Một đoàn người đi vào nội đường, Tiết Cẩm Nghi trêu chọc đứa bé xong thì chạy đến bên cạnh Vi Nhiễm kéo cánh tay nàng nói: "Biểu tẩu, trước đó chúng ta đều rất lo lắng cho tẩu. Tẩu sống tốt chứ?"
Vi Nhiễm nhìn nàng ấy cười nói: "Ta đây không phải khỏe mạnh đứng ở đây sao? Không sao. Vị tiểu thư phía sau là ai kia? Trông rất lạ mặt."
Tiết Cẩm Nghi quay đầu nhìn Hồ Lệ Nghiên một cái, bĩu môi nói: "Tiểu nữ nhi của Xu Mật phó sứ Hồ Hoằng Nghĩa - Hồ Lệ Nghiên. Biểu tẩu, tẩu phải để ý chút, nàng ta có thể sẽ đánh chủ ý lên biểu ca đó. Trước đó, nàng ta cải trang trà trộn trong đội ngũ thương khách, bị trộm cướp đánh cướp may mắn trốn thoát, mạng lớn gặp được chúng ta. Hoàng hậu nương nương thiện tâm, thấy nàng ta đáng thương nên cho nàng ta cùng đến Thiền Châu. Nếu là muội thì trực tiếp đưa nàng ta về Kinh Thành rồi!"
"Ồ? Chẳng lẽ chính là nhóm thương khách hôm qua?" Vi Nhiễm hỏi: "Vì sao muội không thích nàng ta?"
"Lúc đầu cô cô muốn cho nàng ta làm Kỳ Vương phi, nhưng nàng ta và nhị biểu ca đều nhìn nhau không vừa mắt, sau đó lại đánh chủ ý lên biểu ca. May mắn tẩu đã trở về, nếu không chắc chắn sẽ bị nàng ta lợi dụng sơ hở. Thực chất trong lòng nàng ta xem thường muội, hơn nữa tỷ tỷ nàng ta với Chu..." Tiết Cẩm Nghi bỗng nhiên hạ giọng, thần bí nói: "Biểu tẩu, tẩu biết Chu Gia Mẫn làm Hoàng hậu Bắc Hán không?"
Vi Nhiễm đã nghe được sơ sơ. Mặc dù Bắc Hán chỉ là một tiểu quốc nhưng bởi vì cấu kết với Khiết Đan, phái ra liên quân Hán Liêu tiến công Đại Chu. Hai bên giao thủ mấy lần, Bắc Hán còn chưa chiếm được tiện nghi. Nghe nói đại quân Bắc Hán do Dương Tín thống lĩnh. Chu Gia Mẫn quả là một nữ tử bất phàm, lại có thể đưa tay vào Bắc Hán được, còn có thể để Lưu Mân cam tâm tình nguyện phong nàng ta là Hoàng hậu, Dương Tín cam nguyện bán mạng cho nàng ta. Chu gia từng có tiên đoán một nhà ba Hậu, bây giờ xem ra là sắp ứng nghiệm nghiệm rồi.
Tiết Cẩm Nghi quấn lấy Vi Nhiễm nói chuyện, Tiêu Đạc quay đầu nhìn mấy lần đều không tìm được cơ hội nói chuyện với Vi Nhiễm, trong lòng chán nản. Mọi người tới bên trong nội đường ngồi xuống, Vi Nhiễm không thể không ngồi ở bên cạnh Tiêu Đạc. Tiêu Đạc lấy lòng rót một chén trà đưa tới, Vi Nhiễm cũng không từ chối, còn lên tiếng nói: "Đa tạ điện hạ."
Một tiếng "điện hạ" này làm cho trong lòng Tiêu Đạc nghe thấy.
Cuối cùng Sài Thị cũng chịu buông tay để Tiết thị ôm đứa bé một lần. Tiết thị ôm đứa bé ngồi ở một bên trêu đùa, Tiêu Thành Chương nhìn qua đứa cháu nhỏ, vui vẻ nói với Tiết thị: "Nương, cháu nhỏ thật đáng yêu. Người nhìn này, nó đang cười với chúng ta đó."
