Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 44: Chương 44:




Mặc dù Cửu Lê có bốn mùa rõ rệt nhưng bởi vì tất cả trại đều ở trong núi sâu, cây xanh râm mát, ngày mùa hè cũng không thấy gặp nhiều khó khăn. Không thể so với vị trí bình nguyên như Nghiệp Đô, qua lễ Đoan Ngọ, thời tiết ngày một nóng bức hơn. Tiết thị sai người lấy khối băng từ trong hầm ngầm ra phân phát cho các nơi.

Tú nương vừa đưa cho Vi Nhiễm mấy bộ y phục bằng sa mỏng đã được lấy số đo từ trước đó, Dương Nguyệt bưng tới, khen: "Chất vải mỏng và tốt như thế này, trước kia nô tỳ chưa từng thấy luôn đó ạ."

Vi Nhiễm đang luyện chữ nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên cười nói: "Vậy đưa cho Nguyệt Nương là được."

"Không được! Chất liệu quý giá như vậy, nô tỳ có thể mặc đi đâu kia chứ." Dương Nguyệt cất kỹ y phục xong, lại ôm lấy con thỏ béo múp thả trên chân vuốt ve: "Tiết tiểu thư cũng đã lâu rồi không tới đây."

Vi Nhiễm dừng bút một bút, một lần nữa chấm mực nước: "Có lẽ là Vương Tuyết Chi bảo nàng ấy không nên quá thân thiết với chúng ta. Không sao cả, lần trước không phải mẫu thân đã dạy dỗ Vương Tuyết Chi rồi sao? Nghe nói sau khi Vương Tuyết Chi có thể xuống giường, vẫn luôn đi theo Tiết di nương học quy củ, còn phải ngày ngày đi chỗ mẫu thân thỉnh an. Chờ thêm một thời gian nữa, Tiết Cẩm Nghi có thể tới nữa thôi."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vi Nhiễm vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Tú Trí ở bên ngoài nói: "Tiết tiểu thư, đã rất lâu không gặp ngài rồi."

"Ta. . . Lúc trước bận việc trong nhà, lần này tới cho con thỏ ăn." Tiết Cẩm Nghi vừa nói vừa xách theo cái bọc nhỏ tiến đến.

Dương Nguyệt liền vội vàng đứng lên hành lễ, Tiết Cẩm Nghi ôm lấy con thỏ từ trong ngực nàng, sờ lên lỗ tai của nó: "Tiểu gia hỏa, có nhớ ta không nào?"

Miệng chú thỏ nhỏ giật giật, không sợ người lạ ăn củ cải trong tay Tiết Cẩm Nghi.

Vi Nhiễm vẫn ngồi phía sau bàn đọc sách viết chữ, cũng không chủ động chảo hỏi Tiết Cẩm Nghi và cũng không hỏi nàng ấy vì sao lâu rồi không đến, giống như bình thường mỗi ngày bọn họ đều gặp nhau. Tiết Cẩm Nghi chơi đùa với con thỏ một lúc, chủ động đặt bọc nhỏ trên bàn Vi Nhiễm: "Chắc hẳn Nghiệp Đô nóng hơn quê nhà của ngươi nhỉ? Đây là mơ nhà ta làm, ngọt ngọt chua chua, có thể giải nóng. Ngươi cầm lấy ướp lạnh sau đó ăn đi."

Vi Nhiễm nhìn bao vải kia một cái, ngẩng đầu nói với Tiết Cẩm Nghi: "Cảm ơn."

"Không. . . Không cần cảm ơn. Chỉ là ta nghe Cao Dung nói ngươi khá sợ nóng, khi về nhà gọi nương ta làm nhiều chút." Tiết Cẩm Nghi xoay người sang chỗ khác, khó chịu kéo kéo thắt lưng bằng lụa trên người. Nàng ấy là người từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, từ nhỏ đến lớn hiếm khi được nghe được người khác nói cảm ơn với nàng ấy, vậy nên có chút bối rối ngượng ngùng.

