Trong Tư Đức điện, Tiêu Nghị sờ đầu gối của mình lần thứ năm, chỉ cảm thấy đau từng hồi. Một khi trời có gió tuyết, bệnh thấp khớp của ông liền trở nên nghiêm trọng hơn. Thật sự là bản thân không chịu nhận mình đã già cũng không được. Vốn còn muốn áp chế chuyện liên quan đến Tiêu Đạc, nhưng tuổi tác không chờ đợi ta.
Tống Diên Ác nói ra: "Thành tích của Quận hầu Thái Nguyên tại Thiền Châu rõ như ban ngày, vì sao không thể điều hắn hồi Kinh?"
Hồ Hoằng Nghĩa nói: "Phải chăng Tống đại nhân quá nóng lòng? Thành Thiền Châu bây giờ còn chưa xây hoàn thiện, triệu Quận hầu Thái Nguyên hồi Kinh, cục diện của Thiền Châu vừa mới ổn định chẳng lẽ không phải như nước chảy về biển Đông?"
"Vậy theo ý tứ của Hồ đại nhân là, Thiền Châu một ngày chưa xây xong thì Quận hầu Thái Nguyên sẽ một ngày không được rời chức. Thế thì chờ Thiền Châu được xây xong, Hồ đại nhân cũng sẽ còn có lí do thoái thác khác sao?"
"Tống đại nhân có ý gì? Nói ta cố ý ngăn cản Quận hầu Thái Nguyên vào Kinh?"
Chu Tông Ngạn đứng ở giữa tranh chấp của hai người: "Hai vị hãy tỉnh táo một chút."
Ngô Đạo Tế ở bên cạnh nhìn về phía Tiêu Nghị, Hoàng đế hơi ngước đầu thoáng chút đăm chiêu. Thật ra điều Tiêu Đạc đến Kinh Thành không khó, khó khăn là phải an bài vị trí của hắn như thế nào. Hoàng đế quả là có ý định lập trữ, nhưng một khi ý định này được nói ra thì tất nhiên lọt vào sự phản đối của văn võ bá quan trong triều, dù sao Tiêu Đạc và Hoàng Thượng cũng không có quan hệ máu mủ, Hoàng thượng có thân tử ở đó. Làm thế nào để đồng thời bảo toàn được hai người kia sẽ là vấn đề khó khăn.
Hai người Triệu Cửu Trọng và Lý Trọng Tiến đứng ở đằng sau đám đại thần nói to làm ồn ào. Lý Trọng Tiến thỉnh thoảng ghé mắt nhìn Triệu Cửu Trọng một chút. Triệu Cửu Trọng ngày bình thường kiệm lời ít nói, cho dù chúng thần nghị sự, hắn cũng bình tĩnh, trầm ổn đến không tưởng nổi. Thế nhưng trên chiến trường lại giống biến thành người khác, vô cùng dũng mãnh. Hơn nữa dáng dấp của người trẻ tuổi kia thật sự rất tốt, như một thanh bảo kiếm tuyệt thế đã giấu đi mũi nhọn.
Tiết Cẩm Nghi thích hắn cũng là chuyện bình thường.
Thật không ngờ hiện giờ biết bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thành đều đang nhìn chằm chằm người trẻ tuổi này đấy.
Triệu Cửu Trọng ngoài mặt có vẻ giống như không có chăm chú nghe ý của chư vị đại thần, nhưng thật ra đang yên lặng tính toán ở trong lòng. Hắn hiển nhiên là ủng hộ Tiêu Đạc, đối với loại người như Triệu Cửu Trọng này mà nói, đi theo minh quân mới là khát vọng cả cuộc đời hắn. Huyết thống cái gì đó thì vứt đi không đề cập tới, năng lực mới là việc quan trọng nhất. Nếu như cuối cùng Tiêu Đạc không cách nào làm hoàng đế, mà là để Kỳ Vương làm Hoàng đế thì đoán chừng kết quả cũng như Hán Ẩn đế, Đại Chu sẽ bị các quốc gia khác chia cắt cũng không chừng.