Tiết thị nắm lấy tay nhỏ của đứa bé, liếc Tiêu Thành Chương một cái: "Biết đáng yêu con còn không mau thành gia sinh cho nương một đứa? Đây không phải đã có sẵn người để chọn lựa rồi à?" Nói xong liền nhìn về phía Hồ Lệ Nghiên ngồi đối diện.
Tiêu Thành Chương kêu lên: "Nương, sao ngài còn chưa hết hy vọng? Con đã nói rồi, bọn con không thích hợp. Đêm qua nàng ta bị hù dọa nên con mới miễn cưỡng tiếp khách."
"Hồ tiểu thư gia thế tốt, tướng mạo tốt, tuổi tác cũng xứng đôi với con. Rốt cuộc con có chỗ nào không hài lòng?" Tiết thị liếc hắn một cái. Dù sao mấy ngày nay Hồ Lệ Nghiên đều ở cùng một chỗ với bọn họ, nam nữ trẻ tuổi, ở chung nhiều sẽ bồi dưỡng một chút tình cảm, luôn có cơ hội. Tiết thị lại nhìn về phía con của Tiêu Đạc, tiểu gia hỏa trông cực kỳ đáng yêu. Dung mạo xinh đẹp lại còn không sợ người lạ. Người đã có tuổi đều hi vọng có thể hưởng thụ vui thú của người già. Tiết thị vốn đến Thiền Châu là bất đắc dĩ, nhưng lúc này lại có mấy phần thành tâm.
Sài Thị ôm cháu trai về dưới ánh mắt lưu luyến không rời của những người khác, nói với Tiêu Đạc: "Lễ vật đều ở trong đội ngũ phía sau, cũng có đồ phụ hoàng con chuẩn bị. Ta thật sự không kiên nhẫn đi cùng nghi trượng, đoán chừng sẽ phải mất hơn mười ngày đường. Ầy, đây là tên phụ hoàng ban cho thằng bé."
Nói xong, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa cho Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc mở ra, trên giấy là một chữ "Thần" lớn mạnh mẽ có lực. Hắn hơi sửng sốt, Vi Nhiễm ở bên cạnh nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ. Thần là chỗ tồn tại của sao Bắc Cực nhưng nghĩa bóng là nguyện vọng của Đế Vương. Ngụ ý của Tiêu Nghị đã hết sức rõ ràng. Nàng khác với người bên ngoài, tất cả mọi người còn đang suy đoán tâm tư của Tiêu Nghị thì nàng đã biết Tiêu Đạc tất nhiên sẽ là Hoàng đế tương lai. Chỉ là con đường đế vương này không suôn sẻ như nàng nghĩ.
Mắt thấy phong ba phá hủy chùa chiền vừa mới dẹp yên, sự việc trộm cướp bắt cóc thương khách không biết từ đâu nhảy ra, sẽ là một vấn đề khó khăn mới.
Hạ nhân đến bẩm báo mấy người Cố Thận Chi, Lý Diên Tư, Ngụy Tự và Chương Đức Uy đã tới.
Đứa bé đã được ôm vào trong nôi, giao cho hai nhũ mẫu ở bên trông nom. Sau khi đám người Cố Thận Chi hành lễ với Sài Thị, đều lấy ra lễ vật. Tiêu Đạc hạ lệnh không cho phép quan viên chúc mừng tặng lễ, bởi vậy nói ra: "Các ngươi người đến là được rồi, tất cả lễ vật đều không thể nhận."
Lý Diên Tư tiến lên phía trước nói: "Điện hạ nói lời này là sai rồi. Nếu chúng thần làm quan viên, đương nhiên không thể đưa lễ. Nhưng nếu làm trưởng bối thúc bá, tặng chút quà cho tiểu công tử cũng coi là tấm lòng của mình mà thôi. Trừ phi điện hạ cảm thấy chúng thần không đủ tư cách."
