Toàn thân Chu Gia Mẫn cứng đờ, mùi rượu nồng nặc cùng mùi mồ hôi thối hoắc vây quanh, khiến người buồn nôn, xoay người lại tát người kia một bạt tai.
Lý Trọng Tiến bụm mặt, nhận ra là Chu Gia Mẫn, cười ngượng ngùng một cái: "Ta còn tưởng rằng là Tống tiểu thư, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Chu Gia Mẫn quay người muốn đi, Lý Trọng Tiến kéo lấy tay áo của nàng ta: "Mậu Tiên ở phía trước, ngươi không đi ôn chuyện à?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Gia Mẫn hất tay của hắn ta ra, căm ghét nói: "Cách xa ta một chút. Ta muốn gặp chàng thì sẽ gặp, không cần ngươi quan tâm."
Lý Trọng Tiến bị vẻ mặt của nàng ta chọc giận, hai tay túm lấy Chu Gia Mẫn, kéo nàng ta đến trước mặt: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đối tôn trọng ta một chút, nếu không chỉ cần ta vô ý, tiết lộ việc ngươi từng gặp Thiệu Khang cho Mậu Tiên. Ngươi đoán xem lấy năng lực của Mậu Tiên, có thể đào ra thứ gì đó khiến người khác kinh ngạc hay không?"
"Hèn hạ vô sỉ!" Chu Gia Mẫn tránh không được, chỉ có thể mắng.
"Ta hèn hạ vô sỉ, ngươi cũng không khá hơn chút nào. Ta nghe nói ngươi đi Đại Châu, bận rộn gần chết, lại ngay cả Nghiệp Đô cũng không vào được, đã chán nản từ Lạc châu trở lại kinh thành. Khẳng định là bị Mậu Tiên đuổi trở về chứ gì? Hiện tại hắn đường đường là Thiên Hùng Quân chỉ huy sứ, về sau chỉ có thể cao quý hơn. Vả lại ta nghe nói vị phu nhân kia của hắn, dung mạo tuyệt thế, tính tình dịu dàng, hắn nhất định không có khả năng tái hợp lại với ngươi. Lúc trước ngươi chướng mắt hắn đủ kiểu, bây giờ ngay cả nhũ mẫu của hắn cũng muốn nịnh bợ, thật sự là đáng thương." Lý Trọng Tiến cười khẩy nói, buông lỏng tay ra.
Chu Gia Mẫn tức giận đến phát run, chợt khóe miệng khẽ cười, cười lạnh: "Ai nói ta muốn nịnh bợ loại người đê tiện kia chứ?"
Lý Trọng Tiến sửng sốt, đưa tay nắm mấy sợi tóc của nàng ta, lại bị Chu Gia Mẫn dùng một bàn tay hất ra. Hắn ta hậm hực nói: "Ở trong mắt Chu tiểu thư ngươi, sợ là hạng người đê tiện như chúng ta, ngay cả cho ngươi xách giày cũng không xứng. Ta cũng là người thức thời, ngươi như giúp ta cưới được Tống tiểu thư, ta sẽ xem như hôm đó không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
"Dựa vào ngươi cũng dám uy hiếp ta? Lý Trọng Tiến, lấy gương mà soi lại mình thật kỹ đi! Ngươi trong quân đội làm những việc dơ bẩn kia, sử tướng có biết không? Ta khuyên ngươi một câu, quên hết chuyện ngày hôm đó đi. Nếu không, trêu chọc ta, kết quả của ngươi cũng sẽ không tốt!"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Gia Mẫn nói xong, cũng lười nói nhảm với hắn ta thêm câu nào nữa, phất tay áo rời đi.
Lý Trọng Tiến nắm chặt nắm đấm. Ở trong mắt nàng ta, chỉ xem hắn ta như bùn nhão trên đất, không đáng chú ý một chút nào.
***
Phụ tử Tiêu Nghị rời đi mấy ngày, Tiêu Phủ ở Nghiệp Đô đã nhanh chóng nhận được tin tức Tiêu Nghị đích thân nắm giữ ấn soái xuất chinh, bọn họ phải dời nhà đến Kinh Thành.
Sài thị là người thấu hiểu lòng người cỡ nào, lập tức hiểu rõ âm mưu của Hán đế. Hắn ta phải dùng già trẻ lớn bé của cái nhà này để khống chế Tiêu Nghị. Bà và Tiêu Nghị là vợ chồng nhiều năm, làm sao không biết Tiêu Nghị căn bản cũng không có suy nghĩ gian trá. Nhưng Hán đế nghi kỵ càng ngày càng sâu, cứ theo đà này, rất có khả năng sẽ phản kháng. Chứng đau đầu của bà có thể tái phát bất cứ lúc nào, gặp cái thời buổi rối loạn này, quả thực là khó mà chịu nổi.
