Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 93




-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

“Đứa con duy nhất…” Đông mất hồn thì thào, cậu mới là đứa con duy nhất của bà! Mà mẹ ruột của cậu lại đang quỳ xuống cầu xin cậu đi cứu người đã bán cậu đi…

Đông quay đầu nhìn về phía Tự Phương rống: “Đây là chuyện gì?”

Tự Phương né tránh ánh mắt Đông, chột dạ nói: “Bác Nguyệt Tử lấy lại được một phần trí nhớ, bà ấy nhớ ra lão gia, còn nhớ được mình có một đứa con, đứa con kia chính là Kính Ngôn…”

“Anh đang nói cái quỷ gì vậy?” Đông nằm mơ cũng không ngờ nhà họ Bạch Xuyên lại có thể viết ra một câu chuyện giả dối như vậy, cậu tức giận đến run rẩy, cắn răng nói: “Rõ ràng đứa con kia là…”

“Đông.” Tự Phương hét to cắt đứt lời cậu: “Bác Nguyệt Tử đã nhớ ra được một ít nhưng trí nhớ vẫn còn hỗn loạn, tinh thần cũng không ổn định, tuyệt đối không thể bị kích động nếu không có thể sẽ bị rối loạn thần kinh.”

Lời của Tự Phương rõ ràng có ý cảnh cáo. (Ma: Cảnh cảnh cái đầu!)

Đông cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại, cậu nói với Nguyệt Tử: “Bác, bác đứng lên trước đã rồi nói tiếp, bác muốn cháu giúp thì cũng phải nói cháu biết là giúp như thế nào chứ!”

Nguyệt Tử nhìn Tự Phương thấy hắn ta gật đầu mới đứng dậy, nhưng tay bà vẫn nắm chặt lấy tay Đông không buông.

Đông từng nghĩ đến cảnh đôi tay mềm mãi ấy nắm lấy tay mình hằng trăm lần nhưng cậu không ngờ nó lại xảy ra trong tình huống như thế này.

“Anh nói đi!” Đông nói với Tự Phương.

“Kính Ngôn cũng phát bệnh.” Tự Phương hít sâu: “Thật ra trước kia nghiên cứu của Thiên Diệp trên người cậu đã sắp bước tới giai đoạn hoàn thành nhưng lúc đó cơ thể của cậu đã không thể tiếp tục nghiên cứu…”

“Hừ.” Đông cười lạnh: “Cái gì mà nghiên cứu, tôi chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm thuốc, giống một con chuột bạch mà thôi, bây giờ chuột bạch sống quá tốt rồi nên muốn đem nó về phòng thí nghiệm tiếp tục làm vật thí nghiệm thuốc hả?”

Dưới ánh mắt căm hận của Đông, Tự Phương đành phải ngậm miệng, một lúc sau mới nói: “Thiên Diệp nói chỉ cần vài lần nữa thì có thể thành công.”

“Thành công?!” Đông cúi đầu xuống bật cười: “Thành công tạo ra thuốc giải nhưng không thể bảo đảm được tôi sẽ biến thành cái dạng gì đúng không?”

Tự Phương rũ mắt xuống không dám nhìn Đông.

Nguyệt Tử nghe đến đó mới biết được đây không phải là chuyện giúp đỡ bình thường, bà muốn mở miệng nói không cần sự giúp đỡ của cậu nữa nhưng vừa nghĩ đến đứa con mình mới nhận lại không lâu thì lại không mở lời được.

Đông hoàn toàn hiểu được sự đấu tranh trong mắt mẹ mình… Tim đột nhiên đau nhói. Đó là mẹ cậu, bây giờ lại đau buồn khổ sở, lo lắng buồn phiền vì một người khác, còn cầu xin cậu vì một người khác, cầu xin cậu đi chịu tra tấn đau khổ…

Thật quá đáng… Nhà họ Bạch Xuyên kia xem thường người khác một cách quá đáng, dù Bạch Xuyên Chính Nhân là cha cậu thì sao? Dù Bạch Xuyên Kính Ngôn là em cùng cha khác mẹ của cậu thì sao? Một người cha và em trai đối xử với cậu như thế, dù họ có chết thì liên quan gì đến cậu đâu!

Đông cuối cùng cũng mở miệng: “Bác Nguyệt Tử, nhất định là bác rất lo lắng cho con của mình, cũng giống như cha mẹ cháu lo lắng cho cháu vậy, vì mẹ cháu, vì những ngày sau này bà ấy không phải đau lòng khổ sở nên cháu không thể đồng ý giúp bác được.”

Phải rồi, ai lại không có cha mẹ, lời cầu xin của bà quá ích kỉ, những lời cầu xin không thốt ra nữa, Nguyệt Tử suy sụp nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài, hai tay giấu trong tay không không nhịn được run run.

Lòng Đông mềm nhũn, cậu suýt đã bật thốt lên câu đồng ý nhưng nghĩ đến lúc trước cậu bướng bỉnh gây hấn với người khác bị thương, mẹ đã từng ôm cậu khóc rống nói cơ thể của cậu từ đầu đến chân đều là bà cho cậu, cậu bị thương chính bà còn đau hơn rất nhiều, sau đó bà còn muốn cậu phải thề không gây chuyện nữa, phải biết yêu quý bản thân mình… Nếu sau này bà biết được sự thật thì sẽ tự trách mình bao nhiêu chứ?

Đông quay đầu dời tầm mắt, đau đớn tàn nhẫn không nhìn mẹ mình.

Bất ngờ là Tự Phương cũng không nói thêm nhiêu, hắn chỉ thở dải nói: “Đã như thế, để tôi tiễn cậu ra ngoài!”

Đông đứng dậy, không nhịn được nhìn về phía mẹ mình, Nguyệt Tử giờ phút này đang đau lòng muốn chết, hoàn toàn không chú ý tới Đông phải đi, cậu muốn an ủi bà nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ liếc nhìn bà thật lâu rồi nhấc chân rời đi.

Ra đến sân Tự Phương đột nhiên mở miệng: “Trước giờ tôi không biết cậu lại nhẫn tâm và tuyệt tình đến như vậy.”

“Anh có tư cách gì nói tôi nhẫn tâm tuyệt tình? Không nói đến những chuyện nhà họ Bạch Xuyên từng làm với tôi, chỉ nói đến anh, anh từng tốt với tôi khi nào?” Đông lạnh lùng nói.

Tự Phương há miệng muốn nhắc tới chuyện hắn ta từng chăm sóc Đông nhưng vẫn không thể nói ra, thật ra những chuyện đó cũng không được xem là việc ơn đức gì, huống chi Đông đã trả lại từ lâu.

Đông căm hận nói: “Anh yêu Kính Ngôn thế nào là chuyện của anh, nhưng anh có tư cách gì vì yêu nó mà năm lần bảy lượt làm hại đến tôi?!” Cậu căm tức: “Anh biết rõ bà ấy là mẹ tôi lại để bà ấy van xin tôi đi cứu Kính Ngôn… Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Anh có từng nghĩ tới sau này khi bà biết được sự thật bà sẽ đau lòng khổ sở bao nhiêu không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.