Vi Nhiễm cười cười, gọi Dương Nguyệt lấy một ít ra ướp lạnh trước rồi tiếp tục cúi đầu luyện chữ. Đợi nàng luyện xong một trang chữ, cầm trang giấy vừa viết xong, thổi thổi nét mực. Chữ viết của Tiêu Đạc hùng hồn tráng kiện, mạnh mẽ hữu lực, không hổ là người hành quân đánh giặc. Mặc dù nàng thích kiểu chữ nhỏ như hoa trâm của Vệ phu nhân hơn, nhưng cũng vui vẻ bắt chước hoàn toàn phong cách viết chữ sắc bén như này, giống như viết theo những chữ này thì có thể nhìn thấy tư thế hào hùng, khí thế chiếm lấy vạn dặm như hổ.

Bất tri bất giác, những trang giấy mà nàng luyện chữ đã xếp được thành một chồng nhỏ, cao bao nhiêu thì tượng trưng cho thời gian hắn rời nhà bấy nhiêu. Tiền tuyến truyền đến vẫn luôn là tin chiến thắng, nàng biết hắn là danh tướng đệ nhất Đông Hán, nhất định có thể đắc thắng trở về.

So với Tiêu Đạc, nàng lo lắng an nguy của phu thê Ngụy quốc công ở Thanh Châu hơn. Bây giờ ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn, triều đình phái binh trấn áp, tất cả tin tức Đông đường Đại Hán đã bị cắt đứt, không ngừng bắt gặp nạn dân chạy tới Nghiệp Đô. Cũng không biết bọn họ ở Thanh Châu thế nào rồi.

Vi Nhiễm xoay xoay vòng ngọc trên tay, bất kể như thế nào, sau khi nàng đến Đại Hán, Phùng thị là người đầu tiên cho nàng ấm áp, nàng nhất định phải nhờ Cố Thận Chi thăm dò tin tức của phu thê bọn họ.

"Phu nhân. . . !" Tú Trí ở ngoài viện nghe Cao Dung truyền lời, sau đó lập tức chạy tới bẩm báo Vi Nhiễm: "Lão phu nhân ở Thanh Châu đã đến đây rồi ạ!"

Vi Nhiễm lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Tú Trí: "Ngươi nói cái gì?"

"Phu nhân Ngụy quốc công ở Thanh Châu, mẫu thân của ngài đã đến Nghiệp Đô rồi ạ! Xe ngựa cũng sắp đến, ngài có muốn. . ." Lời của Tú Trí còn chưa nói hết, Vi Nhiễm đã xách váy vội vàng chạy ra ngoài. Tú Trí và Dương Nguyệt cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy theo.

Tiết Cẩm Nghi ngẩn người, không phải là tất cả tin tức Thanh Châu bên kia đều đã cắt đứt rồi sao? Sao phu nhân Ngụy quốc công lại tới đây?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vi Nhiễm chạy một mạch đến ngoài cửa phủ thì thấy Tịch Chiếu đang đỡ Phùng thị xuống xe ngựa. Trên người Phùng thị được khoác áo choàng lưới màu đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn nhà cửa Tiêu phủ, quả nhiên khí thế. Tịch Chiếu nói: "Phu nhân, Tiêu phủ này phải to bao nhiêu chứ, nô tỳ nhìn tường rào kia hoàn toàn không thấy điểm cuối ở đâu nữa."

Phùng thị không nói gì, trông thấy Vi Nhiễm từ trong chạy ra.

"Tiểu Nhiễm!" Bà kích động vươn tay ra, ôm lấy Vi Nhiễm. Một khoảng thời gian không gặp, nha đầu này lại lớn thêm và xinh đẹp hơn. Khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, hai mắt trong suốt sáng tỏ, nhìn một cái là biết được quan tâm che chở. Xem ra Tiêu Đạc đối xử với nàng không tệ.

Vi Nhiễm lôi kéo Phùng thị nói: "Mẫu thân! Ngài và phụ thân vẫn khỏe chứ? Sau khi xảy ra sự việc ba đường Tiết Độ Sứ, con luôn rất lo lắng cho an nguy của mọi người."

Phùng thị vỗ vỗ tay của nàng, thở dài: "Chúng ta vẫn tốt, nhưng dù sao đang đánh chiến, thời cuộc có chút rối loạn. Phụ thân con muốn trấn giữ Thanh Châu, không thể bỏ rơi quan viên bách tính nơi đó nên đánh ngất ta, lén lút đưa đi. Ta đang muốn đến Kinh Thành, đi ngang qua Nghiệp Đô bèn thuận đường tới thăm con một chút."

