Lúc trường phát bảng tin Nhạc Tri Thời vẫn còn trong lớp, nghe nói được nghỉ sớm, trong lòng cậu rất phấn khích, lần đầu tiên thầy giáo còn trên bục giảng lén lút gửi tin nhắn cho anh trai, nên cậu đã bỏ qua lý do được nghỉ.
Các học sinh sung sướng hoan hô, thầy chủ nhiệm nhấn mạnh lần nữa: “Trận mưa lần này có cấp độ báo động đỏ, đây là trận mưa lớn nhất trong năm cho đến thời điểm hiện tại, học sinh nội trú hạn chế tối đa việc rời khỏi trường học, an toàn là trên hết…”
Nhạc Tri Thời chỉ tập trung vào Wechat, vốn tưởng phải chờ rất lâu nhưng không ngờ anh Tống Dục rep lại cực nhanh.
[Anh Tiểu Dục: Hôm nay trời mưa, thôi em đừng tới.]
Nhạc Tri Thời nhíu mày, cảm thấy không vui.
[Nhạc Tri Thời: Khôngggggg, em đã chuẩn bị tối hôm qua rồi, anh không tới gặp em, vậy em đến phòng thí nghiệm tìm anh.]
Nhạc Tri Thời rep xong thì ngẩng đầu, thấy bạn bè đang thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.
Cậu nhét điện thoại vào túi quần, cũng vội vã bỏ sách vào cặp mình.
Điện thoại đang ở chế độ im lặng nên đến khi ra khỏi lớp và lên xe buýt rồi, Nhạc Tri Thời mới nhớ tới vụ tin nhắn.
Cậu mở ra xem, quả nhiên dưới tin nhắn cuối cùng sau hai phút đã có dòng rep.
[Anh Tiểu Dục: Mấy giờ?]
Bên dưới còn có tin nhắn khác, sau tin nhắn này một phút.
[Anh Tiểu Dục: Giờ anh phải đến phòng thí nghiệm rồi, có nhóm số liệu mới thu thập cần xử lý và xây dựng mẫu.
Lúc em sắp tới thì nhắn tin cho anh để anh ra đón em, à nhớ mang theo ô nữa nhé, đi đường cẩn thận.]
Tuy bình thường Tống Dục ít nói nhưng có đôi khi anh dặn dò rất kỹ, mặc kệ Nhạc Tri Thời có hiểu hay không.
Nhạc Tri Thời lẩm bẩm đọc tin nhắn, cảm giác quá khô cứng nên cậu gửi cho Tống Dục cái sticker hình chó con gật đầu
[Nhạc Tri Thời: Em sẽ đến lúc sáu giờ chiều ạ! img
]
Cậu không nói với Tống Dục mình được về sớm, muốn tạo cho anh sự bất ngờ.
Dù Tống Dục bận học cũng không sao cả, cậu sẽ không làm phiền anh, chỉ cần ngồi bên cạnh anh là được.
Được gặp anh trai sớm hơn đã rất tốt rồi.
Về đến nhà, Lâm Dung đang rót canh mới hâm vào bình giữ ấm, nghe nói trường Bối Nhã cho nghỉ sớm hơn dự kiến, miệng bà thì bảo trường học coi như có lương tâm nhưng lòng vẫn không yên khi để Nhạc Tri Thời một mình đến đại học W.
Đợi Nhạc Tri Thời thay quần áo xong, Lâm Dung nói thêm: “Chiều nay con qua đó, lỡ trên đường mưa to thì phải làm sao đây? Ngồi xe bus rất nguy hiểm.“
Nhạc Tri Thời đổi sang áo ngắn tay màu xanh xám và quần jean màu đen, càng tôn lên vẻ cao ráo năng động.