Mệnh lệnh của Hoàng đế chính là thánh chỉ, bà đành phải ra lệnh xuống dưới, dặn dò các phòng trong phủ cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Người không muốn nhất trong đám người chính là Tiết thị. Nhà bà ta ở Nghiệp Đô, ngày thường thân thích qua lại cũng thuận tiện, không nghĩ tới sống đến từng tuổi này, còn phải ly biệt quê hương đến đến Kinh Thành. Lúc Tiết Cẩm Nghi giúp bà ta thu dọn đồ đạc, hai cô cháu nói chuyện lưu luyến không rời. Tiết Cẩm Nghi an ủi: "Cô cô, cũng may Kinh Thành cách đây không xa, khi nào rảnh con sẽ đi thăm ngài."
Tiết thị gật đồng ý, hai người ôm nhau khóc.
Vương Tuyết Chi ở bên cười lạnh một tiếng, thực sự không kiên nhẫn nhìn bọn họ, thế là vịn thị nữ đi ra ngoài. Khác với Tiết thị, từ nhỏ nàng ta lớn lên ở Kinh Thành, đối với Nghiệp Đô không có một chút tình cảm nào. Hoàng đế hạ lệnh chuyển về kKinh Thành, nàng ta cầu còn không được. Nếu như có thể hủy bỏ hôn sự giữa nàng ta và Tiêu Thành Chương, nàng ta sẽ càng vui vẻ hơn nữa.
Từ lúc thành thân đến nay, Tiêu Thành Chương đối xử với nàng ta rất xa cách, chưa từng bước vào cửa phòng nàng ta nửa bước. Mỗi ngày đi chỗ Sài thị thỉnh an, Sài thị cũng hay nói về chuyện con cháu với nàng ta và Vi Nhiễm. Vi Nhiễm được sủng ái cả nhà đều biết, Tiêu Đạc ước gì cả ngày dính ở trên người nàng, có đứa nhỏ là chuyện sớm muộn, Sài thị kỳ vọng lớn nhất ở nàng. Mà theo thái độ hiện tại của Tiêu Thành Chương, khả năng cả đời này một cơ hội sinh con cháu cho Tiêu gia Vương Tuyết Chi cũng không có.
Ở trước mắt nàng ta chỉ có hai con đường. Hoặc là hòa ly với Tiêu Thành Chương, nàng ta về lại Vương gia, lúc nàng ta xuất giá phụ thân đã nói mấy lời đoạn tuyệt, chỉ sợ sẽ không thu nhận nàng ta. Hoặc là nàng ta từ bỏ kiêu ngạo tự tôn, đi cầu xin Tiêu Thành Chương sủng hạnh. Nếu không Tiêu Thành Chương sớm muộn cũng sẽ nạp thiếp, nếu thiếp sinh con, sẽ leo đến trên đầu nàng ta, cái người chính thê không được sủng ái.
Tại sao nàng ta lại muốn đi cầu xin một tên phế vật sủng hạnh chứ? Nàng ta căn bản cũng không thích hắn! Vương Tuyết Chi cắn răng, phiền lòng đá văng một hòn đá ven đường, nói với thị nữ: "Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta xuất phủ."
Vương Tuyết Chi bảo xe ngựa dừng ở phía trước một cửa hàng son phấn nàng ta thường đi, vịn thị nữ bước xuống, vừa muốn đi vào, lại thoáng nhìn trên đường Tiêu Thành Chương đang cùng một nữ tử nói chuyện. Thần sắc nữ tử kia trong trẻo lạnh lùng, giữa lông mày lộ ra cỗ khí khái hào hùng, nhìn Tiêu Thành Chương nhíu mày. Nhưng Tiêu Thành Chương lại tràn đầy hứng thú, càng không ngừng cầm đồ chơi nhỏ bên đường chọc nàng ấy.
Vương Tuyết Chi biết Tiêu Thành Chương si mê một quả phụ, cả ngày chạy bên ngoài, còn tưởng rằng tuyệt sắc giống Vi Nhiễm, nào biết được là loại mặt hàng bình thường này, còn không bằng nàng ta! Trong nội tâm nàng ta nén giận, tách khỏi thị nữ, trực tiếp đi qua chắn trước người Tiêu Thành Chương, nói với La Vân Anh: "Thì ra ngươi chính là mụ quả phụ cả ngày quyến rũ trượng phu người khác!"