Hắn nhớ lại thời điểm Đông chinh năm đó đi theo Tiêu Nghị, đi theo vị Hoàng đế một thân chinh chiến này học được một điều quan trọng nhất, chính là ở trong loạn thế, làm cường giả nhất định sẽ có thể bảo vệ đại đa số người. Vinh nhục được mất của cá nhân đặt ở trước mặt thiên hạ thì tính là cái gì?
Cho nên Tiêu Nghị nhất định sẽ chọn một người thích hợp để nối nghiệp, chứ không phải nhìn chăm chăm vào thứ huyết thống này.
Tiêu Nghị ngồi trên ghế cảm thấy đầu gối quá đau đớn, nhìn đám người trước mặt, chậm rãi nói ra: "Trẫm muốn phong Thái Nguyên quận hầu làm Tấn vương, đảm nhiệm Khai Phong Phủ Doãn, phán quyết chuyện trong ngoài binh mã."
"Hoàng Thượng, ngài nhất định phải nghĩ lại a!" Mấy đại thần phe Hồ Hoằng Nghĩa lập tức quỳ xuống, cùng lên tiếng khuyên nhủ. Tấn vương luôn luôn là phong hào tôn quý nhân trong Vương tước, hành động lần này của Hoàng đế mặc dù không có nói rõ nhưng đã định chắc địa vị của Tiêu Đạc.
Tiêu Nghị khoát tay áo đứng lên, thái giám bên cạnh vội vàng tới đỡ ông: "Trẫm đã cân nhắc qua rồi. Các ngươi giằng co, đơn giản là nói Tiêu Đạc không phải con ruột của trẫm. Nhưng mà thời Nghiêu Thuấn chưa từng lấy huyết thống để kế thừa hoàng vị à? Chọn người có tài có đức mới là yêu cầu căn bản nhất để truyền lại chính quyền. Trẫm hiểu rõ con của mình, đêm qua đã nói qua với Kỳ Vương. Từ sau khi Hán Ẩn đế thủ tiếp nhận cái giang sơn rách nát này, tuy có ý nuôi dân làm dân giàu, thế nhưng chiến hỏa mấy chục năm qua chiến hỏa đã làm cho suy thoái, cũng không thể trong chốc lát khởi sắc được. Có lẽ cần hai mươi năm, ba mươi năm, nhưng trẫm đã già, có lẽ căn bản chống đỡ không đến lúc đó. Nếu quân vương kế tục không có năng lực thì bách tính còn phải chịu bao nhiêu cực khổ nữa?"
"Bệ hạ, chúng thần sợ hãi!" Mấy đại thần Ngô Đạo Tế cũng đều quỳ xuống.
"Lời trẫm nói là sự thật, cho dù các ngươi không thích nghe, nhưng từ xưa ai không phải chết? Đế vương cũng sẽ không ngoại lệ." Tiêu Nghị đi đến giữa chúng thần, đưa tay bảo tất cả bọn họ đứng lên: "Bắc Hán không hết lòng gian, Hậu Thục và Nam Đường Hổ nhìn chằm chằm như hổ đói. Trẫm biết có người hoài nghi Quận hầu Thái Nguyên chỉ biết đánh trận, bởi vậy mới cố ý điều hắn đến một vùng loạn lạc như Thiền Châu. Hiện giờ đã qua một năm rồi, hắn làm được như thế nào các ngươi rõ như ban ngày. Một người làm chính trị có thể trong ngoài thanh liêm, chiến đấu có thể không gì không đánh được chính là người thừa kế trẫm chọn cho Đại Chu. Cũng chỉ có hắn mới có thể thống nhất được Trung Nguyên, thu phục chí nguyện to lớn của phương Bắc. Trẫm xin các ngươi hãy tôn trọng quyết định này của trẫm."
"Hoàng Thượng anh minh!" Đại thần cả điện đồng thanh nói.
Hồ Hoằng Nghĩa đứng dậy còn muốn lên tiếng, nhưng bị Vương Phần ở bên kéo tay áo một cái, cho một ánh mắt ngăn cản.
Từ Tư Đức điện ra, Hồ Hoằng Nghĩa nói: "Vương huynh, vừa rồi ở trên điện sao huynh không nói một lời? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Tiêu Đạc...?"