Tiêu Đạc nhíu mày, vô thức nhìn về phía Vi Nhiễm. Vi Nhiễm đứng lên nói: "Nếu là tấm lòng của các thúc thúc bá bá thì ta và điện hạ thay con cảm ơn mấy vị." Mấy người đáp lễ, từng người tiến lên đặt lễ vật ở bên cạnh đứa bé. Một cặp vòng đeo chân bằng vàng, một cái trống lúc lắc chế tác tinh xảo, một cái trường mệnh khóa, còn có một cây cung nhỏ bằng ngọc.
Lúc Chương Đức Uy đặt cây cung nhỏ bằng ngọc ở trong nôi thì đứa bé tò mò chộp lấy cây cung, dùng sức lắc lắc, trong miệng phát ra vài tiếng y y nha nha, còn đạp xuống bắp chân. Vương thị vội vàng nói: "Xem ra tiểu công tử thích cái cung ngọc này."
Sài Thị cười nói: "Lễ vật này của Chương Đức Uy rất tốt. Hổ phụ không sinh khuyển tử, cưỡi ngựa bắn cung chính là những thứ đại trượng phu phải chuẩn bị. Bắc Vọng Yên Vân, thu phục cố thổ là chí hướng của mỗi một nam nhi nhiệt huyết vùng Trung Nguyên. Nếu Hoàng Thượng chưa hoàn thành chí này thì để con cháu sau này kế thừa."
Một lời nói của Sài Thị làm trong lòng mọi người ở nội đường run lên, như có điều suy nghĩ nhìn về phía đứa bé sơ sinh trong chiếc nôi. Lời này có thâm ý khác, phương Bắc phần lớn vẫn ở bên trong khói lửa chiến tranh, Đại Chu quả thật không còn được gọi là gối cao không lo, cần phải luôn luôn tỉnh táo. Qua nhiều năm như vậy, người nắm quyền đều muốn đoạt lại đất Yên Vân từ trong tay Khiết Đan, nhưng luôn bóp cổ tay thở dài. Sài Thị muốn để con cháu kế thừa chính là chỉ Tiêu Đạc và con hắn ư?
Trong lòng Tiết thị không quá dễ chịu, lén nhìn Sài Thị một chút. Chuyện này rõ ràng nói cho đám người biết, người nối nghiệp của Hoàng thượng là Tiêu Đạc và con hắn, vậy thì con của bà ta đặt chỗ nào? Bà ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Thành Chương, Tiêu Thành Chương thì lại chăm chú lắng nghe, bà ta nhíu mày. Xem ra đứa con trai ngốc này không thể trông cậy vào rồi.
Trong nội tâm bà ta phiền muộn, vịn thị nữ đến sương phòng bên cạnh thay quần áo. Hồi Hương nhiễm phong hàn nên ở trong cung tĩnh dưỡng, lần này không đi cùng bà ta. Người đi theo là một thị nữ khác mà Tiết thị vừa cất nhắc gần đây. Hồi Hương nói cho cùng là nhát gan, không làm được chuyện lớn. Lúc Tiết thị thay quần áo gọi thị nữ đến gần ghé lỗ tai dặn dò một phen. Mặt thị nữ lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng vẫn gật nhẹ đầu.
La Vân Anh là người đến cuối cùng, hôm qua nàng ấy đã gặp Vi Nhiễm và đứa bé, hôm nay là cố ý đến tặng quà. Sau khi đưa xong vốn định lập tức chào tạm biệt Vi Nhiễm, Vi Nhiễm lại lôi kéo nàng ấy nói: "La tỷ tỷ gấp gáp như vậy là muốn đi đâu? Thời gian ăn một bữa cơm rau dưa cũng không có sao?"