Giọng nói của nàng ta rất lớn, người đi đường lui tới chung quanh đều thả chậm bước chân nhìn qua bên này, có người dứt khoát dừng lại đứng ngoài quan sát. Đối với bách tính bình thường mà nói, cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, vây xem góp vui dường như là một loại bản năng.
La Vân Anh nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai? Hình như ta không biết ngươi."
"Ta là thê tử của hắn." Vương Tuyết Chi tay chỉ Tiêu Thành Chương, nói rõ từng chữ từng chữ.
"Vương Tuyết Chi, ngươi muốn làm gì! Đây là tại trên đường phố, ngươi chớ khóc lóc om sòm!" Tiêu Thành Chương quát.
La Vân Anh hai tay khoanh ở trước ngực, đầu nàng ấy cao hơn Vương Tuyết Chi, khí thế không thua một chút nào, cũng trả lời dõng dạc từng chữ từng chữ: "Ta đến Nghiệp Đô làm việc, rất bận. Xin ngươi trông giữ tốt trượng phu của ngươi, đừng để hắn lại đến làm phiền với ta!" Nói xong, giơ tay đẩy Vương Tuyết Chi sang một bên, đi thẳng.
"A Anh, A Anh!" Tiêu Thành Chương đang muốn đuổi theo La Vân Anh, Vương Tuyết Chi nhanh chóng kéo cánh tay hắn lại: "Tiêu Thành Chương, rốt cuộc ngươi có ý gì, nói rõ ràng hết đi!"
"Ta và ngươi không có lời nào để nói! Đêm tân hôn ngươi không phải đã nói sao? Ta là phế vật, gả cho loại phế vật này như ta ngươi sợ mất mặt, vậy giữa chúng ta còn lời gì để nói? Tránh ra!" Tiêu Thành Chương hung hăng đẩy Vương Tuyết Chi một cái, cũng không quay đầu lại chạy mất.
Vương Tuyết Chi bị hắn đẩy ngã xuống đất, nhận thấy bị người chung quanh chỉ trỏ, giống như bị lột sạch quần áo, khó xử vô cùng. Tiêu Thành Chương tặng cho nàng ta loại nhục nhã như thế, quả thật để nàng ta chết còn dễ chịu hơn!
Thị nữ liền nhanh chóng đỡ nàng ta lên, nàng ta cúi đầu hướng phía trước nhanh chân đi một đoạn, cảm thấy mặt mũi mất hết, bất chấp la lên đám thị nữ ở phía sau, nhanh chân chạy hết tốc lực.
Nàng ta bỏ lại đám thị nữ một khoảng xa, chạy đến mệt bở hơi tai, mới dừng lại thở. Không ngờ rằng, từ phía sau lưng có một cái tay duỗi ra, che miệng của nàng ta ra, lôi nàng ta vào trong ngõ nhỏ tối đen.
. . .
La Vân Anh đến nhã gian quán rượu thì Vi Nhiễm đã ngồi ở bên trong đợi nàng ấy, quơ tay về phía nàng ấy.
Nàng ấy nở nụ cười, vừa mới đi vào đã nghe sau lưng có người kêu lên: "Đại tẩu, thật là trùng hợp!"
Tiêu Thành Chương đi theo nàng ấy tiến đến, tự nhiên ngồi xuống, còn chu đáo giúp nàng ấy kéo ghế ra: "A Anh, nàng ngồi đi!"
Vi Nhiễm chống cằm nhìn hai người bọn họ, trong mắt chứa ý cười, trên mặt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu. La Vân Anh giơ tay lên nói: "Muội đừng hiểu lầm, ta không có quan hệ gì với hắn. Là hắn cứ khăng khăng đi theo ta."
Tiêu Thành Chương cũng không giải thích, vẫn ân cần châm trà cho nàng ấy, chuyên tâm hỏi nàng ấy có nóng không.
Vi Nhiễm nghĩ, thế gian này thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tiêu Thành Chương trong Tiêu phủ là hỗn thế Ma Vương, muốn bày mặt thối với ai thì bày. Đến trước mặt La Vân Anh lại ngoan ngoãn giống như con cừu non.
La Vân Anh dò xét Vi Nhiễm: "Khí sắc của muội nhìn không giống rất tốt. Sao thế, Quân sử rời nhà, muội bị tương tư rồi?"
Vi Nhiễm đang uống trà, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc: "Có lẽ do trời nóng, ban đêm ngủ không ngon, có chút khó chịu mà thôi. Không liên quan gì đến chàng."
Tiêu Thành Chương lập tức lo lắng: "Vậy đã gọi y sĩ đến khám chưa? Đại tẩu, tẩu phải chăm sóc thân thể của mình thật tốt, nếu không đại ca trở về, chúng ta không biết ăn nói với huynh ấy thế nào. Tẩu cũng không biết huynh ấy lo lắng cho tẩu thế nào đâu."
