Bầu không khí ở sân lớn lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Giờ phút này không ai chú ý, trên đỉnh miếu Vu Thần có hai cái bóng đen đang nằm sấp. Bóng đen phía dưới khẽ động, bị nam nhân bên cạnh cưỡng ép giữ chặt.
Bóng đen hạ giọng, sốt ruột nói: "Quân sử, nếu không xuống dưới, Vương Phần sẽ làm hỏng chuyện này mất! Ngài quên rằng, Hậu Thục cũng đang ra sức giành giật tộc Cửu Lê đấy."
"Ba người đất Thục, không phải sợ." Người kia khinh thường nói.
Bóng đen bứt tai véo má, thật sự là Hoàng đế không vội thái giám đã vội. Hậu Thục yếu kém thế nào, cũng chiếm cứ lấy địa hình Thiên phủ, sông núi hiểm trở kiên cố, đồng cỏ phì nhiêu cả ngàn dặm. Tuyệt đối không thể khinh thường đối phương.
"Gấp cái gì. Còn chưa kết thúc." Nam nhân đưa tay chỉ xuống dưới.
Đằng sau đám người đang đứng trong sân lớn, một giọng nói mềm mại linh hoạt vang lên: "Vương đại nhân cần gì phải tức giận? Vi Nhiễm ở đây."
Đám người lập tức tránh sang hai bên, một thiếu nữ và một vị nữ tử trẻ tuổi chậm rãi đi lên phía trước. Thiếu nữ tóc dài tới eo, ngọc cốt băng cơ. Nàng vừa xuất hiện, dường như ánh mắt mọi người đều rơi trên người nàng.
Vi Mậu kêu lên: "Yêu Yêu, tại sao muội trở lại!"
Vi Nhiễm đi đến trước mặt Vi Mậu nói: "Đại ca, nguyên nhân sự tình bắt nguồn từ muội, muội không thể liên lụy mọi người."
Vương Phần nhìn thấy tay áo thiếu nữ trước mắt bị gió đêm thổi bay lên, giống như tiên nữ hạ phàm. Ông ta dụi dụi con mắt, trong lòng không khỏi cảm thán. Lúc đầu ở miếu Vu Thần, bởi vì Vi Nhiễm mặc y phục cúng tế của vu nữ trên người, khuôn mặt mái tóc đều bị che khuất, ông ta cũng không nhìn rõ được, chỉ lý lẽ biểu đạt kia vô cùng kỳ diệu, mỹ mạo làm Thiếu chủ Hậu Thục thần hồn điên đảo, tựa hồ nói có chút hơi quá. Giờ phút này, Vương Phần không thể không thừa nhận, tiểu cô nương này thật sự xinh đẹp đến mức làm người khác kinh ngạc!
"Vương đại nhân, Cửu Lê có chút việc nhà phải xử lý một chút, có thể xin ngài tạm thời tránh đi được không?" Vi Nhiễm cung kính hành lễ nói.
Vương Phần lấy lại tinh thần, lập tức có phần do dự. Người này thật sự vất vả mới trở về, ngộ nhỡ lúc ông ta né tránh, lại chạy mất? Nhưng ông ta không lập tức cự tuyệt Vi Nhiễm, sau khi nhớ tới sự việc đã xảy ra, chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vi Nhiễm nói: "Ta đã trở về thì sẽ không chạy đi nữa. Chuyện hòa thân, chắc chắn sẽ cho đại nhân một câu trả lời thỏa mãn."
Vương Phần nghĩ đến núi Cửu Lê đã bị vây đến chặt như nêm cối, nghĩ rằng những người này cũng không dám dở trò, liền gật đầu nói: "Được, ta sẽ cho cô nương chút mặt mũi." Nói xong, đưa tay ra lệnh binh sĩ chỉnh đốn đội ngũ, quay đầu đi trước.
Vi Nhiễm nhìn về phía đám người, nhìn Dương Nguyệt nói: "Nguyệt Nương, đem chuyện tỷ biết nói ra đi."
Dương Nguyệt gật đầu, dè dặt tiến lên: "Nô tỳ... Nô tỳ tận mắt nhìn thấy phu nhân tự mình mời mấy Vu Nữ tham gia rút thăm đến... Giống như cùng nhau tính kế cái gì đó."
Từ trước đến nay Dương Nguyệt an phận thủ thường, sẽ không gây chuyện. Nàng nói như vậy, nhất định có thể tin được mấy phần. Bốn phía vốn đang hoàn toàn yên tĩnh, sau đó ánh mắt chất vấn của đám người lập tức rơi vào trên người Trâu thị. Miếu Vu Thần rút thăm là nghi thức thần thánh trang nghiêm, bọn họ không nghĩ tới lại có người dám ở phía sau động tay chân. Nói như vậy, lần rút thăm này không những không tính toán gì hết, mà lại không tôn trọng thần linh, dựa theo quy định của tộc, Trâu thị phải bị xử tử.