Tiêu Thành Chương cũng đã lâu không gặp La Vân Anh, vội vàng chạy tới nói ra: "Đúng vậy a, A Anh, đừng đi vội, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng."
"Ta..." La Vân Anh nhíu mày nhìn Tiêu Thành Chương một chút. Hôm qua Vi Nhiễm cũng không nói hôm nay bọn người Hoàng hậu sẽ tới, vừa rồi nàng ở ngoài cửa trông thấy rất nhiều xe ngựa và ngựa, biết Tiêu gia có khách. Hỏi người gác cổng mới biết được, có rất nhiều quý nhân từ trong Kinh tới, nàng ấy chỉ còn cách nhắm mắt đi vào.
Lúc này, Sài Thị nói ra: "La cô nương có ơn lớn với Tiêu gia, nếu là bằng hữu của Vi Nhiễm thì ở lại ngồi vào bàn, tham gia náo nhiệt đi. Tóm lại là chuyện vui mà."
Lúc này La Vân Anh mới đồng ý.
Tiết thị thay xong quần áo trở lại bên trong sảnh trông thấy La Vân Anh, quả nhiên sắc mặt không tốt. Lại nhìn thấy Tiêu Thành Chương ném Hồ Lệ Nghiên ở một bên, chỉ vây quanh La Vân Anh nói chuyện thì càng buồn bực không vui. Chẳng lẽ Hoàng hậu và Quận Hầu phu nhân còn cất giữ suy nghĩ tác hợp cho La Vân Anh và Kỳ Vương? Bà ta tuyệt đối không thể ngồi yên không quan tâm được.
Sài Thị không chú ý đến Tiết thị, ngược lại nhìn về phía Vi Nhiễm. Vi Nhiễm và Tiêu Đạc ngồi xuống phân biệt rõ ràng, không hề như keo như sơn giống lúc ở trong phủ. Tiêu Đạc thì mong đợi nhìn Vi Nhiễm suốt nhưng Vi Nhiễm lại không nhìn hắn, chỉ lo cúi đầu uống trà.
Đứa bé đã ngủ thiếp đi, Vương thị và Trần thị muốn ôm nó trở về phòng để nghỉ ngơi, Sài Thị đứng lên nói: "Vi Nhiễm, dẫn ta đi vào phòng cháu trai nhìn thử đi."
Những người khác cũng muốn đứng dậy, Sài Thị vẫy vẫy tay xuống nói: "Mẹ chồng nàng dâu chúng ta nói chút chuyện riêng, các ngươi không cần đi theo."
...
Vương thị và Trần thị ôm đứa bé đi ở phía sau, Sài Thị nắm lấy tay Vi Nhiễm chậm rãi bước đi dưới mái hiên. Hậu viện có một hồ nước rất lớn, trong hồ lá sen cao thấp vươn lên, to lớn như cái ô màu xanh, hoa sen lớn cỡ miệng chén tô điểm. Gió mát đưa tới từng đợt hương sen, còn có tiếng ve ếch kêu, là cảnh sắc của một ngày hè.
"Vi Nhiễm, con đang giận dỗi với Mậu Tiên đúng không?" Sài Thị đi thẳng vào vấn đề. Bà rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Tiêu Đạc, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Vi Nhiễm cúi đầu xuống: "Xin mẫu hậu thứ tội. Quả thật con dâu đang cãi nhau với điện hạ nên có chút không thoải mái."
"Chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua nó đội mưa ra khỏi thành, không ở trong nhà? Ta nghe nói đêm qua có tăng lữ đến trước cửa phủ gây chuyện, vất vả cho con rồi. Nếu Mậu Tiên có chỗ nào làm không tốt, con cứ việc nói với ta. Ta sẽ làm chủ cho con."
Vi Nhiễm vội vàng nói: "Điện hạ quan tâm mẫu hậu, ra khỏi thành nghênh đón là chuyện đương nhiên. Nếu không phải lo đứa bé còn nhỏ một mình ở trong phủ không ổn thì con cũng sẽ cùng đi với điện hạ ra đón. Thật ra bọn con cãi nhau vì chuyện của La tỷ tỷ." Vi Nhiễm liền nói rõ chân tướn.