Vi Nhiễm nhịn không được cười: "Đã khám rồi, nói bị cảm nắng, không có việc gì lớn, đệ không cần lo lắng." Lại nói với La Vân Anh: "Không phải La tỷ tỷ nói có chuyện muốn nói với ta sao?"
Sắc mặt La Vân Anh ngưng trọng mấy phần: "Ừm, hồi trước ngựa của ta xảy ra chút chuyện. Có một tên người làm ở phòng thu chi, tự mình tham ô mấy trăm lượng bạc. Sau khi bị ta phát hiện, khai ra ca ca hắn ở Kinh Thành đánh bạc nợ tiền người ta, chủ nợ nói không trả hết món nợ này, sẽ để cho người chém đứt tay chân ca ca hắn. Ta phái người đi Kinh Thành điều tra, phát hiện vị ca ca kia thì ra là hộ vệ trong nhà Vương Phần, không biết phạm vào chuyện gì bị đuổi ra ngoài. Về sau quen biết với đủ hạng người, mới nghiện đánh bạc. Hơn nữa trong đám bằng hữu của hắn có một vị gọi là Thiệu Khang, mẹ của hắn hình như chính là nhũ mẫu của Quân sử. Ta không biết tin tức này đối với các muội có hữu dụng hay không, nhưng việc liên quan đến Tiêu Quân sử, cảm thấy vẫn phải nói cho các người biết một tiếng mới được."
Tiêu Thành Chương kinh ngạc một hồi, sau đó mới nắm lấy tay La Vân Anh nói: "Hữu dụng, quá hữu dụng! A Anh, nàng thật giỏi."
La Vân Anh chỉ cảm thấy phát tởm, vội vàng hất tay của hắn ra.
Vi Nhiễm biết Chu ma ma ở kinh thành còn có con trai, nhưng lại không biết nhi tử này thì ra là dân cờ bạc. Khó trách Chu ma ma muốn bán trang tử Tiêu Đạc cho, chắc hẳn chính là vì giúp nhi tử trả khoản tiền nợ cờ bạc này. Nhưng bỗng nhiên bà trở về, là muốn xin Tiêu Đạc giúp đỡ? Hay là có mục đích gì khác?
Tay nàng đỡ trán, đột nhiên cảm tim như muốn vỡ ra, vịn mép bàn, xoay người nôn một trận.
La Vân Anh vội vàng nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, Tiêu Thành Chương bưng một chén nước đến cho nàng, lo lắng nói: "Đại tẩu, không phải tẩu nói không có chuyện gì sao? Sao ta nhìn thấy, cảm giác rất nghiêm trọng."
"Không được, ngươi đi tìm y sĩ đến khám thử." La Vân Anh kiên quyết nói.
Lúc này, cửa bị gõ "Rầm rầm rầm" mấy tiếng, người gõ cửa giống như rất gấp. Tiêu Thành Chương đi mở cửa, phát hiện là tôi tớ trong phủ. Tôi tớ kia chạy đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi đầm đìa, nói với Tiêu Thành Chương: "Hôm qua binh mã Thiên Hùng Quân mà Sử Tướng dẫn từ bên ngoài thành đến trong doanh trại dàn xếp. Trong đêm bỗng nhiên có mấy binh sĩ nhiệt độ cao không giảm, sáng nay còn chết một người. Lý đại nhân và Ngụy đô đầu đã chạy tới xử lý, truyền tin về nói có thể là dịch bệnh, cần một số lượng lớn cây Kim Ngân, Sài Hồ, cỏ Ngư Tinh và Hoàng Liên. Tổng quản nói không làm chủ được, mời Nhị công tử nhanh chóng trở về."
Dịch bệnh? Tiêu Thành Chương lập tức thay đổi sắc mặt, nhớ tới trận dịch bệnh mấy năm trước, gần như cướp mất một nửa tính mạng người Nghiệp Đô. Hắn vội vàng nói: "Đại ca và phụ thân không ở đây, trong nhà do ta làm chủ, ta trở về với ngươi." Chân hắn đã bước đi ra bên ngoài, lại quay đầu nói với La Vân Anh: "A Anh, ta có việc, nàng giúp ta chăm sóc đại tẩu!" Khẩu khí kia không hề xem nàng ấy là người ngoài.
Khóe miệng La Vân Anh giật một cái, chờ Tiêu Thành Chương đi khỏi mới hỏi Vi Nhiễm: "Có phải muội mang thai hay không?"