Đợi đưa tiễn tân khách trong phủ xong, lúc Vi Nhiễm mang theo Tiết Cẩm Nghi vội vàng chạy tới bên hồ thì đã có không ít hạ nhân vây quanh ở đó rồi.
Tiêu Thành Chương mặc quần áo trong, toàn thân đều ướt đẫm, tôi tớ đưa cho hắn một tấm vãi. Cũng may là ngày hè, nước hồ không lạnh buốt. Mà Hồ Lệ Nghiên thì bọc lấy ngoại bào của Tiêu Thành Chương, núp trong ngực thị nữ, dáng vẻ bị kinh sợ.
Nàng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bản thânvừa rơi xuống nước thì sau đó được Tiêu Thành Chương cứu lên.
Vi Nhiễm nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thị nữ ôm Hồ Lệ Nghiên nhỏ giọng nói: "Nô tỳ và Hồ tiểu thư vốn đang chèo thuyền du ngoạn hái sen trong hồ, đột nhiên thuyền nhỏ bất ổn, Hồ tiểu thư liền bất cẩn rơi xuống nước... Nô tỳ có tội, xin phu nhân trách phạt..."
Thị nữ này là người của Tiết thị, sao Vi Nhiễm có thể phạt?
Tiết Cẩm Nghi nhìn thấy thị nữ kia là Tiết thị mang theo, trong lòng đã hiểu rõ mấy phần rồi. Dù sao năm đó Tiết thị có thể làm thiếp cho Tiêu Nghị cũng sử dụng mấy phần thủ đoạn. Bây giờ Tiêu Thành Chương và Hồ Lệ Nghiên có tiếp xúc da thịt ở trước mắt bao người, chắc hẳn Hồ gia sẽ không từ bỏ ý đồ, loại nhà giàu như Hồ gia này, Hoàng gia không thể tùy tiện trêu chọc vào. Tiêu Thành Chương sợ là không thể không cưới.
"Các ngươi mang Kỳ Vương điện hạ đi phòng Quận Hầu thay quần áo sạch sẽ trước đi." Vi Nhiễm sai tôi tớ. Bọn họ lập tức dẫn Tiêu Thành Chương đi.
Vi Nhiễm lại kêu Dương Nguyệt đỡ Hồ Lệ Nghiên đến tịnh thất lầu các bên cạnh thay quần áo. Đến bên trong, thị nữ cởi ngoại bào của Tiêu Thành Chương nhìn thấy áo mỏng ngày hè thấm nước đều dán ở trên người Hồ Lệ Nghiên, tư thái lả lướt nhìn một cái không sót gì.
Tiết Cẩm Nghi kéo Vi Nhiễm đến một bên, thấp giọng nói: "Biểu tẩu, bây giờ nên làm gì đây? Xem ra Hồ Lệ Nghiên này muốn dựa vào nhị biểu ca."
"Muội đi nói cho Thục phi nương nương một tiếng trước, chuyện này ta không làm chủ được." Vi Nhiễm nói.
"Oh." Tiết Cẩm Nghi quay đầu nhìn biểu tình đờ đẫn của Hồ Lệ Nghiên, không tình nguyện đi ra. Ngay cả Vi Nhiễm cũng không có cách nào, nàng lại càng không có biện pháp.
Vi Nhiễm ngồi ở một bên im lặng chờ đợi, Hồ Lệ Nghiên được bọn thị nữ hầu hạ thay quần áo sạch sẽ. Hồ Lệ Nghiên bị kinh sợ hai ngày liên tiếp nên có phần thất thần. Đợi nàng ta lấy lại tinh thần thì quan sát Vi Nhiễm một chút. Vị Quận Hầu phu nhân này chỉ lớn hơn nàng ta một tuổi nhưng trên người lại có loại khí chất trầm ổn như núi, mơ hồ có mấy phần dáng vẻ của trưởng tỷ. Nàng ta từng thấy dáng vẻ trưởng tỷ làm chủ mọi việc ở Vương gia, thật sự là khí thế uy phong. Không phải nói vị Quận Hầu phu nhân này là người xuất thân sơn dã sao? Nếu không biết, thật sự tưởng rằng tiểu thư con vợ cả nhà Ngụy quốc công.
Hồ Lệ Nghiên là người tính tình lấn yếu sợ mạnh điển hình, lúc trước trong nhà sợ nhất chính là Hồ Minh Nhã, bởi vậy ở chỗ Vi Nhiễm cũng không dám lỗ mãng.