Cậu cầm mũ lưỡi trai đen ngồi vào bàn ăn, dùng cái nĩa xiên một miếng dưa lưới Hami nhỏ, bỏ vào miệng: “Vậy con sẽ ngồi tàu điện ngầm, cũng đi thẳng tới đó nhưng chậm hơn xíu thôi.”
“Hay để dì đưa đi cho.” Lâm Dung vẫn không yên tâm: “Dì lái xe đưa con qua đó trước, rồi dì chạy đến tàu cao tốc sau cũng được.”
“Dạ thôiiiiii, như vậy phiền dì lắm á.
Bởi vì chuyến bay bị hủy nên dì mới đổi thành tàu cao tốc, nếu lỡ dì trễ chuyến tàu thì phải làm sao đây ạ?” Nhạc Tri Thời xiên miếng dưa to, đút tới miệng Lâm Dung: “Dì Dung, dì yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Nhạc Tri Thời bổ sung: “Hơn nữa con cũng tính đi sớm, hiện tại mới mười giờ, qua đó vừa kịp ăn trưa với anh Tống Dục, con muốn thử đồ ăn ở căn tin đại học W.”
Lâm Dung thấy cách này cũng ổn, đặt bình giữ ấm vào túi: “Con đã nói với anh con rồi hả?”
Nhạc Tri Thời gật đầu, nhưng không nói chuyện mình đi sớm để tạo bất ngờ: “Anh ấy nói sẽ ra cổng đón con.”
“Anh con cũng thật là, về nhà thì tốt biết mấy.” Lâm Dung ngồi xuống kéo cửa lò nướng, giọng hơi oán trách: “Năm ngoái còn ba tháng về một lần, mà năm nay từ khi khai giảng đến lúc nghỉ đông vẫn chưa về nhà lần nào.” Bánh bao nhân trứng muối đã nướng xong, đây là món Lâm Dung cố ý chuẩn bị cho bạn cùng phòng của Tống Dục.
“Chắc do bận quá đấy ạ, ai cũng nói học chuyên ngành ở đại học còn kinh khủng hơn cả lớp 12.” Nhạc Tri Thời giúp bà đóng gói cất trong hộp, bỏ vào túi.
Hai loại bánh ngọt đều làm từ bột mì không chứa gluten, lúc sắp xếp cậu có nếm thử một miếng, siêu ngon luôn, lòng đỏ trứng nóng hổi tan chảy dậy lên mùi rất thơm.
Chia xong bánh ngọt, Lâm Dung thả búi tóc xoăn xuống: “Dì thấy cũng chưa chắc đâu, biết đâu thằng nhóc này có bạn gái rồi nên mới mượn cớ ở lại trường thôi, không thèm về nhà luôn ấy chứ.”
Nhạc Tri Thời đang quải túi, nghe vậy thì sửng sốt.
Lâm Dung thích ghẹo con cái nhưng xưa nay bà không hề để trong lòng, nói qua sẽ quên ngay tức khắc, đổi chủ đề nhanh hơn bất cứ ai: “Đến trường ăn cơm cũng được, nhưng con phải cẩn thận, đừng ăn phải những thứ không nên ăn.” Bà bỏ thêm vài món dinh dưỡng vào túi Nhạc Tri Thời: “Có nặng không con? Hay là lấy bớt ra nhé?”
“Không nặng ạ.” Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, cậu quay người thúc giục Lâm Dung nhanh đến trạm tàu cao tốc.
Hai người cuối cùng cũng ra khỏi cửa, Lâm Dung đưa Nhạc Tri Thời đến ga tàu điện ngầm, đặt chiếc dù vào tay cậu.
Bà nhắc nhở liên miên giống như cậu vẫn là một đứa trẻ, Nhạc Tri Thời cười nói: “Hay là dì đi với con đi, đừng đi tìm chú nữa, hai dì cháu mình cùng tới đại học W chơi.”
Lúc này Lâm Dung mới yên tâm, bật cười: “Vậy thì chú của con tội nghiệp quá.