"Mẫu thân mau vào trong." Vi Nhiễm dìu Phùng thị vào trong phủ, lại sai Dương Nguyệt và Tú Trí giúp Tịch Chiếu và Thanh Hòa khuân đồ. Thanh Hòa đụng đụng bả vai Tịch Chiếu, nói nhỏ: "Xem ra lời đồn là thật, Vu nữ kia không những không bị Quân sử lạnh nhạt mà còn rất được sủng ái đấy. Ngươi nhìn vừa rồi nàng đi ra phô trương chưa kìa, còn quần áo mặc trên người nữa. Vậy Nhị tiểu thư phải làm sao bây giờ đây?"

"Nhị tiểu thư không phải đi Đại Châu rồi sao? Chỉ cần nàng ấy dùng chút thủ đoạn, Quân sử nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý." Tịch Chiếu an ủi Thanh Hòa.

Nhìn thấy các nàng đang thì thầm nói chuyện, Dương Nguyệt đẩy Tú Trí, Tú Trí liền đi qua nói: "Nếu hai vị tỷ tỷ cần hỗ trợ cái gì thì cứ việc nói với chúng ta. Ta dẫn các ngươi đi sắp xếp chỗ ở trước."

Tịch Chiếu cười nói: "Được, làm phiền vị muội muội này."

. . .

Trên đường Vi Nhiễm dẫn Phùng thị đi đến vườn hoa, tránh không được gặp phải viện tử bị khóa kia, Phùng thị không khỏi dừng bước lại: "Tiểu Nhiễm, chỗ này. . ."

"Đây là viện tử đại tỷ đã từng ở ạ." Vi Nhiễm cũng không gạt bà, nói rõ sự thật.

"Huệ nhi, Huệ nhi của ta. . ." Phùng thị buồn bã đi tới, bàn tay run rẩy vuốt ve miếng giấy dán trên cửa: "Tiểu Nhiễm, ta có thể vào nhìn một chút không?"

Chu Gia Huệ đến Tiêu gia đã mấy năm, sống cũng không tốt. Tiêu Đạc cũng chưa từng sủng hạnh nàng ấy một lần chứ đừng nói là bước vào viện tử của nàng ấy. Nhưng việc hôn sự này vốn chính là vì ngăn cản Tiên đế mà âm thầm ép buộc đưa cho Tiêu gia, Tiêu Đạc đã sớm tỏ rõ thái độ. Mặc dù Phùng thị tiếc thương Chu Gia Huệ nhưng cũng không thể nói cái gì. Dù sao cũng là Chu Gia Huệ không có bản lĩnh, không được Tiêu Đạc sủng ái, không giống Vi Nhiễm, gả tới chưa được bao lâu đã nắm chắc Tiêu Đạc trong tay.

"Chuyện này, con không làm chủ được. . . Con mang mẫu thân đi gặp mẹ chồng của con trước. Phải được bà ấy đồng ý mới được." Vi Nhiễm kiên nhẫn giải thích.

"Được, chúng ta đi gặp Tiêu phu nhân trước." Trong lòng Phùng thị nặng nề, cẩn thận bước từng bước.

Vương Tuyết Chi đang muốn đến chỗ Sài thị thỉnh an thì nhìn thấy Vi Nhiễm và Phùng thị, không khỏi hỏi Hồi Hương bên cạnh: "Đó là ai?"

"Hình như là phu nhân Ngụy quốc công ở Thanh Châu." Hồi Hương cố gắng suy nghĩ một lát mới nhớ lại.

Vương Tuyết Chi lại nhìn viện tử bị niêm phong kia một chút, là nơi Chu Gia Huệ đã từng ở. Chu Gia Huệ đã chết, nhưng còn có Chu Gia Mẫn. Đối với Ngụy quốc công phu nhân mà nói, Vi Nhiễm chỉ là một dưỡng nữ[2], nhưng Chu Gia Mẫn lại là con gái ruột. Nếu Chu Gia Mẫn trở về đoạt lại Tiêu Đạc thì coi như có náo nhiệt để nhìn.