Hơn nữa nàng ta thích mỹ nhân. Vi Nhiễm xinh đẹp, lúc trước vừa đứng dưới mái hiên, nàng ta đã cảm thấy vẻ đẹp lan khắp bốn phía, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần như vậy, giống như phù dung chiếu nước, đẹp đến mức không giống người phàm trần. Khó trách Quận Hầu Thái Nguyên coi trọng phu nhân như vậy. Chắc hẳn ôm tiên nữ vào trong ngực là mộng tưởng của nam nhân bình thường. Cho dù anh hùng cái thế như Quận Hầu Thái Nguyên cũng không thể ngoại lệ nhỉ?
Hồ Lệ Nghiên thay quần áo xong, chải kỹ tóc tai một lần nữa, ổn định tâm thần, đi qua hành lễ với Vi Nhiễm.
Vi Nhiễm cười nói: "Hồ tiểu thư không cần đa lễ. Ngươi xảy ra chuyện ở trong phủ ta là do chúng ta chiêu đãi không chu đáo. Còn xin Hồ tiểu thư đừng trách tội."
Hồ Lệ Nghiên vội vàng nói: "Là bản thân ta không cẩn thận rơi xuống nước, làm sao lại trách phu nhân chứ?"
Vi Nhiễm bảo nàng ta ngồi xuống ở bên cạnh, lại sai thị nữ đi bưng một chén trà gừng nóng đến cho nàng ta ấm cơ thể. Hồ Lệ Nghiên tay nâng chén trà, mặt mày tú lệ giống những đóa hoa trong hồ kia, non mịn đến mức có thể bóp ra nước, dáng dấp xinh đẹp hơn Hồ Minh Nhã mấy phần. Vi Nhiễm nghe Tiết Cẩm Nghi nói nàng ta kiêu căng, chẳng qua là tất cả tiểu thư thế gia đều có mấy phần kiêu căng, lúc trước không phải Vương Tuyết Chi càng kiêu căng hơn sao?
Bây giờ Tiêu gia đã nhảy lên làm hoàng thất, những quý nữ thế gia này có kiêu căng cũng không thể làm gì được một hoàng tử.
Thị nữ từ ngoài cửa đi tới, hành lễ với Vi Nhiễm rồi nói: "Phu nhân, Thục phi nương nương nghỉ trưa đã tỉnh, mời Hồ tiểu thư và ngài cùng đi qua đó."
"Ta cũng đi?" Vi Nhiễm dừng lại. Đây coi như là chuyện nhà của người khác, nàng đi cũng không thích hợp. Nhưng đã Tiết thị mở miệng muốn nàng qua, nàng không có lý do từ chối.
Lúc trước ở Tiêu gia, Tiết thị chỉ là một thiếp thất, mà Vi Nhiễm là chính thê của Tiêu Đạc. Tiết thị nhìn thấy Vi Nhiễm, đương nhiên là phải cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế. Bây giờ Tiết thị là cung phi, Vi Nhiễm là phu nhân Quận Hầu Thái Nguyên, về mặt phẩm cấp không phải thấp một chút nửa chút nữa rồi, đương nhiên nàng phải cung kính với bà ta. Nói cho cùng Tiết thị là nữ nhi nhà thương nhân, có quyền có thế liền lâng lâng. Mặc dù ở chỗ Sài Thị, bà ta vẫn giống như lúc trước, nhưng ở trước mặt Vi Nhiễm vẫn xem như mở mày mở mặt.
Tiết thị mời Vi Nhiễm ngồi xuống, lại gọi Hồ Lệ Nghiên đến trước mặt mình, nắm tay của nàng ta nói ra: "Xem ra cọc nhân duyên của Hồ gia và hoàng gia này chạy không thoát được rồi. Chờ hồi Kinh, bản cung sẽ đề cập với Hoàng Thượng, rồi mời người làm bà mối, ngươi thấy có được không? Ngươi gả cho Kỳ Vương, là chính phi cũng không tính tủi thân."
Hồ Lệ Nghiên biết chuyện hôm nay nếu lan truyền ra ngoài, cho dù nàng ta không muốn gả thì cha và trưởng tỷ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, đành phải cúi đầu nói: "Vậy do nương nương làm chủ."
