cũng nên liều một phen! Có lẽ Sử tướng mới là người được trời chỉ định!"
Đám người còn lại không khỏi phụ họa, dõng dạc thuyết phục.
Chỉ có Triệu Cửu Trọng cuối cùng quỳ gối xuống nhẹ giọng nói câu: "Nhưng toàn bộ gia quyến của Sử tướng đang ở Kinh. Nếu Sử tướng khởi binh, phu nhân và công tử phải làm sao?"
Tiêu Đạc vẫn không nói gì chính là đang lo lắng chuyện này. Thê tử của hắn và mẫu thân đều ở trong tay Hán đế, mặc dù hắn cũng muốn trực tiếp đánh tới Kinh Thành, giết chết Hán đế, nhưng thực sự không thể không để ý mạng sống của người nhà. Trước mắt, cho dù bọn họ án binh bất động, Hán đế chưa hẳn sẽ không lấy tính mệnh từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu ra uy hiếp.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khó mà lựa chọn.
Trong lúc nhất thời, người trong phòng không ai nói gì. Đây là tình cảnh vô cùng khó khăn, ai cũng không thể quyết định thay cha con Tiêu gia.
Lúc này, có một nữ tử được người hầu dẫn tới, nàng ấy đi thẳng đến trước mặt Tiêu Nghị, ôm quyền nói: "Sử tướng, dân nữ La Vân Anh, có chuyện quan trọng bẩm báo."
Tiêu Nghị lần đầu gặp La Vân Anh, chỉ cảm thấy nàng ấy thong dong bình tĩnh, bậc cân quắc (phụ nữ) không thua đấng mày râu. Ông bảo mọi người ở yên tại chỗ đợi một chút, bản thân dẫn La Vân Anh đi thư phòng.
Bốn bề yên tĩnh, sau đó La Vân Anh đưa một cây trâm vàng cùng một phong thư cho Tiêu Nghị, hạ giọng nói: "Nhị công tử và Tiết di nương đã an toàn thoát hiểm, trốn ở chỗ an toàn. Sử tướng không cần lo cho bọn họ. Phu nhân và thiếu phu nhân còn ở Kinh Thành, bọn ta cũng đang nghĩ cách cứu viện."
Tiêu Nghị nghe xong, trái tim nặng trĩu vì đó mà rung lên một cái, chỉ cảm thấy chân tay tê dại khôi phục được một chút tri giác, ông nhìn cây trâm vàng, một trong những món lúc trước làm đồ cưới của Sài Thị, còn có kiểu chữ tú lệ trên thư: "Phu quân lúc này lấy giang sơn nhà Hán và lê dân bách tính làm trọng, không cần lo lắng chúng ta. Thiên mệnh ủng hộ, không lấy tất hối! Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư[2]."
[2] Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư: Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau, nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi.
Tiêu Nghị giơ tay bịt mắt, đường đường là nam nhi bảy thước, đã qua tuổi bốn mươi, nhưng lại thất thanh nghẹn ngào.
. . .
Tiêu Đạc ngồi trong sảnh đường, bên tai nghe tiếng đám người nghị luận ầm ĩ, chỉ cảm thấy ngực đè nén ngột ngạt. Nếu như là lúc trước, hắn trần truồng tới lui, chưa hề quan tâm đến bản thân. Nhưng Đông chinh lần này, cho hắn chấn động quá lớn. Hắn và phụ thân tất nhiên có thể cùng nhau chịu chết, nhưng tiếp đó, Hán thất nhất định sụp đổ, kẻ địch mạnh mẽ tập kích biên cảnh. Đến lúc đó Đại Hán loạn tung tùng phèo, Trung Nguyên hủy diệt, bọn họ chính là tội nhân thiên cổ!
Tay của hắn nắm thật chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, lòng bàn tay đều bị đầu ngón tay đè lên. Lúc này Triệu Cửu Trọng đi đến trước mặt hắn nói ra: "Quân sử, xin mượn một bước để nói chuyện."
Tiêu Đạc đi theo Triệu Cửu Trọng đi trong sân phía ngoài, ánh nắng chiếu lên trên người, cũng không thể xua tan băng giá trong lòng hắn. Trong viện, có mấy con quạ xám đậu lên trên nhánh cây già khẳng khiu, phát ra vài tiếng tiếng kêu trầm thấp, tăng thêm sự ngột ngạt.
"Chuyện gì?" Tiêu Đạc hiện tại không có tâm trạng nhiều lời cùng Triệu Cửu Trọng.
Triệu Cửu Trọng quỳ trên mặt đất, trải qua gió lửa chiến tranh, trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra mấy phần thành thục và kiên cường quá tuổi: "Thuộc hạ nguyện dẫn đầu một nhánh đội ngũ, lén đi Kinh Thành, tùy theo hoàn cảnh cứu phu nhân và thiếu phu nhân!"
Thân thể Tiêu Đạc giống như bị đóng đinh, cúi đầu khó có thể tin nhìn hắn: "Ngươi có biết lần đi này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không?"
"Biết rõ! Sử tướng và Quân sử liên quan đến chuyện trọng đại, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng thuộc hạ là một cái mạng rẻ mạt, cũng không đáng tiền. Nhưng thỉnh cầu có thể san sẻ một phần cho Sử tướng và Quân sử!" Triệu Cửu Trọng cao giọng nói. Y tuy muốn lập công, muốn giành trước, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là, y cảm thấy nếu mình không đi chuyến này, chắc chắn hối hận suốt đời.
Tiêu Đạc tự mình đỡ Triệu Cửu Trọng dậy, lòng rối như tơ vò nắm lấy bờ vai của y, thật lâu sau một câu cũng nói không nên lời.
Trên đường trở về, Tiêu Đạc nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến Triệu Cửu Trọng, bao gồm y tranh công liều lĩnh, liều mạng vì tranh thủ cơ hội cho mình. Tiêu Đạc biết muốn trở nên nổi bật thì những việc này cũng không tính là sai, huống chi Triệu Cửu Trọng quả thật anh dũng, ngay cả Chu Tông Ngạn đối với y cũng tán thưởng có thừa.
Nhưng giờ phút này, biết rõ kia là hang hổ, Triệu Cửu Trọng vẫn có thể dứt khoát kiên quyết chờ lệnh, lòng dũng cảm này khiến hắn lau mắt mà nhìn.
Lý Diên Tư cùng Chương Đức Uy đứng ở cạnh cửa nhìn hai người trong sân.
"Bây giờ, Sử tướng và Quân sử giống như chó cùng rứt giậu. Lúc này, Triệu Cửu Trọng đứng ra thì về sau ở trong lòng hai người họ, phân lượng tất nhiên không giống. Quả nhiên như lời ngươi nói, y không phải vật trong ao." Lý Diên Tư khách quan nói. Hắn cũng lo lắng tình huống trong Kinh, nhưng một thân một mình, tuy biết tâm tình Tiêu Đạc tuyệt đối không dễ chịu, nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra chủ ý gì tốt.
Cũng may Cố Thận Chi và Lý Trọng Tiến còn ở trong Kinh, lỡ như xảy ra chuyện gì, Tiêu gia cũng không trở thành tứ cố vô thân.
Chương Đức Uy nhìn Lý Diên Tư một chút, rầu rĩ nói: "Lão Lý, ngươi đừng ghen tị. Hắn lấy mạng đổi tiền đồ, mặc dù tiến hơi nhanh, nhưng dám trả cái giá mà người khác không dám. Cho dù ngươi và ta thì cũng chưa chắc có quyết tâm này. Dù là sau này Quân sử đối đãi với không giống chúng ta cũng là y xứng đáng."