"Ngươi - cái con tiện tỳ này, chớ có ngậm máu phun người!" Vi Hân la to một tiếng, chỉ vào Dương Nguyệt nói, " Nếu ngươi không có chứng cứ, ta chắc chắn xử tử ngươi!"
"Nô tỳ không có nói quàng!" Dương Nguyệt giải thích, "Lúc ấy ngoại trừ Vu Nữ Vương thị, những người khác đều có mặt! Cái tờ xăm kia chắc là bị phu nhân động tay chân!"
"Ngươi lại nói năng bậy bạ, ta sẽ xé nát miệng của ngươi ngay!" Vi Hân nhanh chân đi tới chỗ Dương Nguyệt, Vi Nhiễm đứng giữa hai người ngăn lại, thản nhiên nói: "Cần gì phải gấp gáp? Bên ta mới để cho Vương Tiếp đi tìm chứng cớ. Đợi một lát, tự nhiên có thể rõ ràng chân tướng."
Vi Hân nhìn Vi Nhiễm, muốn nở một nụ cười châm biếm, nhưng lại khó tránh khỏi chột dạ. Cho tới nay, ả ở trước mặt Vi Nhiễm đều là bộ dáng hồn nhiên, vốn nghĩ đến lần này gả Vi Nhiễm đi thì sẽ thiên hạ thái bình. Nhưng lại không nghĩ đến, lại có nhiều người liều chết che chở Vi Nhiễm như vậy! Cũng bởi vì dung mạo tuyệt mỹ kia, Vi Nhiễm lại có thể giẫm mọi thứ ở dưới lòng bàn chân sao? Vi Hân không cam tâm, ả không muốn vĩnh viễn chỉ làm cái bóng của Vi Nhiễm!
Vi Nhiễm nhìn Vi Hân một cái. Tự nhận bản thân nàng hiểu rõ cô muội muội này, vậy mà không nghĩ tới Vi Hân và Trâu thị lại hợp mưu hãm hại Vương Tường. Không, có lẽ bọn họ từ đầu tới cuối đã muốn hãm hại chính nàng. Nói thế nào Vi Nhiễm cũng là Đại Vu nữ Cửu Lê, không thể nào bị hai mẹ con họ bắt nạt được.
Lúc này, Vương Tiếp chạy tới nói: "Yêu Yêu tỷ, ống thẻ và tờ xâm đều được mang đến. Quả nhiên có vấn đề!"
Cái này. . . Không có khả năng! Trâu thị khiếp sợ nhìn đồ trên tay Vương Tiếp, kết thúc nghi lễ, rõ ràng bà ta gọi Vi Hân nhanh chóng xử lý cái ống thẻ này, làm thế nào mà Vương Tiếp tìm được?!
Vi Hân cũng kinh ngạc như bà ta, tay vịn vào Trâu thị có chút phát run.
Hai người họ không biết là, vừa rồi lúc Vi Nhiễm trốn trong đám người sau cùng, thần kỹ xuất hiện lần nữa, giúp nàng chỉ rõ vị trí ống thẻ kia. Nàng để Vương Tiếp đi tìm, ngoại trừ muốn chứng minh âm mưu Trâu thị ra, cũng muốn nghiệm chứng thần kỹ có chính xác hay không.
Quả nhiên lại ứng nghiệm.
Vi Nhiễm đổ hết chín lá xăm kia lên tay, phát hiện trừ cái thẻ của mình, bên trên tờ xăm kia đều có một chút ấn ký màu nâu đỏ, không nhìn cẩn thận, hoàn toàn không phân biệt được. Nàng giao tờ xăm cho Vi Khôn, những người khác đều vây quanh nhìn kết quả.
Vi Khôn đặt tờ xăm ở dưới mũi ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cỏ vong ưu là thánh vật của Cửu Lê, sau khi giã nát thành nước, vô sắc vô vị. Thế nhưng chỉ cần chất lỏng này đụng phải nước gừng thì sẽ lập tức biến thành màu nâu đỏ, đồng thời trong thời gian ngắn không cách nào phai màu.
Vi Nhiễm nói: "Lúc ấy ta ở điện Vu Thần đã nghe được một mùi hương kỳ quái. Trong tay nhóm Vu nữ đã bôi qua nước gừng, lại động vào tờ xăm, chắc chắn nhìn thấy màu đỏ nâu sau dấu ngắt câu, mới cầm trong tay mình. Muốn biết việc này là thật hay giả, chỉ cần đem lòng bàn tay các nàng mở ra là được. Ta nghĩ dấu vết kia còn không chưa biến mất đâu."