"Như vậy cũng tốt." Tiết thị thỏa mãn vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, lại nhìn về phía Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh: "Không biết Quận Hầu phu nhân có chịu cho ta mặt mũi này, làm người mai mối cọc hôn sự này giúp Kỳ Vương hay không?"
Vi Nhiễm vốn ngồi ngẩn người, nghe thấy lời Tiết thị, thần trí lập tức trở về, giọng điệu hơi không chắc chắn: "Thục phi nương nương, ta đương nhiên vui lòng làm mai mối cho Kỳ Vương. Nhưng ta ở Thiền Châu, Hồ gia ở Kinh Thành xa xôi, cho dù ta muốn... cũng ngoài tầm với thì phải?"
"Điểm ấy phu nhân không cần lo lắng. Hoàng hậu nương nương đã nói với bản cung rồi, Quận Hầu Thái Nguyên thân kiêm Tiết Độ Sứ, chức vị quan trọng đương nhiên là không thể tùy ý vào Kinh. Nhưng hoàng tôn muốn bái từ đường, ghi vào gia phả, dù sao cũng nên ôm vào cung để Hoàng Thượng gặp một lần. Chờ ngươi vào Kinh, chẳng phải có thể giúp Kỳ Vương làm mai rồi sao?" Tiết thị cười nói. Bà ta đã bàn tính rất kỹ càng. Những quý phụ nhân trong Kinh kia bà ta không quen mấy người, không chọn được người thích hợp. Người nhà mẹ đẻ lại không ra gì. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Vi Nhiễm là phù hợp. Bởi vì lấy uy danh của Tiêu Đạc, Hồ gia chắc chắn cũng không dám làm khó dễ quá đáng.
Hơn nữa không phải Vi Nhiễm rất thân thiết với La Vân Anh, một lòng muốn tác hợp La Vân Anh và Kỳ Vương à? Để Vi Nhiễm đi làm mối, cũng có thể cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ này của nàng. Nếu La Vân Anh muốn làm thiếp thì Tiết thị cũng không thèm để ý.
Vi Nhiễm không thể từ chối Tiết thị ngay tại chỗ, đành phải tạm thời đồng ý.
Chờ ra khỏi phòng Tiết thị, Vi Nhiễm trở về chỗ ở, Tiêu Đạc lại không có ở đó.
Thị nữ nói, Tiêu Đạc được Cố Thận Chi mời đi nói chuyện đã một lúc rồi.
...
Bên trong sưởng hiên cạnh hồ nước, Cố Thận Chi và Tiêu Đạc ngồi đối diện hai bên bàn đá. Tiêu Đạc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc chập chờn trong ánh sáng.
Bên tay hắn đặt một bình thuốc bằng sứ men xanh giống với cái lục soát ở chỗ Vi Nhiễm.
Cố Thận Chi ôm quyền nói ra: "Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, còn chưa kết luận được. Nhưng vì phòng ngừa khả năng xuất hiện nguy hiểm, vẫn nên để phu nhân sinh con sau vài năm nữa thì tốt hơn."
"Ngươi nói lúc nương Yêu Yêu mang thai nàng thường xuyên ho ra máu?" Giọng nói của Tiêu Đạc đột nhiên trầm xuống mấy phần.
"Đúng vậy. Lúc đó Đại Tế Ti đã không còn nhỏ, chắc hẳn cũng rất vất vả mới mang thai thêm đứa nữa, đương nhiên không nỡ bỏ đi. Nhưng sau khi mang thai, thân thể bà càng ngày càng sa sút, kiên trì không đến hai năm thì buông tay nhân gian. Cho nên trước khi ta tìm được phương pháp giải quyết thì tốt nhất trước hết để cho phu nhân dùng thuốc này."
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm bình sứ kia nửa ngày, lại đẩy nó về phía Cố Thận Chi: "Không cần dùng thuốc này. Trước khi ngươi tìm được phương pháp, ta không động vào nàng là được."
Cố Thận Chi cúi đầu ho khan một tiếng: "Điện hạ, tha thứ ta nói thẳng. Âm dương điều hòa đối với nam nữ mà nói điều không thể thiếu, cố nhịn... cũng có hại cho thân thể. Thuốc này mặc dù là thuốc tránh thai nhưng sử dụng thảo dược đều vô cùng ôn hòa, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể của phu nhân. Hơn nữa chuyện này cũng không nên để phu nhân biết, để tránh nàng nghi ngờ. Chờ ta đọc thêm một số cổ tịch, xác định chắc chắn rồi hãy nói."