Được rồi, xuống ga tàu lẹ lên.”
“Vâng, đến nơi nhớ gọi video cho con nha.” Nhạc Tri Thời bước lên thang cuốn đi xuống dưới, cậu quay đầu vẫy tay với Lâm Dung.
Trong ga tàu điện ngầm rất đông người, phần lớn đều là học sinh và những người đi chơi cuối tuần, Nhạc Tri Thời lên tàu, may mắn tìm được một chỗ trống ngồi xuống.
Trước mặt cậu có cặp tình nhân đang đứng, người bạn trai tương đối cao, tay phải nắm lấy cột, tay trái ôm eo bạn gái.
Cô gái đứng không vững, tay quấn lấy eo bạn trai, dáng vẻ quấn quýt không muốn rời xa mà vùi đầu vào ngực người yêu.
Khoảng cách quá gần, Nhạc Tri Thời cảm thấy mình cứ mở to mắt dòm người ta thì hơi mất lịch sự, huống chi cô gái còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu, thế là Nhạc Tri Thời kéo vành mũ xuống rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đã dặn lòng là làm bộ ngủ thôi nhưng ai ngờ đâu ngủ thật, lúc cậu tỉnh dậy thì cặp tình nhân kia đã không còn đứng đó nữa, toa tàu vẫn đông đúc như cũ.
Máy phát trạm dừng vang lên, vừa hay đúng nơi mà cậu muốn xuống.
Người rất đông, Nhạc Tri Thời vội đứng dậy quải cái túi chứa bình giữ ấm chen khỏi toa tàu chật như cá mòi đóng hộp.
Nhạc Tri Thời chạy xuống ngay giây cuối cùng cửa tàu đóng, phút chốc toàn thân mát mẻ thoải mái như cá trong bể tản ra biển khơi vậy.
Cậu bước vào thang máy, cảm thán hôm nay mình đúng là siêu may mắn, vừa khéo có chỗ trống còn vừa khéo tỉnh dậy ngay lúc tới trạm.
Nhưng khi cậu ra tới cửa ga tàu, nhìn thấy trận mưa như thác đổ ngoài trời thì đơ mất mấy giây.
Bà cụ bán hàng rong ở cổng ga tàu ngẩng đầu dòm cậu trai xinh xắn giống như bị mất đồ mà lục lọi khắp người, còn chán nản chạy lên hai bước rồi quay người trở vào, ngơ ngác nhìn đất trời bị bao phủ trong màn mưa mù mịt.
Bà cụ bèn hỏi thăm: “Cậu đẹp trai nhỏ ơi, mua dù không? Rẻ lắm, chỉ có mười lăm đồng một cây thôi, còn mỗi cây cuối cùng đó nha.”
Sau đó quả nhiên đúng y như hy vọng của bà.
Nhạc Tri Thời mua cây dù trong suốt cuối cùng không giảm giá đó, vừa căng dù chuẩn bị rời đi thì nom thấy bà cụ cúi đầu, sửa sang gian hàng vừa thoáng bị mưa xối, phía trên có vài nhánh hoa Dành Dành và hoa Ngọc Lan được bày ra vô cùng ngay ngắn.
Nhìn trời đang mưa to, Nhạc Tri Thời dừng bước, cậu ngồi xổm xuống hỏi nhỏ: “Bà ơi, hoa này bán thế nào ạ?”
“Cháu mua hoa hả?” Bà cụ thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh bắt đầu giới thiệu giá cả với Nhạc Tri Thời, bên trên vành tai bà cũng cài nhành ngọc lan tươi, lúc nói chuyện sẽ hơi rung nhẹ, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Trước cổng ga tàu điện ngầm là dòng người hối hả ngược xuôi, tất cả đều bề bộn công việc của riêng mình mà bước chân vội vàng, không ai quan tâm đến hương hoa nhạt nhòa nơi góc nhỏ này.