Sau khi Sài Thị nghe xong thì phì cười: "Thì ra là thế. Tính tình của Mậu Tiên chính là như vậy, không khác gì Hoàng Thượng lúc còn trẻ, nói một không hai, ta đây đi tới ngày nay cũng ăn rất nhiều đau khổ. Nhưng chỉ bằng tình cảm Mậu Tiên đối với con mà nói, đến cả tình cảm Hoàng Thượng đối với ta cũng theo không kịp. Nó chịu vì con bỏ đi trách nhiệm trên vai, nhất định cũng sẽ chịu thay đổi vì con."
"Là con không biết kiềm chế tính tình, vẫn xin mẫu hậu thứ tội."
Sài Thị lắc đầu nói: "Không trách con. Chưa sang tháng cử nó đã dám giận dỗi với con, là phải dạy cho nó một bài học. Nhưng đây là thói quen lãnh binh của nó, trên chiến trường thống lĩnh thiên quân vạn mã, đám người Lý Diên Tư thì nó nói gì thì nghe nấy, không ai dám làm trái. Vi Nhiễm, giữa phu thê là không có mối thù nào qua đêm được. Nếu như nó chủ động lấy lòng nhận sai với con thì con nhớ cho nó bậc thang đi xuống."
Vi Nhiễm cười khổ nói: "Mẫu hậu còn không hiểu rõ tính tình của điện hạ? Muốn chàng nhận sai còn khó hơn lên trời."
"Ta thấy không chắc đâu. Con xem, nó tới rồi kìa." Sài Thị giơ tay chỉ về phía trước, Tiêu Đạc đang đi về phía bọn họ.
Sau khi Tiêu Đạc hành lễ, Sài Thị khoan thai nói ra: "Ta và hai nhũ mẫu đưa cháu trai trở về. Mậu Tiên, từ từ nói. Lát nữa khai yến, hai con đừng quên." Nói xong, liền giao tay Vi Nhiễm vào trong tay Tiêu Đạc, dẫn hai nhũ mẫu đi trước.
Vi Nhiễm muốn rút tay về, nhưng Tiêu Đạc lại tức kéo nàng vào trong ngực, không nói lời gì ôm ngang lên, đi vào trong sưởng hiên ở bên cạnh hồ. Vi Nhiễm ra sức giãy dụa, một chiếc giày trên chân cũng bị đá rớt xuống. Sưởng hiên không lớn, chỉ có một tấm bàn đá, ba mặt cửa sổ để trống. Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm đặt ở trên bàn đá, trực tiếp hôn xuống. Vi Nhiễm muốn né tránh nhưng bị hắn giữ chặt ót, ôm chặt eo, gắt gao đặt ở trong ngực.
Vừa hôn xong, Vi Nhiễm chống hai tay lên trên lồng ngực của Tiêu Đạc. Bởi vì khí trời nóng bức, vừa rồi giãy dụa một phen, đầu đã đầy mồ hôi. Vi Nhiễm hơi thở dốc, tức giận ngước mắt nhìn Tiêu Đạc. Tiêu Đạc cúi đầu nói: "Nàng còn đang tức giận? Ta nhận sai, còn không được à?"
Vi Nhiễm không ngờ hắn dứt khoát như vậy, trong lúc nhất thời giật mình sững sờ.
Tiêu Đạc tưởng rằng nàng còn chưa hết giận, nhìn bốn bề vắng lặng một cái, vung vạt áo bào lên làm động tác muốn quỳ xuống. Vi Nhiễm vội vàng kéo hắn: "Chàng đang muốn làm cái gì?"
"Nếu nàng không chịu tha thứ, ta chỉ có thể quỳ hoài không dậy."