Vương Phần nói: "Chỉ dựa vào hai người chúng ta có thể thuyết phục Hoàng Thượng đổi chủ ý sao? Thành tích của Tiêu Đạc tại Thiền Châu quả thật là rõ như ban ngày, uy tính trong lòng bách tình ngày càng lớn. Hoàng Thượng lập hắn làm trữ, chẳng lẽ không phải hợp tình hợp lý? Lẽ nào đến bây giờ ngươi còn nhìn không ra, sau khi Hoàng Thượng lên ngôi làm tất cả mọi thứ, cũng là vì trải đường cho hắn? Chúng ta không thay đổi được cái gì."
Hồ Hoằng Nghĩa buộc chặt áo choàng lên người, cảm thấy gió tuyết lấp đầy miệng. Cỗ kiệu dừng ở bên ngoài cửa cung, từ nơi này đi qua đó còn một đoạn đường rất dài. Ông ta và Vương Phần bây giờ không những là cá mè một lứa mà còn là châu chấu buộc trên một sợi thừng. Nếu như Tiêu Đạc đăng cơ, sẽ chỉ tiếp tục trọng dụng những người Ngô Đạo Tế kia, huống chi bên người Tiêu Đạc vốn còn có đám người Lý Diên Tư. Hoàng đế để nguyên xi những người này ở bên cạnh Tiêu Đạc không phải là không đang bồi dưỡng thế lực của hắn.
Một con mãnh hổ chắp thêm đôi cánh, quả thật mạnh không thể đỡ.
Mặc dù Hồ Hoằng Nghĩa và Hoàng đế có giao tình xưng huynh gọi đệ nhưng ông ta chưa từng hiểu được nam nhân này.
Từ xưa đến nay, bỏ chế đồ truyền ngôi sang một bên, từ sau khi thay đổi hoàng vị lấy huyết thống thì chỉ có nghe nói huynh chết đệ tới, cha chết con kế, chứ chưa từng nghe nói, giao hoàng vị cho một đứa con nuôi không chút máu mủ. Chuyện như vậy, chỉ sợ không bao giờ có.
Vương Phần nhìn hai bên không người một chút, khép chặt áo choàng, nói nhỏ: "Đừng có gấp, phía Bắc cũng muốn để Tiêu Đạc chết."
Hồ Hoằng Nghĩa giật mình: "Vương huynh cũng có liên hệ với phía Bắc nữa sao?" Ông ta chỉ biết Bắc Hán và Đại Chu là tử địch, hành động của Vương Phần không phải thông đồng với địch thì là cái gì? Nhưng ông ta cũng chỉ suy nghĩ một chút chứ không nói ra.
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Chỉ cần lợi ích đưa cho đủ nhiều thì kẻ địch cũng có thể là bằng hữu." Vương Phần cười cười, nói nhỏ với Hồ Hoằng Nghĩa: "Hai người chúng ta ngồi đợi trò hay là được."
***
Thánh chỉ truyền đến Thiền Châu chỉ là mấy ngày sau. Tiêu Đạc ở quan nha tiếp thánh chỉ, toàn bộ công đường đầu tiên là an tĩnh trong nháy mắt, chờ sau khi thái giám đến truyền chỉ đỡ Tiêu Đạc đứng dậy thì Lý Diên Tư mới dẫn đầu hô: "Chúc mừng Tấn Vương điện hạ!"
Tiêu Đạc cầm thánh chỉ, chỉ cảm thấy có sức nặng của thiên quân. Hắn đến Thiền Châu, cũng không phải là chưa từng có nghi vấn. Từ khi đến Tiêu gia, huyết thống vẫn luôn là một cái gai trong lòng hắn, xưa nay hắn cũng không dám nghĩ tới có thể kế thừa y bát củaTiêu Nghị. Trong tiềm thức hắn cảm thấy, cái đó cũng phải để lại cho Tiêu Thành Chương.
Vào tháng chạp đến nay, hắn trằn trọc, thậm chí nghĩ tới nếu như phụ thân lại không triệu hắn vào Kinh Thành thì hắn sẽ làm thế nào. Hắn muốn vị trí kia, không phải chỉ là dã tâm sai bảo, mà là hắn hiểu được, hắn càng thích hợp làm người kế nhiệm của phụ thân hơn Tiêu Thành Chương. Nuôi sống bách tính, thu phục Yên Vân, bình định thiên hạ, mỗi một bước này đều cần quyết tâm vững chắc như bàn thạch. Nếu Tiêu Thành Chương có thể làm minh quân, hắn tự nhiên sẽ phụ tá, nhưng hiển nhiên Tiêu Thành Chương không thể gánh vác được trách nhiệm này.