“Cháu mua hết ạ.”
Bà cụ cười toe toét, cẩn thận gói hoa cho cậu trai trẻ: “Cháu tặng cho bạn gái đúng không, bà quấn lại vầy cầm dễ lắm, về treo lên là thơm nức nhà đó.”
Nhạc Tri Thời trả tiền, thật thà nói: “Cháu không có bạn gái ạ.”
“Ôi chao, bây đẹp trai vầy mà chưa có bạn gái hả?” Bà cụ bỏ hoa vào cái túi nilon, đưa cho Nhạc Tri Thời: “Mỗi ngày bà đều ngồi ở đây, con là đẹp trai nhất bà từng gặp đó.”
Nhạc Tri Thời được khen mà xấu hổ quá chừng, giúp bà cụ dọn dẹp quầy hàng, thúc giục bà về nhà sớm vì mưa sẽ còn kéo dài rất lâu.
Thấy bà cụ che cái dù ca-ro cũ đã đi xa, Nhạc Tri Thời mới rời khỏi ga tàu điện ngầm, bung chiếc dù trong suốt mà bản thân vốn không cần phải mua chạy đến đại học W.
Lên cấp 3, Nhạc Tri Thời thỉnh thoảng sẽ đề nghị đến thăm Tống Dục vào những ngày nghỉ, nhưng đa phần đều bị từ chối, cậu cũng biết Tống Dục rất bận không có thời gian chơi cùng mình, cho nên về sau cũng không chủ động làm phiền anh nữa.
Có một lần Lâm Dung dẫn cậu đến thăm Tống Dục, nhưng không vào ký túc xá.
Sau đó lịch học của cậu dày lên, đồng nghĩa với ngày nghỉ cũng hẹp dần, nên càng không có lý do thích hợp để đến đại học W nữa.
Mưa rơi tầm tã không có dấu hiệu ngừng, từng hạt mưa to rơi lộp bộp xuống chiếc ô trong suốt, dưới đất ngập nước khiến đôi giày Vans của Nhạc Tri Thời ướt nhem.
Đại học W thật sự quá lớn, vừa đi vào đã lú đường, Nhạc Tri Thời dựa theo app bản đồ đi loanh quanh, hỏi thăm một chị sinh viên mới tìm được khu giảng đường vô cùng kín đáo kia.
Lúc này đã hơn mười hai giờ trưa, sắc trời bị mây đen che phủ tối om.
Tới sớm thế này chắc sẽ được ăn cơm chung với anh trai, Nhạc Tri Thời biết rõ Tống Dục chẳng coi trọng chuyện ăn uống, anh mà bận thì bỏ bữa như chơi, giờ này nếu không có người nhắc thì xác suất anh ăn cơm rồi là rất nhỏ.
Cậu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của Tống Dục khi nhìn thấy mình, anh nhất định sẽ trách cậu không nói trước làm lộn xộn kế hoạch, sau đó bày ra nét mặt không hài lòng bảo cậu lần sau không được như vậy nữa, cuối cùng dẫn cậu đi kiếm gì đó ăn.
Chạy lẹ đến khu giảng đường Nhạc Tri Thời mới dừng bước, đổi tay cầm túi bình giữ ấm, cậu dùng tay kia bung dù, cổ tay hơi mỏi, lúc cậu đang đổi thì một trận gió thổi tới, suýt chút nữa thổi lật dù, Nhạc Tri Thời nhanh tay giữ cán dù nhưng mũ cậu bị thổi bay rồi rơi trên mặt đất, hòa vào nước mưa ướt đẫm.
Nhạc Tri Thời muốn xoay người nhặt mũ, nhưng cán dù trong tay với cái túi khiến cậu di chuyển rất bất tiện, quá mệt mỏi, cậu đứng tại chỗ, ngửa đầu thở dài, bỗng nhiên trông thấy dưới tòa nhà kia xuất hiện một dáng người quen thuộc.