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút, cầm bình sứ kia bỏ vào trong tay áo: "Ta đã biết. Tiên sinh vì chuyện của Yêu Yêu mà hao tâm tốn sức như thế, thật sự là có lòng."
"Một cái nhấc tay[1] mà thôi, không đáng nhắc đến." Cố Thận Chi đứng dậy, thân thể gầy đến giống như thanh trúc. Y bái nói: "Như vậy chuyện của ta ở Thiền Châu đã xong, trở lại Kinh Thành trước."
[1]Một cái nhấc tay: dễ như ăn cháo
"Tiên sinh muốn đi?" Tiêu Đạc cũng đứng dậy theo: "Đã nói với Yêu Yêu chưa?"
"Chưa nói với phu nhân, nhưng cũng không có ý định nói với nàng." Cố Thận Chi cười nhạt nói: “Xưa nay ta tới lui tự do, không thích bị trói buộc. Nói hay không nói cũng không khác nhau bao nhiêu. Lúc này xin cáo từ."
Tiêu Đạc nhìn qua bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Cố Thận Chi, hoài nghi và lo lắng vốn ở trong lòng liền được xua tan. Vừa rồi lúc ở tiền đường, hắn đã phát hiện ánh mắt Cố Thận Chi nhìn về phía Vi Nhiễm không giống bình thường, mặc dù sau đó bị Lý Diên Tư kịp thời ngăn lại nhưng nam nhân luôn có trực giác. Đó cũng không phải ánh mắt của một một trưởng bối nhìn vãn bối. Cho đến khi Cố Thận Chi tới tìm hắn tặng thuốc, lại chủ động nhắc đến chuyện rời đi, loại phòng bị như lâm phải đại địch kia của Tiêu Đạc mới dỡ xuống đi.
Là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Dù sao mẫu thân của Vi Nhiễm đã từng dạy Cố Thận Chi, Cố Thận Chi và Vi Nhiễm lại là người một tộc, lo lắng nhiều một chút cũng là lẽ thường. Người tách biệt trần gian như Cố Thận Chi, làm sao lại vì tình cảm nam nữ mà khốn đốn?
Tiêu Đạc trở lại phòng, Vi Nhiễm đang ngồi trên nhuyễn tháp ở trước cửa sổ ngẩn người, trong tay cầm một vòng tay bằng bạc xinh xắn, hiển nhiên là của con bọn họ. Ánh nắng chiếu lên trên mặt của nàng, màu da càng lộ rõ vẻ trắng muốt trong suốt, giống như không dính khói lửa nhân gian. Toàn bộ dáng người của nàng nhỏ bé yếu đuối, dù cho lúc mang thai cũng nhẹ như không xương, chỗ nào giống như nữ tử bình thường?
Tiêu Đạc đi đến sau lưng Vi Nhiễm, ôm chặt lấy nàng. Giống như chỉ có ôm chặt nàng vào trong ngực, cảm nhận được cốt nhục chân thực thì nàng mới sẽ không hư ảo đến dường như lúc nào cũng có thể sẽ cưỡi gió bay đi.
Vi Nhiễm cảm giác được cánh tay Tiêu Đạc dùng sức, không khỏi quay đầu nhìn hắn: "Phu quân, sao vậy?"
Tiêu Đạc tựa đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người nàng, buồn rầu nói: "Không có gì, thật nhớ nàng."
Hơi thở lúc hắn nói chuyện phun ở trên da Vi Nhiễm, ấm áp, ngưa ngứa, Vi Nhiễm không khỏi né tránh, nghiêm túcnói: "Không phải vừa mới tách ra sao? Ta đi xem tiểu thư Hồ gia bị rơi xuống nước, Thục phi nương nương hình như đã quyết định hôn sự của nàng ấy và Kỳ Vương rồi."
Tiêu Đạc đã sớm biết kết quả là như thế, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Vừa rồi Tiêu Thành Chương tới tìm hắn, cả người giống gà trống đá thua, mặt ủ mày chau. Cứu người là tình thế bất đắc dĩ, nhưng da thịt gần gũi, nhìn thân thể con gái nhà người ta cũng là sự thật. Ngoại trừ cưới ra thì còn có thể làm gì? Lần này Thục phi lửa cháy thêm dầu, cuối cùng đã đạt được mục đích.