"Hồ nháo. Sao chàng có thể quỳ với ta? Để cho người khác trông thấy thì còn ra thể thống gì."
Tiêu Đạc nghiêm túc nhìn Vi Nhiễm nói: "Ta không quan tâm. Yêu Yêu, ta đã nghĩ rồi, đều là lỗi của ta. Sau này ta sẽ không tiếp tục nói như vậy nữa, cãi nhau cũng không quay đầu bước đi. Đêm qua ta khó ngủ thức trắng cả đêm, luôn lo lắng cho nàng và con. Buổi sáng Ngụy Tự nói cho ta có tăng lữ đến trước cửa phủ ầm ĩ, ta liền muốn bắt hết bọn chúng lại, hung hăng đánh một trận. Câu "cùng Quận Hầu một lòng" nàng nói kia quả thật đã đâm vào trong lòng ta. Lúc tranh chấp, nàng còn có thể bảo vệ ta như thế, có một thê tử như nàng thì cho dù muốn ta quỳ xuống có làm sao chứ?" Nói xong hai đầu gối đột nhiên gập xuống, Vi Nhiễm vội vàng ôm lấy eo hắn, nói ra: "Phu quân đừng làm chuyện điên rồ! Ta tha thứ chàng là được!"
Tiêu Đạc ngồi xổm xuống, giơ tay sờ mặt Vi Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Ta biết nàng xót ta."
Vi Nhiễm quở trách liếc hắn một cái, đè lên mu bàn tay của hắn nói: "Đêm qua ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Tuệ Năng đại sư kia có vẻ không phải người không hiểu chuyện. Phu quân vì xây dựng lại Thiền Châu, muốn phá hủy chùa chiền, thả tăng lữ về, ta ủng hộ. Nhưng quan phủ cứ sử dụng vũ lực trấn áp cũng không phải là kế hay. Nếu có thể thuyết phục dân chúng trong thành và cao tăng hiểu được đại nghĩa, để bọn họ chủ động từ bỏ việc chống cự, có thể giải quyết việc này một cách hòa bình chẳng phải là tốt hơn sao? Nếu bọn họ ngoan cố không thay đổi, mất lòng dân, đến lúc đó không cần quan phủ động thủ, bách tính cả thành cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến."
Tiêu Đạc nâng mặt Vi Nhiễm lên hôn một cái: "Được, sẽ xử lý theo ý nàng nói."
"Còn nữa, giày của ta..." Vi Nhiễm chỉ chỉ bên ngoài.
Tiêu Đạc ra ngoài nhặt lấy giày thêu của nàng trở về, xoay người đeo lên trên bàn chân nhỏ nhắn của nàng, lại khóa nàng ở giữa hai cánh tay một lần nữa. Vi Nhiễm vô thức rụt lại về sau, nhỏ giọng nói: "Phu quân muốn làm gì? Đây là bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, chàng đừng làm loạn."
Tiêu Đạc cười một tiếng, bế nàng lên trên mặt đất, kề tai nàng nói nhỏ: "Ta cũng không phải hổ dữ ăn thịt người, nàng sợ cái gì? Ta thấy phía sau lưng nàng đều ướt cả rồi, ôm nàng trở về thay y phục."
Vi Nhiễm biết trở về phòng chắc chắn không có chuyện tốt, nhưng lại không thể không trở về, trên người quả thật đã ướt rồi. Nàng cho Tiêu Đạc chiếm tiện nghi ngon lành một phen mới trở lại tiền đường.
Sài Thị nhìn ra hai người sau cơn mưa trời lại sáng thì lập tức bảo đám người ngồi vào vị trí an vị. Hôm nay đã nói là gia yến nên chỉ phân chủ khách, không phân trên dưới tôn ti. Trong bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, chờ yến hội qua đi, Tiêu Đạc và Vi Nhiễm chia ra an bài đám người đi phòng của mình nghỉ ngơi.