Là anh Tống Dục.
Không có chuyện nào trùng hợp hơn chuyện này đâu, Nhạc Tri Thời đang muốn gọi tên anh thì thấy bên cạnh anh có một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người đi rất gần nhau, Tống Dục cầm cây dù màu đen trong tay, lúc nói chuyện cô gái liên tục ngẩng đầu nhìn anh, đôi khi nhón chân hỏi anh câu gì đó.
Tống Dục thỉnh thoảng sẽ gật đầu, trả lời vài câu ngắn gọn.
Không biết vì sao nhưng lúc trông thấy anh gật đầu, trong lòng Nhạc Tri Thời cảm thấy vô cùng khó chịu, ý thức bảo cậu nhanh chóng rời khỏi đây.
Mưa rơi xối xả, những hạt mưa nặng trĩu đập lên dù rồi rơi xuống đất, không nơi nào có thể tránh khỏi.
Một giây trước Nhạc Tri Thời còn đang quan tâm tới cái mũ, lúc này cậu chẳng để ý gì nữa mà xoay người, dùng dù che đi nửa hình bóng của mình.
Bước chân cậu ngày một nhanh, thậm chí là chạy để rời khỏi chỗ này.
Nhạc Tri Thời có thể cảm nhận được nước mưa trên mặt đất đã dâng cao, ống quần ngập trong nước mưa, mặc dù nửa người trên chưa bị xối ướt nhưng cảm giác buốt lạnh ấy như đang cuốn lấy Nhạc Tri Thời, khiến cậu lạnh đến run rẩy.
Dưới sự hoảng hốt mà chạy bừa, cậu dọc theo con đường mòn xuyên ra ngoài, định tìm chỗ nào đó trú mưa sẵn tiện ngồi nghỉ, bởi vì hiện tại cậu thật sự rất mệt.
Lúc chạy trốn, bọt nước tóe lên dưới bước chân phát ra vài tiếng lộp bộp, nhưng rất nhanh đã bị mưa to lấn át.
Dưới mái hiên tòa giảng đường, nhiều sinh viên đang bàn luận trưa nay ăn món gì.
“Tống Dục? Cậu có đang nghe không vậy?”
Ánh mắt Tống Dục chợt thu về, nhưng lông mày vẫn còn nhíu chặt, anh xin lỗi qua loa vì bản thân mất tập trung.
“Không sao.” Cô gái nở nụ cười hồn nhiên, không để ý lắm nói: “Còn lại để buổi chiều chúng ta thảo luận tiếp nhé, đi ăn cơm trước đã.” Cô tự cảm thấy lời mời của mình vô cùng tự nhiên, chắc sẽ không bị từ chối.
Nhưng không ngờ Tống Dục lấy điện thoại, cúi đầu gọi cho ai đó, không yên lòng nói với cô: “Mình có chút chuyện, không ăn được.”
“Hả? Không ăn sao?” Cô gái kinh ngạc nhích đến gần Tống Dục, phát hiện sự chú ý của anh hoàn toàn không ở chỗ mình, thậm chí còn đứng hơi xa ra.
Cô ta thử đổi lại cách nói, trên mặt toát ra vẻ mặt cầu xin, giọng rất nhỏ: “Vậy cậu có thể đưa mình về ký túc xá không? Mình không mang theo dù.
Rất gần, ở ngay kia thôi.”
Mưa thực sự quá lớn, xung quanh vài sinh viên che chung dù chạy thẳng xuống căn tin.
Cô gái nhìn chăm chú Tống Dục, nhưng anh vẫn đang bận gọi vào số không người nghe kia, dường như chẳng nghe thấy lời cô.
“Mình cho mượn.” Tống Dục đưa dù cho cô gái, sau đó hòa mình vào màn mưa.