Lúc này mới bước ra bước đầu tiên, trong lòng của hắn tuy có sóng to gió lớn, ngàn vạn khe rãnh nhưng trên mặt vẫn trầm ổn như cũ.
Chờ thái giám đi vào dùng trà, Ngụy Tự và Chương Đức Uy cùng chúng quan viên đi qua quăng Tiêu Đạc lên cao.
Lý Diên Tư từ sau lần trước cứu người bị thương, thân thể lưu lại mầm bệnh, đứng ở bên cạnh ho khan hai tiếng, mặt vẫn mỉm cười mà nhìn nam nhân bị quăng lên cao kia. Hắn từng không biết đỉnh cao trong cuộc đời người này sẽ ở chỗ nào, ôm một chút chờ mong, một chút thưởng thức đối với nam nhân thản nhiên dũng cảm này, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Tiêu Đạc đã từng nói, sẽ lấy đãi ngộ của quốc sĩ. Bởi vì câu nói này mà ngây ngốc đi theo, rốt cục đợi đến một ngày rực rỡ ánh hào quang này của hắn. Trước vài đêm, lúc bọn họ cùng trèo lên trên thành lâu, nhìn thành Thiền Châu mới xây, Tiêu Đạc còn hỏi hắn: "Văn Bác, ông trời có bằng lòng cho ta thời gian ba mươi năm nữa không?"
Lý Diên Tư không biết hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, sao lại hỏi vấn đề như vậy, không hiểu nhìn hắn.
"Chuyện ta muốn làm quá nhiều, lại sợ sinh mệnh quá ngắn." Trên mặt của Tiêu Đạc hiện lên nụ cười tự giễu: "Trước kia chưa từng sợ chết, bây giờ lại ước gì có thể sống lâu một chút. Các ngươi cũng đều phải theo giúp ta."
"Cho điện hạ ba mươi năm, điện hạ nhất định có thể khai sáng một cuộc sống thái bình không thua gì Chúc triều Vạn quốc năm đó. Thần nguyện sống đến khi đó." Lý Diên Tư mang theo khát khao nói.
"Tốt! Chúng ta một lời đã định." Tiêu Đạc đưa tay ra, nắm lấy tay Lý Diên Tư thật chặt.
Bọn họ cùng ngửa đầu, đêm đó tinh hà sáng chói trên đỉnh đầu như là ánh đèn lập lòe trong thành, rót thành con sông ánh sáng dài.
...
Tiêu Đạc ra khỏi quan nha trở lại trong phủ, hắn không có phái người trở về truyền tin, thế nên đám người trong phủ còn chưa biết.
Hôm nay trời trong, có hạ nhân quét tuyết trong sân nhìn thấy hắn đều cúi người thi lễ.
Đầu tiên, hắn trở về phòng, không thấy bóng dáng Vi Nhiễm đâu, lại vội vàng đi nơi ở của nhi tử, quả nhiên trông thấy Vi Nhiễm ôm hài tử đang ở trên giường đọc « Luận Ngữ ». Giọng đọc thanh thúy như chuông bạc, đọc ra ngôn ngữ của thánh nhân, giống như gió mát thổi từng cơn từng cơn vào tai. Hài tử tuy nhỏ nhưng lại cực kì nghiêm túc ngửa đầu nghe, dường như có thể nghe hiểu, không khóc không quấy.
Lúc Vi Nhiễm còn đang mang thai thì cứ quấn lấy Tiêu Đạc đọc sách, còn nói hài tử trong bụng có thể nghe thấy. Cách nàng nuôi dạy hài tử tựa hồ rất đặc biệt, không biết có phải tập tục của Cửu Lê bọn họ hay không.