[2]Dưỡng nữ: con gái nuôi

Mấy ngày nay Vương Tuyết Chi luôn luôn suy nghĩ, tại sao mình lại thua ở trên tay Vi Nhiễm. Sau này nàng ta viết thư tố khổ với Hồ Minh Nhã, Hồ Minh Nhã đưa lại một phong thư cho nàng ta, lời ít ý nhiều nói cho nàng ta biết rằng Vi Nhiễm nhìn rõ tình hình hơn nàng ta. Ở hậu trạch Tiêu gia, Sài thị chính là người nắm quyền lực tuyệt đối. Ai không làm Sài thị vui vẻ, như vậy ở Tiêu gia căn bản không được sống yên ổn. Tiết thị và Vi Nhiễm đều am hiểu sâu sắc đạo lý này. Dù sao Vương Tuyết Chi cũng là tiểu thư con nhà Thế gia, có một số việc chỉ bảo sơ sơ đã hiểu rõ.

"Đi thôi, chúng ta đến chỗ mẫu thân thỉnh an." Vương Tuyết Chi hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đi về chỗ Sài thị.

***

Ban đêm bầu trời phương Bắc đầy sao. Sao trời tập hợp thành một đường màu bạc trắng, kéo dài liên tục đến hết bình nguyên, giống như thiên đường, tự do thoải mái. Tiêu Đạc nằm ở trên xe đẩy, đầu gối lên hai tay, tìm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Tất cả những ngôi sao này rất gần cũng rất xa.

Trước kia, khi hắn xuất chinh ở bên ngoài, nhiều nhất là nhớ tới mẫu thân. Nhưng bây giờ, trong đầu lại có thêm một người để nhớ nhung.

Lúc hắn còn ở trong nhà, cảm thấy những việc cẩn thận ủi nóng áo bào, tiện tay có thể mang nước và trà bánh lên, hàng ngày sắp xếp sách vở ngăn nắp chỉ là chút việc nhỏ bình thường. Nhưng hôm nay, chỉ mới xa nàng mấy tháng, những chuyện bình thường đều trở thành lý do để tương tư. Nàng đối với hắn đã trở thành một loại thói quen vùi sâu vào trong xương cốt.

"Quân sử, ngài ở chỗ này." Chương Đức Uy đi tìm đến, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Tiêu Đạc quay đầu nhìn hắn: "Chuyện gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng. Không cần phải lôi thôi dài dòng."

"Là chuyện liên quan tới Nhị tiểu thư. Vào ban ngày, lúc nàng ấy giúp quân y nấu thuốc các tướng sĩ thì hôn mê bất tỉnh. Nàng ấy dặn thuộc hạ đừng nói cho ngài biết, thế nhưng mà. . ." Chương Đức Uy muốn nói lại thôi.

Tiêu Đạc ngồi xuống, cau mày hỏi: "Nghiêm trọng không? Nàng ấy hà tất gì phải làm những chuyện này?"

"Nàng ấy cảm thấy mình lúc trước lỡ miệng khiến ngài không vui vẻ, cho nên ngài mới muốn đuổi nàng ấy đi. Nàng ấy cũng chỉ muốn chia sẻ với ngài, làm chút việc trong khả năng. Quân y vừa mới tới khám, nói trước đó nàng ấy lặn lội đường xa đến Đại Châu, có khả năng trên đường đi không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm gần đây suy nghĩ nhiều, phơi mặt ngoài trời, thể lực chống đỡ không nổi nên mới té xỉu. Chỉ sợ phải cố gắng tĩnh dưỡng một thời gian. Quân sử, nếu không ngài đi xem một chút đi?"

Tiêu Đạc nhảy xuống xe đẩy, đi đến trướng mà Chu Gia Mẫn đang ở. Đi được hai bước thì lại quay đầu nhìn Chương Đức Uy: "Sau này đừng lại tùy tiện cho người khác tiến vào soái trướng của ta nữa biết chưa? Ta biết ý tốt của ngươi, nhưng chuyện giữa ta và nàng, ngươi đừng có nhúng tay vào."

Chương Đức Uy sửng sốt trong giây lát, có chút hổ thẹn, cúi thấp đầu.

Trướng của Chu Gia Mẫn cách chỗ Tiêu Đạc rất gần, bên trong lóe lên ánh nến màu vàng ấm áp. Trong quân doanh này cũng không có nữ nhân, quân y vì tránh hiềm nghi nên không dám ở trong trướng chăm sóc. Tiêu Đạc đi đến bên giường, thấy Chu Gia Mẫn vùi đầu trong gối, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, trên trán đổ mồ hôi, bèn lấy khăn đặt ở trong chậu đồng vắt khô, nhẹ nhàng đắp trên trán nàng ta.