Ngoại trừ Vi Hân ra bảy vị Vu nữ cũng đều đứng ở trong đám người, nhưng hiển nhiên bọn họ bị dọa cho khiếp đảm, không có người nào dám tiến lên để nghiệm chứng.
"Các ngươi, các ngươi thực sự lại làm ra chuyện như vậy!" Vi Khôn giận dữ. Lúc ấy ông chỉ kiểm tra tờ xăm của Vi Nhiễm, cũng không nhìn kỹ những người khác, lại không nghĩ đến có người dám động tay động chân lên trên tờ xăm như vậy!
Trâu thị ngẩng đầu, nước mắt liền dâng lên: "Chúng ta làm cha mẹ, chẳng qua vì không muốn nhìn thấy nữ nhi lấy chồng ở xa chịu khổ. Cho dù trái với quy định của tộc, nhưng trong lòng lo lắng khẩn thiết, có lỗi sao? Phu quân ngài không bỏ được Tiểu Nhiễm, làm sao thiếp bỏ được Hân Nhi đây? Vốn dĩ chúng ta muốn để Tường Nhi đi, không nghĩ tới Tiểu Nhiễm thay thế nàng..."
"Đúng vậy, chúng ta không bỏ được nữ nhi của mình!" Các vị phu nhân tộc trưởng nghe được Trâu thị nói như vậy, động tình ôm nữ nhi bên cạnh khóc rống lên. Lần này ngay cả các tộc tộc trưởng đều kinh hãi, không nghĩ tới ngay cả phu nhân của bọn họ cũng đều dính dáng đến chuyện này.
Hai tay Vi Mậu khoanh ở trước ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Khóc cái gì mà khóc! Nữ nhi của các ngươi đương nhiên ngàn vạn không nỡ, Vương Tường không có cha mẹ nên phải bị đẩy ra hòa thân? Tổ thần ở trên, các ngươi tổn hại tộc quy* như thế, hãm hại người trong tộc, phải bị tội gì!"
*quy định của tộc
Bị hắn quát như thế, các nữ nhân lý lẽ chính trực mới vừa rồi còn cảm thấy ủy khuất, lập tức ngừng tiếng khóc.
Nhưng việc này thật sự khiến mấy vị tộc trưởng khó xử. Nếu muốn xử tử Trâu thị thì cũng phải xử tử phu nhân của bọn họ. Hơn nữa những vị phu nhân này xuất thân đại tộc, nếu giết hết bọn họ, đoán chừng nội bộ Cửu Lê sẽ rối loạn.
Trâu thị cười lạnh một tiếng, cùng Vi Nhiễm bốn mắt nhìn nhau.
Cũng không thể coi thường nha đầu này được, nhưng nàng muốn đạp đổ bà, cũng không dễ dàng như vậy.
Trâu thị có thể ở Vi gia nhiều năm như vậy, còn được Vi Khôn bảo vệ, đương nhiên có nhiều thủ đoạn. Nếu không lúc trước cũng sẽ không đoạt Vi Khôn đang hãm sâu vào nỗi thống khổ tang thê vào tay. Phải biết vợ cả Vi Khôn là Lâm Đào, là một nữ tử truyền kỳ.
Thời Vi Khôn còn niên thiếu, có lần đi nhầm vào thâm sơn Cửu Lê, cứu được một vị nữ oa da trắng mỹ mạo. Lúc ấy nữ oa kia y phục rách rưới, dung mạo kinh người. Vi Khôn sinh lòng thương tiếc, sợ để một mình nàng ở trong núi sâu sẽ có nguy hiểm, liền đưa nàng trở về. Lúc đầu nữ oa kia không biết nói chuyện, cũng chỉ phát ra vài tiếng ê a. Vi Khôn chăm sóc nàng cẩn thận, kiên nhẫn dạy bảo, bảo vệ có thừa, chờ đến khi thiếu nữ trưởng thành, hai người lâu ngày sinh tình, kết thành vợ chồng.
Về sau, thiếu nữ kia không chỉ trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mà lại tinh thông y thuật, cứu được tính mệnh rất nhiều người, rất được người dân Tộc Cửu Lê kính yêu. Nàng còn sinh cho Vi Khôn một đứa con trai và một đứa con gái, lúc hai đứa bé mới sinh ra, Cửu Lê tràn ngập mùi hương kỳ lạ, được coi là trời ban điềm lành. Ban đầu một nhà bốn người trôi qua mỹ mãn hạnh phúc, nhưng năm Vi Nhiễm hai tuổi, Lâm Đào bỗng nhiên buông tay nhân gian.