Tiêu Đạc đứng ở bên ngoài nhìn xem, người ở bên trong lại hoàn toàn không nhận ra. Ánh nắng cũng nhất là thiên vị nàng, rải một vầng sáng nhu hòa chập chờn quanh người nàng. Hình như nàng đã đọc mệt rồi, cúi đầu ngáp một cái, khép sách lại để ở một bên, bản thân thì nằm nghiêng trên giường, ánh mắt nhìn sang hài tử cất giấu đi một tia ưu sầu.
Hàng ngày nàng đều uống thuốc, thuốc kia nàng đã nếm qua lúc trước rồi, mặc dù Cố Thận Chi sửa lại mấy vị trong đó nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được. Là dùng để tránh tử. Vậy thì cho thấy, thân thể hiện giờ của nàng không thích hợp mang thai nữa.
Thời đại này nuôi lớn hài tử một cách thuận lợi là cực chuyện khó khăn, cho nên về mặt ăn uống hàng ngày nàng vô cùng cẩn thận, nhưng dù vậy, đây có thể là hài tử duy nhất của Tiêu Đạc.
Con cháu đối với Hoàng gia mà nói có biết bao quan trọng, nàng chịu không được bên gối của Tiêu Đạc có nữ nhân khác, nhưng lại không muốn làm tội nhân thiên cổ của Tiêu gia.
Hôm nay Vương thị và Trần thị nói có đôi phu thê đang yêu thương nhau thắm thiết nơi quê nhà, bởi vì hài tử duy nhất chết đi mà trượng phu liền nuôi ngoại thất sau lưng thê tử. Sau khi người thê tử biết thì đại náo, lời nói quyết liệt, cuối cùng lại bi phẫn đụng tường chết đi. Nàng tự hỏi bản thân không làm được trinh liệt như thế, nhiều lắm là tới lúc đó, quay người rời đi mà thôi.
Tiêu Đạc không muốn thấy giữa lông mày nàng có vẻ u sầu, lập tức đi vào. Thính lực của Tiêu Thần có vẻ vô cùng nhạy bén, quay đầu duỗi ra cánh tay béo múp như đốt ngó sen với phụ thân, còn hé miệng cười ngây ngô.
Tiêu Đạc ôm nó vào trong ngực, Vi Nhiễm lập tức cười ngồi xuống: "Phu quân."
Tiêu Đạc ngồi xuống bên cạnh người nàng, vừa chơi đùa với nhi tử vừa nói: "Nàng đi chuẩn bị một chút, chúng ta phải vào Kinh."
Vi Nhiễm nhìn hắn, còn đang suy đoán ý tứ trong lời nói của hắn. Chẳng lẽ là trong Kinh đã truyền ý chỉ, rốt cục cho phép cả nhà bọn họ vào Kinh rồi?
Tiêu Đạc nghiêng đầu cười nói: "Tấn Vương phi, nàng nhìn chằm chằm bản vương như thế làm gì? Choáng váng rồi hay sao?"
Vi Nhiễm hơi hé miệng, kinh hô một tiếng, nhìn thấy Tiêu Đạc lấy ra thánh chỉ màu vàng chói sáng từ trong tay áo. Nàng cấp tốc mở thánh chỉ ra, nhìn kỹ từng câu từng chữ. Sau khi xem xong, nàng bổ nhào qua ôm lấy bờ vai của Tiêu Đạc, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì mới tốt. Mặc dù đã sớm biết hắn sẽ làm Hoàng đế nhưng cùng hắn từng bước đi tới thì lại tràn đầy kinh tâm động phách.
Tiêu Thần nhìn thấy mẫu thân ôm phụ thân, đôi mắt sáng long lanh như quả nho. Tiêu Đạc một tay ôm nhi tử, một tay khác sờ lấy cánh tay của Vi Nhiễm, hôn lên tóc mai của nàng rồi nói nhỏ: "Yêu Yêu, đừng buồn, sự tình không phải đều đã giải quyết rồi sao?"
Hắn cho là mình đang lo lắng chuyện này? Vi Nhiễm tiến tới hôn hắn, tạm thời đè xuống bất an trong lòng.
Suy cho cùng là ở trước mặt nhi tử, hai người chỉ lướt qua rồi thôi. Tiêu Đạc tung nhi tử lên cao, cất cao giọng nói: "Thần nhi à, chúng ta phải vào Kinh đi gặp tổ phụ của con rồi!"