Nhiều ngày không gặp hình như nàng ta đã gầy đi một chút.

Khi hắn còn niên thiếu, mong muốn nắm tay một người đến bạc đầu. Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì về nghỉ. Về nhà có miếng cơm nóng để ăn, có người hỏi han ân cần. Hắn và thê tử quan tâm lẫn nhau, cùng nhau chia vui sẻ buồn, con cái thành đàn. Sau này hắn mới hiểu được, người mà hắn kỳ vọng cũng không phải là Chu Gia Mẫn, thứ hắn muốn quá đỗi bình thường, không phải giấc mộng của nàng ta. Cho nên hắn bắt đầu đi lên từ khó khăn, hi vọng có một ngày có thể sánh đôi với nàng ta.

Hắn sống đến bây giờ, trở thành Tiêu Đạc như bây giờ, đều là vì nữ nhân trước mắt này. Hắn biết rõ, hắn sẽ không vì nàng ta mà sinh ra những suy nghĩ hèn mọn và ảo tưởng không thực tế kia nữa. Nhưng hắn có thể không yêu nàng ta, nhưng không thể đối với chuyện của nàng ta làm như không thấy. Nàng ta từng cứu hắn, giống như cho hắn sinh mệnh thứ hai.

"Mậu Tiên." Chu Gia Mẫn từ từ mở mắt, muốn ngồi dậy, Tiêu Đạc giữ nàng ta lại: "Đừng nhúc nhích, quân y dặn dò muội nghỉ ngơi thật tốt."

"Ta không muốn gây thêm phiền phức cho chàng." Chu Gia Mẫn nhắm mắt lại, thở dài: "Thật ra, lần này trở về, ta muốn trở lại bên cạnh phụ thân và mẫu thân, cẩn thận cố gắng báo hiếu hai người. Thế nhưng khi vừa về tới nhà đã nhận được phong thư cầu cứu từ bên Nghiệp Đô, phụ thân bèn để cho ta đi theo Hoắc Nguyên Hoắc Giáp vội vàng tới Đại Châu đưa thuốc. Ta nghĩ khi đó phụ thân đã biết Thanh Châu có thể phải lâm vào chiến loạn, cho nên để cho ta sớm thoát thân khỏi vũng bùn đó. Nói thật, nhiều năm không gặp chàng, lúc gặp lại, giống như bạn cũ vui vẻ gặp nhau."

Tiêu Đạc nhìn nàng ta, dường như trở lại dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn lúc trước: "Ta rất vui vì muội có thể bình yên trở về."

Chu Gia Mẫn cười cười, lập tức nghiêm túc nói: "Mậu Tiên, ta muốn thương lượng với chàng một chuyện, ta không muốn phải rời đi nhanh như thế. Lần này đến Đại châu, mắt thấy các tướng sĩ bảo vệ quốc gia, đổ máu hi sinh, ta không cách nào yên tâm thoải mái trở lại hậu phương hưởng thụ yên bình. Ta thân là con dân Đại Hán, con cháu nhà Tướng, cũng nên cống hiến một phần sức lực ít ỏi của mình. Chàng để cho ta ở lại đây đi, cho dù là làm chút cơm, nấu chút thảo dược, giúp binh sĩ bị thương băng bó vết thương, trong lòng ta cũng sẽ dễ chịu hơn đôi chút. Được không?"

Tiêu Đạc thấy vẻ mặt nàng ta tràn đầy chân thành, cuối cùng cũng nói không nên lời cự tuyệt, chỉ nói: "Muội lượng sức mà làm đi."

Chu Gia Mẫn vốn có chút căng thẳng, bởi vì câu nói này của hắn mà hoàn toàn bình tĩnh lại. Nàng ta cười nói: "Được. Sắc trời đã tối, ngày mai Đô Mạc có khả năng còn muốn công thành nữa, chàng mau trở về nghỉ ngơi đi. Ta ngủ một giấc sẽ không sao ngay."

Tiêu Đạc đáp một tiếng, đi ra khỏi trướng của Chu Gia Mẫn, sau đó quay đầu nhìn lại, đèn đuốc trong trướng đã tắt. Chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy ở chung với nàng ta đã nhẹ nhõm hơn trước nhiều.

    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.