Vào lúc ấy, bên trong Tộc Cửu Lê nghị luận ầm ĩ. Có nói Lâm Đào là vì nếm bách thảo cho người trong tộc nên trúng độc mà chết. Có người nói nàng là lịch kiếp thành tiên. Còn có người lại nói căn bản nàng là bạch hồ trong núi biến thành, tuổi thọ đã hết. Nếu không, làm sao ngày thường có thể xinh đẹp như vậy?
Vi Khôn bỗng nhiên mất đi ái thê, bi thương không thôi, cả ngày trong lòng đều là sầu não uất ức, người cũng già nua đi rất nhiều. Sau khi Trâu thị biết vậy, liền cố ý trốn đến bên trong hang núi nơi Vi Khôn gặp Lâm Đào kia, tùy cơ hành động.
Về sau, rốt cục bà ta cũng toại nguyện gả cho Vi Khôn. Mới đầu, bà ta cũng muốn cùng hai huynh muội Vi Mậu và Vi Nhiễm ở chung thật tốt, nhưng khi bà ta phát hiện hai đứa bé này dường như chiếm cứ toàn bộ sự quan tâm và yêu thương của trượng phu, liền sinh lòng ghen ghét, cũng không còn cách nào thành tâm thích bọn họ được nữa.
Nhất là Vi Nhiễm, hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, gần như tất cả nam nhân đều vì nàng mê muội điên cuồng. Khắp nơi cướp mất danh tiếng của Vi Hân không nói, ngay cả chuyện đi miếu Vu Thần rút thăm, Vi Khôn cũng bất công chọn Vi Hân đi.
Bởi vậy, dưới sự ngầm cho phép của Vương Phần, liên hợp với mẫu thân của các vu nữ, bày ra cái bẫy rút thăm.
"Đại tù trưởng, việc đã đến nước này, truy cứu trách nhiệm của ai đều vô dụng. Ta đề nghị, gọi Vương Tường đến, ngày mai lại tiến hành rút thăm một lần nữa đi." Một tộc trưởng đề nghị.
"Đúng, cứ làm như thế đi!" Mấy tên tộc trưởng khác cũng tỏ ý tán thành.
"Cha, con không muốn! Tiêu Đạc là đại ma đầu, hắn sẽ giết con!" Một vu nữ ngã sụp xuống đất khóc lớn.
Mấy vu nữ khác thấy thế, cũng rối rít quỳ xuống đất cầu khẩn từ phụ mẫu của mình.
Vi Mậu không khỏi phẫn nộ nói: "Các ngươi coi việc hòa thân với Đông Hán là chuyện đùa sao? Cho phép các ngươi làm ẩu? Dưới núi bây giờ đều là binh lính Đông Hán, nếu như không có người chịu đi hòa thân, Cửu Lê sẽ nhận kết cục gì, các ngươi có nghĩ tới không? Rút thăm là vốn là quyết định tốt, thân là Vu nữ Cửu Lê, các ngươi chẳng lẽ không nên đứng ra bảo vệ người trong tộc sao?"
Lời nói của ông vang vọng khắp sân lớn, nhóm Vu nữ nhìn cha mẹ mình, nhìn lại mọi người sớm chiều sống chung với nhau, lập tức trầm mặc. Đúng vậy, các nàng thân là Vu nữ Cửu Lê, lẽ ra không nên ích kỷ như thế. Nhưng Tiêu Đạc đúng là thật sự đáng sợ. Đáng sợ như vậy, làm cho các nàng hoàn toàn không có can đảm đối mặt với tương lai mù mịt như vậy.
Lúc này, Vi Hân không cam lòng nói ra: "Đại ca nói vậy thật là dễ nghe. A tỷ cũng là Vu nữ Cửu Lê, vì sa huynh không cho nàng dũng cảm đứng ra?"
"Ngươi!" Vi Mậu đã sớm chán ghét con người trước một mặt phía sau một bộ mặt như Vi Hân, tối nay nghe nói ả và mẹ kế hợp mưu hãm hại Vi Nhiễm, vốn là muốn bóp chết ả, không ngờ ả còn dám đổ thêm dầu vào lửa. Hắn nắm chặt nắm đấm vừa muốn phát tác, lại nghe được Vi Nhiễm bên cạnh lạnh nhạt nói: "Ngươi luôn mồm gọi ta a tỷ, lại tự tay đẩy ta vào trong âm mưu. Vi Hân, nhiều năm như vậy, thật ra ta lại rất xem thường ngươi."