Cô gái cầm dù đứng tại chỗ, không rõ vì sao đang êm đẹp Tống Dục đột nhiên lại gấp gáp như vậy, gấp đến nỗi thà đưa cây dù duy nhất cho cô chứ không chịu tiễn cô về.
Cô gái hiển nhiên sẽ không bao giờ đoán được, tất cả chuyện này chỉ vì một bóng dáng quen thuộc với xác suất cực nhỏ.
Nhạc Tri Thời che dù, bước chân nặng nề đi trong màn mưa, cảm giác mình giống chú chó nhỏ không nhà lưu lạc đầu đường xó chợ bị mưa xối cho ướt đẫm vậy.
Trong lúc vô tình cậu đã đi tới căn tin nào đó, đại sảnh ở lầu một ốp cửa sổ trong suốt gần sát đất, bên trong vô cùng sạch sẽ.
Cậu bước lên bậc thang, gấp dù rồi đi vào.
Chọn một bàn gần cửa sổ, Nhạc Tri Thời ngồi xuống và buông tất cả đồ đạc ra, cậu sờ bàn tay đã in hằn vết đỏ, dùng khăn giấy lau cho bớt ướt, sau đó móc điện thoại trong túi quần.
Màn hình sáng lên, hiện thị bốn cuộc gọi nhỡ của Tống Dục.
Nhạc Tri Thời giật nảy mình, chợt nhớ mình thường để chế độ im lặng khi ở trong lớp, đến giờ vẫn chưa chuyển lại.
Cậu lo lắng cầm điện thoại muốn gọi cho anh trai, ai ngờ người kia còn nhanh hơn, chưa gì đã gọi tới rồi.
Nhạc Tri Thời rối bời, nơm nớp nhấn nghe máy.
“Bây giờ em đang ở đâu? Tại sao không nghe máy?” Giọng điệu của Tống Dục gấp gáp xen lẫn tức giận, không hề giống anh ngày thường.
Nhạc Tri Thời muốn trả lời nhưng cậu thực sự không biết mình đang ở đâu, cậu hốt hoảng muốn thoát giao diện trò chuyện để tra bản đồ, lại lo lắng cuộc gọi của Tống Dục bị cắt ngang, đành đứng dậy hỏi một người gần đó: “Xin lỗi, cho hỏi đây là căn tin nào ạ?”
Tống Dục ở đầu bên kia loáng thoáng nghe thấy địa điểm mà người nọ chỉ, lập tức nói: “Chờ anh.”
Nhạc Tri Thời ngồi lại chỗ cũ, cúi đầu nhìn cuộc gọi đã tắt, cậu bỏ điện thoại xuống bàn nhưng chưa tới hai giây đã cầm lên, chuyển sang chế độ rung.
Trong lúc đầu óc đang ngu ngơ, Nhạc Tri Thời cúi đầu dòm chỗ tay bị hằn đỏ và cái túi nilon ướt dầm dề.
Cậu mở túi xem thử, hoa bên trong vẫn rất đẹp, hơn nữa còn tỏa hương bát ngát.
Trước khi đến đây, Nhạc Tri Thời không nghĩ bản thân sẽ nhếch nhác thế này, cậu cảm thấy vận may của mình lại trốn đâu mất tiêu rồi.
Lát sau điện thoại rung lên lần nữa, Nhạc Tri Thời lập tức bắt máy, áp sát bên tai.
“Em ở lầu mấy?”
Nhạc Tri Thời biết anh đến rồi, cậu quay người nhìn ra cửa, mô tả vị trí cho Tống Dục: “Em ở lầu một, gần cửa chính, anh đi vào rẽ phải là thấy em liền, em mặc…”
“Áo màu xanh.” Tống Dục trả lời trước.
Giọng nói trong điện thoại trở nên nặng nề: “Tìm được em rồi.”
Nhanh vậy sao? Nhạc Tri Thời dáo dác ngó xung quanh, tìm kiếm giọng nói Tống Dục, ai ngờ phía sau đột nhiên chợt truyền tới tiếng như đánh vào cửa kính.