Tiêu Thành Chương vui vẻ kéo La Vân Anh kéo đến một góc hậu viện, nói liền một mạch: "A Anh, nàng nhìn thấy ta có vui không? Mấy ngày nay nàng chạy đi đâu vậy? Ta phái người đến Nghiệp Đô tìm khắp bốn phía cũng không thấy tung tích của nàng. A Anh, ta dẫn nàng hồi Kinh có được không... Chúng ta sẽ không chia xa nữa."
La Vân Anh gạt tay Tiêu Thành Chương khỏi tay mình, lui về phía sau một bước nói ra: "Điện hạ, lúc chúng ta ở chuồng ngựa không phải đã nói xong rồi sao? Tự bảo trọng."
Tiêu Thành Chương ngẩn người, lập tức cưỡng ép ôm chặt La Vân Anh vào trong ngực: "Ta mặc kệ, nàng thích ta, cũng đã để cho ta hôn nàng rồi!"
La Vân Anh dùng sức tránh khỏi hắn, lớn tiếng nói: "Tiêu Thành Chương, ngươi tỉnh táo một chút cho ta! Ta thích ngươi thì sao, không thích ngươi thì sao? Ta là quả phụ, là nữ thương, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng ta làm Vương phi của ngươi sao? Cho dù ngươi không chê xuất thân của ta nhưng Thục phi nương nương thì sao? Những Trắc Phi, mỹ nhân sau này ngươi kiếm về thì sao đây? Các nàng sẽ phục ta sao?"
Tiêu Thành Chương nghẹn lời, giật giật đôi môi: "A Anh, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Nàng xem đại ca ta cũng chỉ có một mình đại tẩu ta..."
La Vân Anh khoát tay áo: "Ta tự hỏi không có tài năng và diện mạo như Vi Nhiễm thì liệu có thể buộc lại trái tim của một nam nhân hay không. Mà bản tính của ngươi ham chơi, hiện giờ cố chấp với ta chẳng qua là vì không có được. Ta lớn tuổi hơn ngươi, mười năm hai mươi năm về sau thì sao? Ngươi còn có thể cam đoan chung tình với ta? Huống chi, ta không muốn bị ngươi nhốt ở nội trạch, ta có chí hướng của mình."
"Chí hướng của nàng là gì? Ta có thể giúp nàng hoàn thành." Tiêu Thành Chương dồn ép bước về trước một bước nói.
La Vân Anh lắc đầu nói: "Kỳ Vương, ngươi không có trách nhiệm, không có lý tưởng sao? Ngươi thân là hoàng thất Đại Chu, phải nên lấy bá tính muôn dân làm nhiệm vụ của mình, làm hết sức mình chứ không phải cả ngày lãng phí tâm tư ở phương diện nhi nữ tư tình. Ta không thể làm gì cho ngươi, ngươi cũng không giúp được ta. Chúng ta có thể là bằng hữu, là tri kỷ nhưng không thể làm phu thê. Nếu điện hạ không muốn sau này La Vân Anh né tránh người thì xin đừng cố chấp nữa."
Tiêu Thành Chương nghiêm túc hỏi: "A Anh, có phải nương ta đã nói gì với nàng hay không?"
Vừa rồi trước khi ngồi vào bàn, Tiết thị từng gọi La Vân Anh đến một bên ôn chuyện, không cho người bên ngoài đi tới. Tiêu Thành Chương nghĩ trước mắt bao người, La Vân Anh chắc sẽ không chịu thiệt thòi nhưng không biết rốt cuộc Tiết thị đã nói với nàng ấy cái gì.
"Thục phi nương nương cũng không nói gì, đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng ta. Điện hạ bảo trọng, cáo từ." La Vân Anh ôm quyền, xoay người rời đi. Tiêu Thành Chương đuổi theo hai bước, chợt nghe trong hồ sau lưng có người hô to "cứu mạng." Nơi đây vắng vẻ, không có người qua lại, Tiêu Thành Chương giậm chân, lại đi trở về.