Vi Nhiễm xoay người ôm bả vai của Tiêu Đạc, nói ra: "Ta hỏi chàng, nếu như chàng thấy nàng ấy rơi xuống nước thì chàng sẽ cứu à?"
"Cứu thì phải cưới, thà rằng không cứu, phiền phức." Tiêu Đạc lắc đầu nói.
"Chàng thấy chết không cứu sao? Lòng quá độc ác."
Tiêu Đạc nhéo nhéo khuôn mặt của nàng nói ra: "Đối xử với người khác không độc ác thì chính là phải độc ác với nàng. Nàng nói xem ta phải chọn thế nào? Hôm nay, may mà là Kỳ Vương ở nơi đó, đổi lại là ta làm chuyện giống vậy, nàng sẽ không có tâm tình trêu chọc ta mà sẽ ngồi ở đây khóc nhè."
Vi Nhiễm bị hắn chọc cười, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, quở trách một câu, lại cảm thấy có chút đáng tiếc: "Chỉ là La tỷ tỷ..."
Tiêu Đạc bất đắc dĩ: "Nàng còn đang suy nghĩ chuyện của La Vân Anh? Yêu Yêu, lúc trước, khi Kỳ Vương còn không phải Kỳ Vương, La Vân Anh đã bị Thục phi bắt bẻ đủ kiểu, chứ đừng đến hiện giờ? Cho dù La Vân Anh gả cho Kỳ Vương cũng sẽ không hạnh phúc. Tính tình của nàng ta như thế thì làm thế nào chịu ràng buộc ở trong nội trạch? Bây giờ việc hôn sự này đối với Kỳ Vương và Hồ gia đều có chỗ tốt, cũng coi như tất cả đều vui vẻ. Nàng cũng đừng nghĩ nữa nhé?"
Vi Nhiễm buồn bực nói: "Ta cũng không muốn bị ràng buộc ở nội trạch đó, còn không phải bị chàng giam giữ sao."
Tiêu Đạc bỗng nhiên sốt sắng, duỗi tay dùng sức ôm chặt Vi Nhiễm, thấp giọng nói: "Vậy nàng sẽ bị ta nhốt cả đời, đừng rời bỏ ta. Sống hay chết, chúng ta đều phải ở bên nhau."
Vi Nhiễm ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải cằm Tiêu Đạc, không khỏi cọ cọ, cười nói: "Sao vậy? Ta chỉ nói đùa mà thôi. Chàng tưởng thật hả?"
Tiêu Đạc nhớ tới lời của Cố Thận Chi, từng chữ khoan vào tim, kề sát trán Vi Nhiễm, không nói gì. Hắn không dám nghĩ, nếu như người trong ngực này biến mất khỏi sinh mệnh của hắn, hắn còn có dũng khí giống như Vi Khôn, một mình sống hết đời hay không. Hắn chỉ cần nghĩ tới đây thì đã cảm thấy đau đớn như ngạt thở. Thu phục non sông, nhất thống thiên hạ vốn là khát vọng hắn theo đuổi suốt đời, nhưng khi chúng bị đặt ở trước mặt Vi Nhiễm thì trong nháy mắt trở nên nhỏ bé rất nhiều.
"Cố tiên sinh đã trở lại Kinh Thành, để lại thuốc này cho nàng điều dưỡng thân thể. Nhớ kỹ mỗi ngày đều phải uống, đừng lười biếng." Tiêu Đạc lấy bình sứ từ trong tay áo ra đặt ở trong tay Vi Nhiễm.
Vi Nhiễm nhìn bình sứ, cảm thấy rất bất ngờ: "Tam thúc công cứ đi như thế?"
"Y nói không thích tạm biệt, chỉ cần ta giao cái này cho nàng."
Vi Nhiễm phiền muộn thở dài, xoay tròn bình sứ kia như có điều suy nghĩ. Sự tồn tại của Cố Thận Chi đối với nàng mà nói tựa như người thân, có y ở bên cạnh, nàng luôn cảm thấy mọi việc đều an tâm. Nhưng nàng cũng biết cá tính của Cố Thận Chi, đi lại tự do, giống như gió không thể nắm bắt. Có lẽ y có chuyện gì nên mới đột ngột rời đi.
Lúc này, thị nữ ở cửa ra vào nói: "Điện hạ, có người đưa tới một phong thư, viết rằng muốn ngài đích thân nhận lấy."