Bịch bịch…
Nhạc Tri Thời ngoảnh đầu đã thấy Tống Dục ở ngay bên ngoài, toàn thân anh ướt sũng trên tay còn cầm điện thoại, khoảng cách giữ hai người là màn mưa mờ mịt như thủy tinh trong suốt.
Ngón tay anh đặt trên cửa sổ, chút tiếp xúc nho nhỏ kia cũng đọng đầy nước mưa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Nhạc Tri Thời áp bàn tay mình vào che lên ngón tay Tống Dục.
Nhưng giây sau cảm thấy hành động của mình quá ngốc, Nhạc Tri Thời xấu hổ muốn rụt tay về.
Tống Dục lúc nào cũng nhanh hơn một bước, trở tay chụp lấy bàn tay Nhạc Tri Thời một cách vô cùng tự nhiên.
“Em chạy cái gì?”
Tống Dục đứng trước mặt cậu, nhưng giọng nói lại từ trong điện thoại truyền đến bên tai.
Giọng anh lúc này cũng đã thả lỏng hơn nhiều, khiến Nhạc Tri Thời xuất hiện cảm giác mông lung khó hiểu.
Sau khi hỏi xong anh thả tay cậu ra và rời khỏi chỗ đó, bước đến cửa chính đi vào căn tin.
Nhân lúc Tống Dục không để ý, Nhạc Tri Thời nhíu mày nhớ tới dáng vẻ mình chạy trối chết mới vừa nãy, không biết nên giải thích thế nào.
Nhạc Tri Thời ôm hy vọng là khi ấy Tống Dục không trông thấy mình.
Không cho cậu quá nhiều thời gian suy nghĩ, Tống Dục cúp máy đi tới trước mặt cậu.
Mặt anh dính đầy nước mưa, tóc và lông mày đều ướt cả, trên lông mi cũng còn đọng vài giọt nước nhỏ li ti, trông thì nhếch nhếch nhưng không hiểu sao vẫn toát ra sự hấp dẫn kỳ lạ, vô cùng thu hút người khác.
Gương mặt này ai mà nỡ ghét cho được, Nhạc Tri Thời nghĩ vẩn vơ hoàn toàn quên hỏi vì sao anh lại ướt như thế, rõ ràng anh có mang theo dù mà.
Tống Dục hỏi lần nữa: “Tại sao lúc nãy em chạy trốn?”
“Em có chạy đâu?” Nhạc Tri Thời mạnh miệng theo bản năng: “Anh xem em cầm nhiều đồ thế này, sao mà chạy được?” Câu cuối cậu còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em mới tới thôi.”
“Em cảm thấy, mình nói dối rất giỏi sao?” Tống Dục nhướng mày.
Mặc dù giọng anh chẳng dịu dàng nhưng Nhạc Tri Thời cảm giác sau khi tìm thấy mình, Tống Dục không còn sốt ruột hay tức giận như lúc cậu vừa bắt máy.
Chẳng qua đối với người kiệm lời như Tống Dục, chút thay đổi nhỏ ấy ngoại trừ Nhạc Tri Thời thì ít ai có thể phân biệt được, huống chi là nghĩ sâu.
Cậu nhìn chằm chú vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Dục, trong bụng đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nhận thua: “Anh thấy em sao? Không thể nào, rõ ràng lúc anh chưa thấy em là em đã chạy đi rồi mà.” Điều này cậu rất chắc chắn, bởi cậu đã dùng dù che mình lại rồi.
Tống Dục đặt cái mũ mà cậu đánh rơi lên bàn.
Vì trong trận mưa như trút nước đó, xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Chẳng qua lý do này nghe vô lý quá, nên anh đừng bịa ra cái cớ khác.
“Vì dù của em trong suốt.”HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI CHÍN.